Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 803: Từ biệt (1)




Hắn căn bản xem không hiểu đám văn lộ Đồ đằng này. Xem không hiểu ngược lại là thứ yếu, mà quan trọng là lĩnh ngộ không ra nổi bất luận ảo diệu gì. Điều này khiến cho Đại Sư Tử bị đả kích thật lớn.

Thứ mà hắn luôn luôn kiêu ngạo nhất cũng không phải là thực lực của chính mình, mà là tư chất và ngộ tính của chính mình. Mà hiện tại, những văn lộ Đồ đằng Lục Đạo Luân Hồi do Chung Nhạc triển hiện ra lại khiến cho lòng tin của hắn đối với tư chất và ngộ tính của chính mình bị đả kích nghiêm trọng.

Thật ra, sau khi hắn tu thành Nguyên thần Thuần dương, sự trói buộc của Chung Nhạc đối với hắn đã không còn cường liệt như trước đây nữa. Nhất là Nguyên thần Thuần dương khiến cho trong Nguyên thần của hắn mang theo Thần uy cuồn cuộn, đã tạo thành áp lực và lực phá hoại cực lớn đối với gã Cự bá Côn Tộc đang ký sinh tại Nguyên thần của hắn kia. Gã Cự bá Côn Tộc kia nghĩ muốn tổn hại Nguyên thần của hắn, điều khiển Nguyên thần của hắn, đã trở nên lực bất tòng tâm.

Đây chính là lực lượng của Thần Minh! Cho dù Sư Bất Dịch chỉ vừa mới tu thành Thuần dương, cũng không phải một gã Cự bá Côn Tộc có khả năng chống cự. Hắn thậm chí cũng không cần luyện hóa Cự bá Côn Tộc, gã Cự bá Côn Tộc kia cũng sẽ không ngừng bị Thần uy của hắn khiến cho suy yếu, qua không bao lâu nữa tự nhiên sẽ không thể không chủ động rời khỏi Nguyên thần của hắn, bằng không sẽ bị Thần uy của hắn ma diệt.

Nếu Sư Bất Dịch có ý tiến hành luyện hóa, vậy tốc độ tự nhiên sẽ càng nhanh hơn nữa. Chỉ là Sư Bất Dịch có chút lo lắng, nếu hắn cố tình luyện hóa gã Cự bá Côn Tộc này, Chung Nhạc sẽ cảm thấy khó chịu. Quỳ xuống quá lâu, muốn đứng lên sẽ liền khó khăn. Đầu tiên cần phải chính mình tự tranh đấu với chính mình một trận, chiến thắng nô tính của chính mình trước đã.

- Chúc mừng Đại Sư Tử đã thành tựu Thần Minh!

Đột nhiên, Lục Đạo Luân Hồi trên Kim Đỉnh Kiếm Môn chợt biến mất, Chung Nhạc cất bước đi tới, mỉm cười nói:

- Ta không có lừa ngươi a? Sau khi trải qua cuộc chiến sinh tử, ngươi mới có thể đột phá tu thành Nguyên thần Thuần dương, tốt hơn ngươi đóng cửa đẽo cày gấp trăm lần a!

Trong lòng Sư Bất Dịch cảm khái ngàn vạn, yếu ớt nói:

- Trước đây ta trăm phương ngàn kế muốn tu thành Thần Minh, thậm chí vì có thể trở thành Thần Minh mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, không tiếc hạ thủ với đệ tử chính mình, bày mưu đặt kế. Hiện tại, đã tu thành Thần Minh, trong lòng ngược lại không có bao nhiêu vui sướng, mà chỉ cảm thấy một mảnh trống vắng, thất lạc thất vọng mà thôi!

Lời này của hắn mặc dù không phải là trái với lương tâm, nhưng so với những hành động vừa rồi lúc hắn mới tu thành Nguyên thần Thuần dương, trong lòng tràn ngập vui mừng, lập tức kêu la không truy cứu những nhục nhã trước đây nữa, hiển nhiên cũng không phải hắn không chút vui sướng, mà là đã bị Chung Nhạc dội một chậu nước lạnh lên trên đầu, khiến cho hắn tỉnh táo lại mà thôi.

Trước đây hắn cho rằng chỉ cần chính mình tu thành Thần Minh, sẽ liền chân chính vô địch khắp thiên hạ, có thể tiêu dao khoái hoạt. Mà hiện tại nhìn thấy Lục Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc, lúc này mới đại mộng chợt tỉnh, dã tâm bị đè xuống, sự vui mừng trong lòng tự nhiên cũng liền không cánh mà bay.

Chỉ là hắn không hề nghĩ qua, hắn đã tu thành Thần Minh, mà Chung Nhạc vẫn chỉ là một Cự bá Chân Linh Cảnh, cho dù có cường đại tới đâu cũng có mức độ, không có khả năng cường đại hơn hắn được. Trên thực tế, nếu hắn thật sự muốn động thủ, Chung Nhạc khẳng định là sẽ yếu hơn hắn rồi một bậc.

Bất quá, vẫn là câu nói kia, đã quỳ quá lâu, muốn đứng lên thật sự là khó khăn vạn phần, rất khó tiêu trừ đi sự kính sợ phát ra từ nội tâm.

Chung Nhạc ngẫm nghĩ trong chốc lát, mỉm cười nói:

- Đại Sư Tử, ngươi cùng Long Nhạc trở về Hắc Sơn trước đi, ta có một việc muốn bàn giao ngươi làm. Ta muốn dùng Chư Thần Chi Linh tiến hành một trận đại tế. Trên đường đi, Long Nhạc sẽ nói cho ngươi biết phải bố trí Tế đàn như thế nào!

Tâm niệm hắn khẽ động, trong cơ thể bay ra một đạo khí huyết, rơi xuống đất, hóa thành hình thái Long Nhạc, trên lưng đeo ba thanh Thần đao, một cây Lão Nhận, hai cây Độc Nha Nhận.

Hiện tại, tu vi thực lực của Long Nhạc chỉ tương đương với nửa thành của Chung Nhạc, đã xa xa không thể đuổi kịp nội tình của hắn, hơn nữa chênh lệch vẫn còn đang không ngừng nới rộng ra. Nhưng cho dù chỉ có nửa thành tu vi thực lực, thì Long Nhạc vẫn như cũ là tồn tại số một số hai trong cảnh giới Chân Linh Cảnh. Đây mới là chỗ đáng sợ của Chung Nhạc!

Trong lòng Sư Bất Dịch thoáng ngẩn ra, lẳng lặng gật đầu, cùng với Long Nhạc rời đi, trở về Đông Hoang, trở về Hãm Không Thánh Thành. Trên đường đi, Long Nhạc truyền thụ cho hắn các loại hoa văn Đồ đằng của Đại tế Phong Thiện, để cho hắn dựa theo yêu cầu của mình tiến hành kiến tạo một tòa Tế đàn.

Trong lòng Sư Bất Dịch càng lúc càng chấn kinh. Các văn lộ Đồ đằng của tòa Tế đàn mà Long Nhạc truyền thụ cho hắn này vô cùng thâm ảo, không thua kém gì những văn lộ Đồ đằng của Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho hắn không thể hiểu nổi tòa Tế đàn do những văn lộ Đồ đằng này cấu thành rốt cuộc là có tác dụng gì. Bất quá, hắn có thể nhìn ra được, tòa Tế đàn do những văn lộ Đồ đằng này cấu thành hẳn là một đại trận tế tự vô cùng đáng sợ.

- Chung lão gia rốt cuộc muốn làm gì? Dùng Chư Thần Chi Linh tiến hành một trận đại tế? Rốt cuộc là đại tế gì mà cần phải dùng Thần Linh để làm tế phẩm?

Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ:

- Ta liên thủ với hắn giết qua Thần Chiến Chi Địa, đại chiến với Chư Thần Tây Hoang, sớm đã đắc tội toàn bộ đám Chư Thần Tây Hoang rồi. Dù sao cũng đã triệt để đắc tội Tây Hoang, cho dù có xem đám Thần Linh Tây Hoang này như là tế phẩm tiến hành tế diệt, cũng chỉ là tế diệt mà thôi, cũng chẳng có gì to tát!

Hắn cơ hồ là đập nồi dìm thuyền, đơn giản không tiếp tục suy nghĩ vì sao Chung Nhạc lại muốn kiến tạo tòa Tế đàn đáng sợ này nữa.

Trên Kiếm Môn Sơn, tâm niệm Chung Nhạc lại khẽ động, một đạo khí huyết nữa bay ra, rơi xuống đất hóa thành công tử Ba Tuần. Chung Nhạc phân phó:

- Ngươi trở về Ma Tộc, trên đường đi ngang qua Đông Hải, tiến vào Long Thành, thông báo với Long Tộc một tiếng, nói ta muốn gặp Long Hầu!

Công tử Ba Tuần lắc mình rời đi. Chung Nhạc trầm ngâm một lúc, đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

- Chung sư đệ, ngươi lại muốn ra ngoài sao?

Quân Tư Tà từ xa đi tới, nhìn thấy Chung Nhạc muốn ra ngoài, trong lòng nhất thời cả kinh, vội vàng hỏi:

- Ngươi chỉ mới an phận được mấy tháng trời, lại muốn ra ngoài gây tai họa cho kẻ khác rồi? Thành thành thật thật ở lại trong Kiếm Môn một đoạn thời gian a! Ta nghe nói hai tôn Thần Minh của Tây Hoang đều rất bất mãn với hành vi của ngươi. Còn có A Tu La Ma Thần của Ma Tộc cũng có chút không có hảo ý với ngươi!

- Bọn họ có bao giờ có hảo ý với ta chứ?

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Sư tỷ yên tâm! Lần này ta xuất môn, cũng không phải là muốn đi gây chuyện thị phi, mà là muốn nói lời chia tay với mấy vị cố hữu!

- Nói lời chia tay?

Trong lòng Quân Tư Tà cả kinh, thất thanh nói:

- Ngươi muốn đi nơi nào? Vì sao lại phải nói lời chia tay? Chẳng lẽ ngươi muốn đi Côn Lôn Cảnh định cư, không trở lại nữa sao?

Chung Nhạc lắc đầu, cùng nàng sóng vai bước đi, mỉm cười nói:

- Không phải là Côn Lôn Cảnh! Trên thực tế, ta cũng cần đi Côn Lôn Cảnh một chuyến, nói lời từ biệt với một vị cố hữu!

Trong đầu hắn không khỏi hiện ra thân ảnh xinh đẹp của Xích Tuyết, lại nhẹ nhàng lắc đầu mấy cái, đuổi đi tưởng niệm của chính mình đối với nữ tử này trong đầu, nói:

- Ta dự định rời khỏi Tổ Tinh, đi địa phương rộng lớn hơn, thăm dò những thứ chưa biết, tìm kiếm đáp án, cởi bỏ khốn hoặc trong lòng ta. Chuyến đi này, không biết phải tới năm nào tháng nào mới có thể trở về. Bất quá, khi ta trở về, tất nhiên là sẽ nghịch thiên cải mệnh, khiến cho Nhân Tộc ta không còn là trạng thái trước mắt nữa, khiến cho Nhân Tộc ta khôi phục lại địa vị phải có, chân chính trở thành linh trưởng của Vạn Tộc!

Trong lòng Quân Tư Tà có chút thất lạc cùng thất vọng, cũng không biết phải nói chính xác là tư vị gì. Nàng trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói:

- Nếu ngươi đi rồi, ai sẽ thủ hộ Nhân Tộc? Kẻ nào sẽ bảo vệ Đại Hoang?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Giang sơn đời đời đều có nhân tài! Nhân Tộc ta đã có đại thế quật khởi, không tới một trăm năm sẽ xuất hiện thêm rất nhiều Thần Minh. Trong những Thần Minh này, có ngươi, có Phương sư huynh, có Hiên Viên, có Cấm Nhi sư muội, cũng có đám hậu bối Hiệt, Lực Mục. Thậm chí Thủy Đại Trưởng lão nói không chừng cũng có thể tu thành Nguyên thần Thuần dương. Sau khi ta rời khỏi, Nhân Tộc cũng sẽ càng lúc càng cường thịnh, sẽ không thua kém so với thời điểm ta còn ở đây!

Quân Tư Tà có chút ngơ ngẩn, đột nhiên hỏi:

- Sư đệ, sau này chúng ta còn có thể gặp lại không?

Trong mắt Chung Nhạc lộ ra thần sắc mê mang, sau một lúc mới buồn cười nói:

- Sư tỷ, cách thời điểm ta rời đi hẳn là còn một đoạn thời gian nữa, ta cũng sẽ không nói đi là đi ngay đâu!

Quân Tư Tà lớn tiếng nói:

- Chúng ta còn có thể gặp lại nữa không?

Trái tim Chung Nhạc thùng thùng đập mạnh, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, hắn dùng lực ổn định lại nhịp tim của chính mình, nói: