Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 664: Sơn cùng thủy tận (2)




Chung Nhạc thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối phía sau truyền tới thanh âm quái khiếu xèo xèo chiêm chiếp. Trên không trung xuất hiện Trùng vân do vô số Côn Tộc hình thành. Quận chúa Kim Tú đứng trên Trùng vân, đám Côn Tộc kia mang theo nàng phóng như bay về phía này. Hẳn là không bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp bọn họ.

Trên Trùng vân, thanh Thần binh Thần Dực Đao to lớn khôn cùng kia cũng bị không biết bao nhiêu con côn trùng nâng đỡ, tràng diện cực kỳ đồ sộ. Hóa thân Ba Tuần của hắn đã bị Quận chúa Kim Tú giết chết, Ngọc kiếm Lá liễu cũng rơi vào trong tay Quận chúa Kim Tú.

Chung Nhạc trầm mặc. Hồ Tam Ông vẫn như cũ liều mạng bỏ chạy như điên, nhưng nó dù sao cũng là Thần dược, tốc độ thua xa Quận chúa Kim Tú. Rốt cuộc, Trùng vân bay tới trên đỉnh đầu bọn họ. Đột nhiên, vô số côn trùng từ trên trời giáng xuống, không biết bao nhiêu côn trùng nhao nhao rơi xuống đất, bao vây bốn phương tám hướng chật như nêm cối. Khắp nơi trên mặt đất đều là côn trùng, bao phủ rợp trời ngập đất.

Hồ Tam Ông dừng bước lại, ánh mắt cực kỳ hung ác quan sát bốn phía, chuẩn bị liều chết đánh một trận. Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Thả ta xuống đi, Tam Ông!

Hồ Tam Ông thả hắn xuống. Mặc dù thương thế của Chung Nhạc đã không tiếp tục chuyển xấu, nhưng thương thế vẫn còn rất nghiêm trọng. Nhiều lần mạnh mẽ đối kháng với rất nhiều Cự bá Côn Tộc, khiến cho tất cả văn lộ Đồ đằng toàn thân hắn đều bị chấn nát. Còn có thể sống cho tới bây giờ đã tương đối bất phàm rồi.

Mặc dù dược lực của Hồ Tam Ông có thể ngăn cản thương thế tiếp tục chuyển biến xấu, nhưng cũng không cách nào khiến cho đám xương gãy của hắn liên tiếp lại, cũng không thể khiến cho đám văn lộ Đồ đằng đã đứt gãy kia nối liền lại. Nghĩ muốn chữa thương, khôi phục lại trạng thái toàn thịnh cũng không đơn giản như vậy.

- Chung Sơn thị, hiện tại ngươi có thể nói là lên trời không đường, xuống đất không cửa rồi a?

Quận chúa Kim Tú cất bước đi tới. Thương thế của nàng cũng rất nặng, nhưng so với Chung Nhạc thì nhẹ hơn không ít. Bản thân Mẫu Trùng trời sinh chính là một cái Trùng Quốc, trong Bí cảnh Nguyên thần cất giấu vô số Côn Tộc nhiều tới bất tận, đều là Côn Tộc do chính bản thân nàng sinh ra. Tuy thương thế của nàng rất nặng, nhưng có đám Côn Tộc này ở đây, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể thôn phệ đám Côn Tộc này, khôi phục chiến lực.

Trên mặt Quận chúa Kim Tú lộ ra thần sắc tán thưởng, khen ngợi:

- Có thể dựa vào sức một mình, giết nhiều cao thủ Côn Tộc ta như vậy. Chung Sơn thị, ngươi có biết là ngươi rất xuất sắc không? Côn Tộc chúng ta phi hành trong vũ trụ, một đường đi tới diệt tinh diệt tộc, những nơi đi qua không lưu lại một ngọn cỏ. Các tộc khác gặp phải Côn Tộc ta, kết cục đều là bị ăn sạch sẽ. Cho dù có thể chống cự, cũng khó chạy thoát khỏi kết cục bị diệt tộc. Mà ngươi, không ngờ sau khi xông lên Côn Tinh ta lại còn có thể trốn chết lâu như vậy, không ngờ còn có thể liên tục giết chết hơn hai trăm Cự bá Côn Tộc ta. Ngươi quá thần kỳ rồi!

Nàng không ngừng tán thán, tựa hồ kẻ bị Chung Nhạc giết chết không phải là đồng bạn đồng tộc của nàng, mà chỉ là mấy con kiến bị nghiền chết mà thôi. Chung Nhạc mỉm cười nói:

- Quận chúa quá khen rồi!

Quận chúa Kim Tú lại cười nói:

- Ta vốn dĩ hẳn là nên giết chết ngươi, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi giết chết nhiều đồng tộc ta như vậy, lại khiến cho ta thay đổi chủ ý!

Ánh mắt nàng càng lúc càng sáng ngời, mỉm cười nói:

- Ta muốn cải tạo ngươi, biến ngươi trở thành Côn Tộc! Vì để phòng ngừa ngươi phản bội, ta sẽ để cho hài tử của ta lưu lại trong não ngươi. Ngươi yên tâm! Nó chỉ sẽ ăn một bộ phận đại não của ngươi, thay thế ngươi phát hiệu lệnh mà thôi!

Bàn tay nàng mở ra, lộ ra một con trùng lớn trắng tròn béo núc ních. Chung Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Con trùng này thoạt nhìn rất ngon miệng a! Nếu đem nó chiên dầu, quét lên một chút muối, rưới một chút dấm, mùi vị nhất định là rất ngon miệng!

Quận chúa Kim Tú cười tủm tỉm, nói:

- Không ngờ tới lúc này ngươi còn có thể cười được. Ta thật sự bội phục dũng khí của ngươi a. Bất quá, rất nhanh ngươi sẽ không cười được nữa!

Nàng cất bước tiến thẳng về phía Chung Nhạc. Bộ dáng Hồ Tam Ông cực kỳ khẩn trương, che lại trước mặt Chung Nhạc. Trong lòng Chung Nhạc trầm xuống, đang định câu thông với bản thể của Thiếu Hạo Chung. Đột nhiên, chỉ thấy một trận chấn động trời long đất lở, đại địa ầm ầm rung chuyển. Một ngọn băng sơn chậm rãi chìm xuống lòng đất.

Quận chúa Kim Tú nhất thời cả kinh, vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một con Cự xà từ dưới lòng đất chui lên, chạy tới mặt lưng Côn Tinh. Thân thể con Cự xà này dài tới mấy trăm dặm, từ dưới lòng đất Côn Tinh chui lên, bên ngoài thân thể xuất hiện từng đạo từng đạo vết thương nhìn thấy cũng phải giật mình. Mặc dù nó bị thương rất nặng, nhưng toàn thân vẫn như cũ phát ra sinh cơ bừng bừng.

- Đại Xà Thần Xà Văn Cử?

Trong lòng Chung Nhạc giật mình. Chỉ thấy toàn thân con Cự xà này lan tỏa Thần uy cuồn cuộn, yêu khí xung thiên. Sau khi chui lên khỏi mặt đất, nhìn thấy nhiều Côn Tộc như vậy, nhất thời cũng bị dọa cho sợ hết hồn. Bất quá, hắn nhìn thấy Côn Tộc tuy nhiều, nhưng cũng không có tồn tại Thần cấp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một cái, thân thể lăn lộn một vòng, đè chết vô số Côn Tộc.

- Cuối cùng cũng trốn ra được! Hắc hắc… đám côn trùng kia muốn lưu lại ta, chính là mơ mộng hão huyền a! Không biết Xà Thần ta ở dưới lòng đất xuyên qua như bay, là Địa Để Chi Vương sao? Chỉ cần rời khỏi Côn Tinh, từ Côn Tinh bay trở về Tổ Tinh cũng chỉ mất thời gian mấy năm mà thôi… Hửm? Tiểu quỷ Nhân Tộc!

Tôn Xà Thần này đột nhiên chú ý tới Chung Nhạc, cặp mắt rắn thật lớn đảo chuyển, rơi xuống trên người Chung Nhạc và Quận chúa Kim Tú. Quận chúa Kim Tú trực tiếp bị hắn bỏ qua, ánh mắt nhìn về phía Chung Nhạc lại lộ ra thần sắc giật mình.

- Không ngờ ngươi vẫn còn sống!

Thân thể tôn Xà Thần này biến đổi, hóa thành một gã trung niên tú sĩ xuất hiện cách Chung Nhạc một quãng không xa. Xà Văn Cử quan sát trên dưới Chung Nhạc, thất thanh nói:

- Ngươi quả nhiên vẫn còn sống! Tiểu tử thối, rất nhiều Thần Ma của Tổ Tinh cũng đã chết hơn phân nửa, ngay cả ta cũng phải trải qua vô số lần đại chiến sinh tử, lúc này mới tìm được đường sống trong chỗ chết. Không ngờ ngươi lại vẫn còn có thể sống sót tới bây giờ!

Chung Nhạc không ngừng ho khan, phun ra một ngụm máu đen, mỉm cười nói:

- Không ngờ Xà tiền bối lại có thể dưới sự truy sát của đám Côn Thần còn sống sót tới bây giờ, cũng là một cái dị số a. Xà tiền bối, con Côn Tộc này chính là một vị Quận chúa của Mẫu Trùng Tộc, còn xin tiền bối xuất thủ, tru diệt nàng!

Sắc mặt Quận chúa Kim Tú kịch biến, lặng lẽ lui về phía sau.

Xà Văn Cử vẫn như cũ không thèm nhìn Quận chúa Kim Tú, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chung Nhạc, sắc mặt âm tình bất định, sau đó chợt tê tê cười nói:

- Con côn trùng nhỏ này tính là cái gì? Ngươi mới là đại họa tâm phúc của Yêu Tộc ta. Côn Tinh quá xa, Đại Hoang quá gần. Nếu ngươi tu luyện thành Thần Minh, không gian sinh tồn của Yêu Tộc ta tất nhiên sẽ bị ngươi chèn ép. Tới lúc đó, ta hẳn là đánh không lại ngươi rồi…

Ánh mắt Quận chúa Kim Tú sáng ngời, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra tôn Yêu Thần này muốn giết Chung Sơn thị còn cường liệt hơn so với giết ta a. Nói không chừng đây chính là cơ hội để cho ta chạy thoát một mạng!

Nàng không ngừng lui về phía sau, rời khỏi được vài dặm, sau lưng đột nhiên mở ra từng cặp từng cặp cánh ve, vỗ cánh bay đi.

Quận chúa Kim Tú bay lên thiên không, trong lòng còn đang đại hỉ, đột nhiên soạt một tiếng, một cái lưỡi dài chợt cuốn tới, gắt gao quấn chặt lấy nàng. Xà Văn Cử thu hồi cái lưỡi, nhai nhai mấy cái, nuốt Quận chúa Kim Tú vào trong bụng, tê tê cười nói:

- Tiểu nha đầu này thật ngây thơ a… Chung Sơn thị, ta tới tiễn ngươi lên đường a!

Toàn thân hắn bạo phát Thần uy, tế khởi một cái răng độc, chém xuống Chung Nhạc, mỉm cười nói:

- Không ngờ còn có thể đạt được nửa thanh Thần Dực Đao, quả thật may mắn a!

Trong Thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa lớn tiếng nói:

- Nhạc tiểu tử, còn không mau triệu hoán tiểu mập mạp Thiếu Hạo Chung kia… Chờ một chút!