Nhân Ngư Truyền Thuyết

Chương 6: Bí mật, chia ly




Nhìn Hải Thần ngồi vào chỗ của mình, Mạc Lệ Á lập tức hưng phấn lên.

– Phụ vương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a?

– Dạ Minh châu mà con đập là do mẫu hậu để lại cho con, có thể thực hiện tất cả nguyện vọng, ta nghe Hi Đặc nói, lúc ấy con nói muốn gặp Hoàng Dược Sư, cho nên, con đã đến đây!

– Thì ra là như vậy, kia sao phụ vương lại đến nơi này đâu?

– Ta dùng cái này. – Hải Thần lấy ra một cái gương đồng giấu trong tay áo, trên gương khắc những đồ đằng kỳ lạ.

– Sao cho tới bây giờ con vẫn chưa từng thấy qua cái gương này.

– Vì tìm con, ta chỉ có thể cắt đứt mẫu hậu con đang tu hành, bảo nàng dùng cái gương đồng này tìm kiếm vị trí của con.

– Mẫu hậu có khoẻ không ạ? – Mạc Lệ Á thật vui vẻ khi nghe được tin tức của mẫu thân.

– Nàng vẫn khoẻ, nhưng là từ mỹ nhân ngư tu luyện thành thần, ít nhất còn cần ba trăm năm nữa, đều bởi vì ta, nàng buông tha cho cuộc sống vui vẻ tự do, ở bên trong biển đen tu luyện, chịu đựng nỗi cô độc một mình. Vì quản lý các hải vực, ta lại không thể lúc nào cũng ở bên nàng. – Hải Thần buồn bã nói.

– Mỹ nhân ngư chỉ có thể sống mấy trăm năm, nhưng là phụ vương lại là Hải Thần có sinh mệnh vĩnh hằng a! Cho nên, chúng ta cùng nhau lẳng lặng chờ đợi mẫu thân đi! Phụ vương cũng đã đem nguyên thần mà mình trân quý nhất cho mẫu thân một nửa, nếu không, mẫu hậu cũng không có khả năng tu thành chân thần. Hơn nữa con biết, nếu mẫu hậu tu luyện thất bại hoặc buông tha cho, ngay cả sinh mệnh của phụ vương cũng sẽ biến mất. – Mạc Lệ Á mỉm cười an ủi phụ thân.

– Như vậy còn con thì sao? Vì hắn, con muốn buông tha cho sinh mệnh vĩnh hằng của mình, mẫu thân của con nhưng là vì được đến sinh mệnh vĩnh hằng mà chịu đựng tịch mịch gần hai trăm năm.

– Phị vương, con yêu chàng, càng ngày càng yêu chàng, làm sao bây giờ, thật sự rất mâu thuẫn a! – Mạc Lệ Á nhẹ gõ trán, buồn bực nói.

– Chỉ cần hắn yêu con thật lòng, phụ vương sẽ dùng hết toàn lực giúp con, chỉ là mẫu hậu của con rất nhớ con, cho nên, con phải cùng phụ vương quay về xem nàng. – Hải Thần yêu thương vuốt ve đầu nữ nhi.

– Con cũng rất nhớ mẫu hậu, đã mười năm con chưa gặp người.

– Con tu hành chưa được trăm năm, đối với con mà nói đi biển đen là rất nguy hiểm, lần này ta tìm được một viên trân châu có thể chống đỡ được áp lực đánh sâu ở biển đen, ít nhất có thể bảo vệ cho con ở trong đó mấy ngày, chúng ta trở về đi! – Hải Thần lôi kéo Mạc Lệ Á đứng lên, chuẩn bị rời đi.

– Chờ đã, con muốn đi nói cho chàng một chút. – Mạc Lệ Á không đợi phụ thân trả lời liền chạy ra ngoài, Hải Thần chỉ có thể lắc đầu thở dài, thật sự khó trách con người đều nói nữ đại bất trung lưu (con gái lớn liền không thể giữ nữa)

——— Phân Cách Tuyến ———

– Hoàng Dược Sư, ta phải rời khỏi đây rồi. – Mạc Lệ Á tìm chung quanh một vòng, rốt cuộc cũng thấy hắn trên đá ngầm ở bờ biển, nhanh chóng chạy tới.

– Rời khỏi?

– Đúng vậy, mẫu hậu nhớ ta, cho nên, ta phải trở về gặp người. – Mạc Lệ Á nhìn hắn không tha.

– Nàng còn trở về đây không? – Mặt Hoàng Dược Sư không chút thay đổi nói.

– Chàng có hy vọng ta trở về không? – Mạc Lệ Á vội vàng hỏi.

Hoàng Dược Sư thâm sâu nhìn nàng, nhếch môi lại không biết nên nói gì. Trong lòng sóng ngầm mãnh liệt không tha, ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc, thật không ngờ, hắn thế nhưng có tình cảm với nàng sâu như vậy, đã từng nghĩ Hành Nhi mất đi đã mang theo tất cả tình cảm của mình, nhưng là tiểu nữ nhân thình lình xuất hiện này, ở lúc hắn còn chưa có chuẩn bị gì liền đi vào tim hắn.

– Sao chàng lại không nói lời nào a! – Mạc Lệ Á nũng nịu nói.

– Đảo Đào Hoa vĩnh viễn hoan nghênh nàng. – Hoàng Dược Sư sợ nàng nói sẽ không trở về nữa, nên không dám bỏ ra quá nhiều tình cảm.

– Vậy chàng phải chờ ta trở lại nha! – Mạc Lệ Á cười khanh khách nhìn hắn, đột nhiên tiến lên ôm cổ hắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt hắn.

Đang chuẩn bị chạy đi, lại bị Hoàng Dược Sư ôm vào lòng một phen, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hôn đôi môi đỏ mọng, từng chút từng chút mút vào ngọt ngào của nàng, trời ạ, Mạc Lệ Á cảm giác được chính mình sắp bị hoà tan, mùi thuốc thản nhiên trên người hắn tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần Mạc Lệ Á.

– Ngoan ngoãn nhanh chóng trở về. – Rốt cục Hoàng Dược Sư cũng buông nàng ra.

– Ân, ta sẽ sớm trở về. – Mạc Lệ Á ngọt ngào đồng ý nói.

– Ta chờ nàng.

– Không thể để phụ vương đợi lâu, nhưng là lúc nãy ta không tìm thấy tiểu Dung Nhi, không có cách nào từ biệt với muội ấy.

– Nó đi gặp bằng hữu. – Hoàng Dược Sư thật hiểu được, khẳng định là Dung Nhi lại đi tìm lão ngoan đồng.

– Vậy ta phải đi rồi. – Mạc Lệ Á nhìn phụ thân trong biển có chút không kiên nhẫn kích thích sóng biển.

– Ta nhìn nàng rời đi.

– Ta đi rồi.

Hốc mắt Mạc Lệ Á đỏ lên, nước mắt nhanh chóng rớt xuống dưới, Hoàng Dược Sư nhìn nước mắt biến thành trân châu trong tay, ngạc nhiên nhìn nàng, Mạc Lệ Á đã nghẹn ngào không nói nên lời, chính mình thật sự không muốn rời khỏi hắn.

– Ta sẽ chờ nàng trở về, đừng khóc. – Hoàng Dược Sư bất đắc dĩ an ủi nói.

– Ta đi rồi! – Mạc Lệ Á nhanh chóng cởi y phục, nhảy vào trong biển.

Hoàng Dược Sư nhìn lớp sóng trên mặt biển dần dần bình tĩnh lại, si ngốc cầm lấy ngọc tiêu, thổi một khúc “Bích Hải Triều Sinh” triền miên uyển chuyển.

———- Phân Cách Tuyến ———

– Phụ thân, sao người lại đứng ở đây. – Từ sau khi Mạc Lệ Á đi rồi, cơ hồ ngày nào Hoàng Dược Sư cũng đứng trên tảng đá ngầm này, có khi thổi tiêu, lại có khi ngẩn người.

– Có chuyện gì?

– Mạc tỷ tỷ đã đi nhiều năm rồi, vì sao còn chưa trở lại đâu?

– Có lẽ, nàng đã quên nơi này đi!

– Con còn chờ Mạc tỷ tỷ kể chuyện xưa cho con nghe đâu! Lần trước tỷ ấy kể cho con nghe chuyện nàng tiên cá rất cảm động.

– Nàng tiên cá? Đó là chuyện xưa gì? – Bây giờ Hoàng Dược Sư mới quay lại nhìn nữ nhi.

– Chính là… – Hoàng Dung đem chuyện xưa được nghe tinh tế kể lại, Hoàng Dược Sư càng nghe càng sợ hãi, chẳng lẽ là nói chính nàng sao? Không phải nàng không trở lại, mà là đã bị biến thành bọt biển chết đi? Hoàng Dược Sư nắm chặt ngọc tiêu, trong lòng bi thương một mảnh.

– Trở về đi! – Hoàng Dược Sư lôi kéo tay nữ nhi đi xuống bãi đá ngầm.

——— Phân Cách Tuyến ——–

Lúc này ở dưới đáy biển xanh thẳm, Mạc Lệ Á đang trải qua nỗi thống khổ chưa bao giờ có.

Tu luyện nguyên thần, có nghĩa là đem nguyên thần nguyên bản bám vào linh hồn tách ra khỏi, làm cho nó có thể tự do bám vào trên linh hồn người khác, tất cả cố gắng đều là hy vọng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn, nàng đây là đang tu luyện bí pháp Hải Thần vì giúp thê tử trở thành thần, chỉ là không nghĩ tới, nữ nhi yêu quý của mình cũng phải trải qua dày vò như vậy, nguyên bản hy vọng nàng có cuộc sống vô ưu vô lo dưới đáy biển, đáng tiếc một phần lễ vật ở nghi thức hải nữ tế lại làm nàng yêu phải một con người.

– A… – Mạc Lệ Á một lần lại một lần kêu thảm thiết, hai tay cùng eo nhỏ bị hàn thiết khoá trên tảng đá lớn, nàng chỉ có thể liều mạng giãy dụa, hò hét, lần lượt đau đến ngất xỉu lại lần lượt tỉnh lại.

– Bảo bối, trời ạ, công chúa bảo bối của ta, mẹ thật đau lòng a. – Hi Đặc nhìn Mạc Lệ Á gầy một vòng, khóc nói.

– Mẹ Hi Đặc, ta trở về đã bao lâu. – Mạc Lệ Á mệt mỏi không chút sức lực hỏi.

– Đã được năm năm thưa công chúa, người cũng đã đem chính mình khoá tại đây năm năm rồi, trời ạ, đừng lại tra tấn chính mình như vậy nữa được không? Hãy quên cái con người kia đi. – Mẹ Hi Đặc vuốt ve gương mặt tái nhợt của Mạc Lệ Á cầu xin nói.

– Năm năm, sắp, ta sắp có thể hoàn thành rồi, phụ vương chỉ dùng thời gian ba năm, pháp lực của ta quá yếu. – Mạc Lệ Á bất đắc dĩ nói.

– Thần lực của Hải Thần bệ hạ là trên trời ban cho, mà pháp lực của người lại do Hải Thần ban tặng, đương nhiên là không giống nhau.

– Mẹ, ngươi xem thuỷ tinh cầu này, nguyên thần của ta sắp tràn ngập thuỷ tinh cầu, mỗi lần mẫu hậu vuốt ve thuỷ tinh cầu mà phụ vương tặng cho, đều nói nơi này đã bao hàm tất cả tình yêu của phụ vương đối với người, ta cũng hy vọng đem tình yêu của ta cho chàng. – Mạc Lệ Á nhắm hai mắt mơ mộng.

– Đáng tiếc, công chúa đã đem Dạ Minh châu quăng nát, nếu không cũng sẽ không chịu nỗi khổ như vậy. – Hi Đặc cũng nghe nói Dạ Minh châu có thể thực hiện tất cả nguyện vọng.

– Ha ha, mẹ, có được phải có mất, bởi vì ta quăng nát Dạ Minh châu mới có thể gặp chàng, hơn nữa, cũng không phải bất cứ nguyện vọng gì cũng có thể thành sự thật, nó cần thời gian mệnh định, lại thêm có cơ duyên mới được. – Mạc Lệ Á thở dốc nói.

– Công chúa tốt của ta, người có từng lo lắng, nếu hắn cầm lấy nguyên thần của người rồi, lỡ như buông tha cho hay là tu luyện không thành công, người sẽ bị hội phi yên diệt (tan thành mây khói) trong nháy mắt.

– Tất cả đều xem ý trời đi! Mẹ đừng khuyên ta, lòng ta đã quyết. – Mạc Lệ Á kiên định nhìn Hi Đặc, không cho hoài nghi nói.

– Được rồi, mẽ sẽ cầu nguyện cho người. – Mẹ Hi Đặc lau nước mắt hôn hai má Mạc Lệ Á, thương tâm rời đi.

Hết