Nhân Gian Băng Khí

Chương 547: Ta Ghét Ngươi!




<TABLE class=MsoNormalTable style="mso-cellspacing: 0in; mso-padding-alt: 0in 0in 0in 0in" cellSpacing=0 cellPadding=0 border=0><TBODY><TR style="mso-yfti-irow: 0; mso-yfti-firstrow: yes; mso-yfti-lastrow: yes"><TD style="BORDER-RIGHT: #ece9d8; PADDING-RIGHT: 0in; BORDER-TOP: #ece9d8; PADDING-LEFT: 0in; PADDING-BOTTOM: 0in; BORDER-LEFT: #ece9d8; WIDTH: 100%; PADDING-TOP: 0in; BORDER-BOTTOM: #ece9d8; BACKGROUND-COLOR: transparent" width="100%">

Bạch Quản vội lên tiếng giảng hoà: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Thế này đi, hai người bạn kia cũng chuyển qua ở cùng đội với chúng ta. Dù sao thì mỗi đội có thể được nhiều nhất mười người mà, chúng ta vẫn còn ba chỗ trống."

"Được!" Âu Dương Lâm gật đầu: "Sắp xếp như thế tôi không phản đối!"

Bạch Quản lắc đầu cười khổ, nói với giám đốc Liêu: "Anh đi nhận thẻ giúp họ!"

Giám đốc Liêu vâng một tiếng rồi vội vàng chạy đi, chẳng mấy chốc đã quay trở lại với năm tấm thẻ trắng. Âu Dương Lâm nhận lấy chia cho mỗi người một thẻ, đoạn vẫy vẫy tay: "Đi thôi!"

"Lâm!" Bạch Quản gọi: "Tối cùng ra ngoài ăn cơm chứ? Mời cả hai người bạn của cậu cùng đi luôn?"

"Khỏi cần, đằng nào ngày mai cũng gặp, không gặp ở đây thì về Kinh thành cũng gặp được, để sau đi!" Âu Dương Lâm xua tay, khệnh khạng bước ra ngoài.

Năm người họ rời đi rồi, Khang Hữu Nghiệp mới hằn học đập mạnh tay xuống bàn: "Tên khốn kiếp này, từ nhỏ đến lớn không lúc nào nể mặt tôi, có ngày tôi phải cho hắn biết tay!"

Bạch Quản biết gã đại thiếu gia này chỉ là đang tức giận, bởi gây sự với Âu Dương Lâm thì có thêm ba lá gan Khang Hữu Nghiệp cũng chưa chắc dã dám. Y bưng ly rượu quay lại bên cửa sổ, uống một ngụm rồi ra lệnh: "Giám đốc Liêu, lấy phiếu đăng ký của mấy người khi nãy lại đây cho tôi!"

Giám đốc Liêu lại sấp ngửa chạy đi. Khang Hữu Nghiệp nghiêng mặt nhìn Bạch Quản: "Có gì đáng xem chứ? Có phải anh đã thích cô em họ Hàn kia rồi? Đúng là cũng khá lắm, mặt xinh, da trắng, vòng ba càng không tệ, đưa lên giường cũng mua vui được vài ba trống canh đấy!"

Bạch Quản lắc đầu, chau mày: "Đầu cậu có thể thỉnh thoảng nghĩ đến những chuyện khác được không?"

Khang Hữu Nghiệp cười lạnh: "Đủ rồi đấy, đừng vờ tử tế trước mặt tôi! Anh vùi dập bao nhiêu gái nhà lành, tôi còn không rõ sao?"

Bạch Quản lảng ngay sang chủ đề khác: "Tốt hơn hãy nghĩ ngày mai ứng phó với Tiểu Bảo mấy người thế nào đi. Nếu biết cậu đá họ sang đội khác, chắc chắn họ sẽ gây chuyện đó!"

Khang Hữu Nghiệp trề môi khinh miệt: "Người chỉ có hai, ông đây đều muốn, định làm gì chứ? Không lẽ muốn tách mỗi nàng ra một đội? Muốn gây thì gây, tôi sợ cóc gì! Tốt nhất cứ làm lớn chuyện lên một chút, tôi nhân cơ hội khai đao với chúng luôn. Đừng tưởng thường ngày nhẫn nhịn là ông dễ bị bắt nạt đâu!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Bạch Quản thở dài, im lặng không nói gì thêm.

Âu Dương Lâm lái xe đưa 11 và Nhược Thủy về khách sạn Đông Cảnh, chính gã cũng đặt luôn hai phòng ở đó. Theo Âu Dương Lâm giải thích thì tất cả ở cùng một tầng cho tiện, nếu không sẽ phải chạy lên chạy xuống rất phiền phức.

11 phát hiện ra, Âu Dương Lâm nói chuyện với hắn giọng hết sức khách khí nhưng với người khác thì vô cùng huênh hoang bá đạo. Có lẽ một người vốn quen với quân ngũ như gã, tính khí này cũng là điều có thể hiểu được.

Chuyến đi vốn là tham gia sinh tồn dã ngoại nên ba anh em nhà Âu Dương không mang quá nhiều hành lý. Âu Dương Lâm chỉ đem theo đúng năm bộ trang phục dã chiến rằn ri, bốn nữ một nam. Bản thân gã mặc một bộ là đủ, bốn bộ kia dành cho Nguyệt Nhi và Âu Dương Ninh thay đổi. Ngoài ra chỉ là mấy bộ đồ lót, tất cả đồ đạc gom lại nhét chưa đầy một ba lô.

Năm người vào thang máy lên tầng 17, chia tay ai về phòng nấy. 11 đứng bên cửa sổ nhìn ra phong cảnh thành phố bên ngoài, thực ra hắn không hề có tâm trạng thưởng ngoạn mà đang nghĩ đến nguy cơ bên đường khi nãy. Có thể khiến linh tính của 11 máy động kịch liệt như vậy, kẻ nào đó phải sở hữu một thực lực đến mức nào?

Đang lúc suy nghĩ nhập thần thì "ting tang", chuông cửa đánh hai tiếng, rồi liên tiếp nhắc lại không ngớt. 11 khẽ cau mày đi ra mở cửa, hóa ra Âu Dương Ninh...

Cô bé hằn học vung nắm đấm về phía hắn, đe doạ: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có mon men đến gần chị tôi, nếu không tôi sẽ cho anh biết tay!" Nói đoạn hằm hằm nguýt một cái, quay người hùng hổ bỏ đi.

11 không hề có một biểu hiện phản ứng, bình thản quay về cửa sổ đứng một lúc rồi trèo lên giường ngồi luyện công. Vừa xếp bằng tròn ngồi xuống thì lại một tiếng bước chân đi đến trước cửa dừng lại, chuông cửa vang lên. Người tới lần này không ngang ngạnh như Âu Dương Ninh khi nãy, tiếng tinh tang chỉ kêu một hồi rồi im lặng.

11 xuống giường, đi ra mở cửa, bên ngoài là Âu Dương Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi nhìn hắn nở một nụ cười tươi: "Có tiện vào không?"

11 nghiêng người để Nguyệt Nhi bước vào phòng, lúc đóng cửa hắn đã để ý thấy Âu Dương Ninh đang đứng sau góc tường đối diện, chằm chằm nhìn sang.

"Tách" cửa đóng, 11 còn chưa kịp quay lại thì Nguyệt Nhi đã vòng tay ôm chặt hắn từ phía sau, áp sát mặt vào lưng, thỏ thẻ: "Xin lỗi, có thể để người ta dựa một lát không?"

11 không cử động, cũng không trả lời. Hai người cứ thế đứng yên lặng áp sát vào nhau. Có tiếng bước chân rón rén đi đến, ngoài cửa truyền tới chút ít tiếng ma sát, chắc hẳn nha đầu Âu Dương Ninh đang áp tai nghe trộm.

11 ngoái đầu khẽ hỏi: "Dựa thế có mệt không?"

"Không mệt!" Nguyệt Nhi nhắm mắt, lắc đầu: "Để người ta dựa thêm một lát nữa, một lát thôi... sẽ không làm phiền anh thêm nữa."

11 quay lại ôm cô vào lòng, nhẹ giọng: "Thế này có dễ chịu hơn không?"

Nguyệt Nhi nở nụ cười tươi tắn, cho dù giọng hắn vẫn xơ cứng lạnh nhạt, không có lấy đến nửa phần âu yếm của một gã trai đối với tình nhân, nhưng cô không hề bận tâm. Có thể được hắn ôm trong lòng như thế đã là hạnh phúc lớn nhất đối cới Nguyệt Nhi rồi.

Tai 11 nghe rõ tiếng giậm chân tức tối của Âu Dương Ninh. Có lẽ sợ hai "thủ phạm" nghe thấy nên mỗi lần cô bé đều giơ chân rất cao song lúc dậm xuống lại rất nhẹ. Thật khổ cho tiểu nha đầu, thếm vài cái nữa có lẽ sẽ bị chuột rút mất.

Không muốn, cũng không cần nói thêm lời nào, hai người chỉ vòng tay ôm lấy nhau, rất chặt...

Âu Dương Ninh căng hết tai vẫn không hề thấy động tĩnh bên trong, không khỏi tức tối đoán thầm liệu "đầu gỗ" và chị mình đang làm gì? Hold? Kiss? Liệu có cởi quần áo không? Trong cái đầu non nớt của cô bé bắt đầu hiện lên những hình ảnh đáng sợ, càng nghĩ càng thấy không chịu nổi, Âu Dương Ninh hoảng hốt đập mạnh cửa, lớn tiếng: "Khốn kiếp! Mau cút ra đây cho tôi! Ra ngay!"

Đang tận hưởng cảm giác ngập chìm trong hạnh phúc, Nguyệt Nhi giật nảy mình giẫy vội khỏi vòng tay 11, mặt đỏ bừng, hối hả chỉnh sửa y phục.

Âu Dương Ninh bất chấp tất cả, vừa đập cửa vừa gào hét khiến những khách trọ xung quanh đều chạy cả ra xem. 11 vừa mở cửa, cô bé đã xông ngay vào, thấy Nguyệt Nhi trừ khuôn mặt đỏ bừng thì quần áo vẫn không thiếu một chiếc nào mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại hằn học quát 11: "Vừa nãy anh đã làm gì chị tôi?"

"Tiểu Ninh!" Âu Dương Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn em.

"Chị à!" Âu Dương Ninh kéo tay cô, không vui nói: "Tên xấu xa này đang lừa chị đấy, chị đừng bị hắn lừa lần nữa."

"Tiểu Ninh, em không hiểu Sở Nguyên, thực ra……"

"Em không hiểu hắn à? Hắn…" Âu Dương Ninh chỉ thẳng vào 11, tru tréo: "Hắn ta đã đánh gãyg tay Tiểu Lục, cha vì chuyện này đã nhốt em mấy ngày liền...!"

Nguyệt Nhi bênh vực: "Chuyện đó vốn là em không đúng. Nếu không phải em gây hoạ, Tiểu Lục đâu có phải vì bảo vệ em mà bị thương?"

Âu Dương Ninh chỉ vào mũi mình, gào to: "Em có phải em gái chị không? Sao chị lại giúp người ngoài nói em chứ?"

Nguyệt Nhi bực dọc: "Ai đúng thì chị giúp!"

"Thế còn Tiểu Lệ? Hắn còn bắt nạt cả Tiểu Lệ, hại nó khóc mấy ngày liền..."

"Chuyện Long Lệ chị không biết, nhưng Sở Nguyên chắc chắn không vô cớ gây sự với bọn em!"

"Chị...!" Âu Dương Ninh tức tối giậm chân: "Chị ngang ngược vô lý lắm! Em không cần người chị như thế nữa!"

"Cãi cọ cái gì?" Âu Dương Lâm từ ngoài bước vào, trừng mắt: "Cách mấy tầng đã nghe tiếng cãi nhau, đẹp mặt nhỉ! Muốn cãi thì về nhà cãi, đừng có làm mất mặt anh!"

Nói rồi đi lại nhìn Nguyệt Nhi mặt mũi đỏ gay, trong khi Âu Dương Ninh đã nước mắt lưng chòng, lắc đầu: "Tiểu Ninh nhìn xem, làm cho chị tức thế kia mà còn khóc? Lớn thế rồi mà còn khóc nhè!"

Âu Dương Ninh hằn học giậm chân, gào to: "Hai người đều giúp tên xấu xa kia! Không thèm nói nữa, ta ghét tất cả các người!" Nói đoạn bưng mặt chạy ra ngoài.

"Tiểu Ninh...!" Âu Dương Nguyệt Nhi định đuổi theo nhưng Âu Dương Lâm kéo lại, lắc đầu: "Khỏi phải bận tâm đến nó, tính nó lúc nào chẳng gàn dở như thế. Đến nhanh đi cũng nhanh, lát nữa là không sao thôi mà."

Nguyệt Nhi vẫn lo lắng: "Em không yên tâm, để em đi xem nó thế nào." Nhìn qua 11 ánh mắt đầy vẻ ái ngại, đoạn cúi đầu chạy ra ngoài.

Âu Dương Lâm vào giữa phòng, cười khổ: "Tiểu Ninh được mẹ chiều từ nhỏ tính đã như vậy, anh đừng để bụng nhé!"

11 khẽ gật đầu, không nói gì. Âu Dương Lâm lại thở dài một tiếng: "Nói thế chứ tôi cũng phải đi xem thế nào, không có tôi hai nha đầu ấy sẽ lại cãi cọ tùm lum mất."

Âu Dương Lâm rời đi, 11 lúc ấy mới chầm chậm quay sang Nhược Thủy đang đứng ở cửa: "Cô muốn nói gì phải không?"

Nhược Thủy bước vào phòng, khẽ mỉm cười: "Thì ra kẻ xấu xa mà chị Nguyệt Nhi thích chính là anh à? Anh thật may mắn đó!"

11 quay đi, buông thõng: "Tôi chỉ thấy đau đầu!"

"Sao lại đau đầu? Vì Tiểu Ninh ư?" Nhược Thủy nghĩ một hồi, chợt nói: "Bách Biến từng nói một câu càng ngày tôi càng thấy có lý, hận một người thực ra chính là yêu người ấy một cách vô lực!"

11 khịt mũi: "Ý cô muốn nói, Âu Dương Ninh đã yêu tôi...............?"

Nhược Thủy nhún vai: "Tôi làm sao biết được. Có thể Tiểu Ninh thật sự lo lắng cho chị gái, cũng có thể chính cô ta cũng không biết mình đang đố kỵ..."

"Vô vị!" 11 đi lại ghế, ngồi xuống.

Lúc này ngay cả Nhược Thủy cũng không phát giác thấy, quan hệ giữa cô và 11 vô tình đã trở nên thân mật hơn rất nhiều. Vốn dĩ hôm qua còn chẳng khác nào hai người lạ qua đường, vậy mà chỉ sau có một ngày đã có thể cùng tâm sự...

Không ai không công nhận, 11 mang trên mình một thứ mê lực khiến người ta rất dễ tín phục. Có lẽ chính bởi nguyên nhân này mà những nhân tài như Hầu Tử, Lãnh Dạ, Hoàng Hậu, Cuồng Triều, Nhược Từ hay Danny đều tình nguyên giao mạng sống cho hắn, sẵn sàng cùng hắn đi vào chỗ chết.

Nhược Thủy với tay khóa cửa, đến bên giường ngồi xuống, hỏi: "Anh thích chị Nguyệt Nhi không?"

11 không trả lời, có lẽ chính hắn cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Thích? Thế nào gọi là thích? Như thế nào mới gọi là thích một người? Cảm kích đối với Sở Hải Lan, yêu thương dành cho Trương Hân Hân, những thứ này có được coi là "thích" không?

Tuy Phùng Đán Toàn và Nguyễn Thanh Ngữ đã nói với hắn khác biệt giữa "thích" và "yêu", nhưng ông già thì dài dòng phiến diện, cô gái lại quá đậm chất thơ, 11 hoàn toàn không hiểu nổi, đến giờ vẫn không biết thế nào gọi là "thích".

Nhược Thủy thở dài một tiếng, nói: "Nguyệt Nhi là một cô gái tốt, nếu anh thực sự thích thì đừng phụ lòng chị ấy. Còn nữa, nhớ phải giữ khoảng cách với Tiểu Ninh, có thể giờ cô ta đang ghét anh nhưng chẳng thể đảm bảo, sự ghét ấy có chuyển thành yêu hay không. Nếu thật sự như thế thì hai chị em họ sẽ rất khó chung sống rồi. Anh cũng không hy vọng điều đó, phải không?"

"Cô đã nghĩ quá xa rồi...!"

"Hy vọng là thế!" Nhược Thủy chợt chuyển đề tài: "À... hôm nay lúc trên xe có phải anh đã nhìn thấy gì đó?"

"Không phải nhìn thấy..." 11 lắc đầu: "Là cảm thấy!"

"Cảm thấy?"

"Rất khó nói rõ. Tôi cảm thấy ở đó có nguy hiểm, cụ thể là gì thì không biết!"

Nhược Thủy đảo mắt một vòng, hỏi: "Liệu có liên quan đến vụ án mà chúng ta đang điều tra?"

"Không biết!"

"Có cần quay lại kiểm tra không?"

"Đã không còn nữa, đi cũng vô ích!"

Nhược Thủy thở dài: "Thế thì anh nghỉ đi, tôi phải ra ngoài một chuyến."

11 quay nghiêng sang, hỏi: "Đi đâu?"

"Lấy trang bị. Chúng ta không thể cứ thế này lên đảo được, dù không mang gì chí ít cũng phải có hai bộ quần áo dã chiến."

11 khẽ gật đầu: "Cẩn thận!"

Nhược Thủy chợt cười tươi: "Cảm ơn! À.. tiếp xúc với anh mới phát hiện, thì ra anh cũng không lạnh lùng vô tình như tôi vẫn nghĩ..."

Không đợi 11 phản ứng, cô gái đã nhanh nhẹn từ trên giường nhảy xuống chạy ra cửa, lúc mở cửa còn quay lại nhắn: "Nói giúp với Nguyệt Nhi, chiều nay tôi không đi dạo với chị ấy được. Còn nữa, buổi tối hãy đợi tôi về cùng đi ăn, bye!"

"Cạch!" Cánh cửa đóng sập lại, 11 lẳng lặng lắc đầu.

<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:truyenfull.vn:office:office" /><o:p></o:p>

</TD></TR></TBODY></TABLE>

<o:p></o:p>