Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 116: Anh là lưu manh




Vì ấm nóng của anh vẫn ở trong cô, cô có thể cảm nhận rất rõ mạch đập nơi đó của anh rất điều đặn, cô xấu hổ bản thân rõ ràng đang giận dỗi, nhưng lúc anh gia tăng thêm lực lại có thể không nhịn được mà gọi tên anh uỷ mị như thế.. Tức giận anh, càng giận bản thân nhu nhược, không nói nên lời liền bật khóc..

Hàn Chí Dương nghe được Lục An Kỳ đang khóc, liền chống hai tay xuống niệm, nâng người lên một chút, nói thật nhỏ nhẹ.

"An Kỳ đừng khóc, anh xin lỗi.."

Nghe được anh nói xin lỗi, cô càng uất ức khóc to hơn, dùng tay đấm đấm nhẹ lên ngực anh trách móc.

"Anh là tên xấu xa, là tên vô lại, em hai mắt điều không có nhìn rõ, tại sao em lại có thể yêu anh chứ." hu..hu..hu

Hàn Chí Dương trên mặt treo lên một nụ cười, hơi cúi người xuống, gương mặt thật gần với cô, âm điệu anh mở miệng, trầm thấp, mang theo một cổ từ tính nồng đậm: "Bảo bối, sau này không cho em nói đi gặp người đàn ông khác, cũng không cho em khen ngợi người đàn ông khác trước mặt anh, lại còn.."

"Anh đừng hòng dùng những lời nói ngon ngọt đó mà lừa gạt em nữa, hôm đó rõ ràng đã nói với em là không làm gì có lỗi, vậy mà hôm nay người ta đưa con đến tận công ty nhận cha, bây giờ còn ức hiếp em, anh thật sự quá đáng mà." Lục An Kỳ cắt lời của anh rồi nước mắt rưng rưng kể ra một loạt tội của anh, rồi khịt mũi khóc thúc thích.

Hàn Chí Dương còn định nói "Lại còn có lần sau, anh sẽ trừng phạt em như vậy." nhưng nhìn dáng vẻ ghen tuông, chịu uỷ khuất của cô, anh không nhịn được cười nhẹ, nuốt lời doạ nạt lại vào trong, rồi dùng một tay nhẹ nhàng sờ sờ ma sát lên má của cô ôn nhu giải thích.

"Anh không có gạt em, đứa bé trong bụng Tử Nhiễm là do cô ấy thụ tinh mà có, không liên quan đến anh, niếu em không tin ngày mai anh liền đưa em đi gặp Tử Nhiễm một chuyến, có được không?"

Rồi để ý một chút, không thấy Lục An Kỳ trả lời, anh mới không biết mắc cở mà giả hiền ngây thơ làm bộ mặt nghiêm túc nói.

"Em đang suy nghĩ gì mà lại không trả lời?"

"Anh nói em, em đừng nhìn thấy anh quá lương thiện, gạt gẫm ăn anh xong rồi bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm à? Lục An Kỳ anh phải kiện em."

Ách, Lục An Kỳ nghe anh nói nhịn không được bật cười, cô mở miệng, âm điệu không quật cường giống như trước, cũng không tùy hứng giống như trước, có chỉ là mềm mại ôn nhu và ủy khuất nói: "Anh làm cái gì vậy, kiện gì chứ, anh đúng là không nói lý mà."

Hàn Chí Dương nâng bàn tay vuốt ve tóc cô, cưng chiều vô hạn nói lời đường mật.

"Để được có em, anh không ngại làm những chuyện còn không nói lý hơn thế nữa, nhưng là nơi này chỉ được là của anh." theo lời anh nói, anh liền hôn lên trán cô một cái, tiếp đến lại nói: "Cũng cấm em không được dùng ánh mắt si mê này đi nhìn bất kỳ người đàn ông nào ngoài anh." rồi lại dùng chiếc mũi cao thẳng tắp của anh cọ cọ trên mũi cô thì thầm: "Mũi này cũng không cho ai cọ qua." rồi dần di chuyển xuống đặt lên cánh môi cô một nụ hôn thật sâu, tiếp tục buông lời ma mị.

"Môi ngọt này cũng là của anh, niếu để anh nhìn thấy em dùng nụ cười động lòng người này đi cười với tên nào, anh liền giết chết tên đó."

Dù những câu nói tuy rất là sến súa đến có thể nói là lỗi thời, nhưng lại từ miệng của Hàn Chí Dương nói ra, khiến cho cô ngập tràn hạnh phúc trong cưng chiều vô hạn của anh, cô đấm nhẹ lên ngực anh một cái nhỏ nhẹ trách yêu.

"Anh ngay cả chuyện như vậy cũng nghĩ được sao? Quả thật lưu manh mà."

Hàn Chí Dương như chỉ chờ câu đó, anh dùng ánh mắt tà mị nhướng nhướng chân mày với cô, rồi nói nhỏ từng tiếng một: "Thật ra anh.. Còn nhiều chuyện lưu manh hơn nữa kìa."

Sau đó liền cuối xuống hôn lên môi cô, tay từ bao giờ đã đặt ở trên ngực cô bắt đầu xoa nắn, vài giây sau đó Lục An Kỳ mới chợt phát hiện, thì ra nơi đó của anh từ khi nào đã lấy lại khí phách tỉnh dậy ở trong cô, cô liền trợn tròn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.

Hàn Chí Dương nhếch môi lên cao ngạo nhìn cô rồi không nói lời nào bắt đầu động thân bên dưới, lại một lần nữa dưới sự lãnh đạo của anh, cô lại tiếp tục chìm trong núi băng biển lửa của anh mang lại.

Thật vất vã lắm mới lại lần nữa kết thúc, cô vừa định thở phào ra một hơi nhẹ nhỏm, nhưng chỉ một lúc sau, anh lại ôm cô đổi một tư thế, lần nữa trở lại.

Lục An Kỳ không biết rốt cuộc anh muốn bao nhiêu lần, cô cũng không điếm được, chỉ biết lúc anh buông tha cho cô, toàn thân cô xương cốt điều sắp rã rời, không còn một chút sức để động đậy, cô cũng lười cử động, cứ như vậy nằm gối đầu lên tay anh rồi ôm anh ngủ thiếp đi.

-Bảo bối, anh đã nói khiến cho em không thể xuống giường đi gặp tên đó rồi mà, bây giờ ngủ cùng anh, có phải thật tốt không?- Hàn Chí Dương vừa nhìn bô dáng cô ngủ say trong lồng ngực rắn chắc của anh, cao ngạo đắc ý nhếch môi lên cười một cái, rồi vòng tay qua ôm xiết cô vào trong lòng mình chặt thêm một chút, mới khép mi mắt lại cùng cô chìm vào trong giấc mộng đẹp..