Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 55: Thế giới nhỏ thứ chín




Có thể nói, chỉ cần lên thế giới nhỏ thứ chín thì nhất định sẽ có thu hoạch, nhưng tông môn có lệnh, không được tự tiện xâm nhập thế giới nhỏ thứ chín, bởi vì thế giới nhỏ thứ chín là một không gian mà linh lực thuộc tính ám vô cùng sinh động.

Linh thú linh thực bên trong linh lực hệ ám ảnh hưởng, cả đời cũng không thể tu luyện ra thần thức, hơn nữa bạo ngược thị huyết, rất thích giết chóc, trừ yêu linh, bên trong còn có một loại oán quỷ khiến tu sĩ hết sức kiêng kỵ, nguyên nhân hình thành thì không thể kiểm tra, môt khi bị cuốn lấy, là oán linh quấn người, nghiêm trọng thậm chí có thể xâm nhập vào Nguyên Anh*.

*Nguyên Anh là 1 người tí hon trong đan điền, về cơ bản tu sĩ Nguyên Anh kì coi như có 2 cái mạng do có thể dựa vào Nguyên Anh đoạt xá sống lại. Do đó việc bị oán quỷ xâm nhập vào Nguyên Anh là rất nghiêm trọng (tương đương mất 1 cái mạng)

Thủy Khinh Hồn tựa như không nhìn thấy tính kế trong mắt Tần Phong, cũng không có dự định vòng vo."Ý của ta rất đơn giản, thế giới nhỏ thứ chín này Thất Linh Tông ta nhất định phải đi lên đi, Thương Lan tông có dám đồng hành?"

Mặt Tần Phong lộ vẻ khó xử."Thủy tông chủ có điều không biết, thế giới nhỏ thứ chín này có một tên gọi khác trong tông môn ta, gọi là địa ngục thứ chín, bên trong hàng năm u ám, linh lực hệ ám bốn phía, yêu linh thị huyết, quỷ mị hoành hành, thực lực như Thủy tông chủ đương nhiên không sợ, nhưng ta thực lực có hạn, nếu không có gì bảo vệ, chỉ sợ một đi không trở lại, hơn nữa như tìm được mỏ bảo, nên phân thế nào thì cần phải giải thích rõ sớm."

Ý Tần Phong rất rõ ràng, chúng ta nắm giữ phân bố tài nguyên và phương hướng đại khái của giới nhỏ thứ chín, nhưng là cần được bảo vệ, muốn Long Phong Triệt cho một lời hứa về việc phân chia tài nguyên.

"Đã như vậy, bản tôn cũng không nên làm người khác khó chịu." Long Phong Triệt mây trôi nước chảy nói.

Tần Phong "..." Sao phát triển có hơn không đúng lắm? Dự định trong lòng hắn một chữ còn chưa nói ra, chủ yếu nhất là Thủy Khinh Hồn này hình như hoàn toàn không thèm để ý bọn họ có đi hay không, Tần Phong mò không ra có phải Thủy Khinh Hồn mềm nắn rắn buông hay không, tính tình tông chủ Thất Linh Tông này đúng là làm cho người ta cân nhắc không ra.

Sau nửa canh giờ, linh thú ra ngoài kiếm ăn đã trở về hết, Long Tiểu Chi cũng đã sớm lấp đầy bụng nhỏ, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch ngồi trên vai Nguyễn Thanh Tuyết, trong lòng ôm một cây linh măng.

Tần Phong thiếu chút nữa trừng rớt mắt, linh măng thế nhưng cứ như vậy bị một con tử điệp gặm! Đúng là phung phí của trời, hơn nữa nàng tự mình ăn còn không tính, ngẫu nhiên còn phát cho con chim dán chặt ở trên người nàng.

Thanh Hành Vân gặp Tần Phong bị linh măng hấp dẫn sự chú ý, lập tức ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở hắn chú ý chính sự.

Mắt thấy Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông đã có dự định đi, Tần Phong cuối cùng không thể tiếp tục im lặng, coi như là mềm nắn rắn buông hắn cũng chỉ có thể nhận, sức hấp dẫn của thế giới nhỏ thứ chín đối với hắn quá lớn, nhất là dưới tình huống chuyến này bọn họ không có thu hoạch, chỉ cần đi vào thế giới nhỏ thứ chín, một khối hắc diện thạch là đủ để đền bù sai lầm của bọn họ.

"Thủy tông chủ, chẳng biết có thể cho chúng ta cùng đi không? Chúng ta cũng không mong Thủy tông chủ toàn lực hỗ trợ, chỉ hy vọng có thể cho một chút phương tiện, đương nhiên, Thương Lan tông ta cũng sẽ cung cấp phương hướng vật tư phân bố, chỉ dẫn phương hướng." Lần này Tần Phong không nhắc lại chuyện phân phối tài nguyên, dự định tiến vào thế giới nhỏ thứ chín rồi tùy cơ ứng biến.

"Nếu là Thương Lan, Thanh Đan muốn đồng hành, bản tôn tự nhiên là hoan nghênh." Long Phong Triệt cười đáp, khóe môi câu lên nụ cười tà khí nhẹ nhàng.

Long Phong Triệt sảng khoái ngược khiến Tần Phong chần chừ, đến tột cùng Thủy Khinh Hồn này có ý gì? Vì sao có cảm giác không rõ.

"Như thế, xin đa tạ Thủy tông chủ." Mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không có đạo lý đột nhiên rút lui, Tần Phong nói cám ơn Thủy Khinh Hồn, trong lòng an ủi là mình đa tâm.

Đoàn người cộng thêm đoàn linh thú số lượng to lớn đi về nham thạch màu đỏ sậm phía trước, chỗ đó, trong khe hở nham thạch, một đám Cửu Vân Trọng Lâu màu xanh thẫm đang lúc nở rộ, chín lá cây phía trên, một đóa hoa màu lửa đỏ chập chờn theo gió.

"Tần trưởng lão, xin mời." Thủy Khinh Hồn cũng không tự mình khởi động tâm trận, mà là đưa tay ý bảo Tần Phong ra tay.

Tần Phong tiến lên, đưa linh lực vào Cửu Vân Trọng Lâu, linh lực thuận theo gân lá Cửu Vân Trọng Lâu mà thắp sáng cả đám cây, ngắn ngủi mấy hơi, Cửu Vân Trọng Lâu màu xanh thẫm biến thành màu xanh biếc, đóa hoa màu lửa đỏ cũng sáng lên, toát ra từng sợi lửa rực rỡ và yêu dã.

Trong tích tắc cánh hoa Cửu Vân Trọng Lâu bốc cháy lên, một trận pháp màu bạc lấy Cửu Vân Trọng Lâu làm trung tâm tràn ra trong nháy mắt, hình tròn màu bạc □□ chậm rãi xoay tròn, trận pháp khắc trên đó hết sức phức tạp, khiến người ta hoa cả mắt.

Trận pháp này có phạm vi rất rộng, trận pháp phức tạp đến mức Tần Phong cũng kinh ngạc không thôi, này xem ra đây tuyệt đối không phải là truyền tống trận đơn giản, đáng tiếc hắn cũng không tinh thông trận pháp, không thể đoán ra toàn bộ chức năng của trận pháp. 

Trong mắt Nguyễn Thanh Tuyết đi bên cạnh Thủy Khinh Hồn lúc trận pháp khởi động xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị sự nho nhã trước sau như một che giấu.

Tâm trận đã bị tác động, mọi người ào ào bước lên truyền tống trận, trận pháp màu trắng bạc dưới chân chậm rãi xoay tròn, bóng dáng đám người biến mất trong khoảng trời đất này rất nhanh.

Đề phòng lạc nhau, Nguyễn Thanh Tuyết nhét cả Long Tiểu Chi và con chim vàng lông xù kia vào trong vạt áo của mình, sau khi Nguyễn Thanh Tuyết đứng vững thì thấy may mắn vì hành động của mình.

Thế giới nhỏ thứ chín này quả nhiên khác trước, bị truyền tống ngẫu nhiên, tất cả mọi người chia ra, chỉ có hai bé con trong lòng là còn ở đây.

Long Tiểu Chi chui ra khỏi tà áo của Nguyễn Thanh Tuyết, không kịp bay lên, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ trước.

Trước mắt là một mảnh đất khô cằn màu đen, tầm mắt mờ tối, thấy không rõ tình huống xa xa, ngẩng đầu nhìn lại, một mặt trời màu đen đang treo trên không, mặt trời này đương nhiên không phải thật, cả mặt trời như bị thứ gì che đi, chỉ có một vòng ngoài cùng sáng lên, phần giữa thì có màu đen đặc quánh.

Một thổi qua âm u thổi qua, thành công dập tắt suy nghĩ muốn leo ra của Long Tiểu Chi, lùi móng vuốt béo về, ngoan ngoãn làm ổ trong vạt áo của Nguyễn Thanh Tuyết, cục lông xù bên cạnh nhích lại gần, lần này Long Tiểu Chi chủ động ủ mình vào trong lông tơ.

"Nguyễn sư huynh, là ngươi sao?" Trong u ám, đột nhiên truyền đến một tiếng hỏi thăm cẩn thận, Nguyễn Thanh Tuyết xoay người lại nhìn lại, thì nhìn thấy Giải Mật Nhi cách đó không xa.

Giải Mật Nhi nhìn thấy là Nguyễn Thanh Tuyết, lập tức lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thế giới này đúng là đè nén, cả không gian đều là màu đen mờ tối, làm cho người ta có ảo giác không chỗ để trốn, hơn nữa khí lạnh bức người, hiệu quả dùng linh lực chống lạnh cũng rất nhỏ.

"Thế giới thứ chín này lạnh quá, hơn nữa không khí trầm lặng, khó trách bị gọi là địa ngục thứ chín, Nguyễn sư huynh, sau này chúng ta làm sao bây giờ?"

Giải Mật Nhi đi đến bên cạnh Nguyễn Thanh Tuyết mới hoàn toàn an tâm, đồng thời cũng biết điều không dựa vào gần quá, giữa khoảng cách lễ phép.

"Giải đạo hữu không cần lo lắng, bảy ngày thí luyện đã qua sáu ngày, vậy thì cho dù không làm gì, một ngày sau cũng sẽ truyền tống ra khỏi Cửu Trọng thí luyện đại trận." Giữa các tông môn nếu như quan hệ rất tốt cũng có thể gọi nhau sư huynh muội, nhưng hiển nhiên Nguyễn Thanh Tuyết không muốn cho Giải Mật Nhi ảo giác là mình  mềm lòng.

"Thanh Tuyết sư huynh nhất định phải thế này sao? Dù Mật Nhi đã vào Thanh Đan Môn, cũng bởi vì muốn tìm kiếm đường lớn trường sinh, một đường tu chân người mạnh là vua, cho dù sư huynh không đồng ý lựa chọn của Mật Nhi, lẽ nào tình nghĩa đồng môn ngày xưa một chút cũng không còn?"

Giải Mật Nhi vốn không muốn có xung đột gì với Nguyễn Thanh Tuyết vào lúc này, dù sao thực lực nàng ta quá kém, vẫn cần Nguyễn Thanh Tuyết bảo vệ, nhưng khi nhìn Nguyễn Thanh Tuyết nhìn như nhã nhẵn kì thực xa cách, xem chỗ tà áo Nguyễn Thanh Tuyết lộ ra hai cái đầu nho nhỏ, dưới sự đối lập, lập tức như nghẹn ở cổ họng, những điều dốc lòng che chở thế này đã từng đều dành cho một mình nàng ta!

Tâm trạng Nguyễn Thanh Tuyết vẫn bình thản như cũ, giọng nói bình tĩnh."Giải đạo hữu ngươi luống cuống rồi, linh lực hệ ám trong thế giới này quá nhiều, nếu như không thể giữ vững bản tâm, rất dễ chịu ảnh hưởng, nếu thật cảm thấy không thể chịu được, thì nên rời đi."

Lúc này Giải Mật Nhi mới phát giác tâm trạng mình khác thường, chỉ là tâm tình tiêu cực này thẩm thấu im hơi lặng tiếng, không khiến nàng ta phát giác, nhưng thế giới thứ chín này quỷ dị, còn nguy hiểm hơ vừa nhìn qua.

Mặc dù bị Nguyễn Thanh Tuyết nhìn thấu, trong lòng Giải Mật Nhi cũng hiểu mình là bị linh lực hệ ám ảnh hưởng, nhưng tâm tình trong lòng cũng không có biến mất, ngược lại còn đang không ngừng tăng lên, Giải Mật Nhi hơi bối rối, cũng không dám lại tuỳ tiện mở miệng nói chuyện, chỉ có thể không ngừng tự điều tiết.

Lúc không có phương hướng cũng không có cảm giác phương hướng, người ta cũng sẽ vô thức đi tới gần nguồn sáng, cũng chính chỗ mặt trời màu đen kia, Nguyễn Thanh Tuyết và Giải Mật Nhi tự nhiên cũng đi về nơi đó.

Đi ước chừng hai khắc đồng hồ, bốn phía vẫn là một mảnh mờ tối, địa thế thì có hơi thay đổi, cũng ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai gốc cây không có lá, kỳ dị là, cây này lại sống sót được, bởi vì trên đó còn kết một loại quả màu đen.

"Thu... Thu..." Chim lông xù liên tục yên tĩnh làm tổ trong lòng Nguyễn Thanh Tuyết lại đột nhiên kêu lên, tiếng kêu rất gấp, không biết muốn biểu đạt cái gì, Long Tiểu Chi đưa thay sờ sờ đầu nó, muốn trấn an một chút, chim non lại đột nhiên xù lông tơ, bay ra khỏi tà áo Nguyễn Thanh Tuyết, rơi xuống đất.

Sau khi rơi xuống đất, tiểu hoàng điểu còn đang chiêm chiếp kêu, trong tiếng kêu mang theo vài phần cảnh báo, hai cánh nhỏ cũng mở ra, phảng phất muốn ngăn cản Nguyễn Thanh Tuyết và Long Tiểu Chi phía sau nó, tư thái bảo vệ này rõ ràng nên vô cùng khí thế, lại bị hình thái lông xù của nó phá hư hầu như không còn.

Tư thái bảo vệ của Tiểu hoàng điểu rõ ràng đang giằng co với thứ gì, nhưng trước mắt trống rỗng, dưới chân là đất khô cằn đã hình thành từ rất lâu, chỉ có gốc cây dường như chết héo cách đó không xa có vẻ dị thường đột ngột.

Long Tiểu Chi phẩy phẩy cánh, cũng rơi xuống đất, kết quả vừa mới rơi xuống đất, tiểu hoàng điểu cao giọng kêu một cái, sau đó trong miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh lam, ở trong ngọn lửa màu xanh, ba người mới nhìn rõ tình huống trên mặt đất.

Chỉ thấy một mảng lớn phía trước, đã bị thứ gì đó to bằng bàn tay che kín rậm rạp chằng chịt, thứ đó giống như con người, nhưng toàn thân xanh trắng, đầu thật lớn, miệng trên mặt lại trực tiếp toét đến dưới mang tai.

Số lượng chúng nó rất nhiều, cơ hồ nhìn không thấy chỗ trống đặt chân, liên tục lan tràn đến gốc cây màu đen xa xa kia, bởi vì tiểu hoàng điểu đột nhiên phun ra ngọn lửa màu xanh, khiến chúng nó lập tức lui về phía sau, nhường ra một mảng lớn. 

Ngọn lửa vừa biến mất, cũng không nhìn thấy những thứ trên mặt đất nằm sấp, cho dù ánh sáng có thể làm cho bọn họ thấy rõ xung quanh, lại nhìn không thấy những thứ kỳ quái đó.

Từ lúc ngọn lửa màu xanh sáng lên, Giải Mật Nhi không biến sắc dựa vào gần Nguyễn Thanh Tuyết, lúc này đột nhiên không nhìn thấy những thứ đó, nhịp tim không giảm ngược lại nhanh hơn, nhìn thấy bất an, không nhìn thấy lại còn bất an hơn, 

Tiểu hoàng điểu giương cánh chiêm chiếp kêu, Long Tiểu Chi lại nhạy cảm phát hiện cánh tiểu hoàng điểu hơn thẳng đứng, xem ra ngọn lửa vừa nãy khiến tiểu hoàng điểu bị tiêu hao rất nhiều sức lực.

Long Tiểu Chi tiến lên vỗ vỗ tiểu đầu hoàng điểu, sau đó tay mập lật một phen, một ngọn lửa màu đỏ rực bé xíu xuất hiện trên tay Long Tiểu Chi.

Ngọn lửa vừa xuất hiện, những thứ kỳ quái kia lập tức xuất hiện trong tầm nhìn, điên cuồng lui về phía sau, hình như vô cùng sợ hãi ngọn lửa trong tay Long Tiểu Chi.

"Những thứ không phải sinh linh, hẳn là vong linh, truyền thuyết thông qua sừng tê giác bùng cháy có thể thấy quỷ, ngọn lửa của Tiểu Chi có đẳng cấp cao hơn hẳn ngọn lửa sừng tê giác, cho nên mới khiến chúng nó sợ hãi như thế." Nhưng điều Nguyễn Thanh Tuyết không hiểu là, con chim non này phun ra ngọn lửa cấp bậc gì? Hơn nữa vì sao nó có thể trực tiếp thấy quỷ quái?

_Hết chương 55_