Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 790: Bát Long Trấn Thiên (2)




- Thần Viên Khống Hải!

Tôn Thần Linh Kim Viên kia phục sinh trở lại trên Tế đàn của Kim Thủy Bạo Viên Thần Tộc, thừa dịp Chung Nhạc đặt chân chưa ổn, liền mang theo cự lãng ngập trời đánh xuống, bao phủ Chung Nhạc vào trong đại thủy. Trong nước biển, con Thần Viên kia bơi lội nhanh như bay, không ngừng vờn quanh Chung Nhạc.

Con Thần Viên này dùng pháp lực của chính mình hóa ra một phiến đại hải, phương viên mấy ngàn dặm xung quanh đều bị nước biển bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy từng tòa từng tòa Tế đàn ở trong nước biển giống như từng hòn đảo, tràn ngập Thần quang sáng ngời.

Lại có thêm một tôn Thần Linh nữa bay tới, chân là đao lưng đầy gai, là một tôn Thần Linh của Phi Liêm Thần Tộc. Tôn Thần Linh này dùng chân làm đao, nhấc chân chém mạnh về phía đỉnh đầu Chung Nhạc.

Mà lúc này, đại địa ầm ầm chấn động, một tôn Thần Linh của Câu Xà Thần Tộc đột nhiên từ dưới đại địa chui lên, lao vào trong đại thủy, toàn thân như con rết, tay chân đầy móc câu, chụp lấy thân thể Chung Nhạc, cười ha hả nói:

- Chung Sơn thị Nhân Tộc, những Thần Linh kia đã bị ngươi giấu ở nơi nào rồi?

Thân thể Chung Nhạc không ngừng vẫy động, nhưng cũng không thể hất văng tôn Thần Linh Câu Xà Thần Tộc này ra. Đột nhiên, nhục thân hắn chợt cấp tốc thu nhỏ lại. Thân thể tôn Thần Linh Câu Xà Thần Tộc kia cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, vẫn như cũ bám chặt lấy hắn, khiến cho hắn không thể nào giãy thoát.

Lúc này, Sư Bất Dịch đã đánh tan đại trận do cường giả Sơn Thần Tộc bày ra, toàn thân đầy rẫy vết thương. Hắn nhìn thấy Chung Nhạc bị dìm vào trong nước, lại bị Thần Linh Câu Xà Thần Tộc quấn lấy, xung quanh còn có một con Thần Viên tới lui như điện trong nước, trên có Thần Linh Phi Liêm Thần Tộc lấy chân làm đao, liên tục chém xuống. Trong lòng Sư Bất Dịch không khỏi cả kinh, phóng người nhảy vào trong đại hải. Chín cái đầu hắn không ngừng lay động, thân thể càng lúc càng lớn, dự định thi triển thần thông Sư Thôn Thiên Địa, hút phiến biển rộng này vào trong bụng. Đột nhiên, từ sau lưng hắn chợt bay tới một đạo kim quang, đánh cho con Đại Sư Tử này lăn lông lốc trên mặt biển, bay ra xa mấy trăm dặm.

Sư Bất Dịch vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tôn Thần Linh Thần Cưu đang vỗ cánh bay tới, cặp mắt bắn ra hai đạo Thần quang, giống như hai thanh Thần kiếm vèo vèo bắn về phía chính mình.

- Thần Minh đã chết, cũng dám quát tháo trước mặt Sư mỗ sao?

Sư Bất Dịch cười lạnh một tiếng, lắc mình hóa thành một tôn Thần Nhân chín đầu, tám cánh tay tế khởi Bát Cực Hung Binh, đang định giết tới. Đột nhiên, tôn Thần Linh Thần Cưu kia chợt mở miệng thổi một cái, nhất thời hắc phong ba động, mùi hôi thối xông lên xộc mũi, bao phủ toàn thân Sư Bất Dịch.

Chín cái đầu của Sư Bất Dịch không ngừng nôn mửa, cơ hồ phun ra toàn bộ tim gan phèo phổi thận, cảm thấy nhục thân và Nguyên thần cũng đều tê dại, cơ hồ không còn chút khí lực nào nữa.

- Yêu Tộc và Nhân Tộc đều là thức ăn của Thần Tộc ta, tồn tại thấp hèn nhất mà thôi!

Tôn Thần Linh Thần Cưu kia cười sằng sặc quái dị, cặp mắt bắn ra hai đạo Thần quang, xuyên thấu lồng ngực Sư Bất Dịch, thả người đáp xuống bên cạnh hắn, cũng không tiếp tục công kích, chỉ lẳng lặng chờ đợi hắn chảy máu tới chết, cười khặc khặc, nói:

- Yêu Tộc sinh ra mấy tôn Yêu Thần, địa vị mới miễn cưỡng tăng lên một chút. Thần Tộc chúng ta ngoài mặt kính trọng các ngươi một chút, nhưng Yêu Tộc vẫn là nên ăn thì ăn, nên giết thì giết. Bây giờ Nhân Tộc cũng muốn noi theo Yêu Tộc sao? Thật sự buồn cười! Mà buồn cười nhất vẫn là con Đại Sư Tử này. Không ngờ ngươi lại chạy đi trợ giúp Nhân Tộc. Thật ra, chúng ta khi dễ Yêu Tộc các ngươi, các ngươi hẳn là nên đi khi dễ Nhân Tộc mới đúng a!

Bản thân hắn thích ăn xác chết, cho nên dự định đợi sau khi Sư Bất Dịch chết rồi mới lại ăn thịt hắn.

Sư Bất Dịch mạnh mẽ đề thăng lực lượng, dự định giết về phía hắn. Nào ngờ, tôn Thần Linh Thần Cưu này lại thổi ra một hơi nữa, khiến cho con Đại Sư Tử này lại nôn mửa như điên thêm một trận, toàn thân bủn rủn vô lực.

Bên dưới, trong đại hải đột nhiên truyền tới một cỗ nhiệt lực cuồn cuộn. Biển rộng nhất thời sôi trào, ngay sau đó nước biển liền bốc hơi sạch sẽ. Trong tay Chung Nhạc cầm một khối Thái Dương Diệu Kim, giơ lên cao quá đầu. Khối Thái Dương Diệu Kim to lớn như núi, dễ dàng khiến cho phiến biển rộng bốc hơi, sau đó vung tay nện thẳng khối Thái Dương Diệu Kim này về phía con Thần Viên kia.

Con Thần Viên kia giơ tay đón đỡ tòa Diệu Kim Thần Sơn này. Mặc dù hắn có thể ôm lấy được, nhưng lại bị đập cho liên tiếp lui ngược về phía sau.

- Đốt!

Chung Nhạc quát khẽ một tiếng. Thái Dương Thần Hỏa đến từ hạch tâm Thái Dương trong khối Diệu Kim Thần Sơn này nhất thời ầm ầm bạo phát, soạt một tiếng đã thiêu đốt con Thần Viên kia bốc hơi không còn một mảnh.

Mà lúc này, trên người Chung Nhạc đã bị tôn Thần Linh Phi Liêm kia chém trúng hơn mười đao. Hắn dựa vào Bất Tử Chi Thân mạnh mẽ chống đỡ, chỉ là mãi vẫn luôn bị tôn Thần Linh Câu Xà Thần Tộc kia ôm chặt lấy không thể thoát thân.

- Ngươi mạnh mẽ, ta càng mạnh hơn!

Chung Nhạc quát lớn một tiếng, cái đuôi rắn quay lại quấn lấy thân thể Thần Linh Câu Xà Thần Tộc, dùng sức siết chặt, ngược lại gắt gao quấn chặt lấy hắn.

- Mãng cổ!

Chung Nhạc quay đầu lại, đối diện khuôn mặt của Thần Linh Câu Xà Thần Tộc. Sau đầu hắn hiện ra một con Lục Mục Tinh Thiềm, ngồi chồm hỗm giữa không trung, há miệng rống lớn một tiếng.

Tôn Thần Linh Câu Xà Thần Tộc kia bị hống, toàn thân bủn rủn, không khỏi buông Chung Nhạc ra, định chui vào trong đại địa bỏ trốn.

- Mãng cổ! Mãng cổ!

Con Lục Mục Tinh Thiềm kia vẫn tiếp tục hướng về phía hắn rống lớn, mạnh mẽ chấn vỡ tôn Thần Linh này, hóa thành một cỗ linh quang, quay trở lại trên Tế đàn, tiến hành phục sinh trở lại.

Chung Nhạc sau khi rống chết tôn Thần Linh Câu Xà Thần Tộc, lại tế đao chém về phía tôn Thần Linh Phi Liêm kia. Sau đó hắn lại giơ đao, phóng tới bên cạnh Thần Linh Thần Cưu, giơ tay chém xuống. Hắn soạt một tiếng đã chặt xuống cái đầu chim, ngay sau đó thân hình lóe lên, phóng tới trên Tế đàn của Câu Xà Thần Tộc. Tôn Thần Linh của Câu Xà Thần Tộc kia vừa mới phục sinh lại, đã thấy một con Lục Mục Tinh Thiềm hướng về phía chính mình không ngừng mãng cổ rống lớn, lại một lần nữa bị mạnh mẽ chấn vỡ.

Con Lục Mục Tinh Thiềm này cứ như vậy ngồi xổm trên tòa Tế đàn này, không ngừng điên cuồng hống lớn, khiến cho hắn vỡ tan lại trọng sinh, trọng sinh lại vỡ tan, không ngừng tuần hoàn sinh tử như vậy:

- Chung Sơn thị, ngươi khốn kiếp… A!

Chung Nhạc hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy tôn Thần Linh Câu Xà Thần Tộc vừa mới một lần nữa phục sinh này, nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình.

- Ngươi không phải muốn biết ta thu đám Thần Linh kia ở nơi nào sao? Ngươi tới gặp mặt bọn họ liền biết ngay thôi!

Phía xa xa, phong vân chợt ầm ầm chấn động. Đột nhiên, lại có năm tòa Tế đàn nữa từ đằng xa bay tới, từ Nam Hoang tiến vào Tây Hoang. Năm thanh âm nổ vang truyền tới, năm tòa Tế đàn đã đáp xuống trong Thần Chiến Chi Địa.

Trên Tế đàn trung ương, thanh Bát Long Trấn Thiên Phủ tàn tạ rách nát lên xuống chìm nổi trong Thần quang. Từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ của Chúc Dung thị và Hạ thị nhao nhao quỳ bái về phía Tế đàn, thành kính khẩn cầu tế tự. Hạ Tông chủ và Chúc Dung Nhan Khâm ngẩng đầu nhìn về phía Chung Nhạc, khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Chung Sơn thị, nếu không phải Phong Đại Tế ty thông báo cho chúng ta, chúng ta còn không biết ngươi lại muốn ở chỗ này xông quan a! Trọng Lê Thần Tộc chúng ta dù sao cũng từng là Thần Tộc của Tây Hoang, ngươi muốn xông quan, còn phải tính thêm Trọng Lê Thần Tộc chúng ta một phần a!