Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 173




Dư Nguyệt Hia an ủi cô: "Có thì có, đó là chuyện tốt bao nhiêu, dù sao trong nhà nhiều người như vậy, có thể giúp đỡ cô dâu mới mang thai, mình hâm mộ không kịp nữa là."

Từ Ninh nói: "Tiểu Hoa, bố mẹ chồng cậu ở Mỹ sao?"

Dư Nguyệt Hoa cười khổ: "Bọn họ nói muốn hưởng thụ thế giới của hai người, chuyện sinh con cái, để chúng mình toàn quyền quyết định."

Tiểu Cần nói: "Không sao, mời bảo mẫu cũng được mà, nhà mình cũng làm như vậy."

Tần Du nói: "Nhà mình bảo bảo chỉ thích bà ngoại, những người khác bế con bé đều không chịu."

Nhóm bạn cùng phòng kí túc xá của Hạ Trừng, hiện tại đã có hai người kết hôn sinh con, gần như các cô mỗi giờ mỗi khắc đều nói về chuyện làm mẹ của mình.

Dư Nguyệt Hoa chợt nhớ tới cái gì, cúi người, nhắc nhở Hạ Trừng: "Một lúc nữa đi ra ngoài, đi đứng cẩn thận một chút không thì động thai đó."

Đúng là tam nhân thành hổ, lời đồn đại có vẻ như đã trở thành sự thật.

Hạ Trừng tranh thủ thời gian giải thích: "Mình không mang thai."

Từ Ninh cười như không cười nói: "Mình hiểu mà, cậu không cần giải thích, trong vòng ba tháng không thể nói cho người khác biết mà!"Hạ Trừng có trăm miệng cũng không biện bạch được.

Bây giờ, có nói cái gì cũng vô ích, chỉ có thể để thời gian chứng minh tất cả.

Sau khi tiệc cưới chính thức bắt đầu, cô dâu và chú rể dưới sự chúc phúc và ánh mắt nhìn của mọi người bước vào lễ đài.

Bọn họ và bố mẹ đều lần lượt lên lễ đài, nghe xong lời giới thiệu của MC, sau khi gia đình hai bên lên phát biểu đôi lời, rồi mới về chỗ ngồi của mình.

Ngay cả cơ hội ngồi xuống ăn cơm cũng không có, vừa chuẩn bị rời đi thay lễ phục mới.

Tô Hằng trẻ lén đi theo vào: "Nào há miệng."

Hạ Trừng nghe lời, anh đút một miếng bánh ngọt cho cô: "Đỡ đói bụng."

Sau khi chú rể rời khỏi đây, Từ Ninh cảm thán nói: "Có con rồi sẽ không giống, nhìn Tô Hằng quan tâm cậu nhiều như vậy, ngay cả chút chuyện nhỏ như này cũng để ý đến."

Miệng Hạ Trừng bị nhét đầy, không thể phản bác được.

Ngay sau đó, chính là việc mời rượu đáng sợ, toàn bộ sảnh tiệc cưới, nhìn cũng tới hơn hai trăm bàn tiệc, Tô Hằng trẻ bắt đầu đi từng bàn chúc rượu mọi người.

Vì suy nghĩ cho sức khỏe, thật ra chén rượu của Tô Hằng trẻ chính là hồng trà, dưới bộ lễ phục Hạ Trừng cũng thay giày cao gót bằng giày thể thao, để có thể đi lại thoải mái khi đi chúc rượu.

Trong quá trình đó, Dư Nguyệt Hoa thỉnh thoáng ghé tai cô hỏi: "Cậu còn chịu được không? Không chịu được thì đừng miễn cưỡng bản thân, không chú ý bản thân thì cũng phải nghĩ bảo bảo bên trong bụng chứ."

Hạ Trừng khóc không ra nước mắt, ngay cả giải thích cô cũng không muốn giải thích.

Phần cuối của hôn lễ là tiễn khách, cô dâu và chú rể giống như hai người mẫu, đứng trước cửa sảnh hôn lễ chụp ảnh chung với các vị khách.

Đến cuối cùng, bọn họ cười đến cứng hết cả cơ mặt.

Toàn bộ quá trình hôn lễ, quy củ rất nhiều thật sự là khổ không thể tả.

Rốt cục Hạ Trừng có thể hiểu được, vì sao Thẩm Tử Tuyên lựa chọn du lịch kết hôn.

Nhưng ngày này người vui mừng nhất thật ra là cô và ba mẹ của Tô Hằng.

Cơ hộ làm một người con tận hiếu không phải là quá nhiều, nếu như có thể Hạ Trừng vẫn hy vọng có thể làm hết sức để hoàn thành tâm nguyện của họ.

Thật vất vả mới kết thúc, về đến nhà, hai người mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha, không hề muốn làm gì cả.

Tô Hằng trẻ nghỉ ngơi một lát, tinh thần khôi phục không ít, anh chậm rãi đến gần, nói thầm: "Bà xã, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta đó."

Hạ Trừng quay đầu, có chút xem thường: "Bình thường anh làm chưa đủ nhiều sao?"

"Ý nghĩa không giống nhau."

Hạ Trừng híp mắt không lên tiếng.

"Bây giờ chúng ta không bị hạn chế thời gian, nghĩ muốn mấy lần thì mấy lần, mệt mỏi còn có thể ôm nhau ngủ đến hôm sau tiếp tục trên giường."

"Ạnh nghĩ hay lắm, sáng sớm ngày mai, chúng ta còn phải về nhà ba mẹ anh đó."

"Gọi điện thoại báo một tiếng, ba mẹ sẽ thông cảm cho chúng ta mà." Tô Hằng trẻ tràn đầy phấn khởi nói.

"Đây là tập tục, cũng là lễ phép cơ bản."

"Anh đã làm theo tập tục kia, thì càng không thể từ chối em."

Hạ Trừng anh một lúc lâu, cô thực sự hiểu rõ anh.

Chẳng qua là anh đang trêu chọc cô, cố ý đùa cô.

"Anh vẫn là không đùa kiểu vậy nữa đi, chúng ta đi ngủ một giấc không tốt sao?" Hạ Trừng nói: "Tương lai còn xa, không cần vội vã, em cũng không muốn ép khô anh."

"Em có thể thử mà." Tô Hằng trẻ đại khái là chơi nghiện rồi, anh đè cô lên ghế sô pha, hôn hôn, gần như cọ sát với nhau.

Bỗng nhiên Hạ Trừng cắn môi anh.

Anh dừng lại, hai người ngây ngốc nhìn nhau.

"Ngoan, nghe lời." Cô đứng đắn nói.

Tô Hằng trẻ nhíu mày, nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của cô.

Hạ Trừng lên tầng, đi vào phòng tắm rửa.

Không lâu sau đó, anh cũng vào.

Cô bất đắc dĩ nghĩ, rốt cuộc phải làm như thế nào mới đuổi được tên quấn người này đi vậy?

Tô Hằng trẻ im lặng bước vào phòng tắm vòi hoa sen.

Hạ Trừng đứng trước gương, tốn công tốn sức, gần như tẩy đi một lớp da, mới rửa sạch lớp trang điểm.

Lúc này, Tô Hẳng trẻ đã đang ở trong bồn tắm đợi cô.

Cũng không biết anh học được ở đâu mà cũng biết cho thêm ít tinh dầu vào trong nước.

Thần kinh và cơ thể Hạ Trừng căng thẳng cả ngày, khi ở trong hương thơm thanh nhã, từ từ trở nên thư giãn, cô nghiêng đầu, buồn ngủ vô cùng.

Tô Hằng trẻ ở sau lưng cô, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp: "Dễ chịu không?"

Hạ Trừng không trả lời, cô đã ngủ mất rồi, cô bận rộn cả ngày, thật sự là mệt muốn chết.

Tô Hằng trẻ cười một tiếng, mặc áo choàng tắm rồi đến bế cô rời khỏi bồn tắm vào phòng ngủ.

Hạ Trừng từ từ nhắm mắt ngủ, hô hấp đều đều, cô ở trong lòng anh, vô cùng an tâm.

Đêm hôm đó, trong giấc mơ.

Một giấc mơ rất xa xôi.

Hạ Trừng trở lại T, trên người còn mặc đồng phục, cô đi qua hành lang, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, những người kia còn có vẻ mặt tươi cười chào hỏi cô.

Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, cô biết đây chính là kiếp trước của mình.

Cô không có cách nào có thể khống chế được bước chân của mình đang đi về phía rừng cây nhỏ kia.

Nơi đó có người đang chờ cô.

Tô Hằng, Tô Hằng rất trẻ, cho dù hắn ở tuổi nào, hắn đều có dáng người thon dài và vẻ bề ngoài lịch sự, nho nhã.

Bỗng nhiên cô không phân biệt được, người trước mát là Tô Hằng lúc trẻ hay lúc già, hoặc cả hai đều không phải.

Hắn đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Anh đợi em rất lâu rồi, làm sao bây giờ em mới đến vậy?"

Hạ Trừng nhìn hắn, trong lòng có cảm giác chua xót.

Hắn cũng đã từng chờ cô, cũng từng coi cô là duy nhất.

Nhưng tình yêu thuần khiết của bọn họ ngày xưa sớm đã biến mất trong dòng lũ thời gian rồi, không còn tồn tại.

"Lần này em đến là muốn nói với anh, em sẽ không tới nữa đâu."

"Tại sao?" Hắn cực kì thật vọng.

"Chúng ta vẫn là học sinh, vẫn nên đọc sách học bài cho tốt đi."

Tô Hằng dịu dàng nói: "Được rồi, em nói như thế nào cũng được."

Biểu hiện của hắn, khiến Hạ Trừng không đoán ra được lai lịch của hắn, cho nên cô vội vã muốn xoay người rời đi.

Bỗng nhiên Tô Hằng hô to: "Anh ở chỗ này chờ em, cho dù bao lâu, anh cũng sẽ chờ em."

Hạ Trừng không hề dừng bước, cũng không hề quay đầu lại.

Một giây sau, đột nhiên cô mở mắt, nằm bên cạnh chính là người đàn ông cô yêu.

Tô Hằng trẻ chưa thức dậy, cô nằm sát vào lồng ngực anh, cảm nhận tim anh đập và tiếng hít thở đều đều của anh.

Anh đã phát hiện ra, hai tay ôm cô: "Sao vậy?"

Hạ Trừng nằm trong anh buồn nói: "Không có việc gì, em vừa mơ thấy một giấc mơ kì lạ."

Tô Hằng trẻ vuốt lưng cô, từng chút một trấn án vỗ về: "Có anh ở bên cạnh em, em không phải sợ gì cả."

Hạ Trừng gật gật đầu.

Tô Hằng trẻ không nhịn được hôn vành tai cô: "Bà xã, anh yêu em."

Hạ Trừng nói: "Em cũng yêu anh."

Ba chữ em yêu anh này, bây giờ nói ra đã trở nên vô cùng tự nhiên, cô không còn cảm thấy không quen nữa rồi.

Tình yêu chân chính, có lẽ chính là nước chảy thành sông, cho dù làm cái gì, cũng sẽ vô cùng tự nhiên.

Cái gọi là người thích hợp, chỉ có thể xuất hiện vào đúng lúc.

Trong quá khứ, cô bắt đầu quá sớm, không may quỹ đạo của vận mệnh lại đi chệch, mà bây giờ cô mới chỉ là quay về quỹ đạo vốn có mà thôi.

Số phận của bọn họ, trong quá trình đó có sai lầm, ngay từ đầu cần được sửa lại.

Cô thà rằng mình chưa hề gặp Tô Hằng ở thời điểm sai lầm như vậy.

Yêu khắc cốt ghi tâm cũng không phải là chuyện tốt, nhưng khi đó hai người còn rất trẻ tuổi, cái gì cũng chưa biết, nghĩ nhầm rằng đây mới gọi là tình yêu.

Sai là sai, cho dù vùng vẫy bao lâu cũng không thể nào thay đổi được sự thật.

Người cô yêu - Tô Hằng, giờ phút này đang nằm bên cạnh cô, mà cô chỉ muốn điều giản đơn như vậy thôi.

Đối với cô mà nói, anh mới là người thích hợp.

Kiếp trước của cô, chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Nơi đó có một người con trai trẻ tuổi, nói rằng sẽ luôn luôn chờ đợi cô.

Nhưng cũng chẳng liên quan, nếu như hắn muốn kiên trì tiếp tục chờ đợi thì cứ để hắn chờ đi.

Bởi vì chính hắn cũng vô cùng hiểu rõ là cô sẽ không quay lại.

Người con trai trong rừng cây, vĩnh viễn không bao giờ có thể đợi được người con gái khiến hắn động tâm quay lại.