Nhân Gian Băng Khí

Chương 650: Tử chiến một chọi một (hạ)




Một viên đạn được chế tạo đặc biệt để đánh lén nhanh chóng bay tới, bắn vào hòn đá lớn ngay sau người Mười Một lập tức hiện lên một vết đạn cực lớn, đá vụn bắn tung tóe ra xung quanh. Mười Một thoát khỏi súng này một cách kinh hiểm, hắn mặc kệ những mẩu đá vụn bắn lên mặt mình, rất nhanh giơ súng lên, không cần ngắm mà hướng về phía DK bắn ra một súng.

Một súng bắn ra, Mười Một lập tức thay đổi vị trí, một mặt chú ý động tĩnh bên kia của DK, một mặt nhanh chóng đổi qua một cây súng ngắm.

Lúc này, hai người đã chiến đấu gần được mười phút. Trong 10 phút này, lượng đạn của cả hai người đều gần tiêu hao hết, cục diện hai bên lại là không ai nhịn ai, tình hình chiến đấu lần nữa đi vào bế tắc. Tuy nhiên Mười Một biết mình không bằng DK, hắn bắn ra hơn 80 viên đạn nhưng không phát nào trúng mục tiêu, thậm chí ngay cả suýt trúng cũng không được. Mà DK mặc dù không bắn trúng hắn, những mỗi lần nổ súng lại là một lần uy hiếp thật sự, có rất nhiều lần Mười Một đã đến gần vòng tay của tử thần. Đây chính là khoảng cách giữa hai bên, DK quả thực có thiên phú.

Trên đường chạy trốn, nhãn tiêm của Mười Một nhìn thấy một bụi cỏ cách vị trí trước của DK bảy mét hơi lay động, hắn không hề nghĩ ngợi lập tức giơ súng bắn về hướng đó.

Tiếng súng từ trên núi vang lên rất rõ ràng, nhưng cảnh sát ở dưới chân núi lại chỉ có thể nghển cổ trơ mắt nhìn mà không làm gì được. Đây không phải là do cảnh sát sợ chết, trên thực tế bọn họ còn muốn anh dũng xông lên, nhưng một cuộc điện thoại đáng chết làm cho bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn dưới chân núi bảo vệ hiện trường, vô duyên với cuộc chiến cảnh sát chống khủng bố.

Cuộc điện thoại kia là bộ tư lệnh ở kinh thành đánh cho hải quân Đông Hải, hải quân lại đánh cho cục cảnh sát, cục trưởng lại đánh cho cấp dưới truyền đạt lại mệnh lệnh, chung chung là: Không được tham gia chiến đấu, phong tỏa hiện trường, không cho ai ra vào.

Mặc dù không hiểu cấp trên tại sao phải làm như vậy, nhưng đã là mệnh lệnh của cấp trên thì cấp dưới phải nghe theo, lập tuyến phong tỏa dưới chân núi đợi nhóm bộ đội tiếp viện tới.

Cuộc chiến được 13 phút, nhóm tiếp viện thứ hai cuối cùng đã đến. Trong nhóm này còn có một đội bắn tỉa, vừa ra khỏi xe, tám gã này lập tức phân tán ra tìm vị trí khai hỏa đợi mệnh lệnh. Bọn họ cũng nhận được mệnh lệnh không tham gia cuộc chiến, chỉ có nhiệm vụ phòng ngừa bất ngờ xảy ra, đồng thời truy tìm hai bên đang chiến đấu trên núi.

Ngồi còn chưa kịp nóng chỗ, tám tay súng bắn tỉa bắt đầu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rất nhanh lại từ kinh ngạc biến thành kinh hãi. Bọn họ có thể phát hiện vị trí đại khái tiếng súng truyền ra, nhưng từ đầu đến cuối lại không phát hiện ra tung tích của hai người chiến đấu trên núi. Với lại nghe tiếng súng, có thể chắc chắn rằng hai người đang không ngừng nổ súng, nhưng từ đầu tới cuối ngay cả cái bóng của Mười Một và DK họ cũng không thấy đâu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

MK, trâu quá, tám tay súng không nén nổi cảm thấy một sự hưng phấn khó hiểu. Thân là tay súng bắn tỉa tối kỵ nhất là bại lộ vị trí của mình, nhưng thật sự là đem mình hoàn toàn biến mất, thậm chí di chuyển mà không bị người ta phát hiện thì chắc trên cả thế giới cũng không có mấy cao thủ có trình độ đến như vậy. Cho nên tám tay súng này đều nhất trí phán rằng, hai người đang chiến đấu trên núi đều là tinh anh đặc biệt về bắn tỉa. Bọn họ cũng cảm thấy khó hiểu, bình thường một tinh anh về khoản bắn tỉa rất khó gặp, làm sao hôm nay ở Đông Hải đột nhiên xuất hiện hai người? Với lại hai cao thủ này làm sao lại đánh nhau?

Tuy nhiên bất luận như thế nào, cao thủ đối chiến cấp độ như vậy bình thường không thể thấy được, tám tay súng bắn tỉa hôm nay xem như là được hưởng một khóa học miễn phí, quả thực làm cho bọn họ hưng phấn, không uổng công đi xa như vậy.

Tình hình chiến đấu trên núi vẫn kéo dài như vậy, chỉ là tình huống của Mười Một không hề lạc quan. Trên người của hắn đã hết đạn, chỉ còn một khẩu súng còn bốn phát, một khẩu còn bảy phát, cộng lại là mười một phát. Không biết DK còn lại bao nhiêu đạn, phỏng chừng cũng không quá nhiều. Nhưng Mười Một sẽ không đem sinh mạng giao cho số mệnh, nếu như ôm tâm lý may mắn mà lên chiến trường thì sẽ chết rất bi thảm, đây là kinh nghiệm được rút ra từ vô số máu đã đổ xuống và những kẻ đã chết vì lí do như trên.

Lại bắn thêm hai súng nữa, Mười Một lại mất thêm hai viên đạn, thoát hiểm khỏi cú phản công của DK, hắn bắt đầu chuyển chiến trường.

"Ba!" Phía sau DK năm mét, một gốc cây bị viên đạn Mười Một xuyên qua, phần nhánh cây phía trên ngật ngưỡng một chút rồi rơi xuống. DK nhìn Mười Một di chuyển vị trí không khỏi hơi nhíu mày, ánh mắt lại ném tới phương hướng hắn dời đi, yên lặng suy nghĩ một chút rồi khóe miệng nổi lên một nụ cười yếu ớt. DK đã nhìn ra là Mười Một muốn đợi cảnh sát kéo đến, mà Mười Một phải làm vậy thì chỉ có hai khả năng, một là hắn bị thương, hai là hết đạn. Bất kể là khả năng nào thì DK đều biết, trận chiến sắp sửa kết thúc.

Giơ súng lên, họng súng di chuyển theo phương hướng Mười Một đi, mặc dù không thấy bóng dáng đối phương đâu nhưng chỉ cần nhìn thấy vài gốc cỏ hơi lắc lư là hắn có thể xác định rõ ràng vị trí của đối phương. Căn cứ vào một vài điểm nhỏ nhặt đến mức không thể nhận ra, DK đã dự đoán chuẩn xác được động tác tiếp theo của Mười Một, đồng thời nổ súng trước hắn.

"Phanh! " Cùng lúc tiếng súng vang lên, DK đã di chuyển ra được mấy thước. Ngay sau đó, một súng của Mười Một bắn trúng ngay vị trí trước đó của hắn. Mà từ một súng này, DK biết Mười Một quả thật là chạy vào trong đám cảnh sát kia.

Hắn nhàn nhã nhưng cẩn thận thay đổi vị trí, lên đạn, hai mắt lại nhìn chằm chằm về phía Mười Một. Đổi lại đạn xong xuôi, DK lập tức giơ súng bắn về hướng Mười Một, đồng thời rời khỏi vị trí. Nhưng mà lần này hắn chạy ra được khoảng mười mét rồi nhưng vẫn không thấy Mười Một phản kích, chỉ nhìn thấy một bụi cỏ bên sườn núi lắc lư càng thêm rõ ràng mà bừa bộn.

Nheo mắt lại, bên trong hiện lên một chút nghi hoặc. DK không tin Mười Một đã xong đời, như vậy chắc hẳn là vì nguyên nhân gì đó mà không đánh trả? Trong lúc chiến đấu mà không áp chế hỏa lực lại căn bản là đi tìm chết. Mặc dù không biết Mười Một đang chơi trò gì, nhưng DK vẫn không dám buông lỏng, có thể day dưa cùng hắn hơn mười phút không phân thắng bại, Mười Một đã có đầy đủ tư cách để làm đối thủ của hắn. Đối với địch thủ mình nhìn trúng, DK vẫn rất cẩn thận. Dù sao người có thể làm đối thủ của hắn rất ít, Mười Ba là một người, cho tới hôm nay lại là thiên tài Mười Một.

Nhìn vào bụi cỏ lay động nơi sườn núi chấn động càng lớn, DK đột nhiên cảm giác rằng Mười Một cố ý đùa hắn. Động tác rõ ràng thế này, chẳng khác gì nói:" Ta ở đây, bắn ta đi!"

Trên mặt hiện lên một tia lãnh ý, DK nhanh chóng giơ súng lên nhắm về phía bụi cỏ, ngón trỏ vừa định bóp cò súng, nhưng bỗng nhiên lại dừng lại. Chậm rãi nhả súng xuống, DK lộ ra vẻ mặt hơi buồn cười.

Mười Một chết tiệt, thực sự là đang đùa hắn! Thiếu chút nữa đã bị hắn lừa.

Lắc đầu tự giễu một chút, hắn không quản cái bụi cỏ kia nữa, ngược lại cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Mười Một không phải đồ ngốc, không có khả năng chịu chết ngu như vậy. Vào khoảnh khắc chuẩn bị nổ súng kia, khi đang nghi hoặc về hành động khoa trương của Mười Một DK chợt nhớ ra đây là trong rừng, nơi này không thiếu những động vật nhỏ, ví dụ như thỏ hoang, chuột chũi gì đó. Mười Một chỉ cần bắt một con chuột, buộc trên người một nhánh cây sao cho nó chạy nhưng không được, là có thể tạo ra hiện trường như vậy. Trái lại DK bởi vì luôn tập trung cao độ cùng hưng phấn nên nhất thời không nghĩ nhiều được như vậy, thiếu chút nữa đã bị Mười Một đùa.

DK không đi quản bụi cỏ kia nữa, ánh mắt lại di chuyển tìm nơi ẩn thân của Mười Một. Đúng lúc này, từ bụi cỏ đang lay động kia lại truyền ra một tiếng "Phanh!", DK bỗng dưng kinh hãi, không hề nghĩ ngợi gì lập tức đưa tay hướng về phía bụi cỏ kia nổ một súng.

"Phanh!" một tiếng súng vang lên, gần như đồng thời tiếng súng nổ, trong bụi cỏ kia rung lên một cái dữ dội, tiếp đó không có động tĩnh rồi nữa.

Cùng lúc DK nổ súng, cách xa ba trăm mét về phía bên phải hắn, đột nhiên một tiếng "Phanh!" truyền ra. DK vừa mới chuẩn bị di chuyển đột nhiên kinh hãi, nửa người trên ngửa xuống, một viên đạn khó khăn lắm mới bay qua trước ngực hắn. Tuy không thể tạo thành tổn thương đối với hắn, nhưng vẫn làm cho DK chấn kinh không nhỏ. Mười Một từ khi nào chạy đến gần hắn như vậy? Còn nếu Mười Một ở chỗ này, như vậy nổ súng ở sườn núi vừa rồi là ai ?

Một chuỗi ý nghĩ trong đầu vụt qua, DK vẫn đang duy trì tư thế ngửa về sau, đúng lúc này, lại một tiếng súng nữa vang lên!

Hai súng ngắm, đây là ưu thế lớn nhất trong tay Mười Một. Có hai súng ngắm thay nhau bắn, thì khoảng cách giữa hai phát đạn là chưa đến nửa giây. Mà DK bởi vì thân thể vẫn ngửa về sau thì theo quán tính, một súng này là không thể tránh né.

Trong khoảnh khắc sinh tử, phản ứng của DK vẫn cực kỳ nhanh, tay phải đột nhiên mãnh liệt ném khẩu súng ngắm ra, viên đạn đánh vào khẩu súng một tiếng "Ba " giòn giã, toàn bộ kim loại đúc thành khẩu súng ngắm vỡ tan tành. Viên đạn bị khẩu súng này cản, rồi bay đi đâu không rõ.

DK vừa đi một vòng quanh quỷ môn quan thân thể vừa chạm đất lập tức nhảy dựng lên, không hề do dự lủi vào sâu trong rừng.

Cùng lúc đó, trong một bụi cỏ rậm rạp giữa sườn núi, Cuồng Lôi mặt trắng bệch, đầy mồ hôi lạnh nhìn vào khẩu súng ngắm chỉ còn một nửa trong tay. Rất lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần, oán hận giáng khẩu súng xuống mặt đất, cực kỳ giật dữ căm hận mắng " DM!"