Nhàn Thê Đương Gia

Chương 157: Phiên Ngoại 5: Tự bạch của Tiểu Ái Nhàn (chuyện lừa mẫu thân)




Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Tiểu gia ta tên là Hách Liên Ái Nhàn.

Cái tên này, dĩ nhiên là do người cha vô lương tâm của ta lấy.

Nghe nói, năm đó cha trực tiếp nảy ra cái tên “Ái Nhàn” này.

Hắn cũng không nghĩ, tiểu gia ta là nam nhân nha—— mặc dù nương nói với ta là ta còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao ta cũng là sinh vật phái nam nha, đó là điều không nghi ngờ chút nào. Cái người cha cho tới bây giờ đối với ta luôn thiếu ‘tình ruột thịt’ kia lại đặt cho ta tên của mẫu thân!

Có thể nghĩ, trong nội tâm ta tức giận như thế nào rồi!

Hoàn hảo, ta có một mẫu thân thông minh, đem chữ ‘Nhàn’ kia sửa lại thành một từ đồng âm.

Khụ khụ, nói đến tên, ta tương đối đồng tình với tiểu đệ đệ Kê Kê mặt chết kia, cứ như vậy không giải thích được bị lão cha quăng lên cho hắn cái tên ‘Ái Cơ’.

Khó trách người lười biếng như hắn, lúc sinh xong cũng lười khóc, sau khi nghe thấy cái tên này, thì tức giận liền trừng con ngươi lên.

Cho nên nói, tay nghề đặt tên của lão cha còn cần phải nâng cao nhiều.

Ta bò lên ghế, vỗ bả vai của cha, nói với hắn như vậy.

Ừ hừ, cảm giác này thật tốt, đứng ở trên ghế, ta liền có thể từ trên cao nhìn xuống, quan sát lão cha rắm thúi không ai bì nổi của ta.

Hắn người này rất âm hiểm nha, cảm giác này thật đúng, nhìn cũng chưa thèm nhìn ta, lại đảo qua phía dưới cái bàn, chặt đứt một “Chân” của cái ghế .

Chỉ nghe thấy “Oanh” một tiếng, chiếc ghế trong nháy mắt sụp xuống.

Hoàn hảo tiểu gia ta phản ứng nhanh nhẹn, nhảy xuống, lúc này mới miễn cho ta cùng tiếp đất với nó. Bỏ qua cái ghế đang tiếp xúc thân mật ở dưới kia.

Vẻ mặt của lão cha đen lên: “Hơn nửa đêm, không nên đi quấy rầy người khác.”

Ta hầm hừ, không phải là do hôm qua vào thời khắc mấu chốt lão cha theo mẫu thân khả ái của ta thực hiện “Chế tạo người”, thì ta xông vào sao.

Nhìn đi, lão cha ta lại ghi hận cho tới bây giờ a!

Dừng ! Nếu không phải ta muốn cứu mẫu thân khả ải của ta từ trong dầu sôi lửa bỏng, tiểu gia ta mới mặc kệ “Lão” cha mặt chết đó!

Đang lúc ta cùng cha chuẩn bị bộc phát “Lẫm Nhàn thêm thân” lần đại chiến thứ n, thì nghe thấy một câu nói lành lạnh của mẫu thân: “Phòng thu chi, nhìn xem hai người bọn họ hôm nay làm hỏng bao nhiêu thứ! Như cũ, mỗi người nợ một nửa đi, ghi trên sổ!”

Vị bá bà phòng thu chi liền gian trá nhanh chóng gảy lên bàn tính.

Mà ta, đang chuẩn bị phát động công phu làm nũng với mẫu thân khả ái, thì lão cha âm thầm giống như con thiêu thân ỷ vào bước chân lớn làm ưu thế của hắn, nhanh hơn ta một bước, ôm chầm lấy thắt lưng của mẫu thân ta yêu thích nhất, lập tức giọng nói trở nên mềm mại: “Thất nhi, đây là trứng gà ta vừa mới nhặt lấy, nàng nếm thử xem!” Vừa nói vừa đỡ mẫu thân ngồi xuống.

Cả người ta run run, Thất nhi? “Lão gia này” thật đúng là đủ buồn nôn đi! Nghe thấy âm thanh kia, giống như vừa được bôi qua mật nha!

Chỉ nghe lão cha lại nói: “Nàng đừng lo lắng, ta sẽ không chấp nhất với tên tiểu tử kia.”

Ta liếc mắt, rất không nể tình ở bên cạnh làm ra bộ dạng muốn nôn mửa.

Ánh mắt lạnh lẽo của lão cha đảo tới đây cảnh cáo. Ta rõ ràng đọc được cái ý tứ bên trong đó. Đôi mắt như cá chết kia hoàn toàn để lộ ra tin tức là : lăn xa một chút, tiểu tử thúi!

Ta bĩu môi, lắc lắc ngón út, khiêu khích nhìn trở lại: tiểu gia ta mạn phép không cút! Có bản lãnh ngươi tới đánh ta đi!

Mấy năm này, ta đem bản lĩnh gây chuyện thị phi này phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn, hoàn toàn có thể hiểu được nên làm sao mới có thể khiêu khích sự tức giận sâu kín từ lão cha.

Quả nhiên, lão cha trừng mắt, xắn tay áo lên hướng về phía ta phát công lần thứ hai.

Ta quay đầu nặn ra một giọt nước mắt: “Nương, Tiểu Nhàn hôm nay thật biết điều nga! Cha lại còn muốn đánh ta! Tiểu Nhàn quả nhiên là không nên được sinh ra mà. . . . . .”

Chỉ thấy chân mày của mẫu thân run run: “Lão gia, hôm nay tiểu tử này coi như ngoan ngoãn! Hãy bỏ qua cho hắn đi !”

Hắc hắc! Ta liền biết một chiêu này đối với nương ta rất hữu dụng nha! Mẫu thân ghét nhất nghe thấy hài tử nói rằng bọn họ không nên tới cõi đời này nha.

Hơn nữa, chỉ cần là phân phó của mẫu thân, cha cũng sẽ làm theo.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy không cam lòng của lão cha, ta đắc ý cười “ha ha”.

Cha ơi là cha, ngay cả người nhiều lần khiến ẫu thân vui vẻ, cũng không sánh bằng nhi tử từ trong bào thai của mẫu thân là ta nha. . . . . .

Không đợi ta cười xong, chỉ thấy một bàn tay nhanh chóng đưa đến giữa cổ của ta, đem ta xách như xách một con gà giữa không trung.

Tư thế này, ta làm sao có thể không biết.

Kể từ khi mới ra đời, ta liền bị cha lấy phương thức này ném bay vô số lần rồi!

Ta há mồm muốn mẫu thân đang nói chuyện với bá bá phòng thu chi giúp ta giải vây, thuận tiện xem tướng công của nàng, cha ta đang làm việc ác gì!

Lão cha tay mắt lanh lẹ đã lường trước được, sớm nhìn thấu ý đồ của ta, một ngón tay điểm vào á huyệt của ta (huyệt câm)!

Ta nói rồi lão cha ta rất nham hiểm mà! Lòng của hắn chính là như vậy không có một chút nào đồng tình với nhi tử của mình, càng không có chút nào yêu thương người a!

Theo một đường pa-ra-bol quen thuộc, ta lại tiến hành một đường bay từ không trung.

Xuyên qua cửa sổ, ta hướng về phía cây đại thu trăm năm ở bên ngoài mà bay tới.

Ta rõ ràng nhìn thấy trên cây khô kia lúc trước ta bị ném bay có xuất hiện một cái hố nhỏ hình người.

Ta hết sức đồng tình với nó, ta hoài nghi rằng có một ngày, cây to này sẽ bị cha ta hại chết! Mặc dù phạm nhân đụng trực tiếp vào nó chính là tiểu gia ta, nhưng chân chính đắc tội đầu sỏ là lão cha. Ta nhưng rất quang minh chính đại mà quan tâm đến nha !

Ta yên lặng khấn cầu, đại thụ bá bá à, ngươi nếu có linh, nhất định phải tìm lão cha đáng đâm ngàn dao kia mà báo thù nha!

“Phanh” một tiếng, ta vẫn duy trì tư thế giống nhau, ôm chặt lấy cây khô, co lại cái cổ, tránh khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của ta từ đó mà bị hủy dung.

Dưới tàng cây, có tiếng chê cười của người trong thôn hay lui tới.

Trong nháy mắt ta cảm thấy có một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên. Cũng là lỗi của lão cha! Để ột người thông minh tuyệt đỉnh như thế, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (*) như tiểu gia ta trước mặt mọi người ra bị đánh đến như vậy!

(*) “Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” là để ca tụng một nhân vật siêu phàm, ý nói đời xưa chưa từng có người nào được đến thế, đời sau cũng chẳng bì kịp

Nếu nói Quân tử báo thù, mười năm không muộn, mà không cần vô phép tắc là được! Ta dĩ nhiên cũng muốn lão cha ta niếm qua tư vị như vậy nha! Lúc ta theo cây khô trợt xuống, đã thề như thế.

Quay đầu, nhìn thấy bên trong nhà hàng xóm Hà quả phụ xinh đẹp vẫn luôn mơ ước đối với lão cha ta đang núp ở phía sau đống cỏ, si ngốc nhìn lão cha.

Ai! Ta thật sự đối với ánh mắt nữ nhân này không dám gật bừa, lại có thể coi trọng bề ngoài nhìn tàm tạm, nhưng trên thực tế trong bụng lại càng xấu xa hơn của lão cha ta!

Ta vươn ra ngón trỏ, theo thói quen gạt gạt tóc trên trán. Hoàn hảo! Ta kế thừa huyết thống tốt đẹp của mẫu thân, không có gen mặt chết của lão cha này! Nếu không, trên đời liền thiếu đi công tử anh tuấn như ta rồi!

Đột nhiên, một ý nghĩ nảy lên trong đầu ta. Ta không nhịn được lại dự tính: cha ơi là cha, nếu nói vô độc bất trượng phu, vậy không nên trách nhi tử ta không trượng nghĩa rồi!

Ta vỗ vỗ bụi đất trên người, nhếch lên nụ cười sáng rỡ, bị mẫu thân gọi là âm hiểm nhất, chắp tay đi về phía Hà quả phụ.

“Di di, cha ta bảo ta đem cái này giao cho ngươi.” Ta giả trang hài tử ngoan ngoãn, từ trong ngực lấy ra một cái quần lót tối qua ta lấy từ phòng của lão cha. Vốn là muốn hạ chút độc dược lên trên cái quần này, không nghĩ tới bây giờ vẫn là có chỗ dùng.

“Cho. . . . . . cho cho ta?” Nữ nhân kia kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, đưa tay há miệng run rẩy mà nhận lấy cái quần lót đó, giống như là đang cầm một cái bánh bao không nhân thơm ngon.

Chậc chậc, ta thật rất muốn để nữ nhân này đi tìm đại phu xem chút ánh mắt của nàng.

Nhưng kế hoạch chưa thành công, tiểu gia ta vẫn cần cố gắng. Không thể ở đây mà làm hư kế hoạch.

Ta cười híp mắt: “Là cho ngươi. Di di rất yêu thích phụ thân của ta, có đúng hay không? Thật ra thì cha ta đã sớm chọn trúng di di ngươi rồi!” Nhìn thần sắc đang cười khúc khích của nữ nhân kia, ta tiếp tục nói, “Nhưng mà, ngươi cũng biết, mẫu thân của ta quản rất nghiêm khắc! Nếu như, ngươi cầm lấy vật này đi tìm mẫu thân của ta, nói với mẫu thân ta chuyện gạo đã nấu thành côm, cho dù mẫu thân của ta không đồng ý, cũng sẽ cho ngươi theo chồng nha!”

“Thật?” Nữ nhân kia hiển nhiên hết sức kích động.

Ta vỗ vỗ ngực: “Thật.” Trong bụng nhưng lại cười trộm không dứt, ta biết mẫu thân…không chịu đựng được nhất chính là bị phản bội, ta đây giá họa như vậy, còn có thể không thành công sao?

“Nhưng mà, di di, người phải tìm thời điểm cha ta không có mới có thể đi tới tìm mẫu thân của ta. Để cho phụ thân một chút mặt mũi có đúng không?” Ta liền nhắc nhở, nếu có cha ta ở đó, thì màn trình diễn này nhất định sẽ không thành công rồi! Hiển nhiên là phải tách cha ra, ta mới có thể có thời gian mang theo mẫu thân rời nhà mà trốn đi!

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của nữ nhân kia gật đầu như giã tỏi, ta có chút đồng tình với nàng. Sau khi mẫu thân rời đi, đoán chừng nữ nhân này sẽ bị cha đánh cho tơi bời.

Hà quả phụ kia quả nhiên nghe lời, sáng sớm ngày thứ hai liền giơ lên cái quần lót của lão cha, đấu tranh đi tới nhà trọ.

Cha giống như thường ngày, đi ra ngoài rèn luyện thân thể. Bởi vì Nương của ta vẫn có thể duy trì được khuôn mặt mười năm không thay đổi, khiến cho hắn cảm thấy có áp lực, sợ xuất hiện nam nhân trẻ tuổi hơn mình, đem mẫu thân đoạt đi. Cho nên lúc này hắn mới hăng hái như vậy, chỉ vì có thể rèn luyện ra một thân thể trẻ tuổi mới có thể xứng với mẫu thân.

Muốn ta nói, việc kia thật là uổng phí tâm cơ rồi, hắn rèn luyện như vậy, lập tức có thể trẻ tuổi giống như ta sao? Tiểu gia ta chính là lập chí muốn độc chiếm mẫu thân thông minh khả ái ! Bởi vì mẫu thân ta tốt đẹp như vậy, nếu làm nữ nhân của cha, thì thật sự là quá lãng phí đi.

Mẫu thân vẻ mặt buồn cười nhìn thẳng vào Hà quả phụ đang làm ầm ĩ kia.

Đây cũng là chỗ hấp dẫn nhất mẫu thân của ta, bất kể đối diện với việc gì thậm chí núi lở trước mặt cũng bất động thanh sắc, thật là rất có khí thế, còn có quyết đoán nữa!

Dĩ nhiên, ta cũng không thể trông cậy vào Hà quả phụ kia có thể rung chuyển mẫu thân, tất yếu phải có tiểu gia thông minh như ta ở bên cạnh thổi gió quạt lửa nha!

“Ai, cha cũng thiệt là! Ăn xong lau sạch coi như xong, lại còn để lại chứng cứ xác thực như vậy, làm cho người ta bắt được nhược điểm như vậy! Chậc chậc, đây không phải là muốn nương đối đãi người không tốt sao?” Vừa nói, ta chớp đôi mắt to thuần khiết vô tội nhìn mẫu thân.

Mẫu thân chế giễu tựa như nhìn ta : “Vậy theo con nói, Nương phải làm gì?”

Lòng ta thót một cái, trong nháy mắt kia, ta thậm chí cảm giác ánh mắt sắc bén của mẫu thân xuyên thấu qua ta, mà việc làm của ta chỉ là trò hề cỏn con, không thể che dấu được. . . . . .

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, ta an ủi mình, người nam nhân nào không ăn trộm thịt đây, sự sắp xếp không chút dấu vết nào của ta, nương làm sao đoán ra được chứ?

Ta ho nhẹ, trấn định tinh thần một chút: “Nương, muốn ta nói, hình tượng nam nhân như vậy là không được nha ! Tiểu Nhàn ta sẽ tìm cho người một người khác vừa đẹp trai vừa giàu có và quan trọng nhất, là giống như tiểu Nhàn, trước sau như một, làm một nam nhân quang minh chính đại!”

Mẫu thân cười đến cong cả khóe mắt: “Tiểu Nhàn, con nói đùa sao! Con trước sau như một, trong lòng đều quang minh chính đại sao?”

Ta lần nữa khụ hai tiếng: “Con biết mà, mẫu thân, người đây là đang ám chỉ còn làm người âm hiểm sao, cho dù là sự thật, cũng không cần nói ra dễ dàng như vậy nha.”

Vẻ mặt mẫu thân nhất thời kinh ngạc.

Ta rất rõ ràng, mẫu thân không nghĩ tới ta có thể đoán được tâm tư của nàng. Ta dương dương tự đắc mà nghĩ như vậy.

Bên kia, Hà quả phụ lại bắt đầu diễn thế công nước mắt, lải nhải . Nếu không trực tiếp cho nàng vào cửa, nàng sẽ đâm đầu xuống hồ mà tự vận. . . . . .

Ta bĩu môi, nữ nhân này, diễn thật đúng là không phải bình thường rồi.

Bất quá, lúc này ta có cơ hội rèn sắt khi còn nóng, cháy nhà hôi của.

Ta kéo kéo cánh tay mẫu thân, bày ra một vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : “Nương, hành động lần này của cha, tuyệt đối không thể nữa dung túng nữa! Có một thì sẽ có hai, sau này cha tuyệt đối sẽ cho người mang thêm nhiều nón xanh nữa! Trên thế giới này nam nhân nhiều như vậy, Tiểu Nhàn nhất định sẽ vì người tìm được người so sánh với cha tốt hơn nhiều lần!”

Nương vuốt ve cái trán, cuối cùng vì ta mà thay đổi: “Được rồi, tùy theo con thôi!”

Ta phải kiềm chế vọng động ý định muốn nhảy về phía trước hoan hô, lại nghe thấy Nương nhẹ nhàng mà lầu bầu một câu: “Lúc này con trêu đùa quá trơn rồi, không đi trốn, chỉ sợ cha con sẽ đem con ra băm mất!”

Di? Có ý gì? May là tiểu gia ta đây có đầu óc thông minh, cũng không rõ ý tứ của câu nói sau của mẫu thân.

Bất quá, không sao, ta cuối cùng vẫn mang theo mẫu thân đi ra ngoài, không phải sao?

Ta rốt cục bước ra mà không có lão cha chán ghét kia, chỉ có mẫu thân thân ái hạnh phúc mà bước đi đầu tiên trong nhân sinh của mình nha!

Ta hát lên điệu hát dân gian, ba bước cũng trở thành hai bước trở về phòng lấy bao đồ đã chuẩn bị tốt.

Mẫu thân vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao con nhanh như vậy?”

Ta đắc ý cười: “Sơn nhân sớm có chuẩn bị.” Cái tay nải này, ta nhưng là từ mấy năm trước, đã chuẩn bị, bên trong có thể có rất nhiều bảo bối năm đó mà ta nhập cư trái phép từ trong cung.

Dĩ nhiên, hảo hài tử như ta, sẽ không quên lưu lại tờ giấy cho lão cha.

Gió xuân thổi lên, trên bàn một tờ giấy trắng đang tung bay, nhìn lại một cái, ở phía trên là thể chữ làm sao có thể xinh đẹp mất trật tự như vậy nha.

Chỉ thấy phía trên được lưu lại là: cha, sau này nương sẽ do tiểu gia ta chiếu cố. Dĩ nhiên, nhi tử ta còn là người rất có lòng hiếu thảo. Lấy một đổi lại một, rất có lời cho người nữa! Hà di di, sẽ để lại cho người, chào người nha!

Kí tên: “Người gặp người thích, nhi tử nương thích nhất – Ái Nhàn”.

Tái bút: Cha, nói cho người biết, vì viết một tờ giấy này đã hao tổn “Một ngày khóc” của ta. Ngài vẫn là nhanh chóng tìm phòng, ẩn mình đi, không nên trở thành “Ông lão” nước mắt tung hoành khiến người khác chế giễu nha.

Có thể nghĩ, cha nhìn thấy tờ giấy này thì sẽ như thế nào đây, hình ảnh một vẻ mặt hiểm độc liền xuất hiện trước mắt. . . . . .

Một bao tiền, mang theo mẫu thân, ta vô cùng thỏa mãn mà bước ra khỏi phạm vi của lão cha.

Giang hồ yêu quý của ta, tiểu gia cùng nương tới rồi đây!