Nhàn Thê Đương Gia

Chương 130: Mẫu Tử Vô Lương




Edit: Aquarius8713

Thiên Diễm sứ giả đã tới, mang theo thánh ý của hoàng gia Thiên Diễm, cho nên, hôn lễ liền ra roi thúc ngựa mà chuẩn bị.

Long Hành Phong cũng cùng Thất Nhàn “vô tình gặp gỡ” qua mấy lần, khiến cho Thất Nhàn tứ lạng bạt thiên cân lánh ra. Bởi vì Vân Lẫm nói hết thảy đều đã an bài thỏa đáng. Vậy nàng liền không lẫn vào, mừng rỡ vì được thanh nhàn.

Nhưng mà Cố Thanh Ảnh, những ngày gần đây cùng Vương tướng quân kia đến gần nhiều hơn, xưng huynh gọi đệ, rất thân thiết.

Hết thảy giống như gió êm sóng lặng, nhưng mặt ngầm lại là gió nổi mây phun.

Cho đến lúc sứ giả của Bắc Hãn tới, mới đưa hết thảy mâu thuẫn đẩy tới đỉnh. Bởi vì người Bắc Hãn phái tới, chính là thái tử Bắc Đường Tẫn.

Yến hội, từ trước đến giờ là hết sức ồn ào, cực kỳ hoa lệ. Huống chi là tam quốc ở trong một yến hội.

Lúc này, là do nữ đế Nam Vũ thiết yến, chiêu đãi sứ giả của hai nước.

Phượng Lai ngồi lên chủ vị, Vân Lẫm, Bắc Đường Tẫn ngồi hai bên.

Bắc Đường Tẫn giơ cao chén rượu nhỏ lên, mặt lộ vẻ mỉm cười, cất cao giọng nói: “Bổn vương chúc bệ hạ cùng Dực Vương gia trăm năm hòa hợp.” Quét qua Vân Lẫm một cái, híp híp mắt.

Tình hình ở Nam Vũ, đã được thám tử hắn phái đến Nam Vũ truyền đạt cho hắn tình huống đại khái. Hắn tự nhiên là biết chỗ ảo diệu của triều đình Nam Vũ.

Nữ đế cầm quyền, nhưng mà Vương tướng quân lại nắm thực quyền. Hai người trong phòng này có mâu thuẫn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đi.

Nhưng mà, đối với hắn mà nói, thật vừa lúc. Nam Vũ cùng Thiên Diễm nội bộ càng loạn, Bắc Hãn hắn liền có thể đủ đắc lợi.

Hắn đang suy nghĩ, có nên đem ao nước này quấy đến loạn hơn một chút hay không.

Phượng Lai cùng Vân Lẫm tự nhiên là nâng chén đáp lại.

“Thái tử điện hạ đích thân đến, thực là vinh hạnh cho trẫm cùng Vân Lẫm.” Phượng Lai nói như thế. Liếc về phía chất lỏng phiếm ánh sáng vàng trong chén rượu nhỏ, nhíu nhíu mày, đột nhiên liền nhớ lại trước đó không lâu cảnh tượng thái tử này ăn phân, trong lúc nhất thời liền hết khẩu vị.

Vân Lẫm cũng không có chút vẻ kinh dị nào mà kính lại: “Đa tạ thái tử điện hạ.”

Bắc Đường Tẫn thấy lại hướng về phía Thất Nhàn ở bên cạnh Cố Thanh Ảnh đang một mạch uống trà xem khiêu vũ: “Bổn vương lại kính phu nhân.”

Thất Nhàn tự nhiên là uống trà, lúc trước say rượu khiến cho nàng nhức đầu rất nhiều ngày. Đến bây giờ, trong bụng còn không thoải mái đâu. Đừng bảo là Vân Lẫm không cho phép nàng uống nữa, chính nàng cũng đang tránh rượu này xa ba thước.

Gì? Thất Nhàn ngẩng đầu, chỉ chỉ mình: “Ta? Tiểu nữ lúc này cũng không có chuyện gì đáng mừng, cần gì thái tử điện hạ kính rượu?”

“Vì sao không có?” Bắc Đường Tẫn thẳng tắp nhìn Thất Nhàn: “Việc hôn sự của nữ đế bệ hạ kết thúc, bổn vương liền lại đi Thiên Diễm cầu hôn. Vậy phu nhân cho rằng chuyện này chẳng lẽ không đáng mừng?”

Thất Nhàn nghe thấy Bắc Đường Tẫn nói vậy, lập tức bị lời này giống như sấm sét kinh trụ. Người này, còn không có buông tha cho nàng sao? Khiến cho hắn ăn nhiều đau khổ như vậy, hắn làm sao lại không biết khó mà lui đây? Thật đúng là tiểu cường đánh không chết nha.

Không biết, có phải đồ càng không chiếm được thường thường càng không muốn bỏ hay không? Đối với Bắc Đường Tẫn mà nói, Thất Nhàn chạy trốn khỏi hoàng cung Bắc Hãn, còn sinh sôi mang đến một phen kiếp nạn kia cho Hoàng Đình, tội vốn nên là thiên đao vạn quả. Nhưng mà hắn lại không hận được Thất Nhàn. Ngược lại càng cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, phần gan dạ sáng suốt kia, phần trí khôn kia có thể nào bị mai một chứ? Cô gái này, nên cùng hắn đứng chung một chỗ, quan sát thiên hạ mới đúng.

Khóe miệng Cố Thanh Ảnh liền co giật, ánh mắt trộm dò xét Vân Lẫm, quả nhiên khí tức trên thân kia chợt băng chợt lạnh, rất hiển nhiên, đang cố gắng đè nén cơn giận của mình.

Lập tức, cười lên sang sảng: “Thái tử điện hạ thật là có lòng. Nghe nói điện hạ trước đây bị người ám toán, thân trúng kỳ độc. Nhìn điện hạ lúc này, hồng quang toả sáng, sức sống bừng bừng như có thần giúp, quả thật là quý nhân có phúc tướng.” phút chốc đem đề tài chuyển ra.

Nếu để cho Bắc Đường Tẫn này nói tiếp, vậy còn có chuyện nữa. Vân Lẫm tất có lửa cháy. Vốn là lần trước Bắc Đường Tẫn cướp đi Thất Nhàn, cuối cùng lại còn sống tới đây, đã khiến cho trong nội tâm Vân Lẫm sinh sôi khó chịu. Chỉ là, lúc ấy là ở trên địa bàn Bắc Hãn của hắn, trọng yếu hơn là muốn cứu đi Thất Nhàn, Vân Lẫm mới có thể thả Bắc Đường Tẫn một con ngựa.

Lúc này Bắc Đường Tẫn lại nhắc đến chuyện xưa, còn làm trò trước mặt Vân Lẫm, đây không phải là tự muốn ăn đòn sao?

Bắc Đường Tẫn nghe vậy, làm như xấu hổ cười mấy tiếng, không có nói nữa, bưng lên chén rượu nhỏ liền uống lên một ngụm rượu buồn bực.

Chuyện này, là chuyện cười của người khác, nhưng là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của hắn. Nhớ ngày đó, sau khi hắn tỉnh lại, bất kể đi tới nơi nào của Hoàng Đình, cũng có thể nghe được cung nhân sau lưng hắn bàn luận xôn xao, hơn nữa giống như đối với hắn nhượng bộ lui binh. Hắn cực kỳ buồn bực, sau lại rốt cục không nhịn được, bắt được một cung nhân ép hỏi. Thế mới biết thứ dùng để giải độc ình là cái gì.

Thật là cực kỳ hoang đường. Lại để cho hắn đường đường là một thái tử điện hạ đi ăn cái gọi là âm khí của nam đồng . . . . . . Khụ khụ. Đừng để cho hắn tìm được ba kẻ giả tiên đạo kia, nếu không. . . . . .

Nghĩ tới, Bắc Đường Tẫn nắm chén rượu nhỏ trong tay càng ngày càng chặt. Trong mắt chợt lóe lên ngoan lệ.

Quý nhân có phúc tướng sao? Một bên, đám người Hải Đường, Nhị Tuyệt không nhịn được buồn cười. Chuyện chữa bệnh cho Bắc Đường Tẫn bọn họ có nghe Thất Nhàn nói qua, lúc này lại nghe Cố Thanh Ảnh nói như thế, bất giác buồn cười.

Ngay cả Phượng Lai ghế trên cũng không khỏi ho khan vài tiếng.

Cũng khiến cho Vân Lẫm từ từ bình tĩnh lại.

Long Hành Phong quét mắt mọi người một vòng, khóe miệng có vẻ cơ sâu. Vị vương phi trước kia của Dực Vương, lại được Bắc Hãn thái tử yêu thích như vậy, thật là có thể lợi dụng.

“Vương tướng quân, ngài nên tới kính thái tử điện hạ!” Một cái thâm trầm này của Long Hành Phong tất nhiên chạy không khỏi đôi mắt chú ý của Phượng Lai.

Long Hành Phong ngầm muốn cùng Thiên Diễm đứng chung đường, nàng biết. Bởi vì hắn tìm Cố Thanh Ảnh.

Lúc này người Bắc Hãn, sợ là cũng muốn cuốn vào. Bắc Đường Tẫn kia cũng không phải là người chung đụng tốt. Chỉ mong, nơi đây không nên sinh thêm khúc chiết gì là được.

Bệ hạ lên tiếng, Long Hành Phong tất nhiên đứng dậy.

Thịnh yến tiếp tục tiến hành. Ca múa nhạc trúc, mừng cảnh thái bình.

Trên ọi người nâng chén, giống như chè chén.

Thất Nhàn cau mày, đột nhiên trong lòng có một trận sợ hãi.

Lại quét mắt một vòng bên trong phòng, thực là cảm thấy không thú vị, còn không bằng ra ngoài hóng mát một chút, nên liền lặng lẽ lui xuống.

Đêm lạnh như nước, cũng thấm vào ruột gan cảm thấy sảng khoái.

Thất Nhàn xa xa rời đi đại điện náo nhiệt kia.

Giật giật cổ, thật sâu hô hấp một ngụm. Không khí này, vẫn là bên ngoài thật thoải mái. Không có mùi rượu tràn ngập, không có âm mưu trải rộng.

“Ngô ——” một tiếng, đột nhiên khóe mắt liếc đến vẻ bóng trắng ở cách đó không xa chợt lóe lên, kèm theo tiếng cười “Khanh khách” chói lọi.

Thất Nhàn không nhịn được được kéo ra khóe mắt. Nàng đại khái là hoa mắt ù tai đi. Chỉ là thân ảnh hiện lên có lông trắng, đó là con chó mập của nhà nàng không thể nghi ngờ. Nhưng mà người cưỡi ở trên thân chó mập kia, nàng làm sao cảm thấy giống tiểu nhi tử nhà nàng như vậy.

Dùng sức lắc đầu. Nàng chẳng lẽ quá nhớ con trai của nhà mình rồi? Tiểu tử mập nhà nàng, hiện tại nên ở kinh đô của Thiên Diễm mới đúng. Sao có thể có thể ở hoàng cung Nam Vũ này?

“Nhàn nhi.” Đang buồn bực, thình lình nghe phía sau truyền đến một tiếng gọi nhu hòa.

Thất Nhàn cau mày, người nọ làm sao cũng theo đi ra?

Xoay người, quả thật là Bắc Đường Tẫn.

“Thái tử điện hạ không ở trong điện chung vui cùng bệ hạ sao, đi ra ngoài làm chi?” Thất Nhàn tìm băng đá trong hoa viên, ngồi thẳng xuống.

Bắc Đường Tẫn lại theo đi lên: “Việc tốt trong điện kia là bệ hạ cùng Dực Vương gia. Bổn vương tất nhiên đi ra ngoài theo Nhàn nhi.”

Thất Nhàn cả người rét run. Tại sao tên của mình từ trong miệng hắn nói ra, lại làm người ta run run từng trận như vậy?

Lại cau mày: “Tiểu phụ cùng thái tử thật giống như không quen thuộc như thế.”

“Như thế nào không quen?” Bắc Đường Tẫn ngồi xuống đối diện với Thất Nhàn: “Sau này là phu lang, sao có thể không quen thuộc?” Khi hắn nghĩ đến, nếu Hách Liên Vân Lẫm kia chủ động buông tha cho, vậy Thất Nhàn chính là của hắn.

Mắt Thất Nhàn lộ ra đáng thương, nhìn chằm chằm Bắc Đường Tẫn một hồi lâu.

“Đang suy nghĩ gì?” Bắc Đường Tẫn giống như mê hoăc, ôn nhu hỏi.

“Ta đang suy nghĩ thái tử điện hạ.” Mỗ nữ phun ra một câu.

Khiến cho người trước mặt không thể tin được mở to mắt, sau đó là mừng như điên.

Lại nghĩ, sau đó không đầu không đuôi nói một câu sinh sôi khiến cho Bắc Đường Tẫn hộc máu.

Thất Nhàn nói: “Ta đang suy nghĩ, điện hạ ngài nếu không phải là có chứng ảo tưởng hoặc chứng tự thôi miên mình, liền thật sự là đầu óc có vấn đề.” Trong miệng tuy là gọi: “Điện hạ”, nhưng mà lại không có đem cái thân phận này để vào trong mắt, còn nói ra lời đại bất kính. Hết lần này tới lần khác từ trong miệng nàng nói ra, còn vẻ vân đạm phong khinh như vậy, nhưng mà giọng nói quá bình thường, phảng phất như đang nói một sự thật bình thường.

Một tia nụ cười đắc ý còn treo ở khóe miệng, cũng là sau khi nghe thấy lời này, ánh mắt trong nháy mắt dữ tợn. Sắc mặt kia, lập tức rối rắm giống như quỷ dị.

Thất Nhàn lại làm như vô ý nói chuyện với nhau, đứng dậy, muốn rời đi.

Bắc Đường Tẫn một phát bắt được cánh tay Thất Nhàn. Dùng sức kiềm chế xuống hỏa khí trong lòng, giống như không có nghe được một ít lời nói vừa rồi của Thất Nhàn. Lần nữa vung lên khuôn mặt thân thiện: “Nhàn nhi, lương thần mĩ cảnh như thế, người nên thành đôi mới đúng. Nàng nhìn, trong điện bệ hạ cùng Dực Vương gia chuyện tốt đã tới, tiếp theo nên là ta và nàng.” Khắp nơi đem mấy từ nhạy cảm “bệ hạ cùng Dực Vương gia” tăng thêm trong giọng nói, sinh sôi khiến cho Thất Nhàn thấy rõ phu quân nhà mình phụ lòng bạc tình, ngược lại có thể làm cho hắn thừa dịp trống mà vào, thừa cơ mà tiến đến.

Nhưng hết lần này tới lần khác người trước mắt giống như nghe không hiểu, sửng sốt quấn quýt ở trên người nàng.

Thất Nhàn giống như là nhìn thấy kẻ ngu mà nhìn chằm chằm Bắc Đường Tẫn một trận.

Khiến cho Bắc Đường Tẫn nổi lên sợ hãi, lúc này cẩn thận: “Sao vậy?”

“Thì ra là đầu óc của điện hạ ngài thật sự là có vấn đề.” Mắt nhìn trên dưới dưới Bắc Đường Tẫn quét một vòng.

Bắc Đường Tẫn cau mày.

Thất Nhàn có lòng tốt giải thích nghi hoặc: “Người thì có thể thành đôi. Nhưng tiểu phụ muốn hỏi điện hạ, người cùng thú làm sao có thể đủ thành đôi?” Vừa nói, hung hăng hất ra móng vuốt của con thú này kềm trên cánh tay mình.

Bắc Đường Tẫn sửng sốt một giây, lập tức phản ứng lại. Người này, tóm lại là long phượng trong nhân gian, dù có thưởng thức thích nữ nhân trước mắt, thì cũng không có thể nhịn nữa.

Mắt lạnh trợn trừng, giơ lên bàn tay, độc ác vung về phía mặt của Thất Nhàn.

Vào một khắc cuối cùng, cứng rắn lấy lại lý trí kéo mình lại.

Nhìn đôi mắt kia của Thất Nhàn không sợ hãi chút nào, thậm chí tròng mắt trong suốt tràn đầy hài hước, Bắc Đường Tẫn nhận mệnh buông tay xuống.

“Nàng rốt cuộc muốn thế nào?” Bắc Đường Tẫn hỏi trong lòng chán nản mang chút ít tức giận: “Ngày đó, nàng chọn Dực Vương gia kia cũng không chọn ta. Hiện tại, nam nhân kia đã đem nàng vứt bỏ, làm sao nàng còn khăng khăng một mực như vậy? Bổn vương rốt cuộc không tốt ở chỗ nào, khiến cho nàng chán ghét như thế?”

Thất Nhàn căm hận nhìn lại hắn một cái, tự cho là đúng như vậy, có thể không khiến người chán ghét sao?

Tức giận răng cắn cắn, Bắc Đường Tẫn lại nhịn nói: “Ngươi. . . . . .”

Cũng không chờ hắn nói xong, liền nghe một trận “Hự hự” kèm theo một tiếng nãi thanh nãi khí thân thân ái ái “Phụ thân” bay về phía hắn.

Thất Nhàn nhếch miệng, đủ số hắc tuyến. Thanh âm này. . . . . . Xem ra không phải là nàng lãng tai. . . . . .

Đảo mắt, người mặc áo bào nhỏ màu tím kia, gục ở trên lưng Cẩu Nhi, gắt gao bắt được lông trắng của Cẩu Nhi, vẻ mặt cười vui, liên mắt đều nhanh thành trăng lưỡi liềm không phải tiểu mập tử nhà nàng thì còn là ai?

Nghe thấy tiếng gọi “Phụ thân” nhiệt tình như thế, làm sao mà cha ruột của nó lại không được loại đãi ngộ này đây?

Hơn nữa, đến lúc này liền chạy về phái Bắc Đường Tẫn, lại không nhìn thấy mẹ ruột của nó cũng đứng ở chỗ này sao?

Cẩu Nhi cũng là nhớ mùi Bắc Đường Tẫn, từ nơi người này lần đầu tiên bắt đi chủ nhân nhà mình, liền bị nó liệt vào danh sách cự tuyệt lui tới.

Lúc này, gặp lại Bắc Đường Tẫn, tức giận như cũ khó khăn mà hạ xuống được. Há to mồm, mặt giận, liền hướng về phía trên người Bắc Đường Tẫn xông tới.

Sau đó nhảy, cao lên ngang trời.

Dưới ánh trăng trong suốt, bóng trắng nhảy ra, dị thường quỷ dị.

Cho nên, một lớn một nhỏ, một lòng giận dữ vui mừng, thẳng tắp muốn đáp xuống trên người Bắc Đường Tẫn.

Da thịt trên mặt Bắc Đường Tẫn run lên, lắc mình muốn tránh đi.

Tiểu Ái Nhàn cũng là tay mắt lanh lẹ, ở trên không trung liền phi thân về phía Bắc Đường Tẫn.

Cử động lần này chân chính khiến cho Thất Nhàn bất ngờ, mở to mắt, đi theo tiểu động tác bổ nhào xuống phía dưới của Ái Nhàn, trái tim nàng thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng của mình.

Cho đến khi bốn móng vuốt của tiểu tử kia thật chặc leo lên trên cổ Bắc Đường Tẫn, Thất Nhàn mới thật sâu thở dài ra một hơi.

Nhưng ngay sau đó lại là tức giận thật sâu, tiểu tử chết tiệt này, làm cái gì ở đây? Mình tân tân khổ khổ sinh nó ra đời, là để cho nó tới chơi đùa với tánh mạng của bản thân như vậy sao? Như thế này, nên hung hăng đánh tiểu tử này một bữa.

Còn có, hai lão đầu kia đâu? Tại sao lại không có trông nom tốt nó, lại để cho tiểu tử này làm loạn như thế?

Trong lúc nhất thời, tâm tư Thất Nhàn tất cả đều đặt trên người tiểu Ái Nhàn, đã quên Bắc Đường Tẫn bị con trai nhà mình “hãm hại” .

Bắc Đường Tẫn tức thì bị nện đến không giải thích được, rõ ràng tránh được đại súc sinh kia, làm sao còn có cái gì đó nện vào trên mặt mình. Lúc này, hắn chỉ có thể cảm giác được đầu bị một trận đại chấn lay động.

Bên tai là tiếng cười “khanh khách” như chuông bạc của trẻ, làm như cực kỳ vui vẻ.

Bắc Đường Tẫn lấy lại bình tĩnh, tập trung tinh thần nhìn lại, lập tức cau mày, khóe mắt giật giật, khóe miệng co rút. Tên tiểu tử này, từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ cũng sẽ không quên, không phải là cái người kia khởi xướng làm hắn chịu nhục sao?

Bàn tay kéo lấy sau cổ của tiểu Ái Nhàn, dùng sức đem tiểu tử này từ trên người mình giật xuống .

Cái gì? Thất Nhàn lại bắt đầu lo lắng, Bắc Đường Tẫn kia ra tay nặng như vậy, con trai nàng làm sao chịu được.

Tiến lên một bước, muốn ngăn lại.

Lại nghe tiểu tử kia ngọt ngào nhơn nhớt hô một tiếng: “Phụ thân!”

Khiến cho trong bụng Bắc Đường Tẫn mềm lại, người còn chưa kịp có động tác phản ứng. Liền thấy tiểu tử kia vươn ra bàn tay nhỏ, đẩy về phía trên ánh mắt của mình.

Bản thân tiểu tử kia lại đột nhiên đem cử động tránh ra xa xa.

Bắc Đường Tẫn không rõ, mở to hai mắt nhìn đồ trong tay tiểu Ái Nhàn.

Cũng ngay lập tức bị vật nóng rát kia hun đến nước mắt chảy ra.

Thất Nhàn đứng ở một bên cũng bị mùi vị này kích thích đến bịt mũi lại, hẳn là hỗn hợp cây ớt cùng cà rốt trộn lẫn với nhau. Tiểu tử này, từ nơi nào chộp tới những thứ này.

Nhìn lại Bắc Đường Tẫn một cái, Thất Nhàn không nhịn được lại vui vẻ. Đã thấy nam nhân chảy nước mắt, chưa từng thấy chảy tràn lan chật vật như vậy, hơn nữa người nam nhân này lại là thái tử một nước.

Chỉ thấy vành mắt của Bắc Đường Tẫn kia đỏ bừng một mảnh, nước mắt chảy xuống như thế nào cũng không ngăn được. Dưới mũi, hẳn là không bị khống chế chảy xuống hai hàng “bạch long” .

Tiểu Ái Nhàn vừa thấy, lập tức ghét đem đầu nghiêng đi xa hơn.

Lúc này không cần Bắc Đường Tẫn kéo, tiểu tử kia giống như con khỉ, bản thân liền theo thân thể Bắc Đường Tẫn, đi xuống.

Cẩu Nhi ở dưới, giương mắt nhìn tiểu chủ nhân nhà mình, rất là ngoan ngoãn đứng ở bên chân Bắc Đường Tẫn.

Tiểu gia “oạch” một tiếng, tuột xuống, vừa lúc ngồi xuống phía trên thân Cẩu Nhi. Lúc này đang “bành bạch” dùng sức phồng lên bàn tay nhỏ, cười đến mấy con ruồi bên miệng cũng có thể bay vào. Thần thái cao hứng kia, làm như phi thường hài lòng biểu diễn lần này của mình.

Thất Nhàn hé miệng giật giật, hai nhân vật này từ lúc nào lại có thể lúc trở nên hữu hảo mà phối hợp ăn ý như vậy rồi?

“Tiểu tử khốn kiếp!” Bắc Đường Tẫn dữ dội rống một tiếng.

Hắn coi như là hiểu, tiểu tử này chính là đặc biệt tới gây sự với hắn. Thanh danh của hắn, thật sự là tất cả đều bị hủy ở trên tay tiểu tử này.

Nhấc chân, muốn đạp tiểu tử đang nhàn nhã đi chơi trên lưng Cẩu Nhi.

Thất Nhàn kinh hãi, tiến lên định ngăn cản.

Cũng là một cổ vị cay trùng điệp bay vào mũi, vốn là trong bụng không không thoải mái lúc này lại càng quay cuồng một trận.

“Nôn” một tiếng, Thất Nhàn không có báo trước chút nào, dưới tình huống không có khúc nhạc dạo đầu, mà phun ra.

Một bụng uế vật cứ như vậy không nghiên không lệch, tất cả đều trút xuống quần áo hoa mỹ của Bắc Đường Tẫn.

Bắc Đường Tẫn mặt mộng “khóc” như cũ.

Tiểu Ái Nhàn mừng rỡ miệng đã mở rộng đến mang tai, ánh mắt thành công híp lại một đường, cười đến thiếu chút nữa ngã nhào phía sau lưng trên mình Cẩu Nhi.

Mà Thất Nhàn sau khi nôn xong, đứng thẳng lại cảm trong bụng nhẹ nhàng khoan khoái, trong nội tâm thư sướng, tóm lại toàn thân sảng khoái rất nhiều.

Vuốt ve lồng ngực của mình, Thất Nhàn đột nhiên cảm thấy không khí quỷ dị. Bắc Đường Tẫn hẳn lại không có tiếng vang gì, chỉ còn lại có tiếng gió, tiếng nước chảy cùng với tiếng cười không chút kiêng kỵ của tiểu tử mập nhà nàng.

Giương mắt nhìn lên, mắt Thất Nhàn lập tức choáng váng.

Còn có thể tìm được thái tử nào càng thêm không chịu nổi đập vào mắt so sánh với Bắc Đường Tẫn sao? Phía trên là nước mũi nước mắt một xấp dầy, trên người lưu lại rượu và uế vật.

Trên mặt Bắc Đường Tẫn lập tức có đủ mọi màu sắc, trừng mắt, trong lúc nhất thời nói không ra bất kỳ nói lời nào.

“Cái này, điện hạ, tiểu phụ đúng là vô Tâm, thật sự là trên người của ngươi cái mùi vị kia. . . . . . Mong rằng thứ lỗi.” Nghẹn cười, Thất Nhàn làm như cực kỳ ủy khuất nói. Đưa tay ra, muốn đem con trai của nhà mình ôm lấy, tránh cho đến lúc đó tiểu tử này không còn kịp nhanh chóng tránh, gặp Bắc Đường Tẫn “chó cùng rứt giậu” hạ độc thủ.

Tiểu Ái Nhàn giẫy cánh tay bắp và chân nhỏ, không vui, càng muốn tránh tránh né né đi về phía trước, trong miệng còn không theo ngừng hô: “Phụ thân!”

Thất Nhàn thật sâu buồn bực, tiểu tử này, còn muốn cái gì nữa?

Giương mắt nhìn lên tiểu Ái Nhàn, đã đến trước mặt Bắc Đường Tẫn.

Tròng mắt Bắc Đường Tẫn đang ác độc mà trừng, làm như muốn một ngụm nuốt hai người mẫu tử vô lương ở trước mắt này.

Thế nào hiểu được cái miệng nhỏ nhắn của đứa nhỏ vô lương kia phun một cái “phốc” một tiếng, đường đường là một thái tử điện hạ lại bị nhổ một ngụm nước miếng về phía mặt. Giống như cực kỳ khinh thường.

Hắn cũng không có quên cái tên xấu xa này.

Nhất thời, lửa cháy đổ thêm dầu. Bắc Đường Tẫn tức càng thêm tức giận, cả người nhịn không được run rẩy lên.

Có ai, dám đường đường chính chính như vậy tới vũ nhục hắn.

Cho dù là trẻ con, cũng không được.

Thất Nhàn trong nháy mắt dở khóc dở cười. Thì ra là nhi tử nhà nàng là muốn làm chuyện như vậy. Thật là ngay cả nàng làm mẹ ruột cũng nhìn không được. Nào có người nào nham hiểm giống như đứa nhỏ này. Còn tự mình đi bổ sung thêm một ngụm nước miếng?

Tiểu tử làm xong một chuyện cuối cùng, lúc này mới ngoan ngoãn trở lại trong lòng mẫu thân nhà mình. Mắt to lóe sáng trong suốt, một bộ dáng tiểu khả ái, thật sự là không tưởng tượng ra một cục cưng ngoan như vậy lại là một tiểu ác ma.