Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 113: Dấu chân




"Tiền bối, chẳng biết có thể để ta nói mấy câu?" Lúc Hiên Khâu Thiên Giác xoay người, đột nhiên Đường Bạch Trần mở miệng nói, ánh mắt của mọi người chuyển sang Đường Bạch Trần, sau đó lại chuyển sang Lạc Lưu Nguyệt, chẳng lẽ Đường Bạch Trần chưa dứt tình cũ, muốn cầu xin cho Lạc Lưu Nguyệt sao?

Hiên Khâu Thiên Giác cũng không thèm để ý một Lạc Lưu Nguyệt, hơn nữa Hiên Khâu Thiên Giác không nghĩ Đường Bạch Trần sẽ mềm lòng, vì trong mắt nữ nhân này sớm đã không còn chút mềm mại và ấm áp nào. Hiên Khâu Thiên Giác tiện tay cởi bỏ trạng thái đóng băng của Lạc Lưu Nguyệt.

Lạc Lưu Nguyệt cũng không phải kẻ ngu xuẩn, sau khi giải trừ đóng băng cũng không có lập tức cầu xinHiên Khâu Thiên Giác, nhưng tận mắt nhìn thấy Lạc gia chịu chết mà không làm gì thì cũng không có khả năng, lúc hiểu Đường gia có giao hảo với Hiên Khâu Thiên Giác, đương nhiên Lạc Lưu Nguyệt đặt ánh mắt cầu cứu trên người Đường Bạch Trần.

"Bạch Trần, nàng giúp ta một chút đi." Trong ánh mắt Lạc Lưu Nguyệt tràn đầy khẩn cầu.

Đường Bạch Trần chân thành đi lên, đi đến bên cạnh Lạc Lưu Nguyệt, dịu dàng cười một tiếng."Giúp ngươi một chút? Lạc Lưu Nguyệt, ngươi có nhớ ta cũng từng nói lời giống vậy, giờ Lạc nhi chỉ thiếu một vị thuốc dẫn là có thể đi vào luân hồi, ngươi thân là phụ thân con bé, chắc hẳn ngươi sẽ không từ chối đúng không?"

Lạc Lưu Nguyệt ngẩn người tại chỗ trong nháy mắt, ánh mắt hết sức phức tạp, mà tay Đường Bạch Trần đã đặt lên ngực hắn, ý tứ thuốc dẫn kia là gì, đã vô cùng rõ ràng.

Không có cách nào từ chối, trên thực tế Lạc Lưu Nguyệt cũng không có hành động phản kháng, mà là đưa tay xoa lên bàn tay Đường Bạch Trần, hành động như cam chịu này lại không thể khiến vẻ mặt Đường Bạch Trần mềm hơn, hình như Đường Bạch Trần đã hoàn toàn mất đi tình cảm.

Lấy được trái tim Lạc Lưu Nguyệt, Đường Bạch Trần không chút do dự thả tay ra, dù sao Lạc Lưu Nguyệt cũng là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, đương nhiên không sẽ chết đi trong tức khắc, nhưng trái tim bị lấy ra, dưới tình huống này lại không có cách nào đoạt xác, hắn cũng mất đi khả năng sinh tồn.

Hoàn cảnh phát triển thế này khiến rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, Đường gia Đường Bạch Trần này như biến thành người khác, tiểu thư khuê các đã từng dịu dàng như nước, nay mắt cũng không nháy lấy đi trái tim người mình đã từng chỗ yêu. Nhưng chỉ có đệ tử Lạc gia mới hiểu vì sao Đường Bạch Trần thay đổi nhiều đến thế.

Trong huyết mạch Đường gia có huyết mạch Vu tộc viễn cổ, chỉ là truyền thừa và độ tinh khiết huyết mạch của bọn họ khác Lạc gia, chỉ cần người Đường gia có Đường gia huyết mạch, dù độ tinh khiết huyết mạch như thế nào, thì trong người cũng tự có truyền thừa của Vu tộc, nhưng khả năng truyền thừa này thức tỉnh vô cùng bé nhỏ, cơ hồ có thể không tính, nhất là nhiều lần náo động, khiến phương pháp thức tỉnh truyền thừa đã sớm thất truyền, Đường gia, đã có mấy vạn năm cũng chưa có ai chân chính nhận được truyền thừa Vu tộc.

Nhưng ai cũng không ngờ, Đường Bạch Trần bị Lạc gia bỏ lại truyền thừa, thức tỉnh huyết mạch Vu tộc. Mà ghê gớm hơn là, từ đây Đường Bạch Trần vô tình  vô ái, mà đứa con nàng mất đi trước kia thành chấp niệm duy nhất của nàng, chỉ cần độ hóa đứa bé này, đưa vào luân hồi, từ đây Đường Bạch Trần sẽ đoạn tuyệt với thất tình lục dục.

Chính vì như thế, Đường Bạch Trần mới lạnh lùng đối đãi Lạc Lưu Nguyệt như thế, Lạc Lưu Nguyệt hối hận quá muộn, hắn không rõ, sám hối của hắn chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể truyền đạt cho người mình muốn truyền đạt, Đường Bạch Trần mà hắn quen biết, đã sớm tan biến.

Trên đời luôn có một số việc khiến người ta sinh lòng cảm thán và bất đắc dĩ, chuyện đời cũng không phải không đen là trắng, thất tình lục dục, nhân sinh bát khổ, trong khúc mắc tình cảm, luôn có vài người tỉnh lại quá muộn, cuộc đời này đã làm sai, không còn cách nào quay đầu.

Lấy được đồ mình cần rồi, Đường Bạch Trần cũng không lưu luyến gì, Hiên Khâu Thiên Giác cũng chuẩn bị xuất phát, Vãn Cung Tán chậm rãi trôi về bảy vòi rồng trong suốt. Mọi người lập tức theo sát phía sau, đi tới Phỉ Thúy Châu.

Sau lưng bọn họ, mọi người Lạc gia bị bỏ tại chỗ, không có Vãn Cung Tán che chở, Lạc Lưu Nguyệt tan biến trong trận gió trước, trước khi bị xé nứt, ánh mắt Lạc Lưu Nguyệt vẫn đuổi theo Đường Bạch Trần, đáng tiếc lần này, người kia không dùng một đôi mắt dịu dàng nhìn hắn nữa.

Thời gian này Lạc Lưu Nguyệt luôn nghĩ, nếu như mình không ra khỏi thành, nếu như mình không gặp Nhiếp Ngô, nếu như mình không bị đầu độc, nếu như mình thấy rõ trái tim của mình, thì có phải lúc này hắn và Đường Bạch Trần vẫn còn hạnh phúc như lúc đầu, không, bọn họ sẽ thân mật hơn, bởi vì bọn họ đã có con.

Khóe mắt khẽ ướt át, đột nhiên Lạc Lưu Nguyệt hiểu câu thở dài của Lạc gia một vị trưởng giả đã từng."Con cháu Lạc gia, thừa kế không chỉ có huyết mạch, còn có chấp niệm đáng sợ của người Lạc gia, còn cả tình cảm tự cho là đúng, cuối cùng nhất định phải sống trong hối hận và điên cuồng suốt quãng đời còn lại."

Mà những người Lạc gia còn lại, kể cả Lạc Giang Hách, thê thảm hơn Lạc Lưu Nguyệt quá nhiều, thật sự như Hiên Khâu Thiên Giác đã nói, khiến cuộc đời bọn họ này phải hối hận vì đã làm người. Bởi vì bọn họ bị Hiên Khâu Thiên Giác đóng băng tại chỗ, mà này độ cứng hàn băng cực mạnh, ngay cả vòi rồng cuồng loạn cũng chỉ có thể làm hao mòn một chút, đây đúng là đau đớn nhất, bởi vì bọn họ vẫn còn cảm giác, đây là muốn bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong, tinh tế cảm nhận đau đớn nghiền xương thành tro! 

Người rời khỏi hiển nhiên cũng không thể hiểu đau khổ của người Lạc gia, dù sao tượng đá không thể nói chuyện, cũng không thể biểu đạt tình cảm, hàn băng của Hiên Khâu Thiên Giác không phải người thường phá được, cho dù tu vi người Lạc gia cao hơn nữa, nguyên thần cũng không thể chạy ra ngoài, nhất định phải chôn xương như thế.

Sau khi mọi người trước mặt đi mất một hồi lâu, Lạc Giang Hách thực lực mạnh nhất bị mài mòn chút tàn dư cuối cùng trong không cam lòng và oán hận cực độ. Cùng lúc đó, trong Lạc gia chủ gia, hàng loạt mệnh bài vỡ vụn, trong đó có cả trưởng lão Lạc Giang Hách Lạc gia vô cùng coi trọng.

Lạc Hành Thư gia chủ Lạc gia hiện đương lập tức bóp nát tách trà trong tay, giọng nói ngoan tuyệt khác sợ."Điều tra! Là ai làm! Thế nhưng dám ra tay với Lạc gia ta!"

Một đệ tử nơm nớp lo sợ lập tức lĩnh mệnh lui ra.

Vẻ ngoài của Lạc Hành Thư đã tới trung niên, dáng vẻ nhìn khá bình thường, nhưng đôi mắt sắc bén khiến ngũ quan bình thường của ông ta rạng rỡ hơn không ít, lúc này trong cặp mắt kia lộ ra ánh sáng hung hăng, hiển nhiên đang suy đoán nguyên nhân cái chết của đám người Lạc Giang Hách, ông ta biết rõ thực lực của Lạc Giang Hách, mặc dù không phải là đứng đầu, nhưng ít có địch thủ trong đất bồi Nam Cực.

Không lâu sau đó, một đệ tử Lạc gia trở lại trước mặt Lạc Hành Thư, bẩm báo tin tức mình tìm được, trọng điểm trong đó là Lạc Giang Hách kết thù kết oán với Hiên Khâu Thiên Giác sự, cùng với mục đích chuyến này của tiểu đội Lạc gia.

"Hát Khắc, đi gọi Tam trưởng lão đến, ta thông báo sự vụ trong nhà một chút, tự mình đi khu mắt gió một chuyến, ta muốn xem một cái, là ai dám đối xử với Lạc gia ta như thế."

"Dạ, đệ tử lĩnh mệnh."

Mà lúc này đám người Hiên Khâu Thiên Giác đã ở giữa vòi rồng trong suốt, Phỉ Thúy Châu trước mắt đã rõ ràng, màu sắc xanh biếc nhìn tươi mới ướt át, rất là quý giá trong sa mạc.

Uy lực bảy vòi rồng trong suốt càng ngày càng mạnh, ánh tím của Vãn Cung Tán hòa vào long quyển trong suốt, ánh tím hơi bị gió thổi tan ra, nhưng cũng may tốc độ đoàn người không chậm, cuối cùng vẫn kinh sợ mà không nguy hiểm đi qua bình phong cuối cùng này.

Lúc đặt chân lên Phỉ Thúy Châu, mọi người chỉ cảm thấy không khí sảng khoái nhẹ nhàng khoan khoái, ngẩng đầu ngước nhìn, bầu trời là trong suốt xanh thẳm, giữa không trung ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy cánh chim, dưới chân là cát mịn màu trắng mềm mại, lại vào trong, là rừng rậm xanh lá cây xanh um tươi tốt.

Phỉ Thúy Châu, đúng như tên nó, bản thân nó đã là một khối ngọc bích vô cùng quý giá, thất lạc trong đất bồi Nam Cực này, một mình một góc, di thế độc lập, có vẻ vắng vẻ mà yên tĩnh.

"Có người tới trước chúng ta một bước." Trong tiểu độiThương Lăng, nam tử huyền y mở miệng nói ra, đồng thời chỉ vị trí bên trái cho mọi người, chỉ thấy trên mặt đất cách bọn họ không xa, trên cát mịn màu trắng là một hàng dấu chân rất mờ, kéo dài vào trong rừng rậm sum xuê, sau đó biến mất.

"Chuyện này sao có thể? Chắc chắn chúng ta là tiểu đội sớm nhất, hơn nữa người này làm sao đi qua Long Quyển đại trận?"

"Có khi nào trong Phỉ Thúy Châu có người sinh tồn không?"

"Nhưng dấu chân này rõ ràng là đơn hướng..."

Trong lúc nhất thời mọi người ào ào suy đoán, đều không nghĩ ra vì sao có dấu chân này.

Trong tiểu đội Thương Lăng, nam tử huyền y kia tiến lên vài bước, đi đến trước Hiên Khâu Thiên Giác hành lễ, rồi mới mở miệng."Tiền bối, tại hạ Thương Chi Hề, ta biết tiền bối không phải người thường, tiền bối có biết cách nào khác để đi qua đại trận Long Quyển này không?"

Thương Chi Hề thân là Nhị hoàng tử Thương Lăng quốc, đương nhiên cũng có hiểu biết Phỉ Thúy Châu, nhưng lại không biết cách đi qua Long Quyển đại trận, mà Hiên Khâu Thiên Giác dựa vào thực lực bản thân mạnh mẽ đột phá Long Quyển đại trận, thấy rõ Hiên Khâu Thiên Giác không phải quá hiểu rõ Long Quyển đại trận, mà là có nghiên cứu về mặt trận pháp.

Hiên Khâu Thiên Giác biết rõ, Thương Chi Hề mở lời hỏi thăm hắn, cũng đã có tác ý đồ hợp, chắc hẳn Thương Chi Hề cũng rõ, dấu chân này là dấu chân nữ tử, hơn nữa bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên thông qua Long Quyển đại trận rất dễ dàng, cũng không bị thương, khiến người ta kiêng kỵ là, người này một mình đến đây, một mình thông qua Long Quyển đại trận, đến Phỉ Thúy Châu trước bọn họ một bước.

"Thiết kế của Long Quyển đại trận thập phần nghiêm cẩn, cơ hồ không hề sơ hở, nếu thật sự có cách đi qua, chắc hẳn chỉ có người sáng tạo đại trận nắm giữ, nghe nói tiền thân Thương Lăng quốc là Thương An quốc đạ lập quốc như thế, nếu như Nhị hoàng tử cũng không biết, sao bản tôn lại hiểu được."

Không có được đáp án mình muốn, Thương Chi Hề cũng không dây dưa, đồng thời cũng hiểu Hiên Khâu Thiên Giác không có dự định đồng hành, trong lòng thấy hơi tiếc hận, nếu như lúc trước người này được Thương Lăng mời chào, thì hành trình Phỉ Thúy Châu lần này sẽ thoải mái rất nhiều, có điều ba thầy trò này làm việc không hề cố kỵ, đắc tội Lạc gia, là phúc hay họa, còn khó định, xem ra thì tách ra hành động cũng không có gì không tốt.

Mọi người dừng lại một lát trên mặt cát ngoài Phỉ Thúy Châu rồi mỗi người đi một ngả, tiểu đội Thương Lăng đi phía nam, Đường gia đi hướng bắc, mọi người Đường gia trừ Đường Bạch Trần, trong mắt mỗi người đều hàm chứa hưng phấn, dù sao có thể bước lên mảnh đất truyền thuyết này, tâm trạng kích động trong lòng khó có thể ức chế.

Nhưng Hiên Khâu Thiên Giác không nhúc nhích, mọi người Đường gia cũng không tiện thúc giục, bởi vì đều dừng lại ở chỗ này. Đợi tiểu đội Thương Lăng hoàn toàn biến mất trong rừng rậm xanh mướt, Hiên Khâu Thiên Giác mới mở miệng nói ra."Đường trưởng lão, cơ duyên trong Phỉ Thúy Châu rất nhiều, không bằng tách ra mà đi, Đường trưởng lão cảm thấy thế nào?"

Hiên Khâu Thiên Giác nói xong, mọi người Đường gia không khỏi sững sờ, Đường Ất suy tư một lát rồi gật đầu đồng ý."Vậy Đường gia xin tạm biệt tiền bối, có điều lúc rời đi, Đường gia sẽ chờ tiền bối ở đây, cùng nhau trở về Thương Lăng, còn mong tiền bối đừng từ chối."

_hết chương 113_