Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 121: 121: Sư Tỷ Có Thể Chữa Tâm





.

Tạ Kim ném túi trữ vật kia cho Lục Diệp.

Lục Diệp tiếp lấy, ngơ ngác hỏi:
- Đây là!
Tạ Kim cười giải thích:
- Đây là tiền thù lao của Thanh Vũ Sơn dành cho sư đệ, một điểm công huân hai viên linh thạch, chém giết ngũ trọng quân địch tặng thêm mười viên, trên đường đi sư đệ chém giết tổng cộng một tên ngũ trọng, ba tên tứ trọng, năm tên tam trọng, sáu tên nhị trọng.

Lấy tu vi tứ trọng của sư đệ, công huân giành được hẳn nên là bốn mươi chín điểm, sư đệ kiểm đếm lại xem.

Đối phương vừa mở miệng, chẳng những nói ra trên đường Lục Diệp đã giết bao nhiêu người, ngay cả tu vi gì, được đến bao nhiêu công huân đều tính toán rõ ràng.

Nếu không phải đã biết đến sự tồn tại của Ảnh Nguyệt Bàn kia, Lục Diệp suýt nữa hoài nghi liệu có phải đối phương bố trí tai mắt ngay trên người mình không.

- Trước khi tới Thang Võ sư huynh đã nhiều lần dặn dò, những linh thạch này tất phải giao đến trên tay sư đệ, còn mong sư đệ chớ chối từ, trước không làm phiền, sư đệ nghỉ ngơi cho tốt đi.

Ngữ tốc Tạ Kim cực nhanh, nói xong liền không cho Lục Diệp cơ hội tiếp lời, xốc lên màn trướng đi thẳng ra ngoài.

Bỏ lại Lục Diệp tay cầm túi trữ vật và Hổ Phách ngơ ngác nhìn nhau.

Lát sau, Lục Diệp tra xem chiến trường ấn ký trên mu bàn tay, phát hiện quả nhiên nhiều thêm bốn mươi chín điểm công huân, hiện tại tổng số công quân đã lên đến hai trăm hai mươi ba.

Tên binh tu ngũ trọng kia! Chết rồi ư? Chắc cũng đúng, sau cùng lúc hắn cưỡi Hổ Phách xẹt qua đối phương, một đao gia trì Phong Duệ linh văn chặt đứt nửa bên cổ, đương thời Lục Diệp vội vã đào tẩu, không kịp xem xét chiến quả, chẳng qua từ số lượng điểm công huân gia tăng thì có vẻ tên ngũ trọng kia đích thực chết rồi.

Hắn tiện tay ném túi trữ vật lên mặt bàn ở bên, ngồi xuống, từ trong túi trữ vật của chính mình lấy ra bình nước, chuốc liên tục mấy hơi.

Một ngày một đêm bôn ba chiến đấu, quả thực khiến hắn mệt gần chết, Hổ Phách ở bên lè lưỡi ra như chó, Lục Diệp liền cũng cho nó miếng nước.

Y Y hiện ra, đi đến mở túi trữ vật kia, kiểm kê một phen, phát hiện bên trong có chừng một trăm linh tám viên linh thạch, tròng mắt lập tức sáng lên!
Trước nay nàng chưa thấy qua nhiều linh thạch như vậy bao giờ, thật ra nàng cũng rất tham tiền, chỉ là không nghiêm trọng như Hoa Từ thôi, then chốt là trước đây nàng và Hổ Phách không có cửa lối để phát tài, chỉ biết dựa vào cướp bóc đám tu sĩ cấp thấp để miễn cưỡng duy trì sinh kết, tình hình đó thẳng đến khi cùng theo Lục Diệp đi ra Thanh Vân Sơn mới bắt đầu chuyển tốt.

- Lục Diệp Lục Diệp.

Y Y có chút hưng phấn kêu lên, ôm cứng lấy túi trữ vật không muốn buông tay:
- Bọn hắn đây là có ý gì?
- Thu mua chúng ta.


- Tại sao?
Y Y ngơ ngác hỏi.

Lục Diệp liền kể lại cho nàng đại khái về chuyện Long Tuyền Hội:
- Thân là bên phải lấy một địch hai cho nên phía Thanh Vũ Sơn có thể triệu tập một ít trợ thủ, đa phần lấy tán tu làm chủ, chỉ cần bọn hắn không đi cầu trợ những thế lực giao hảo khác để đến trợ chiến, thì không tính là vi phạm khế ước, hôm nay chúng ta giết nhiều tu sĩ Thái La Tông như vậy, Thanh Vũ Sơn tự nhiên liền sinh ra ý muốn chiêu mộ.

Những tin tức này đều được ghi lại trong ngọc giản Tạ Kim đưa cho hắn, đương thời nhìn thấy điểm này, trong lòng Lục Diệp liền ẩn ẩn đã có suy đoán, thẳng đến khi Tạ Kim lại đưa cho nhiều linh thạch như vậy, suy nghĩ này của hắn liền được đến chứng thực.

Phía Thanh Vũ Sơn lại phái hơn hai mươi tu sĩ đến đây tiếp ứng, chính là bởi vì thấy được giá trị của hắn, mà giá trị này, là do hắn một đường giết đi ra.

Nếu hắn không có bản sự như thế, phía Thanh Vũ Sơn há lại đi quan tâm hắn sống chết, đây đó vốn không thân không thích, tu sĩ mỗi ngày chết ở trong Linh Khê chiến trường nhiều lắm.

Nhưng đối phương từ đầu tới đuôi chưa từng nhắc đến chuyện chiêu mộ, trước là phái lượng lớn nhân thủ đi tiếp ứng hắn, sau đó lại an trí ở chỗ này để trị thương, còn trực tiếp đưa lên thưởng lệ giết địch khi trước, không thể không nói, việc này làm rất tốt, chí ít sẽ không khiến người cảm thấy phản cảm.

Thang Võ! Lục Diệp nhớ đến cái tên Tạ Kim nhắc đến khi trước, người này hẳn là vị cửu trọng của phía Thanh Vũ Sơn.

- Thế à!
Hiểu rõ đầu đuôi sự thể, Y Y lập tức dò hỏi:
- Ngươi định thế nào?
Lục Diệp không trả lời mà hỏi lại:
- Ngươi cảm thấy sao?
Nàng cúi đầu nhìn xem túi trữ vật trong tay mình, từ từ thả xuống, nói:
- Nếu quá nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên bỏ đi, ba thế lực đại chiến ở chỗ này, trường diện quá hỗn loạn.

Lục Diệp cười cười:
- Thật ra cũng không tính nguy hiểm, tu sĩ tham gia Long Tuyền Hội bị hạn định từ nhị trọng đến ngũ trọng, chỉ cần không phải bị quá nhiều ngũ trọng cùng lúc vây công, ta hẳn sẽ không sao.

- Ngươi muốn tham gia?
Y Y nghiêng đầu nhìn hắn.

- Ta muốn đi ngủ.

Y Y cười khúc khích, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài trướng bồng:
- Có người đến.

Nói xong liền chui vào trong cơ thể Hổ Phách.


Bên ngoài truyền đến một tiếng nói êm tai:
- Nhất Diệp sư đệ có ở đây không?
- Mời vào!
Màn trướng bị xốc lên, một thiếu nữ đi đến, nhìn tuổi tác có vẻ không chênh lệch với Y Y là mấy, chẳng qua có một số nơi rõ ràng lớn hơn Y Y nhiều, không dám nói nhìn ngang thành núi nhìn nghiêng thành đồi, chí ít cũng căng phồng gồ hết cả lên.

Đầu nàng đội một chiếc khăn vuông, trước ngực khoác vải hệt như tạp dề, trên tạp dề vung vãi vết máu loang lổ.

Đây là y tu Thanh Vũ Sơn?
Lục Diệp vừa nhìn thấy nàng liền nghĩ tới Hoa Từ, lúc cứu người ở phường thị Hoa Từ cũng ăn mặc như thế này.

Thiếu nữ không khách khí, có lẽ là đã được cấp trên phân phó, nhìn thấy Lục Diệp liền mỉm cười nói:
- Ta là người Thanh Vũ Sơn, ta tên Mục Linh.

Lục Diệp lập tức đứng dậy thi lễ một cái:
- Gặp qua sư tỷ.

Mục Linh lại cười nói:
- Ta đến giúp sư đệ kiểm tra thương thế.

Nói đến đây, nàng liền đi tới một bên, từ trong túi trữ vật móc ra một ít thứ gì đó.

Lục Diệp nói:
- Ta không bị thương, sư tỷ giúp ta xem xem thú sủng này, thương thế nó tương đối nghiêm trọng chút.

- Thế không được.

Mục Linh xoay người nói:
- Thang Võ sư huynh phân phó, nhất định phải trị liệu thật tốt cho sư đệ.

Người ta đã nhiệt tình như vậy, Lục Diệp đúng thật không tiện cự tuyệt, đành phải thuận theo phân phó, cũng may hắn quả thực không có thương thế gì, chỉ chịu chút ngoại thương không quá nghiêm trọng, tùy tiện xử lý một phen là xong, duy chỉ có một kích sau cùng cứng đối cứng với binh tu ngũ trọng khiến hắn chịu chút nội thương.

Nhưng lực lượng một kích này đã bị Ngự Thủ linh văn ngăn lại đại bộ phận, được Mục Linh trị liệu một phen, lập tức cảm thấy tốt lên nhiều.

Chăm chú xử lý xong thương thế cho Lục Diệp, lúc này Mục Linh mới bắt đầu quay sang xử lý thương thế trên thân Hổ Phách, từng mũi tên cắm vào trong người Hổ Phách được rút ra, sau đó đắp lên thảo dược.


Bận rộn hơn nửa canh giờ, Mục Linh mới cáo từ rời đi, trước khi đi còn lưu lại hai viên Liệu Thương Đan, nói là cho Lục Diệp và Hổ Phách.

Lục Diệp không khách khí, đợi nàng đi rồi, hắn và Hổ Phách liền chia nhau nuốt vào.

Y Y hiện ra, tức tối nhìn chằm chằm Lục Diệp.

- Làm sao?
Lục Diệp bị nàng nhìn mà ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Y Y không thốt nửa lời.

- Rốt cục làm sao?
Lục Diệp nghi hoặc hỏi.

- Hừ!
Y Y quay đầu sang một bên.

Lục Diệp đưa tay bóp mặt nàng, quay về phía mình, nói:
- Có lời gì thì nói đi.

Đang nói chuyện thì hắn đột nhiên buông tay ra, Y Y vội vàng tiến vào trong cơ thể Hổ Phách, lại có người tới.

Cuốn theo làn gió thơm, một nữ tử vóc người đầy đặn bước đến, ngữ khí nhu hòa nói:
- Vị sư đệ này, nên chữa thương.

Lục Diệp ngơ ngác:
- Không phải! Vừa rồi!
Nữ tử kia lập tức tiếp lời:
- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, nằm lên giường đi.

Lục Diệp ngấm ngầm kinh thán, Thanh Vũ Sơn phải coi trọng mình đến cỡ nào, đến chữa thương cũng phải làm tận hai lần, trong khi hắn quả thực chẳng có thương tích gì đáng ngại!
Thấy Lục Diệp còn đang chần chờ, nữ tu kia liền thúc giục nói:
- Nhanh nằm trên đó.

Tính tình vị y tu này có vẻ không được tốt cho lắm, Lục Diệp đang muốn cự tuyệt, lại đã bị nữ tu ấn nằm lên giường, sau đó áo trên đều bị nàng lột xuống.

Tay nhỏ mềm mại bắt đầu xoa vuốt nơi lồng ngực Lục Diệp, nữ tu mị nhãn mê ly:
- Nhìn không ra, ngực sư đệ ngực lại rắn chắc thế này!
Nàng đưa tay quẹt qua từng đạo vết sẹo dữ tợn, không ngừng tán thán nói:
- Nam nhân lập chiến công, thật khiến người mê say.

Lục Diệp ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đợi lúc tay của nữ tử kia tiếp tục hoạt động, hắn liền vội vàng đứng dậy, nắm chặt lấy tay đối phương:

- Vị sư tỷ này, ngươi có chắc là y tu của Thanh Vũ Sơn?
Nữ tử liền ném một cái mị nhãn cho Lục Diệp:
- Y tu chỉ trị thân, sư tỷ có thể trị tâm!
Lục Diệp lập tức nhớ ra, nữ tử trước mắt chẳng phải là người ném mị nhãn với mình lúc hắn mới cùng theo Tạ Kim tới chỗ này?
Đứa này không phải y tu Thanh Vũ Sơn.

Lục Diệp nắm lấy tay nàng không thả, đau đầu nói:
- Sư tỷ, ta có thương tích trong người.

Nữ tu đáp nói:
- Một chút thương thế có đáng là gì, nhân sinh khổ đoản, hẳn nên tận hưởng lạc thú trước mắt mới đúng, ngày mai lên núi, nói không chừng liền chết, sư đệ ngươi nói xem có đúng không nào?
Lục Diệp liếc nhìn bộ ngực cao ngất của đối phương, bất giác gật đầu:
- Sư tỷ nói rất có lý!
Đột nhiên cảm giác được hai đôi tròng mắt đang theo dõi mình, Lục Diệp giương mắt nhìn lại, là tròng mắt của Hổ Phách và Y Y ở phía đối diện.

Y Y tức đến hai mắt bốc lửa, lẳng lặng chỉ chỉ, Hổ Phách thì làm tư thế hổ vồ, sẵn sàng a ô nhào tới cắn xé.

Một trận đất rung núi chuyển, nữ tu kia hùng hùng hổ hổ chạy ra trướng bồng, một tay còn xoa xoa sau lưng, nếu không phải Hổ Phách hạ khẩu lưu tình, cú lao đến kia rất có thể đã cắn tàn nàng.

Vốn trướng bồng còn tính chỉnh tề, nay đã thành một mảnh lang tạ, giường cũng sập!
Lục Diệp đành chịu ngồi bệt dưới đất, Y Y phồng mang trợn mắt, chằm chằm nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Người ta nói rất có lý hả?
- Thì đúng là có lý mà.

- Nàng nói có lý chỗ nào?
- Đạo lý của người ta lớn lắm.

Lục Diệp chỉ xuống ngực mình, khoa tay múa chân nói.

Y Y tức đến bốc hỏa, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, cuối cùng quát to một tiếng, chui đầu vào trong cơ thể Hổ Phách.

Lục Diệp và Hổ Phách ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng quyết định trước phải ăn chút gì đó đã, một ngày này đêm cơ hồ không ngủ không nghỉ, thật có chút đói bụng, đặc biệt là với hai đứa dạ dày to tướng như bọn hắn.

Đi ra trướng bồng, tìm tới một nơi đống lửa, từ trong túi trữ vật lấy ra một ít thịt thú vật thiêu nướng, bên này còn chưa bắt đầu ăn, liền đã có tu sĩ bị thương lũ lượt kéo đến, có người đưa thịt, cũng có người đưa rượu, nhiệt tình vô cùng.

Từ lúc đi tới thế giới này, Lục Diệp chưa từng gặp phải nhiều tu sĩ nhiệt tình như thế, cũng may những tu sĩ này chỉ đến đưa đồ vật, tùy tiện hàn huyên hai câu liền đi.

Lục Diệp lần lượt ứng đối từng người, không tính mất lễ số.

Không hổ là đệ tử xuất thân đại tông môn, khí độ quả nhiên bất phàm, những tu sĩ kia âm thầm suy nghĩ trong lòng.

….