Nhân Gian Băng Khí

Chương 392: Kiếm tông, tạo ra siêu cấp sát thủ (trung)




Đó là kiếm sao?

Kiếm to, kiếm bé, kiếm dài, kiếm ngắn Mười Một đều đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy qua một thanh kiếm thế này. Nói nó là kiếm, chẳng bằng nói nó là một chiếc đòn gánh còn thích hợp hơn, nhưng cũng chẳng có chiếc đòn gánh nào ngắn như thế này, cả thanh kiếm chỉ dài chừng bốn mươi xen ti mét. Thân kiếm vừa dẹt vừa bằng, hệt như một khối sắt bị đập bẹp, đã thế thân kiếm lại còn đen thui, chẳng khác chi một cái que cời bếp chẳng thể phản xạ ánh sáng, trên mặt kiếm cũng chẳng có bất kì thứ trang sức gì, đến cả chuôi kiếm cũng chỉ là dùng miếng vải quấn lên chuôi sắt cực kì qua loa, có lẽ năm đó khi Lục Quán đúc thanh kiếm này đã làm thế để tiết kiệm sức lực, cố ý làm cho nhanh gọn nên mới làm ra một thanh kiếm chẳng giống kiếm như thế này.

Chiếu theo tình hình này mà xem, có lẽ Lục Quán không để thanh kiếm này trong lòng. Nhưng điều kì quái là, khi lão rút thanh kiếm này ra, vẻ bỉ ổi trên mặt lại lập tức biến thành chuyên chú, nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm. Đến cả vuốt ve cũng rất nhẹ, dường như sợ rằng chỉ hơi dụng lực một chút cũng làm thanh kiếm đau vậy, bộ dạng của lão lúc này hệt như một vị cha hiền đang cưng nựng đứa con của mình.

Lục Quán mang thanh kiếm từ phòng ngủ ra, thở dài một hơi nói: "Ta đã mấy chục năm chưa dùng qua "Đòn Gánh" rồi."

Té xỉu, thanh kiếm này thực sự tên là Đòn Gánh.

Lục Quán khua khua thanh kiếm nói: "Kiếm Tông chúng ta có một quy định bất thành văn, mỗi một môn hạ đệ tử trong đời nhất định vào tự vào núi đào khoáng. Đích thân đúc ra một thanh kiếm thuộc về mình, kì thực cái quy định này trừ việc muốn ngươi "ái kiếm như kỉ" ra, còn có một tầng thâm ý khác. Chính là mỗi một người phải đúc một thanh kiếm thích hợp với võ công của mình." Nguồn tại http://Truyện FULL

Mười Một cuối cùng cũng có chút biểu tình, hỏi: "Thanh kiếm thích hợp với võ công của mình?"

"Ừ, tuy các chiêu thức võ học của Kiếm Tông đều là như nhau, nhưng mỗi một người lại có những sở thích khác nhau. Kiếm chiêu thường dùng và vũ khí sử dụng cũng có khác biệt. Giống như lão đại, y thích dùng "xảo", kiếm chiêu của y cũng lấy "đâm" làm chủ, cho nên thanh kiếm mà y đúc khá là nhỏ hẹp. Các huynh đệ chúng ta khi tính toán cắt gọt không hề lấy kiếm chiêu làm chuẩn mực mà mỗi người đi theo một con đường riêng. Giống như lão thất… à, chắc ngươi cũng nhìn thấy qua lão thất trong lò đúc kiếm rồi chứ? Y giống hết như cái tên của mình vậy, trời sinh một sức khỏe như trâu, khi đánh nhau luôn thích lấy cứng chọi cứng. Cho nên kiếm của lão thất rất dày, rất nặng, kiếm chiêu cũng thích tới thẳng lui thẳng, một kiếm chém tới là chẳng thể nào đỡ gạt. Còn ta thì…"

Lục Quán nhìn Đòn Gánh trong tay, cười nói: "Ta thích cắt gọt. Cho nên năm đố khi đúc Đòn Gánh đã làm thành cái bộ dạng này."

Mười Một hỏi: "Vì sao lại có quy định như vậy?"

Lục Quán giải thích: "Trong Kiếm Tông của chúng ta từng xuất hiện một vị võ học kì tài. Người tên là Lục Trường Minh, cũng là tằng thái công của lão đại. Vị tằng thái công này thời trẻ đã tự sáng tạo ra Thiên Lang thập tam kiếm, để phối hợp với một kì học này, người đã tự đúc ra một thanh Thiên Lang kiếm có tạo hình đặc biệt. Rất nhanh tằng thái công đã phát hiện, Thiên Lang kiếm khi phối hợp với Thiên Lang thập tam kiếm có thể phát huy được uy lực vượt xa sức tưởng tượng của người, nhưng khi người đổi sang một thanh kiếm khác thì lại không thể hoàn toàn phát huy được uy lực của kiếm chiêu đó. Không chỉ là Thiên Lang kiếm, đến cả Ngự Kiếm quyết mà sau này tằng thái công tự sáng tạo ra cũng như vậy, cần phải có một thanh kiếm đặc biệt mới có thể phát huy. Khi một kiếm chiêu phối hợp đúng với kiếm thì có thể phát huy ra được uy lực càng mạnh hơn, cho nên người đã định ra một quy củ, phàm là môn hạ đệ tử của Kiếm Tông thì trong đời đều phải đúc một thanh kiếm cho mình. Trừ việc để chúng ta có thể càng yêu quý thanh kiếm mà chính tay mình đúc ra, đồng thời cũng là vì để chúng ta có thể hiểu biết được sở trường của mình, tạo ra một thanh kiếm có thể phát huy được ưu thế trong kiếm chiêu của mình. Cho nên trong Kiếm Tông của chúng ta thanh kiếm trong hi kì cổ quái như thế nào cũng có, giống như Đòn Gánh này của ta vậy. Ngươi đừng có coi thường nó xấu, ta đã đối chiếu với kiếm chiêu của mình mà đúc ra nó đó."

"Được rồi, không nói nhiều nữa." Lục Quán xua xua tay nói: "Ngươi nhìn rõ đây!"

Lục Quán dùng Đòn Gánh hơn vạch lên cánh tay mình một cái. Thanh Đòn Gánh nhìn chẳng có vẻ gì đặc biệt không ngờ lại sắc bén đến vậy, trên cánh tay của Lục Quán lập tức bị cắt ra một vết thương sâu đến tận xương. Máu tươi cũng từ vết thương đó tuôn ra ào ào, Lục Quán lại chẳng thèm nhíu mày đến một cái, sau khi đặt Đòn Gánh xuống liền mở nắp bình Sinh Cơ cao kia ra, từ trong bình lập tức ào ra một mùi hôi thối khó ngửi.

Sinh Cơ cao cũng không phải là dược phấn giống như trong tưởng tượng mà là một thứ dinh dính đen xì giống như bùn nhão vậy. Lục Quán dùng móng tay vô cùng cẩn thận cho vào bình khều ra một ít dược cao bôi lên vết thương. Nói ra cũng kì quái, vết thương vốn còn đang chảy máu không ngừng, sau khi bôi Sinh Cơ cao này lên liền chẳng còn thấy máu từ bên trong thấm ra nữa. Lục Quán cũng chẳng để ý tới vết thương trên cánh tay, ngược lại còn trân trọng đậy nắp bình Sinh Cơ cao lại như cũ, sau đó mới dùng ống tay áo lau vết thương trên tay đi. Lớp vật chất màu đen xì trên miệng vết thương lập tức bị lau đi.

Điều khiến người ta kinh ngạc là, sau khi lau đi lớp màu đen dó, vết thương trước đó đã chẳng còn nhìn thấy đâu nữa, thay vào đó là một vết sẹo. Lục Quán vẻ mặt đắc ý nói: "Thế nào? Đã tin chưa? Sinh Cơ cao này chính là do ta phối chế ra đó, bên ngoài chẳng có đâu nha. Sau này ngươi mang nó trên người, chỉ cần không phải là vết thương chí mạng, bôi một chút lên vết thương, bảo đảm lập tức sẽ thấy hiệu quả. Chỉ cần ngươi chịu dạy ta môn công phu thần kì kia, ta có thể đem những phương pháp điều chế ta thu lượm được trong cả đời tặng cho ngươi."

Mười Một sắc mặt bình tĩnh dời mắt đi. Công hiệu của Sinh Cơ cao quả thực là thần kì, nhưng bên ngoài tịnh không phải là không có loại dược phẩm giống như vậy, ít nhất hắn cũng từng thấy qua loại đồ như thế này ở chỗ tiến sĩ điên. Tuy dược hiệu không nhanh như vậy, đại khái cũng cần khoảng nửa canh giờ, nhưng thứ đó sau khi khỏi thì đến cả một vết sẹo cũng không có. Hơn nữa thân thể Mười Một lại có năng lực tự hồi phục, thứ đồ này căn bản chẳng cần dùng đến.

Thấy Mười Một tựa hồ không có hứng thú đối với Sinh Cơ cao, Lục Quán vội nói: "Không có gì, ta còn có thứ khác, ngươi nhìn xem. Đây là Kì Công hoàn, sau khi ăn một viên có thể kích phát toàn bộ chân khí trong cơ thể vận hành mạnh gấp vài lần trong một tuần hương, công hiệu gần giống như kim châm phong huyệt. Còn có Bách Độc tán này, không cần biết là trúng độc gì, ăn nó vào đều có thể giải độc, cho dù không thể giải được độc cũng có thể giữ được mạng cho ngươi. Còn có Thiên Vương Bảo Mệnh đan, Sinh Sinh Tạo Hóa đan, Sinh Cơ Ngọc Lộ hoàn…"

Lục Quán không ngừng lấy từ trên tủ xuống từng bình từng bình một. Những chiếc bình này đều không có dán nhãn hiệu, cũng không có kí hiệu. Không ngờ lão có thể nhớ rõ được trong chiếc bình nào có chứa loại thuốc nào.

Tuy những chỗ thuốc này đều rất không tồi, nhưng đối với người đã từng ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ điên như Mười Một mà nói, cũng chẳng có gì là kì quái. Những thứ mà tiến sĩ điên kia làm ra mới thực sự là thần kì.

Thấy Mười Một chẳng hề có hứng thú với những thứ thuốc này. Lục Quán lập tức rời mục tiêu: "Không có gì. Ta còn có thứ khác có thể dạy ngươi, ngươi muốn học cái gì? Châm cứu? Dịch dung? Âm dương ngũ hành? Phong thủ? Đạo thuật? Kiếm thuật…"

"Trận pháp." Mười Một đột nhiên nói: "Nếu ngươi có thể dạy ta trận pháo, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp đó."

Lục Quán bỗng dưng ngừng lời, miệng há to nhìn Mười Một. Sau một hồi lâu mới hỏi: "Ngươi thực sự muốn học thứ đó?"

"Có vấn đề sao?"

Lục Quán gãi gãi đầu nói: "Trận pháp quá huyền diệu. Muốn học trận thuật thì đầu tiên phải tinh thông số thuật, hơi kém một chút cũng không được. Ta đã học mấy chục năm, đến bây giờ cũng chỉ mới lờ mờ thôi."

"Không sao. Chỉ cần đem những cái ngươi biết dạy lại cho ta là được."

"Quyết định thế!" Lục Quán chỉ sợ Mười Một đổi ý, lập tức gật đầu đáp ứng.