Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 45




Bạch Lộ ốm nặng một trận.

Thật ra lúc cô trở về ký túc xá từ bệnh viện, thần trí đã mơ hồ rồi, ngủ một giấc đến giữa trưa hôm sau cũng chưa bò dậy.

Cửa phòng ký túc xá mở ra, ba người kia học xong lớp đã về.

Đứng trước cửa phòng còn ríu ra ríu rít, vừa vào đến trong phòng thì âm thanh cũng khẽ lại theo trực giác, không khí thoang thoảng mùi canh đậu hũ bánh gạo (1)

(1) món kimchi jiggae có bánh gạo xắt lát.

Bì Ché dẫn đầu, đến bên dưới giường của Bạch Lộ, nhón chân.

Nhìn thẳng vào mặt Bạch Lộ đang nằm vật vờ.

“Trưởng phòng, tỉnh rồi à?” Bì Ché vịn vào thành giường leo lên, “Đỡ chút nào chưa?”

Bạch Lộ muốn mở miệng, cổ họng khô khốc, nói không ra tiếng.

“Được rồi, cậu đừng để cậu ấy nói nữa.” Bé Ba đứng phía sau bảo.

Nhỏ Út chuyền một cái ly, Bì Ché đưa cho Bạch Lộ. “Cậu uống ngụm nước thông cổ họng đi đã.”

Bạch Lộ hỏi, giọng khàn khàn: “…… Có chuyện gì?”

“Thấy chưa.” Bì Ché vỗ tay một cái, nói với hai người phía sau, “Tớ đã nói với các cậu rồi, cậu ấy chính là đêm qua xác thì bay về, hồn không biết đã đi đâu.”

Đầu óc của Bạch Lộ hoạt động hơi chậm, lại hỏi một lần nữa, “Có chuyện gì?”

Bì Ché quay qua, vỗ ngực mình nói một cách nghiêm túc, “Là thế này, đêm qua linh hồn của cậu bị rời khỏi xác, là bọn tớ làm bùa phép kéo cậu về lại đấy.”

Bạch Lộ: “……”

Bé Ba ở phía sau đi ngang qua, đẩy đít Bì Ché qua một bên ghé vào.

“Cậu ấy đã như thế này rồi cậu còn nói chuyện tào lao!”

Ở phía dưới lại cãi nhau, Bạch Lộ nhức đầu nghẹt mũi quay mặt đi.

Vài phút sau, móng vuốt của Bì Ché lại đặt lên người cô.

“Nào, uống thuốc trước đã.”

Lúc Bạch Lộ đang uống thuốc, Bì Ché chậc chậc hai tiếng, sờ sờ đầu Bạch Lộ, cảm thán: “Xem, hai bữa nay hành hạ xác mình thành cái dạng gì rồi, cậu điều dưỡng cho đàng hoàng vào.”

Bạch Lộ đưa trả ly nước, Bì Ché nói: “Bọn mình đã xin phép nghỉ học cho cậu xong rồi, cậu lo ngoan ngoãn dưỡng bịnh.”

“…… Được.”

Được.

Cái gì cũng không cần nghĩ nữa.

Bạch Lộ trở mình, nhìn trần nhà.

Cả người rã rời, thân thể bé nhỏ như bị hút cạn sức.

Lý trí tự nhủ mình không cần suy nghĩ nữa, nhưng ký ức lại không biết nghe lời, trỗi lên đầy trong tâm trí.

Nằm cả nửa buổi ngủ không xong, Bạch Lộ giãy dụa ngồi lên, đầu tóc rối bù gọi Bì Ché đem di động đến.

Hôm qua cô mệt quá xuýt ngất, còn không biết Tương Như đã đi đâu rồi.

Về lại Tứ Xuyên chưa?

Gọi điện thoại cho Tương Như, trong điện thoại nghe rất ồn ào.

Bạch Lộ ngưng một chút, cẩn thận hỏi: “Tương Như?”

“Lộ Lộ!”

“Bên cậu sao rồi?”

“A lô? A lô?!” Phía của Tương Như quá nhiều tạp âm, nghe không rõ.

Tinh thần của Bạch Lộ bắt đầu căng thẳng theo phản xạ, “Cậu đang ở đâu? Bên cạnh có ai?”

Lần này Tương Như mới miễn cưỡng nghe được, gào lên vào trong máy: “Tớ đang ở trong nội thành!”

“Cậu vào nội thành làm gì chứ?”

“Tớ muốn đi Tây Hồ chơi!”

“……”

Tương Như vẫn còn đang gào: “Tớ bảo bạn tớ giúp xin nghỉ hai ngày! Vừa vặn mai là cuối tuần, tớ không dễ gì tới được Hàng Châu một chuyến, trước nay chưa tới bao giờ!”

Bạch Lộ hít sâu một hơi, nhìn đồng hồ, đúng mười hai giờ trưa.

Bạch Lộ hỏi Tương Như: “Hiện giờ cậu đang ở Tây Hồ à?”

“Chưa! Tớ đang tìm tàu điện!”

“……” Bạch Lộ tung chiếc chăn mỏng ra, nói, “Trạm nào, cậu đợi tớ, tớ dắt cậu đi.”

“Cậu muốn đi đâu đó?” Bì Ché lập tức quay đầu lại, “Cậu ngoan một chút được không hả? Cậu coi chân của cậu cũng run như vầy, sao, dạo này đổi làm khỉ rồi à?”

“Bạn của tớ đến Hàng Châu, tớ dắt cô ấy đi chơi một chút.”

“Cậu vầy rồi sao chơi.”

“Không sao.”

Bạch Lộ tắm một cái, nhìn bản thân trong gương, tuy tiều tuỵ, nhưng tinh thần rất tốt.

Câu kia nói sao nhỉ, không có chuyện gì thì thân thể nhẹ nhõm.

Thay đồ xong, Bạch Lộ nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một mình: “Sao tự dưng quang đãng rồi?”

“À, đêm qua đổ mưa lớn.” Bì Ché trả lời cô, “……. Coi như cuối cùng đã chịu đổ rồi, nín nguyên một tuần, ông trời chắc không sợ bị hư thận.”

Ánh nắng chan hoà, trời xanh trong vắt.

Nhớ đến trạng thái mấy hôm trước, ngỡ như trong mơ.

Bạch Lộ vấn tóc lên, thay một chiếc áo sơ mi ngắn tay, ra khỏi cửa.

Gặp Tương Như ở quảng trường Võ Lâm, Tương Như cầm tấm bản đồ của Hàng Châu, giang nắng đến độ mồ hôi nhễ nhại mà vẫn còn hứng chí bừng bừng.

Bạch Lộ dắt Tương Như đi ăn ở quán ăn “Nhà Ngoại” bên cạnh Tây Hồ. Bạch Lộ còn đang ốm đau, sức ăn của Tương Như không lớn, xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, kết quả ăn mười mấy phút đã xong rồi.

“Quá ngọt đi……” Tương Như xoa bụng, “Tiêu rồi, tớ lại béo lên rồi.”

Bạch Lộ đỡ cô ấy, “Thức ăn Hàng Châu đều như vậy, quen rồi thì không sao.”

Đến bờ Tây Hồ, Tương Như ngắm nhìn xa xa, “Tây Hồ trông cũng thường thôi mà.”

“Cũng chỉ là một cái hồ, cậu còn muốn bảo nó phải thế nào.”

Tương Như dẩu mỏ, “Đẹp hơn một chút?”

Ngồi xuống một băng ghế ngoài trời, Bạch Lộ nói: “Nhìn rất đẹp.”

“Cậu cảm thấy rất đẹp sao?”

Bạch Lộ gật đầu.

“Đẹp chỗ nào?”

Hôm qua trời vừa mới mưa xong, hôm nay nhiệt độ rớt xuống khá nhiều, bờ hồ có gió, thổi khiến cho hai người đều cảm thấy khoan khoái.

Bạch Lộ xoay đầu, nhìn Tương Như, kể cho Tương Như nghe tình hình của cái lần đâu tiên cô đến Tây Hồ.

Hôm đó là ngay sau khi huấn luyện quân sự của năm đầu đại học vừa kết thúc, cô có chút thời gian rảnh rỗi, tự dưng chạy tới.

Bởi vì còn chưa thích ứng hoàn toàn với khí hậu nóng bức của phương nam, cho nên cô đặc biệt thu xếp để đến đây vào buổi đêm mát mẻ.

Tây Hồ nằm ngay giữa trung tâm thành phố, cho dù là đêm, người cũng không ít. Nhưng cũng vì Tây Hồ ngay sát khu vực thành phố, cho nên so với những thắng cảnh khác thì ít đi cám giác thiên nhiên, nhưng thêm một chút hương vị hồng trần.

Xuôi theo bờ của Tây Hồ, hóng gió đêm lồng lộng, ngay lúc sắp sửa rời đi, Bạch Lộ đứng trong đêm tối nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ.

Người phụ nữ ấy mặt đối diện với Tây Hồ, lặng lẽ đứng đó.

Cô ấy ăn mặc chỉnh tề, tóc búi cao, khí chất thanh lịch, tay khoanh lơi, bên mình là một chiếc va li.

Bạch Lộ không quen biết cô ta.

Cô không biết câu chuyện của cô ta là như thế nào, cũng không biết cô ta sẽ đi về đâu, đã hẹn ước những gì.

Nhưng cô vẫn bị khung cảnh ấy thu hút.

Cô đứng ở đó nhìn rất lâu, lâu đến độ sau này cứ nghĩ đến Tây Hồ, hình ảnh đầu tiên cô nghĩ tới, là bóng lưng ấy.

Biểu tượng của thành thị.

Ngay tức khắc, cô nảy sinh tình cảm với Hàng Châu.

“Cho nên cậu liền đâm thích?” Nghe lời của Bạch Lộ xong, Tương Như chớp chớp mắt hỏi.

Bạch Lộ gật đầu.

Tương Như nói dứt khoát: “Không hiểu.”

Bạch Lộ cũng thừa nhận, “Là không dễ hiểu cho lắm.”

Bạch Lộ cúi đầu, qua một hồi phát hiện không ai nói gì, nhìn Tương Như, phát hiện cô ấy đang ngó mình.

“Sao thế?”

“Lộ Lộ.” Tương Như khẽ nói, “Cậu biết không, hồi học cấp 3, tớ cứ cảm thấy cậu……”

“Tớ như thế nào?”

“Cảm thấy cậu rất quái lạ.”

Bạch Lộ nhướn mày.

“Cũng rất lợi hại.” Tương Như lại nói.

Bạch Lộ cười cười, “Nào có……”

“Cũng hơi đáng sợ.” Cuối cùng cô ấy nói.

Khách bộ hành đi qua lại trước mặt bọn họ, gió thổi vài chiếc lá bay tới.

Bạch Lộ nhìn Tương Như, lẩm bẩm: “Vậy à.”

Tương Như nói: “Tớ cứ luôn không hiểu rõ lắm cậu đang nghĩ gì……. Hồi cấp 3 không biết cậu vì sao lại trêu vào Hứa Huy, đến đại học thì lại không biết vì sao cậu lại đi tìm tớ.”

Ánh mắt của Bạch Lộ loé lên một tia thăm dò khó nhận ra, khoé miệng hơi cong.

“Cái gì cũng không hiểu, mà còn theo tớ tới đây?”

Tương Như chậm rãi lắc đầu, “Tớ cũng không biết vì sao……”

Ánh mắt dời đến mặt nước phía xa xa, lại nói: “Đêm qua lúc đi ngủ tớ mới ôn lại mọi chuyện, cũng cảm thấy rất thần kỳ. Lúc đó…… Thật ra rất nhiều lời cậu nói tớ đều nghe không rõ, tớ chỉ cứ nhìn cậu mà thôi, lại cảm thấy như sau lưng có một sức mạnh nào đó đang thôi thúc tớ.”

Bạch Lộ không nói gì.

“Hứa Huy cũng là một người quái lạ……” Yên lặng một lúc, Tương Như quay qua hỏi: “Cậu thích cậu ấy sao?”

Sóng nước Tây Hồ lăn tăn.

Tương Như hỏi xong, có vẻ như không để tâm đến câu trả lời lắm, lại quay qua nhìn về phía xa xa, khẽ bảo: “Bạch Lộ, tớ không hề hối hận đã theo cậu đến Hàng Châu.”

Bạch Lộ vẫn im hơi lặng tiếng, Tương Như nhìn về nơi xa, đưa tay chỉ.

“Cậu nhìn chỗ kia.”

Bạch Lộ nhìn theo, nói: “Đó là tháp Lôi Phong.”

Tương Như sáp lại gần Bạch Lộ, bỏ nhỏ: “Địa bàn của Hứa Tiên và Bạch Nương Tử mà.”

Bạch Lộ quay qua, trông thấy Tương Như đang hồn nhiên chu mỏ, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo.

*

Trong căn phòng yên ắng, có người đang gọt táo.

Gọt rất tởm.

Bà thím giường bên kia nhìn chịu hết nổi.

“Cậu bé, cậu mà cứ gọt kiểu này, cuối cùng trái táo còn ăn được mấy miếng đây?”

Tôn Ngọc Hà cười khan vài tiếng, dứt khoát buông qua một bên.

Không gọt nữa, dù sao cũng chẳng ai ăn.

Liếc bên cạnh một cái, Hứa Huy đang cầm di động nằm trên giường.

Nằm cả ngày rồi.

Tôn Ngọc Hà hít sâu một hơi, hỏi: “Muốn ăn gì không?”

Lắc đầu.

“Uống chút gì?”

Lắc đầu.

“Ngủ một chút không?”

Lắc đầu.

“Đi vệ sinh thì sao?”

Lắc đầu.

“…….” Đây mà không phải bệnh viện Tôn Ngọc Hà đã đâm cho một nhát rồi.

Cậu ta nhịn hết nổi, chỉ vào người trên giường.

“Hứa Huy!”

Người bị chỉ vẫn bất động, Tôn Ngọc Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có cách nào đừng có nằm chết dí được không!?”

Vẫn bất động, Tôn Ngọc Hà hơi nóng nảy, bước vài bước tới vòng qua bên kia, đến trước mặt cậu.

Vừa trông thấy mặt của Hứa Huy, Tôn Ngọc Hà lại rống không ra câu nào nữa.

Người tuy là đã được cứu về lại, nhưng theo lời bác sĩ nói, vấn để sức khoẻ của cậu đã có từ lâu, nhất là bao tử, căn cứ vào kết quả nội soi, chỗ loét bao tử của cậu rất nghiêm trọng.

Sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nằm đó lẳng lặng.

Tôn Ngọc Hà tay chống hông, nghẹn nửa buổi, cuối cùng nói một câu: “Cậu có phải đang nghĩ tới ai kia không?”

Ánh mắt của Hứa Huy di chuyển, nhìn về phía của Tôn Ngọc Hà.

Tôn Ngọc Hà nói: “Còn không nói chuyện? Vầy là muốn gặp hay là không muốn gặp đây?”

Hứa Huy không phản ứng, Tôn Ngọc Hà nói: “Cậu muốn gặp thì gọi một cú điện thoại đi, có khó gì đâu!?”

Hứa Huy giống như không muốn đếm xỉa gì đến cậu ta, quay mặt đi.

Tôn Ngọc Hà: “Cậu cứ tìm đại một cái lý do, cậu hiện giờ không phải đang bịnh sao! Tới thăm bịnh nhân là được chứ gì.”

Cậu ta hỏi không ngừng nghỉ, bà thím bên kia lại chịu hết nổi.

“Cậu bé, đau bao tử cậu để cậu ấy ít nói một chút, sẽ tổn hại đến nguyên khí.”

Tôn Ngọc Hà bị bà thím dạy dỗ liền thắng lại, “Được được, mình tôi lẩm bẩm cho tôi nghe được rồi.”

Bà thím vẫn còn không ngừng cằn nhằn, “Thứ bịnh này phải điều dưỡng cho tốt, tâm trạng phải tốt.”

Tôn Ngọc Hà thật tình không rành nói chuyện với những người lớn tuổi kiểu này, chẳng bao lâu sau đã chịu thua, nói với Hứa Huy: “Tớ quay về quán trước, chút nữa thằng Phương sẽ ghé.”

Trước khi đi, Tôn Ngọc Hà vỗ vỗ vai của Hứa Huy, giống như là đang cổ vũ.

Tuy bây giờ đã không có gì đáng lo ngại, nhưng cứ nghĩ đến chuyện trước đây, Tôn Ngọc Hà lại không khỏi cảm thấy rùng mình.

Cậu ta biết Hứa Huy luôn trĩu nặng tâm sự, nhưng cậu ta chưa bao giờ nghĩ gì phương diện này.

Cậu ta bắt đầu đâm ra nghi ngờ nghiêm trọng, không biết bản thân mình hiểu được Hứa Huy bao nhiêu, quyết định bù đắp một chút, về đến quán dặn dò vài câu, sau đó chạy tới toà nhà thương mại Hàng Châu Đại Hạ (2), mua một chút quà an ủi.

(2) Toà nhà thương mại Hangzhou Tower là khu mua sắm cao cấp.

Nhưng buổi tối lúc cậu ta tay xách nách mang chạy vào tới bệnh viện, nghênh đón cậu ta là một chiếc giường trống không.

Cậu ta hỏi bà thím giường đối diện: “Người đâu rồi?”

Bà thím nói: “Cái cậu bé đẹp trai? Vừa ra ngoài rồi.”

Tôn Ngọc Hà mắt trợn trừng: “Ra ngoài rồi!? Chạy đi đâu chứ?”

Bà thím chỉ lo gọt táo, “Tôi nào biết.”

________

Nhìn từ Tây Hồ, Tháp Lôi Phong của Hàng Châu (Nơi Hứa Tiên và Bạch Nương Tử gặp lại nhau trong Bạch Xà Truyện)

Tây Hồ ban đêm

Tây Hồ ban ngày

Quán ăn “Nhà Ngoại” cạnh Tây Hồ