Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 104: 104: Chu Sư Huynh Kiếm Kỹ Siêu Quần





Thứ bao lại Chu sư huynh chính là linh khí chuông nhỏ Lục Diệp được đến từ chỗ thiếu chủ Cửu Tinh tông, mấy ngày qua hắn một mực dùng linh lực bản thân ôn dưỡng, hiệu quả rất cao, mặc dù còn chưa hoàn toàn luyện hóa hết cấm chế trong đó, nhưng tóm lại đã có thể phát huy ra một ít uy năng.

Thúc giục linh chung liền có thể khốn địch, lúc trước Y Y chính là bị khốn trụ như thế, về phần uy năng khác, tạm thời Lục Diệp còn chưa phát huy ra được.

Biến cố phát sinh cực kỳ đột nhiên, chỉ chớp mắt, trong năm tên tu sĩ U Vân Sơn thì Vu sư tỷ bị giết, Chu sư huynh bị nhốt, chỉ còn lại mỗi ba tên tam trọng sau cùng.

Bọn hắn còn chưa kịp phản ứng đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Lục Diệp đã cầm đao xông giết về phía người gần nhất.

Người đó không kịp thối lui, vội vàng lấy ra vũ khí nghênh địch, nhưng Lục Diệp đã sượt qua người hắn.

Tên tam trọng này lập tức cương lại ở đó, thân hình khe khẽ lung lay một cái, ngã bổ nhào xuống đất, rất nhanh mặt đất liền bị máu tươi nhuộm đỏ.

Mặc dù cùng là tam trọng, nhưng một đao được gia trì Phong Duệ há là thứ hắn có thể ngăn đỡ, một bên sớm có dự mưu, một bên vội vàng ứng đối, vừa đối mặt liền phân ra sinh tử.

Lục Diệp đã đánh giết đến trước mặt tên tam trọng thứ hai, đứa này tựa hồ chính là tên Hùng sư đệ thiếu chút bị Hổ Phách và Y Y dọa cho vãi đái, hắn có thêm chút thời gian để phản ứng, nhưng đối mặt với hung đồ như Lục Diệp, đứa này triệt để mất đi dũng khí phản kháng, vũ khí trong tay khua múa lung tung, thần sắc hốt hoảng không ngừng giật lui, miệng kêu to:
- Ngươi đừng tới đây!
Làm vậy chẳng thể kéo dài sinh mệnh cho hắn, Lục Diệp chạy lướt đến trước mặt, một đao bổ ra, Hùng sư đệ kia hoảng hốt, theo bản năng nâng lên vũ khí trong tay để ngăn cản, đồng thời trên vũ khí chớp động linh quang nhàn nhạt.


Đây cũng là một thanh linh khí phẩm cấp thấp.

Trong linh khí phẩm cấp thấp kiểu này thường thường đều có lạc ấn linh văn mang tính chất gia cố, bởi vì lúc chém giết, tu sĩ cấp thấp đều cận thân, vũ khí càng kiên cố, không nghi ngờ càng có thể tác chiến bền bỉ, bằng không lỡ như đánh tới một nửa, vũ khí lại bị hủy đi, vậy thì chỉ còn nước chờ chết.

Lúc hai thanh linh khí sắp chạm nhau, cổ tay Lục Diệp rung lên, trường đao lách qua ngăn đỡ của đối phương, bổ nghiêng xuống.

Đổi thành khi hắn mới ra Thanh Vân Sơn, một đao này khẳng định sẽ thế đi không giảm, trước chém đứt đối phương vũ khí rồi tính, nhưng sau khi trải qua từng hồi tranh đấu liều mạng ở Liệt Thiên Hạp, kim nghiệm tranh đấu với địch của Lục Diệp rõ ràng đã được tăng cường rất nhiều.

Một đao này cơ hồ phá mở toàn bộ lồng ngực đối phương, ẩn ẩn có thể thấy được tâm tạng nhảy động trong lồng ngực.

- A!
Người kia kêu thảm ngã xuống, nhất thời chưa chết.

Trường đao trong tay Lục Diệp khẽ lật, một đao đâm xuống.

Tên Hùng sư đệ này co quắp kịch liệt thêm mấy hồi, thân thể ưỡn lên, sau đó triệt để không còn động tĩnh nào nữa.

Lục Diệp rút đao, mang ra một chùm máu nóng, ngựa không dừng vó đánh tới tên tam trọng thứ ba.

Người này đang bị Hổ Phách dây dưa, Y Y cũng chạy ra, không ngừng đi quấy rối, nàng là linh thể, cho nên cực kỳ linh hoạt, xuất quỷ nhập thần, dưới sự phối hợp của một linh một hổ, mặc dù không thể làm gì được người này, nhưng ngăn chặn đối phương thì hoàn toàn không vấn đề.

Mắt thấy Lục Diệp liên tục chém giết hai đồng môn, người này biết mình không phải đối thủ, một bên vung vẫy vũ khí trong tay ngăn cản Hổ Phách, một bên luống cuống tay chân sờ về phía túi trữ vật, vội vàng lấy ra một tấm linh phù.

Hắn đang định tế ra linh phù, Lục Diệp đã giết tới gần, một đao vung xuống!
Tay nắm vuốt linh phù, đứt từ cổ tay.

Tay đứt rơi trên mặt đất, máu tươi bắn tung toé, tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó im bặt mà dừng, trường đao Lục Diệp chuẩn xác đâm vào miệng đối phương, xuyên sọ mà qua, dùng sức xoáy một phát, xoắn nát sinh cơ đối phương.

Hổ Phách ở bên thở d ốc hổn hển, Y Y kinh hỉ nhào đến:
- Lục Diệp!
Lục Diệp hướng về phía nàng lộ ra ý cười, nhưng không đợi hắn kịp mở miệng nói chuyện, nơi không xa đã truyền đến một tiếng nổ vang.

Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài linh chung lấp lóe linh quang, linh chung vốn chỉ to bằng vại nước nay đã bành trướng lớn ra gấp đôi.

Rốt cuộc hắn chưa hoàn toàn luyện hóa linh chung này, chỉ phát huy ra được một ít uy năng khốn địch, hơn nữa thời gian vây khốn địch nhân cũng không dài, tu vi Chu sư huynh lại là ngũ trọng, bị nhốt ở bên trong tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết, dưới sự nỗ lực phá hoại của hắn, thời gian khốn địch tự nhiên càng ngắn hơn.

Nếu Lục Diệp không thu hồi lại linh chung này, chẳng mấy chốc linh khí sẽ bị hủy, chuông này trừ phòng ngự mạnh ra thì dù sao cũng chỉ là một kiện linh khí dùng để giữ mạng, so ra mà nói, phá hoại từ bên trong sẽ càng dễ dàng.

- Mang Hổ Phách đi xa chút!
Lục Diệp vội dặn dò một tiếng, thương thế Hổ Phách vốn chưa lành, trước đó bị đám người U Vân Sơn vây công lại lần nữa bị thương, một thân da lông tuyết trắng đã nhuộm thành màu đỏ, hơn nữa lấy thực lực của nó, chiến đấu tiếp sau đây cơ bản không nhúng tay vào được.

Y Y cũng không dông dài, chỉ âu lo căn dặn Lục Diệp:
- Cẩn thận chút!
Mang theo Hổ Phách rời cách xa một ít, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, một khi tình hình bên kia không ổn, nàng và Hổ Phách sẽ lần nữa lao đến, có thể phát huy bao nhiêu tác dụng liền phát huy bấy nhiêu tác dụng.

Lục Diệp gật đầu, khoái tốc lao về phía Chu sư huynh, đến nửa đường chỉ tay một cái, linh chung lập tức bay lên, tấn tốc thu nhỏ, trở về trong tay hắn.

Đồng thời với thu hồi linh chung, hắn cũng nhảy lên cao cao, hung hăng bổ đao xuống.

Chu sư huynh vừa rồi thoát khốn, một mạt đao quang sáng như tuyết đã gần ngay trước mắt, trường kiếm trong tay lập tức nhẹ nhàng giơ lên, vừa khéo chắn lấy thân đao Lục Diệp.

Thân hình Lục Diệp tức thì bất ổn, chẳng những thế công bị phá, thân hình còn ngã về phía sau.

Chu sư huynh kia thừa cơ lấn đến, trường kiếm không ngừng đâm chọc, giũ ra từng đóa kiếm hoa, thế công mặc dù không tính cuồng mãnh, lại liên miên không dứt, đánh cho Lục Diệp liên tiếp giật lùi ra sau.

Đây là lần đầu Lục Diệp đụng phải địch nhân như vậy, trước kia hắn giết người đều là một đao nhanh chuẩn ngoan, hoặc là chém đứt vũ khí, hoặc là chém đứt thân thể, dứt khoát lưu loát, ngay cả đám tứ trọng Cửu Tinh Tông kia cũng không ngăn được mấy đao phách chặt được gia trì Phong Duệ của hắn.


Nhưng tên Chu sư huynh này có được một tay kiếm pháp cực kỳ ghê gớm, khiến Lục Diệp nhất thời không biết nên xuất đao thế nào, vội vàng vung ra mấy đao, chẳng những bị đối phương hóa giải, không thương được đến đối phương, ngược lại còn khiến đối phương thừa cơ lưu lại mấy vết thương trên người mình.

Lục Diệp cũng thúc giục Ngự Thủ linh văn phòng ngự, nhưng trường kiếm đối phương cứ như rắn, phiêu hốt bất định, mỗi lần đều tránh ra Ngự Thủ đâm tới thân thể hắn, khiến hắn lãng phí tinh lực một cách vô ích mà chẳng làm được gì.

Trừ phi hắn thúc giục linh văn có thể hoàn toàn che ở trước người, bằng không căn bản không phòng được.

Nhưng thật thôi động ra linh văn như thế, trước khoan nói tiêu hao lớn thế nào, bản thân Lục Diệp cũng không cách nào ra tay công kích.

Chém giết như thế này hoàn toàn khác biệt tình hình chiến đấu lúc trước giữa hắn và La Kích, La Kích là pháp tu, thuật pháp thi triển ra luôn luôn có dấu vết mà lần theo, Lục Diệp thúc giục linh văn liền có thể ngăn đỡ được.

Chu sư huynh lại là binh tu chém giết cận thân, góc độ xuất kiếm của hắn rất khó phán đoán.

Cho nên dù cũng là tu sĩ ngũ trọng tương tự La Kích, nhưng cảm giác chiến đấu mang đến cho Lục Diệp lại khác hẳn, hắn có thể thắng được La Kích, lại không phải đối thủ của tên Chu sư huynh này.

Liên tục lùi lại mấy chục trượng, thế công của đối phương càng lúc càng dày đặc, Lục Diệp lập tức hiểu ra, ở phương diện kỹ xảo chiến đấu, đối phương quăng mình tận mấy con phố!
Rốt cuộc thời gian hắn thực sự bắt đầu tu hành chỉ mới mấy tháng mà thôi, còn vị Chu sư huynh Linh Khê ngũ trọng này không biết đã tu hành bao lâu, ở phương diện kiếm pháp tự có tạo nghệ riêng.

Cứ tiếp tục thế này, tất thua không nghi ngờ!
Trong lòng Lục Diệp phát ngoan, toàn lực thúc giục linh lực hộ thể, đồng thời không quản không hỏi, hung mãnh bổ ra một đao, linh quang trên trường đao chớp động, Phong Duệ gia trì!
….