Nhan Dược

Chương 5: Dục Cổ




Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn mở to mắt hết cỡ, kinh ngạc khi nhìn rõ dung mạo của mình trong một cái gương pha lê rồi đưa mắt ai oán nhìn nhau. 

“ Không ngờ nữ nhân hoàng tộc Thiên Hoa Quốc lại yêu nghiệt mỵ hoặc đến như vậy! “ – Đường Tâm Như lắc đầu ngao ngán nói.

“ … Hai nhân vật Nhan Tư Tuyết và Nhan Khuynh Ngọc chỉ xuất hiện trong hai đoạn ngắn ngủi ở đầu truyện mà nhan sắc đã xứng với mỹ danh Yêu Hồ rồi thì không biết vị nữ hoàng kia còn khuynh thế đến mức nào nữa? “ – Tống Nhược Ngôn không giấu được sự tò mò nhíu mày nói.

“... Một năm sau, cậu tính như thế nào? “ – Đường Tâm Như nhìn con bạn chí cốt của mình nghiêm túc hỏi.

“... Sau khi xuống núi, mình và cậu sẽ ngao du giang hồ để đi tìm Khả Doanh và Hiểu Băng!... 1 năm sau, khi vị Nữ Hoàng kia tròn mười tám tuổi, mình và cậu có việc cần làm! " - Tống Nhược Ngôn nhìn Đường Tâm Như nheo mắt nói.

“... Cậu muốn báo thù sao? “ – Đường Tâm Như ngồi xuống ghế tự rót cho mình một ly trà uống cạn rồi hỏi.

“... Oan có đầu, nợ có chủ!... Món nợ máu kia mình và cậu phải tìm Nhan Thái Dương, vị đương kim nữ hoàng cũng là chị ruột của Nhan Lạc Hà và Nhan Lạc Tần tính sổ!... Còn đối với vị tân nữ hoàng kia mình và cậu đã trót nhận vai nữ phụ thì phải kiêm luôn nhiệm vụ phá đám để làm tròn chức trách chứ??? “ – Tống Nhược Ngôn mỉm cười tinh quái nói thêm vào.

“ Trong cuốn tiểu thuyết kia tên tác giả có viết kẻ nào nhận nhiệm vụ đem thuộc hạ đi truy sát gia đình của họ không? “ – Đường Tâm Như nhìn Tống Nhược Ngôn nghiêm túc hỏi.

“ Không!... Mình và cậu vừa ngao du giang hồ vừa âm thầm điều tra vụ huyết án đó!... Trong truyện chỉ nói sơ lược vì Nhan Khuynh Ngọc, Nhan Tư Tuyết, Nhan Lam Nguyệt và Nhan Thư Dao sinh cùng tháng cùng năm với nữ hoàng... phạm vào “ thiên sát “ gì đó nên mẹ của vị nữ hoàng kia mới cho quân lính bao vây các phủ quận vương rồi bắt cả bốn cô bé đem vào địa lao xử lý!... Phụ mẫu của cả bốn đứa bé kia vì quá yêu thương các con của mình nên họ đã liên kết với nhau, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ dẫn binh tạo phản nhưng thực ra là kế giương đông kích tây để lẻn vào ngục cứu con của mình!... Hai cặp vợ chồng Nhan Lạc Hà và Nhan Lạc Tần chạy từ Thiên Hoa Quốc đến Vu Sơn là biên giới của Quang Quốc và Hoàng Quốc thì bị truy binh đuổi theo giết chết!... Mình đã suy nghĩ rất kỹ rồi!... Trong chuyện này có rất nhiều điểm nghi vấn: Tại sao Nhan Thái Dương phải đợi đến năm bốn cô bé kia 6 tuổi mới ra tay sát hại?... Tại sao lại là bốn người con gái độc nhất của các em mình?... Với lại theo luật quy định của lục quốc, bà ta không thể sai truy binh vượt qua biên giới Quang Quốc mà đuổi theo hai gia đình của họ được bởi vì Diệp Thư Vũ vốn là Tể Tướng của Quang Quốc nhưng vì yêu Nhan Lạc Tần mà từ quan qua Thiên Hoa Quốc ở rể... Cậu nói xem, đó là quan quân hay là một băng đảng nào đó trên giang hồ?... Nếu là băng đảng trên giang hồ thì ai là kẻ giấu mặt điều hành phía sau?... ” – Tống Nhược Ngôn chậm rãi nói.

“... Trong truyện cả gia đình 6 người họ đều chết hết sao? “ – Đường Tâm Như thở dài một hơi rồi thấp giọng hỏi.

“... Uhm! Vì muốn hai nữ nhi của mình có một cơ hội sống sót nên họ đã ném hai cô bé kia xuống Vu Vực... nhưng Nhan Tư Tuyết và Nhan Khuynh Ngọc đã chết trong lúc chạy trốn rồi!... Mình và cậu là hai oan hồn nhập vào thân xác của hai cô bé nữ phụ đáng thương đó!... Vậy nên, món nợ máu này mình và cậu phải thay hai cô bé đó đòi lại cho bằng hết! “ – Tống Nhược Ngôn kiên định nói.

“ Thực ra, mình và các cậu không phải đã trải qua ranh giới giữa sống và chết rất nhiều lần rồi sao?... Riết rồi mình cảm thấy hình như tử thần là người quen của bọn mình... tử thần là con mèo, bốn đứa mình là bốn con chuột cùng nhau chơi trò mèo vờn chuột... “ – Đường Tâm Như lắc đầu cười khổ rồi nói.

“... Mình và cậu cũng được coi như là đã đi đầu thai sống một kiếp sống mới rồi đó... chỉ tiếc lần đầu thai này khủng khiếp quá!... Dù sao một quân nhân đặc nhiệm như mình và một quân y như cậu cũng từng kinh qua nhiều chuyện khủng khiếp rồi nên kiếp này tụi mình nhất định phải sống thật lâu và sống thật tốt đúng không? “ – Tống Nhược Ngôn nói xong liền nháy mắt nhìn Đường Tâm Như rồi mỉm cười giơ nắm tay của mình lên cao chờ đợi.

“ Uhm! Nhất trí! “ – Đường Tâm Như đưa nắm tay của mình cụng vào nắm tay của Tống Nhược Ngôn mỉm cười gật đầu.

“... Nếu đã như vậy mình và cậu vẫn giữ lại hai cái tên Khuynh Ngọc và Tư Tuyết nha!... Mình muốn thay hai cô bé đó sống thật tốt và làm nhiều việc khác nữa! “ – Tống Nhược Ngôn nhẹ giọng nói.

“ Uhm... chẳng phải phụ mẫu của mình và cậu ở kiếp này rất thích hai cái tên này hay sao?... Còn trên giang hồ chúng ta sẽ phải suy nghĩ một cái tên khác để sử dụng! “ – Đường Tâm Như mỉm cười nói tiếp.

" Mình sẽ ghép tên của mình trước khi chết và tên gọi của kiếp này lại thành Ngôn Ngọc để sử dụng khi đi lại bên ngoài! " - Tống Nhược Ngôn im lặng suy nghĩ một lúc rồi vui vẻ búng tay lên tiếng nói.

" Ý kiến hay!... Vậy mình sẽ lấy tên là Tâm Tuyết! " - Đường Tâm Như hai mắt sáng rực lập tức đưa ra quyết định.

***

Từ sau lần thoát chết trước lưỡi hái của tử thần, cơ thể của Tư Tuyết và Khuynh Ngọc phát triển chậm hơn so với sự phát triển của nữ nhân bình thường, mãi đến năm 16 tuổi hai cô mới có kinh nguyệt lần đầu tiên đánh dấu sự trưởng thành của một nữ nhân và cũng chính thức bắt đầu một sự tra tấn mới.

Đêm rằm tháng 8, trăng tròn vành vạnh, ở một hồ nước lạnh như băng trong một hang động dưới Vu Vực có hai nữ nhân khỏa thân đang trầm mình rên siết trong hồ nước lạnh, mái tóc dài bung xõa tán loạn, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, làn da trắng mịn như ngọc trai đỏ ửng vì nhiệt độ tản ra từ cơ thể, hai cô mắt nhắm nghiền, cắn chặt môi để kiềm chế tiếng rên rỉ đậm mùi dâm mỹ vô thức phát ra từ cổ họng, thân thể thỉnh thoảng rướn cao lên vì sự khó chịu của thể xác.

“ Ưm... aaa! “ 

“ Ưm... Ưm... Khó chịu quá! “

Những âm thanh trong trẻo nỉ non ma mị thi nhau vang lên khiến cho hai ông lão đang đứng canh bên ngoài nhíu mày lo lắng đi qua đi lại không dám rời nửa bước... Cũng may Vu Sơn chướng khí dày đặc, mây phủ quanh năm nên ít có ai bén mảng tới nơi này bằng không hôm nay họ sẽ bị âm thanh ma mị của hai nữ nhân bên trong hồ nước quyến rũ lôi kéo mà sa ngã hết.

“ Ma Y, Lão bắt mạch chẩn bệnh cho hai đứa nhỏ mà không phát hiện ra dấu hiệu của Dục Cổ sao? “ – Độc Quỷ nhíu mày nhìn Ma Y thở dài lên tiếng hỏi.

“ Cơ thể của của hai đứa nhỏ này phát triển chậm hơn bình thường, loại Cổ trùng này chỉ bắt đầu hoạt động khi vật chủ xuất hiện nguyệt sự thôi... Thiên Hoa Quốc thật không phải là quốc gia đơn giản a!... “ – Ma Y vuốt râu lắc đầu thở dài nói.

“... Thật không ngờ, nữ nhân họ Nhan của Thiên Hoa Quốc lại dâm loạn đến mức sử dụng Dục Cổ để ép nữ nhân trong hoàng tộc dùng đến dương cương của nam tử để kích thích cơ thể phát triển như vậy!...” – Độc Quỷ tức giận nói.

“... Nữ nhân Thiên Hoa Quốc tương truyền là hậu duệ của Cửu Vỹ Hồ Tiên, họ chỉ quan trọng duy trì sắc đẹp cùng sự quyến rũ của cơ thể chứ không hề quan trọng chuyện trinh tiết a!... Hai đứa nhỏ trong kia, sau này mỗi lần bị Dục Cổ dày vò có thể tìm nam nhân làm giải dược mà... coi như bị trúng xuân dược thôi! “ – Ma Y vuốt râu nói tiếp.

“... Lão đem nam nhân khác đến làm giải dược để xem hai đứa cháu nội của ta và lão có đốt trụi và san bằng Vu Sơn hay không hả??? “ – Độc Quỷ híp mắt nhìn Ma Y nói.

“... Xem ra ta và lão phải cho mời hai viên giải Dục Cổ kia đến Vu Sơn một chuyến rồi! “ – Ma Y lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

“... Ta thấy vẫn còn sớm...thời cơ chưa chín muồi...hai đứa cháu nội này của ta và lão tính khí còn khó đoán hơn cả ta và lão nữa... Bọn hắn không thích làm hoàng đế nên một tên thì dùng độc dược để cơ thể mang trọng bệnh làm một “ Bệnh Vương “, tên còn lại thì tự bế kinh mạch của mình để làm một “ Liệt Vương “ …  Ta và lão chỉ nói nuôi giúp bọn hắn nương tử vậy mà đến giờ vẫn chưa có đứa nào chạm vào nữ nhân... thằng con trai làm hoàng đế của ta còn viết thư cằn nhằn ta, nói ta tính để cho hoàng tộc Quang Quốc bị tuyệt tự hay sao nữa đó! “ – Độc Quỷ bực mình càm ràm.

“... Hai đứa cháu này của chúng ta quả thật ta cũng hết cách với bọn nó rồi!...  “ – Ma Y lắc đầu ủ rủ phụ họa.

“ Ưm... aaa! “

“ Ưm... aaaa! “

Hai tiếng rên rỉ như khẩn khoản van xin được nếm mùi vị hoan ái thỉnh thoảng vẫn ngâm nga vang đến.

“... Ma Y, ông nghĩ một năm Dục Cổ sẽ phát tác bao nhiêu lần? “ – Độc Quỷ lo lắng hỏi.

“... Còn tùy vào sự phát triển của vật chủ nữa!... Nhưng ta đang lo ngại chuyện khác! “ – Ma Y vuốt râu trầm tư suy nghĩ.

“... Theo cổ kinh ghi chép, Dục Cổ của Thiên Hoa Quốc là song trùng cổ, 1 âm 1 dương, con âm sẽ cấy vào nữ nhân, con dương sẽ cấy vào nam nhân... Thiên Hoa Quốc xem trọng nữ nhân nên chỉ chú trọng cổ âm mà không chú trọng cổ dương... nếu song trùng Dục Cổ một âm một dương tương ứng thì khi sinh con, con trai và con gái đều rất xinh đẹp nhưng nếu âm dương không tương ứng thì chỉ có con gái xinh đẹp còn con trai lại vô cùng xấu xí… Tư Tuyết và Khuynh Ngọc từ lúc mới sinh đã được cấy cổ âm vào người theo hình xăm đóa hàn mai và đinh hương ở vai trái rồi... nhưng còn cổ dương thì sao?... Những lần Dục Cổ phát tác liệu có phải chịu sự ảnh hưởng từ nam nhân được cấy cổ dương không? “ – giọng Ma Y chậm rãi vang lên.

“... Uhm, lão nói cũng rất có lý!... Chuyện của Thiên Hoa Quốc chúng ta không quan tâm nhưng bây giờ chắc cũng phải nghiêm túc tìm hiểu và truy xét ngọn nguồn rồi!... Nhưng ta nghĩ cái cổ dương kia không ảnh hưởng đến đời con cháu đâu vì nữ nhân Thiên Hoa Quốc được gả đi làm vợ của những quốc vương khác vẫn sinh con trai dung mạo tuấn mỹ bình thường mà! “ – Độc Quỷ nheo mắt đáp lời.

“... Có khi nào cổ dương trong ngày tân hôn mới được cấy vào cơ thể nam nhân không?...Ta và lão vẫn phải tìm ra được câu trả lời chính xác! “ – Ma Y vuốt râu nhíu mày suy nghĩ rồi nghiêm túc nói.

Trong lúc Ma Y và Độc Quỷ đang thảo luận bỗng nhiên nghe một tiếng hét bên trong sơn động vọng ra:

“ Áaaaa! “

Ma Y và Độc Quỷ đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức tung người bay vào trong sơn động. Vừa vào đến nơi, hai ông kinh hoàng khi nhìn thấy máu tươi từ hai chiếc mũi xinh xắn của Tư Tuyết và Khuynh Ngọc tuôn ra như nước suối.

“ Khốn kiếp! “

Ma Y và Độc Quỷ tức giận kêu lên rồi lập tức lấy ngân châm phong tỏa tất cả các huyệt đạo trên người hai cô,  Khuynh Ngọc và Tư Tuyết cũng kiệt sức rồi ngất liệm.

“ Không ổn rồi, ta và lão phải cầu cứu hai tên gia hỏa kia rồi! “ – Ma Y nhìn Độc Quỷ lắc đầu nói