Nhân Gian Băng Khí

Chương 119: Hãm nhập nguy cơ (trung)




Khi cơ nhân chiến sĩ sắp đến gần, đột nhiên có một bóng đen xông đến, hai thân ảnh màu đỏ hồng và đen va chạm vào nhau phát ra một âm thanh trầm muộn.

Cơ nhân chiến sĩ loạng choạng một chút, còn bóng đen kia thì lảo đảo lùi về phía sau vài bước.

"Lão đại!" Hầu Tử hét lớn một tiếng, khẩu B65 đã thay hộp đạn mới trong tay điên cuồng bắn về phía cơ nhân chiến sĩ.

Vừa rồi bóng đen xông về phía cơ nhân chiến sĩ kia quả nhiên chính là Mười Một. Bởi vì lúc ấy cơ nhân chiến sĩ đã tiến tới rất gần,hộp đạn của Hầu Tử và Lãnh Dạ lại vừa vặn dùng hết, Mười Một chỉ có thể cấp trung sinh trí (trong lúc nguy cấp nảy ra sáng kiến) dùng thân trể chính mình để ngăn cản hắn lại, để cho Hầu Tử và Lãnh Dạ tranh thủ thời gian thay đạn. Nhưng sau va chạm này, Mười Một cảm giác thấy tựa như đánh vào một cái xe ủi đất, cơ thể của cơ nhân chiến sĩ cứng như là thép vậy, mà tốc độ của hắn và lực xông đến đều đạt tới một mức cực hạn, Mười Một còn xa mới theo kịp, huống chi cánh tay trái của Mười Một còn bị trọng thương.

Hầu Tử tựa hồ như là điên cuồng xả đạn ở khoảng cách gần, đối với cơ nhân chiến sĩ tạo thành thương tổn khá lớn, ít nhất nhìn qua bề ngoài thì là như vậy. Trên người cơ nhân chiến sĩ huyết nhục tung bay, vô số máu theo tử đạn xuyên thấu qua thân thể mà bay ra xung quanh, mà hắn lại vẫn giơ một cánh tay còn lại đi về phía Hầu Tử. So với tốc độ của hắn lúc trước chạy tới, bây giờ tốc độ đi tới của hắn chỉ tương đương với một con ốc sên. Bất quá, so với người bình thường đi đường thì vẫn là nhanh hơn rất nhiều. Hầu Tử một mặt thì nổ súng, một mặt không ngừng lùi về phía sau. Khi đã bắn hết một hộp đạn, trên người cơ nhân chiến sĩ này đã mất đi vài chỗ, ít nhất là nửa người bên trái đã hoàn bị bắn nát.

Tiếng súng của Hầu Tử vừa mới dừng lại dừng lại, Lãnh Dạ ở bên kia lại tiếp tục vang lên, cơ nhân chiến sĩ không để ý gì đến Lãnh Dạ, vẫn tiếp tục từng bước từng bước đi về hướng Hầu Tử. Mà lúc này, ba người Sở Phàm bọn họ mới có phản ứng, ngoại trừ Sở Phàm ra, Lăng Vân và Trương Đào đều run run rẩy rẩy giơ súng lên, liều mạng xả tử đạn về hướng cơ nhân chiến sĩ. Không biết là bởi vì bọn họ quá mức khẩn trương, hay là do không có trải qua huấn luyện, hơn nữa còn do nguyên mắt không được tốt, tử đạn của bọn họ có tới hơn phân nửa là không bắn trúng cơ nhân chiến sĩ nàu. Cũng may là ba người Mười Một ba người căn bản không định nhở vả gì đến bọn họ. Nếu không thì đã thật sự thất vọng rồi.

Hầu Tử và Lãnh Dạ hai người phối hợp bắn tới, lại dùng hết hai cái hộp đạn, mới có thể đánh ngã cơ nhân chiến sĩ này. Cơ nhân chiến sĩ này ngã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nhưng thân thể lại vẫn run run lên, tựa hồ còn muốn giãy dụa đi về phía trước. Mà lúc này, trên người của hắn đã không còn một chỗ nào lành lặn, hai tay hai chân đều đã bị đạn bắn đứt, ngay cả cái đầu cũng bị đánh thành một đám tượng thịt, trên thân hình cũng thủng trăm ngàn lỗ. Đã đến mức như thế này, cơ nhân chiến sĩ lại vẫn không chết. Mọi người không ai là không đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, tính mạng lực của cơ nhân chiến sĩ này thật sự là quá sức mạnh mẽ. Khó trách từ khu huấn luyện quân sự đến đây, dọc theo đường đi đều không có phát hiện qua một cỗ thi thể nào của bọn họ, bằng tính mạng lực cường hãn như vậy, muốn giết chết một tên quả thực là phi thường khó khăn.

Hầu Tử một mặt thở hổn hển một mặt thì mắng: "Phì! Cái thứ này còn là người sao? Quả thực là quái vật, đánh như vậy còn vẫn không chết." Nói xong, Hầu Tử giơ súng lên muốn lại bắn cho hắn thêm một băng tử đạn.

Mười Một vươn cánh tay phải duy nhất có thể động được ra ngăn hắn lại, lạnh nhạt nói: "Tiết kiệm đạn một chút."

Hầu Tử lúc này mới hừ hừ thu súng lại. Đạn cho khẩu B65 là có hạn, đích xác là không chịu nổi nếu hắn lãng phí như vậy.

Lãnh Dạ vô cùng cẩn thận đi đến, dụng nòng súng chọc chọc lên người cơ nhân chiến sĩ. Thân thể của cơ nhân chiến sĩ run run lên một chút, ngoại trừ cái này ra cũng không có động tác gì quá lớn.

Lãnh Dạ quay đầu về phía ba người Lăng Vân hỏi: "Cái thứ này có nhược điểm không? Nếu lại gặp vài con, thì chúng ta cũng không cần trở về nữa."

Lăng vân một bên lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nghe thấy vậy một bên gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: "Thứ gì thì cũng đều có nhược điểm, như là sinh vật biến dị thì cũng sợ vi rút, cho nên chúng nó đều có bản năng là không hề công kích các loại sinh vật biến dị khác. Bởi vì hai loại vi rút bất đồng hỗn hợp cùng một chỗ sẽ sinh ra dị biến loại khác. Cho nên chúng nó đều sợ ăn phải vi rút bất đồng do sinh vật biến dị khác mang theo, vạn nhất sinh ra vi rút thôn phệ thì cũng đủ để khiến cho chúng nó chính mình cũng chết."

Lãnh Dạ gãi gãi cái trán nói: "Loại sinh vật bậc thấp này cũng có đầu óc sao?"

"Không phải là có đầu óc." Lăng vân nói: "Chỉ là một loại bản năng của chúng. Người Tiểu Trùng đã từng làm thí ngiệm trên phương diện này. Ta có một lần đến tầng thứ nhất ở dưới đất thì ngẫu nhiên đã thấy qua phần tư liệu này, cho nên có biết một chút."

Mười Một nhếch môi hỏi: "Chúng nó nếu cùng ăn một thi thể, không phải cũng lây vi rút sao?"

Lăng Vân lắc đầu nói: "Sẽ không, chỉ cần có sinh vật biến dị mang theo một loại vi rút chạm qua cỗ thi thể này. Các sinh vật biến dị mang theo loại vi rút khác sẽ không ăn lại."

"Chúng làm thế nào để nhận ra đối phương không phải là cùng mang một loại với chính mình?"

Lăng Vân nói: "Cái này thì ta cũng không biết, dù sao thì sinh vật biến dị này chính là có thể tự mình nhận biết."

"Được rồi, được rồi." Lãnh Dạ khoát khoát tay nói: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, loại cơ nhân chiến sĩ này nhược điểm là ở đâu?"

Lăng Vân cười khổ nói: "Ta cũng không biết."

"Cái gì?" Lãnh Dạ kêu lên: "Không biết? Cái thứ này không phải là do các ngươi chế tạo ra sao?"

Trương Đào tiếp lời nói: "Chúng ta thật sự là không biết, ta vốn là tưởng rằng cơ nhân chiến sĩ này chỉ là làm cho người ta cơ năng mọi nơi trên cơ thể đạt đến cực hạn, nhưng mà cốt lõi thì vẫn là một người. Lại không nghĩ rằng ngay cả sức sống của bọn họ cũng biến thành mạnh mẽ như vậy."

Lãnh Dạ máy máy môi, đang định nói chuyện thì Mười Một đột nhiên nhỏm người qua, mà Lãnh Dạ và Hầu Tử cũng đồng thời nhận thấy cái gì đó, lập tức hướng súng tới một phương hướng bắn đi.

Mà cái phương hướng kia, hai thân ảnh màu huyết hồng chính đang nhanh hết sức chạy tới nơi này.

Ba người Sở Phàm đều chấn động, vừa rồi một tên cơ nhân chiến sĩ đã khiến bọn họ lâm vào tình trạng kiệt sức, bây giờ lại xuất hiện đến hai tên. Hơn nữa bởi vì Hầu Tử và Lãnh Dạ hỏa lực lại bị phân tán ra, đối với hai tên cơ nhân chiến sĩ này thương tổn có thể nói là không đáng kể.

Hai tên cơ nhân chiến sĩ hoàn toàn không để ý đến đạn đang bắn như mưa, với tốc độ cực cao chạy tới phía bên này.

Sinh tử của sáu người như chỉ mành treo chuông.

Mười Một quay đầu liếc Sở Phàm một cái, nhàn nhạt nói một câu: "Nợ với Lan tỷ, ta sẽ trả cho cô."

Sự chú ý của Sở Phàm đều bị hai tên cơ nhân chiến sĩ kia hấp dẫn, nhất thời không hề chú ý tới Mười Một nói gì, khi nàng có phản ứng thì Mười Một đã xông tới đón đầu hai tên cơ nhân chiến sĩ.

"Lão đại!"

"Sở Nguyên!"

"Không ……"

Mọi người ngăn không kịp ngăn cản, lại vừa sợ lỡ tay làm bị thương Mười Một, đều ngừng bắn lại.

"Mang nàng ta chạy đi!" Mười Một hét lớn một tiếng, đã cùng hai gã cơ nhân chiến sĩ lăn lộn cùng một chỗ. Lần này Mười Một đã rút kinh nghiệm, không dùng cứng chọi cứng, khi đến gần hai gã cơ nhân chiến sĩ, hắn đầu tiên là tung người nhảy lên. Ở giữa không trung một cước đá về phía một tên cơ nhân chiến sĩ, cánh tay phải trảo về hướng tên cơ nhân chiến sĩ kia.

Tiếng va chậm trầm muộn vang lên, hai gã cơ nhân chiến sĩ đồng thời lảo đảo, mà Mười Một cũng rơi xuống trên mặt đất. Bất quá, hắn lập tức lăn người một cái, một chân quét về phía các khớp xương của một tên cơ nhân chiến sĩ, tên cơ nhân chiến sĩ kia nhất thời không chỗ mượn lực, nửa quỳ xuống đất. Tên cơ nhân chiến sĩ còn lại không ngờ lại không hề công kích Mười Một, mà lại tiếp tục muốn chạy về phía bọn người Hầu Tử. Mười Một từ phía sau nhảy đến, cánh tay phải kẹp giữ lấy cổ của hắn, khóa chết hắn lại một chỗ. Bất quá, khí lực của cơ nhân chiến sĩ này so với Mười Một thật sự là mạnh hơn rất nhiều. Mười Một còn bị hắn kéo theo chậm rãi đi đến phía trước. Lúc này, cơ nhân chiến sĩ lúc trước đã lại một lần nữa đứng lên, hắn cũng không công kích tới Mười Một, mà là chạy về phía mọi người ở bên kia. Mười Một lấy cánh tay phải làm điểm tựa, đặt ở trên vai của tên cơ nhân chiến sĩ kia, cả người giống như một lá cờ đón gió tung bay hoành không nhảy lên, hai chân quặp chặt lấy cổ tên cơ nhân chiến sĩ kia. Sau đó hét lớn một tiếng, cả người dùng sức vặn một cái, đồng thời lăn sang một bên.

"Đi đi!" Cánh tay phải và hai chân của Mười Một phân biệt giữ chặt lấy cổ của hai tên cơ nhân chiến sĩ, quay về phía mọi người hét lớn.

Vẻ mặt của Hầu Tử có chút do dự, rồi cắn răng dứt khoát xoay người chạy đi.

Lãnh Dạ cũng quyết định thật nhanh. Cùng Hầu Tử chạy đến chỗ cạnh ba người Sở Phàm, muốn dẫn bọn họ cùng chạy đi.

Lăng Vân và Trương Đào cũng không nói gì thêm, chỉ là liếc nhìn Mười Một vài lần rồi liền xoay người rời đi. Mà Sở Phàm lại sống chết không chịu rời đi, đến khi Lãnh Dạ với tay kéo lấy vạt áo của nàng, quát: "Ngươi muốn hắn chết vô ích sao ?"

Sở Phàm dùng sức cắn cắn môi, cuối cùng quay sang phía Mười Một bên này thì thào vài câu, rơi lệ rời đi.

Đã thấy những người này rời đi rồi, hai tên cơ nhân chiến sĩ tựa hồ có chút nóng nảy, liều mạng giãy dụa. Mười Một dù sao cũng chỉ có một người, mà khí lực của hắn so ra còn kém một gã cơ nhân chiến sĩ trong số đó. Không đến vài cái công phu, hai gã cơ nhân chiến sĩ đã thoát ra được. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Chính là rất kỳ quái, bọn họ lại vẫn không quản gì tới Mười Một, mà lại tiếp tục muốn đuổi theo ngăn cản bọn Hầu Tử.

Chỉ trong nháy mắt, Mười Một tựa hồ có điểm hiểu ra, nhưng mà hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, hai tên chiến sĩ đã hành động rồi.

Mười Một lại lăn một vòng, hai chân phân biệt đá đến khớp gối của hai tên cơ nhân chiến sĩ, hai tên cơ nhân chiến sĩ lại một lần nữa quỳ trên mặt đất. Mười Một đột nhiên nhảy dựng lên, tay phải rút ra chủy thủ. Nhảy lên trên lưng một trong hai tên cơ nhân chiến sĩ, chủy thủ hung hăng đích đâm vào mắt của hắn.

Cơ nhân chiến sĩ này đầu quay ra, lại một lần nữa đứng lên, cho đến lúc đó hắn lại vẫn không có công kích Mười Một đích hành động. Mười Một rút ra chủy thủ, lại một lần nữa đâm vào mặt hắn. Cơ nhân chiến sĩ lúc này mới có động tác mạnh, đột nhiên tay phải vòng ra sau lưng, nắm được Mười Một rồi dùng sức ném phía trước.

Tên cơ nhân chiến sĩ kia lúc này đã chạy ra phía trước được vài bước, mà Mười Một lại đúng lúc đó bị đập vào lưng của hắn. Cơ nhân chiến sĩ nửa thân trên người chỉ là có chút lảo đảo về phía trước một chút, rồi liền đứng vững, lại muốn tiếp tục đuổi theo bọn người Hầu Tử. Mười Một lại bị va đập đến mức một trận đầu váng mắt hoa, cũng may là hắn ý chí kiên định, mông còn chưa chạm xuống đất liền không chút nghĩ ngợi đã vươn hai chân kẹp chặt hai chân của tên cơ nhân chiến sĩ, mà lúc này cơ nhân chiến sĩ cũng vừa định tiến về phía trước, lại bị ngã sấp mặt về phía trước.

Mười Một thừa dịp đó vặn người đứng lên, nhào tới trên lưng của hắn, chủy thủ ở trong tay điên cuồng đâm vào các vị trí yếu hại trên người cơ nhân chiến sĩ. Bất quá, những vị trí yếu hại này tựa hồ đối với cơ nhân chiến sĩ không có cái tác dụng gì, hắn giãy dụa quay người lại, lúc này Mười Một lại nhân cơ hội đó dùng chủy thủ mãnh liệt đâm vào mặt của hắn, chỉ trong chốc lát công phu, Mười Một đã đâm mặt hắn nát bấy.

Yết hầu của cơ nhân chiến sĩ này phát ra một trận âm thanh trầm thấp, giống như dã thú gầm gừ, cánh tay phải của hắn dùng sức vung lên, vừa đúng lúc đánh vào cánh tay trái của Mười Một. Mười Một hừ mạnh một tiếng, ngã lăn sang bên cạnh.

Mười Một ngã xuống mặt đất, rất nhanh đã vặn người muốn đứng lên. Lúc này cánh tay trái của hắn truyền đến một trận đau nhức thấu tim thấu phổi, khiến cho Mười Một không còn có khí lực mà đứng lên nữa. Mà cái tên cơ nhân chiến sĩ kia đã lại một lần nữa đứng lên, mà hắn dường như không nhìn thấy gì nữa lần mà xung quanh, đi thẳng đến một gốc cây, không chút nghĩ ngợi liền điên cuồng công kích vào cái gốc cây này. Không chỉ có hắn, tên cơ nhân chiến sĩ kia cũng đang điên cuồng đánh vào một gốc cây đại thụ, gốc đại thụ đó lại cũng bị hắn đánh cho có chút nghiêng ngả.

Cơ nhân chiến sĩ này tính mạng lực thật sự là quá mạnh mẽ, cả khuôn mặt đều đã bị Mười Một đâm cho đến nát bấy, có thể nói là chỉ còn một đống thịt nát và xương vụn, đến như vậy mà hắn vẫn còn chưa chết. Hơn nữa Mười Một thậm chí còn đã phá hỏng trái tim, phổi, gan với đủ các thứ khí quan khác.

Cái thứ này chẳng lẽ thật sự là bất tử chi thân?

Mười Một cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cánh tay trái của hắn truyền đến trận trận đau nhức, ý nghĩ càng là đã bắt đầu mờ mịt, có chút cảm giác mê mê buồn ngủ.

Mười Một cắn vào đầu lưỡi, cố gắng không để chính mình hôn mê đi. Nhưng mà sự cố gắng của lại uổng phí mất.

Tên cơ nhân chiến sĩ ở xa xa kia công kích cây đại thụ ngã hẳn xuống, phát ra một âm thanh trầm muộn, Mười Một cũng đồng thời trước mắt trở nên tối sầm ……

Cũng không biết qua bao lâu, Mười Một rốt cục cũng tỉnh lại.

Hắn còn chưa kịp mở mắt ra, cánh tay trái lại truyền đến cảm giác tê tê, tựa như có ngàn vạn con trùng đang gặm nhấm cánh tay trái của hắn. Mười Một cố gắng chịu đựng sự đau đớn khó chịu, chậm rãi đích mở mắt ra.

Phía trên đỉnh đầu là một mảnh tinh không, nhưng ngôi sao trên bầu trời sáng lấp lóe.

Mười Một hơi nghiêng đầu qua một chút, đập vào mắt là một mảnh lang tịch. Vùng phụ cận xung quanh có vài cây đại thụ lại đã bị hai tên cơ nhân chiến sĩ mạnh mẽ đánh đổ rất nhiều, mà nhổ tận gốc, ngã đổ sang một bên lại càng nhiều, cũng may không có một thân cây nào đổ vào trên người hắn

, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Hai tên cơ nhân chiến sĩ kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa, nghĩ đến bọn họ không còn con mắt, chắc là sẽ không đuổi kịp mấy người bọn Sở Phàm?

Mười Một lúc này mới quay đầu ra kiểm tra cánh tay trái của chính mình. Dùng tay phải cởi bỏ tầng tầng lớp lớp băng bó bên ngoài, Mười Một trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Thịt trên toàn bộ cánh tay trái của hắn đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một đoạn xương màu trắng.

Xương mà cũng có cảm giác sao ?

Mười Một rõ ràng cảm giác được cánh tay trái vẫn truyền đến trận trận cảm giác đau đớn tê tái, nhưng mà rõ ràng khu vực này bây giờ chỉ còn lại có một vùng trắng hếu.

Nghĩ không ra, Mười Một cũng không muốn nghĩ đến vấn đề này nữa, chuyện bị thương, trong mắt hắn, mất đi một cánh tay không tính là cái gì, có thể giữ được mạng là tốt rồi.

Chỉ là không biết Sở Phàm có ổn không?

Mười Một cũng không biết chính mình lúc ấy tại sao đột nhiên ý nghĩ nổi lên, lại còn xông ra ngoài. Dường như …… dường trong một khắc đó, hắn lại thấy được chính mình đang mở máy xe, Sở Hải Lan trên mặt còn mang theo chút tiếu ý, đang nằm bên cạnh hắn. Vì vậy, Mười Một lại cứ như vậy xông ra. Hắn cũng không sợ chết, nếu có thể chết mà trả lại dược cho Sở Hải Lan phần tình này cũng tốt.

Đối với những cơ nhân chiến sĩ này, Mười Một cho đến bây giờ vẫn là cảm thấy rất kỳ quái, tại sao bọn chúng không công kích hắn? Chẳng lẻ bởi vì hắn cũng là chiến sĩ cơ nhân cải tạo, cùng một loại với bọn chúng? Bọn chúng có thể nhận thấy được chính mình bất đồng, mới không công kích chính mình?

Mười Một nằm ở trong rừng, nhìn tinh không suy tư.

Lúc này, một trận thanh âm "sa sa" truyền vào trong tai hắn.

Mười Một kinh hãi quay đầu nhìn ra, đồng tử của hắn đột nhiên cấp tốc giãn ra.

Bởi vì, hắn thấy được một con nhện hình thể thật lớn, toàn thân phủ một lớp lông ngắn màu đen chính đang chạy tới phía hắn.

Mà lúc này, Mười Một lại không có chút khí lực để nhúc nhích.