Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 902: Kỹ kinh toàn trường (2)




Một gã cường giả Thông Thần Cảnh nhìn về phía Chung Nhạc và Quân Tư Tà, mỉm cười nói:

- Hai tên Nhân Tộc, nhìn thấy không? Đây mới là Luyện Khí Sĩ chân chính, ngay cả Ma Thần cũng đều tự mình nghênh đón. Các ngươi ngoài miệng mặc dù nói rất cao, bất quá cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi. Bọn họ đây mới gọi là uy phong chân chính!

Bạch Thương Hải không nhịn được, mở miệng hỏi:

- Bọn họ có gì đặc biệt hơn người? Sao các ngươi lại nói chúng ta không được?

- Dù sao cũng bất phàm hơn các ngươi gấp trăm lần, gấp ngàn lần!

Gã cường giả Thông Thần Cảnh kia cười lạnh, nói:

- Tiểu quỷ, các ngươi đầu thai lầm chỗ rồi! Đầu thai vào Nhân Tộc, định sẵn là uổng phí cả đời này. Không bằng để ta ăn các ngươi, để cho các ngươi đi đầu thai, chuyển thế vào trong một chủng tộc tốt a? Các ngươi không cần phải cảm tạ ta!

- Bạch huynh, không nên gây chuyện!

Chung Nhạc lập tức dặn dò Bạch Thương Hải, nói:

- Chúng ta dù sao cũng là kẻ có tội trên người, vẫn nên an phận một chút, khiêm tốn hành sự thì tốt hơn!

Bạch Thương Hải có chút bất bình, nói:

- Lệ Thiên Hành đến, có Ma Thần ra ngênh tiếp, sao lại không có Ma Thần ra ngênh tiếp chúng ta chứ? Lẽ nào danh tiếng của chúng ta còn chưa đủ lớn?

Gã cường giả Thông Thần Cảnh kia cười hắc hắc, nói:

- Mấy tên tiểu quỷ, đã cân nhắc xong chưa? Ta đưa các ngươi đi đầu thai…

Phốc!

Chung Nhạc bấm tay bắn tới, đầu lâu gã cường giả Thông Thần Cảnh kia liền xuất hiện một cái lỗ, trước sau thông thấu, thi thể khẽ lay động, ngã sấp xuống mặt đất. Bạch Thương Hải nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh kêu lớn:

- Chung huynh, ngươi không phải nói là nên an phận một chút sao?

Chung Nhạc truyền âm cho hắn, nói:

- Vừa rồi ta chỉ là lừa gạt hắn thôi! An phận thì an phận, nhưng trong Ngục Giới đều là hạng người cùng hung cực ác, nếu chúng ta bị khi dễ mà không hoàn thủ, liền sẽ bị kỳ thị. Quả hồng đều là lựa mềm mà bóp, chúng ta không thể mềm được. Hơn nữa…

Hắn khẽ nhíu mày, có chút bận tâm danh tiếng của chính mình không đủ, không thể khiến cho Bích Thiên Pháp Vương sợ đầu sợ đuôi, không dám đụng tới chính mình.

- Không ngờ đám khốn kiếp này lại không nhận ra ta! Xem ra, chuyện tình ta giết Nghịch Hoàng vẫn chưa đủ khiến cho ta danh dương Tinh vực Tả Nha. Bằng không, đám gia hỏa này chắc chắn sẽ là dùng ánh mắt kính sợ sùng bái nhìn ta mới đúng!

Trong lòng thiếu niên Chung Sơn thị thầm nghĩ.

- Nhân Tộc khốn kiếp!

Một tôn Ma Thần phẫn nộ rít gào, vươn tay chụp về phía Chung Nhạc, khuôn mặt dữ tợn khủng bố:

- Ngươi dám giết đồ đệ của ta!

Chung Nhạc tế đao, hai tay tầng tầng chém xuống. Thái Dương Thần Đao chợt hiện, Thần quang xung thiên, chiến ý ngập trời, đao ý bùng phát. Một đao chém xuống, sắc mặt tôn Ma Thần kia kịch biến, bàn tay đã bị đao quang chém đứt.

Đạo đao khí đại khí bàng bạc kia quán nhập thiên không, trong nháy mắt đã chém tới đỉnh đầu tôn Ma Thần kia. Tôn Ma Thần kia thấy thời cơ bất ổn, lập tức phi thân lui về phía sau, tránh né uy năng một đao này. Đao ý của Thái Dương Thần Đao vừa tan, tôn Ma Thần kia lập tức xông lên phía trước, vừa lui vừa tiến, nhanh như thiểm điện.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc sãi bước tiến lên, Thái Dương Thần Đao trong tay trái biến thành vỏ đao, tay phải rút đao, Nguyên Từ Thần Đao rút ra khỏi vỏ, đao quang vạn trượng, giống như Thái Dương từ trong vỏ đao bạo phát vậy.

Chỉ nghe thanh âm xuy xuy không ngừng vang lên. Tôn Ma Thần kia kêu thảm một tiếng, toàn thân máu chảy đầm đìa, không tìm được một khối da hoàn chỉnh, bị Nguyên Từ Thần Đao bổ trúng một đao, lăn lông lốc về phía sau, rầm rầm đụng sập mấy tòa cung điện, té nhào vào trong bụi bậm.

Hai tay Chung Nhạc cầm đao, cắm ra phía sau, hai thanh Thần đao giao thoa, cắm ở sau lưng.

Hai đao này của hắn vừa ra, nhất thời kỹ kinh toàn trường, khiến cho không gian lặng ngắt như tờ. Một cái búng tay giết chết Thông Thần Cảnh, song đao trọng thương Ma Thần. Mặc dù tôn Ma Thần này lúc ra tay có chút khinh suất, nhưng phong mang của hai đao này đã đủ để ép xuống sự phô trương thời điểm hàng lâm của ba người Lệ Thiên Hành, Hàn Phi và Trăn Dao, có thể nói là danh tiếng vô lượng.

- Hiện tại, đám gia hỏa này hẳn là đã biết ta là ai rồi a?

Chung Nhạc lại lâm vào suy tư, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu vẫn chưa biết, ta cũng chỉ đành chém sạch đám gia hỏa này rồi. Giết chết càng nhiều, những gia hỏa khác liền sẽ biết tới ta!

Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên từ trong Bích Thiên Tinh Phủ bước ra một tôn Ma Thần, cao giọng quát lớn:

- Nhân Tộc Chung Nhạc, mau dừng tay! Nhân Tộc Chung Nhạc, Nhân Tộc Khâu Cấm Nhi, Nhân Tộc Quân Tư Tà, Bạch Trạch Thần Tộc Bạch Thương Hải, Pháp Vươngtriệu kiến các ngươi, đợi các ngươi đã lâu, sao lại không tiến vào, ngược lại ở bên ngoài gây sự?

Chung Nhạc cười ha hả, bộ dáng hăng hái bừng bừng, tiến về phía tôn Ma Thần kia, cất cao giọng nói:

- Không phải Chung mỗ gây sự, mà là tôn giá chậm chạp không ra nghênh tiếp, lại có bọn đạo chích cất lời giễu cợt, cho nên Chung mỗ mới bất bình rút đao!

Cặp mắt tôn Ma Thần kia phủ đầy sát khí, trong mắt bắn thẳng ra hai đạo Ma quang. Cùng lúc đó, trong cặp mắt Chung Nhạc, Âm Dương nhị khí một vàng một trắng giao thoa bắn ra. Ánh mắt hai người va chạm với nhau, giữa không trung xuất hiện bốn con đại long cuốn lấy nhau, nhe nanh múa vuốt, tranh đấu lẫn nhau. Đột nhiên, hai đạo huyết quang rơi xuống, bốn con đại long biến mất không thấy đâu nữa.

Tôn Ma Thần kia xoay người, thản nhiên nói:

- Khó trách có thể chém đầu Nghịch Hoàng! Đi theo ta!

Từ trong cặp mắt hắn chảy xuống hai hàng máu tươi. Cặp mắt hắn đã bị Âm Dương nhị khí của Chung Nhạc gây thương tích, suýt chút nữa đã mù rồi.

Phía sau, trước Tinh Phủ, vô số Luyện Khí Sĩ và Thần Ma nhất tề ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đám người Chung Nhạc đang đi về phía Tinh Phủ.

- Chém đầu Nghịch Hoàng? Bọn họ là…

- Nhật Nguyệt Song Linh!

- Mộc Diệu Linh Thể!

- Thủy Diệu Linh Thể!

- Tảo Bả Tinh Linh Thể!

- Con sư tử và lão đầu kia hẳn là người hầu của bọn họ a?