Nhân Gian Băng Khí

Chương 709: Sát thủ máu lạnh




Cùng lúc đó, ở tòa nhà Phỉ Thúy (Ngọc bích), tầng thứ mười bảy.

"Phanh!" Cửa phòng bị một người thô bạo đẩy ra. Một người đàn ông thân hình to lớn, chừng hơn ba mươi tuổi chạy ào vào. Người đàn ông này chính là nhân vật quyền lực cuối cùng của Cuồng Bang còn sống sót, Lôi Nhân. Mà đây, chính là nhà của hắn.

"Làm sao vậy?" Vợ Lôi Nhân ôm một bé gái chừng ba tuổi đi tới, phía sau còn có một bảo mẫu trung niên nữa.

Lôi Nhân không lập tức trả lời, mà xoay người nói với viên bảo tiêu phía sau: "Canh cửa." Sau đó mới nói với vợ: "Mau! Lập tức thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời khỏi đây!"

Người vợ hỏi: "Đi đâu?"

Lôi Nhân kéo tay cô ta bước nhanh vào phòng trong, vừa đi vừa nói: "Rời khỏi thủ đô."

Thấy chồng mình hoang mang rối loạn, người vợ cũng ý thức được có chuyện gì đó xảy ra, liền đưa con nhỏ cho bảo mẫu ôm, rồi chạy vòng trong phòng giúp Lôi Nhân thu dọn hành lý.

*

Lúc này, có một chiếc taxi chạy đến phía dưới tòa nhà Phỉ Thủy. Mười Một thanh toán tiền rồi xuống xe, ngẩng đầu nhìn khách sạn khổng lồ này, lẩm bẩm: "Hắn ở đây sao?"

"Ân." Từ cạnh tai Mười Một phát ra âm thanh "Lôi Nhân vốn định đi Ba Lộ, nhưng giữa đường nhận được tin liền vội vã trở về nhà."

"Ai báo tin cho hắn?"

"Dương gia." Ngừng một chút, Cuồng Triều nói:"Tôn Uy đã chết. Thiên Táng làm."

"Ừm." Mười Một lạnh nhạt đáp, rồi bước chân vào bên trong. Viên bảo vệ cũng chỉ nhếch mắt lên nhìn qua Mười Một một cái, rồi lại cúi đầu đọc báo tiếp. Mười Một đi vào thang máy, ngón tay chuẩn bị ấn lên tầng 17, nhưng ngưng lại một chút, cuối cùng bấm một nút khác.

"Đinh!" Thang máy lên đến tầng mười sáu thì dừng lại. Hành lang bên ngoài tối om, chỉ có phần sát cửa sổ mới được chút ánh trăng chiếu vào, nhưng điều này không gây trở ngại cho Mười Một chút nào. Trên hành lang có công tắc điện, nhưng hắn không đi bật đèn, mà theo lối thoát hiểm đi lên tầng mười bảy.

Tầng mười bảy cũng tối như hũ nút. Mười Một đi tới trước một cánh cửa, cúi đầu xem xét ánh sáng lóe ra từ bên trong phòng, sau đó lại áp tai lên cửa nghe ngóng một hồi. Hắn rút Thiên Trảm ra, nhẹ nhàng đâm vào vách cửa một cái. Chỉ nghe một tiếng "Rạch" nhỏ, Thiên Trảm dễ dàng xuyên qua cánh cửa như xuyên qua một tờ giấy, khi hắn rút dao ra, đầy những máu. Mười Một móc ra chìa khóa vạn năng mở cửa, cửa vừa mở ra liền có một bóng dáng to lớn lao về phía hắn. Mười Một không chút kinh hoảng nào đưa tay nhẹ nhàng đón lấy người nọ, sau đó đặt hắn xuống mặt đất. Người này chính là người vừa đứng áp lưng vào cửa, bị hắn dùng Thiên Trảm một đòn chuẩn xác giết chết.

Mười Một nhẹ nhàng kéo thi thể vào trong rồi nhìn bốn phía một chút. Đây là một phòng khách, khá lớn, chừng 80 mét vuông. Phía trước có một cánh cửa đóng, bên trong truyền đến âm thanh mất trật tự. Hắn lẹ làng lần theo tiếng nói đi tới, khi đến trước cửa phòng, hắn lấy ra kính râm nhìn ban đêm, dùng nó làm gương để quan sát bên trong phòng.

Phòng ngủ có bốn người, một người, một nam là mục tiêu cuối cùng của hắn Lôi Nhân, còn có một nữ nhân nhiều khả năng là vợ Lôi Nhân. Hai người bọn họ đang cùng nhét quần áo vào túi du lịch, xem chừng rất lo lắng vội vã, y phục còn chưa gấp lại đã vội vã cho vào. Cạnh cửa còn có một nữ nhân khác, trong tay ôm một bé gái ba tuổi. Bởi vì người phụ nữ này đưa lưng về phía hắn, cho nên không thấy được tướng mạo cùng vẻ mặt của cô ta.

Những người trong phòng chưa phát hiện ra hắn. Lôi Nhân nhồi đầy chiếc túi du lịch rồi kéo khóa lại, rồi vắt lên vai nói: "Được rồi, mang từng đây đi, thiếu nữa ra ngoài mua sau."

Người vợ hỏi:" A Nhân, chúng ta đi đâu giờ?"

"Không biết, cứ đi thôi, dù sao cũng đều là chạy trốn cả." Lôi Nhân vừa nói vừa đi đến trước tủ quần áo, mở một ngăn kéo đựng bít tất ra, cuối cùng lấy ra một khẩu súng lục nhét vào đai lưng quần.

Người vợ căng thẳng nói: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Lôi Nhân phất tay nói: "Chuyện đàn ông, các em phụ nữ quản làm gì. Bế con nhanh, chúng ta đi. A Quý!"

Không có âm thanh gì.

Tài xế kiêm bảo tiêu A Quý kia đã trở thành một cỗ thi thể.

Lôi Nhân lần thứ hai hét lớn lên: "A Quý!"

Từ ngoài cửa thoáng hiện ra một bóng người, Lôi Nhân cũng chưa nhìn kỹ đã nói: "Mau, xách túi cho ta..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên có một tia sáng màu đen nhoáng lên, Lôi Nhân lảo đảo một cái, sau đó ngã ập xuống đất. Trên gáy của hắn, có nửa đoạn cán dao đen thui cắm ở đó.

Vợ Lôi Nhân sợ hãi, vừa mở lớn miệng còn chưa kịp kêu tiếng nào, thì lại có một tia sáng màu đen bay theo hình vòng cung tới, nhẹ nhàng cắt đứt cổ họng của cô ta rồi trở về tay của Mười Một, Trảm Nguyệt vừa về tay, hắn liền trở một cái rồi giết chết luôn người bảo mẫu vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

"Oa!" Bị bảo mẫu hất ngã xuống đất, cô bé há miệng khóc, rất là đáng thương. Bất quá mới khóc được hai tiếng, nhìn thấy thảm trạng của bảo mẫu, máu không ngừng phun ra, đứa bé khụ khụ thin thít vài tiếng rồi lại rống lên khóc.

Mười Một đi tới trước xác Lôi Nhân rút Thiên Trảm ra, sau đó mới để ý tới cô bé đang ngồi khóc trên mặt đất. Đứa bé gái đang sợ hãi, chỉ biết ngồi bên thi thể người bảo mẫu,vừa xoa vết máu vấy lên mặt, vừa khóc. Mười Một chậm rãi ngồi xuống nhìn đứa bé mới ba tuổi, bỗng nhiên Trảm Nguyệt trên tay phải vung một cái, tiếng khóc liền tắt lịm.

*

Mười Một chậm rãi đứng lên, tay phải nắm chặt, sương trắng nhè nhẹ toát ra từ bàn tay hắn. Khi hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một viên đạn trong suốt.

"Cạch!" Viên đạn rơi xuống đất lăn vài vòng rồi đụng vào chân của đứa bé gái. Mười Một xoay người, bỏ đi mà không hề ngoái đầu nhìn lại một lần nữa.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Hắn từ khi rất nhỏ đã hiểu rõ điều này. Sát thủ không được đồng tình với kẻ khác, ngươi đồng tình với kẻ khác không khác nào đặt bản thân vào vòng nguy hiểm. Chỉ cần là địch nhân, cho dù là một đứa bé ba tuổi cũng không thể buông tha, bằng không một ngày nào đó đứa bé ấy sẽ trở lại báo thù.

*

**

Cuối ngày 21/11.

Kinh thành lại một lần nữa sôi sục, hơn một năm trước Đao hội bị tiêu diệt, ngày hôm nay đến lượt Cuồng bang đã bị xóa sổ. Năm người đứng đầu Cuồng Bang không một ai sống sót, thậm chí ngay cả một Bỉnh thúc đã nghỉ hưu cũng không thoát. Trong một đêm, tất cả các bang hội, các thế lực đều cảm thấy bất an, không ít người đã ngửi ra được mùi âm mưu.

Một năm trước, Đao Hội bị tiêu diệt, ngay sau đó Trần gia đứng đằng sau bị huyết tẩy, bị xóa tên khỏi Long quốc từ đó về sau.

Một năm sau, Cuồng bang bị hủy diệt, vậy Dương gia liệu có gặp cảnh ngộ tương tự Trần gia không?

Mà sáng sớm hôm sau, lại có một tin tức kinh người đem đến.

Băng tử đạn!

"Phanh!" Ai đó vỗ mạnh tay lên bàn trà bằng gỗ lim, ngay cả mấy chén trà nhỏ tên mặt đất cũng bị lay động. Tộc trưởng Dương Tam Duyên sắc mặt đỏ bừng, phẩn nộ quát: "Tìm phế vật kia về đây cho ta!!!"

Ngồi phía trước hắn là sáu trưởng lão của Dương gia. Tất cả đều im như ngồi thiền, mặc dù trong số đó có vài kẻ còn cảm thấy hả hê, bất quá không dám lộ ra ngoài mặt.

Lúc này bỗng nhiên có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, mọi người quay đầu lại nhìn, thì ra là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi vào. Người này rất vội, vừa vào đến cửa đã nói: "Tộc trưởng."

Dương tộc trưởng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Phế vật kia đâu?"

Cơ mặt người đàn ông trung niên giật vài cái, gai đầu nói: "Tài thúc hắn... hắn... chết rồi..."

"Cái gì!?" Dương tộc trưởng nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên, rồi như bóng bay xì hơi vô lực ngã xuống ghế, lẩm bẩm:"Tại sao lại có thể như vậy..?"

Người kia không dám trả lời.

Một vị trưởng lão bên cạnh ho nhẹ một tiếng, hỏi: "A Viễn, có chuyện gì đã xảy ra?"

Dương Chí Viễn khó khăn nói:" Ta cũng không biết. Tài thúc vừa nhận được điện thoại đã lập tức trở về, nhưng nửa đường đột nhiên xe hắn nổ tung, không ai biết là chuyện gì xảy ra."

Trưởng lão nặng nề bám lấy tay vịn, nói: "Chắc chắn là do người kia làm."

Một trưởng lão khác ngồi bên cạnh lo lắng nói: "Hắn đến báo thù chúng ta."

Những người khác cũng bắt đầu nhỏ giọng ghé tai nhau bàn luận. Chỉ có lão tộc trưởng ngồi một mình trên ghế, hai mắt đỏ dần lên. Dương Tam Tài là em trai hắn, cha hắn lúc có đứa con này khi đã rất cao tuổi, nên đối với hắn đặc biệt sủng ái. Dương Tam Duyên cũng rất chiếu cố cho đứa em nhỏ hơn mình tới gần hai mươi tuổi này. Bằng không Dương Tam Tài dù không có bản lĩnh lại không có khả năng sao lại có thể nắm được quyền lực không thua kém trưởng lão.

Dương tộc trưởng trong lòng nhức nhối, Tam Tài vì sao không nghe lời lão? Sau khi vụ Nguyễn Thanh Ngữ thất bại, Dương gia rất nhanh quyết định bỏ cuộc. Thế nhưng em trai lão không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, lại không nghe lời khuyên bảo mà lại đi bắt cóc một nữ nhân khác bên người Mười Một. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đồ ngu xuẩn! Dương tộc trưởng hung hăng nghiến răng thầm nhủ.

Ngày hôm nay, sau khi Trương Hân Hân được giải cứu, Dương gia rất nhanh nhận được cảnh cáo từ cấp trên, bọn họ lúc đó còn tưởng sự việc đã khép lại từ sau vụ Nguyễn Thanh Ngữ. Kết quả điều tra một hồi mới biết được, nguyên lai lại có người đi bắt cóc một người thân khác của Mười Một,tên Trương Hân Hân.

Những người tham gia vụ bắt cóc đều đã chết, đều đã bị Mười Một giết chết. Cấp trên vốn mong muốn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Dương gia cũng mong muốn như thế, nhưng ai ngờ Dương Tam Tài ngu xuẩn kia lại đi làm chuyện này, mấy kẻ đã chết kia chỉ cần tủy tiện điều tra một cái là đã liên đới đến Dương gia rồi, này không phải là rước họa vào thân sao?

Kỳ thực cũng không thể trách được Dương Tam Tài, khi Trương Chấn ám chỉ, lão đối với thủ hạ cũng vô cùng tin tưởng, mới quyết định mạo hiểm thử một lần. Ai ngờ Mười Một lại có bản lĩnh thông thiên, kỹ lưỡng tỉ mỉ như vậy nhưng vẫn có thể điều tra ra.