Nhàn Thê Đương Gia

Chương 90: Vứt bỏ như giầy cũ




Editor: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Bên trong xe ngựa rộng lớn hoa lệ của vương phủ, nữ chủ dựa trước cửa sổ, vui vẻ xem phong cảnh bên ngoài, nam chủ ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn nàng.

“Nàng có hiểu, đem Huệ phi đưa lên vị trí kia, về sau sẽ ở thế đối lập với nàng.” Hách Liên Vân Lẫm nói ra sự thật. Hắn đương nhiên biết Thất Nhàn suy nghĩ cái gì, cũng biết Thất Nhàn chẳng qua chỉ là suy nghĩ cho Huệ phi.

“Chính là việc này.” Thất Nhàn quay đầu, “Lão gia, chàng không thể không đoạt thiên hạ này sao?”

Trong hoàng cung.

Hách Liên Vân Lam giận dữ nhìn hoàng hậu bên dưới: “Hoàng hậu, ngươi còn gì để nói?” Hoàng hậu làm gì hắn đều có thể mặc kệ, nhưng duy độc chuyện muốn hãm hại Tam Huệ, hắn không thể dễ dàng tha thứ.

Hoàng hậu vẻ mặt trấn tĩnh: “Bệ hạ dựa vào cái gì nói như thế? Nô tì không thẹn với lương tâm, làm sao không có lời nào để nói!”

“Không thẹn?” Hách Liên Vân Lam vỗ bàn, “Hoàng hậu, ngươi phóng hỏa Thanh Huệ cung, muốn đẩy Huệ phi vào chỗ chết, còn dám nói không thẹn?”

Hoàng hậu ngẩng đầu lên, nói từng chữ dõng dạc: “Bệ hạ, vì sao ngay từ đầu ngài liền nhận định là nô tì gây nên? Sao không nói Huệ phi nàng cố ý bày bố trận giả, hoặc là tỷ muội các nàng cấu kết với nhau làm việc xấu, cố ý hãm hại nô tì?” Rất dõng dạc.

“Làm càn! Trước mặt quả nhân ngươi còn dám nói ẩu nói tả như thế?” Hách Liên Vân Lam từ trong tay áo ném ra một cuộn giấy nhỏ, âm thanh lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương vô tội của quả nhân, chính ngươi hãy mở ra xem!”

Hoàng hậu dự cảm thấy không tốt, xoay người đưa tay, mở ra. Vẻ mặt lập tức biến sắc.

Nàng cư nhiên nhìn thấy ý chỉ hỏa thiêu Thanh Huệ cung của hoàng hậu! Phía dưới lại có phượng ấn của nàng!

“Bệ hạ, cái này tuyệt đối là vu hãm (vu cáo hãm hại)!” Nàng khẳng định ý chỉ tìm cận vệ tinh nhuệ đi thiêu Thanh Huệ cung đã bảo lão mama thiêu rồi. Nàng sao có thể lưu lại nhược điểm lớn như vậy cho người khác tìm?

Lão mama? Đột nhiên, hoàng hậu cảm thấy kinh hoàng, lão mama ngày thường vẫn đi theo bên người mình như thế nào lúc này không thấy bóng dáng?

“Hừ, hoàng hậu, ngươi còn khăng khăng một mực?!” Hách Liên Vân Lam hung hăng liếc mắt nhìn nàng một cái, “Xem ra, Lãnh Ly cung mới là chỗ tốt nhất dành cho ngươi!”

Lãnh ly cung? Đó không phải lãnh cung giành cho phế hậu sao?

Hoàng hậu kinh hoàng mở to mắt: “Bệ hạ –”

“Thái tử đi theo mẫu thân như ngươi, thật sự là bất hạnh cho hắn!” Hách Liên Vân Lam nói tiếp,“Từ nay về sau, thái tử liền do Huệ phi dạy đi.” Coi như hắn bù đắp cho Tam Huệ một đứa nhỏ.

“Không! Bệ hạ!” Hoàng hậu lập tức kêu lên, làm sao có thể để cho người khác đoạt con mình? Quỳ bò qua, ôm lấy chân Hách Liên Vân Lam, vội la lên: “Bệ hạ, không thể……”

Hách Liên Vân Lam chán ghét nhíu mày, vội đi qua một bên: “Đưa hoàng hậu đến Lãnh Ly cung!”

Trong lòng các cung nhân âm thầm suy tính, trong cung này chỉ có vài người có thế lực được sủng ái, mà một người bị hủy dung, thịt bị thương, một người bị nhốt vào lãnh cung.

Thực sự chỉ còn lại một mình Huệ phi, thì còn ai dám tranh giành?

“Nếu ta thật sự muốn như thế, nàng sẽ làm thế nào?” Hách Liên Vân Lẫm hỏi, hắn muốn biết, giữa mình và Tam tỷ, nàng sẽ chọn như thế nào?

Thất Nhàn thở dài: “Giúp chàng, bảo vệ nàng.” Đã sớm nhận định, trong chiến tranh của nam nhân, tổn thương cũng chỉ là nữ nhân. Nhưng nàng không muốn kéo Tam Huệ vào.

“Diễm Hoàng triều ngày nay, vốn nên thuộc về phụ vương ta.” Hách Liên Vân Lẫm trầm giọng nói, “Phụ vương không muốn kế vị, vì thế tìm hoàng gia gia, muốn hắn sửa lại thánh ý. Nhưng ngay tại lúc đó, cư nhiên biết được tiên đế không phải là long tử (ý nói con vua) chân chính.”

Không phải long tử? Thất Nhàn cau mi. Tiên đế cư nhiên không phải người hoàng gia Hách Liên? Nói cách khác Hách Liên Vân Lam hắn cư nhiên không có huyết thống hoàng gia! Khó trách, đối với hậu duệ Dực vương Hách Liên Vân Lẫm có kiêng kị như thế, phẫn hận như vậy.

“Phụ vương đối với chuyện này cũng lạnh nhạt, vẫn như trước không nghĩ kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng tiên đế lại không tin, dùng Hồng Môn Yến, tự tay độc chết phụ vương cùng mẫu phi của ta.”

Thì ra đây mới là chuyện xưa thực sự, mang đầy thù hận.

Thất Nhàn chăm chú, tiếp tục nghe.

“Hách Liên Tam Hoài tất nhiên sẽ không tha cho ta, cũng cưỡng chế rót dược cho ta. May mắn lúc đó Cố ninh vương thông hiểu dược lý, tới kịp, cứu ta một mạng.”

Cho nên mới nói Cố gia đối với hắn có ân đi.

Chính là Hách Liên Tâm Hoài làm sao lại thả hắn đi?

“Ngoại nhân chỉ nói toàn gia Dực vương không biết bị quái bệnh gì, chết oan chết uổng. Nhưng là, nội tình bên trong, có ai biết được huyết tinh bẩn thỉu trong đó? Năm đó, thế lực của Hách Liên Tam Hoài ngay cả hoàng gia gia cũng không khống chế được. Hoàng gia gia vì bảo vệ tánh mạng ta, gấp rút điều hậu duệ Dực vương trấn thủ biên cương phía nam, trốn khỏi độc thủ của Hách Liên Tâm Hoài.”

“Hách Liên Tâm Nhụy là chuyện gì xảy ra?” Thất Nhàn đột nhiên nhớ tới công chúa hoàng thất ở Cơ gia kia, thì ra mình đều nghĩ sai rồi.

Chỉ nghĩ Hách Liên Tâm Nhụy cùng Hách Liên Tâm Hoài là huynh muội loạn luân, lại không ngờ, hai người dĩ nhiên là hoàn toàn không có vấn đề gì. Nói như vậy, Cơ Lục Phúc ngu ngốc kia thế nhưng mới là người chính thống thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Hách Liên Vân Lẫm liếc mắt nhìn Thất Nhàn một cái, Thất Nhàn chưa bao giờ là người ngốc, ngày đó mình ở kinh đô viết cho nàng phong thư, kêu nàng xử lý việc kinh doanh dây dưa giữa Chiến gia cùng Cơ gia, đó là muốn nàng hiểu rõ mọi chuyện phát sinh ở Cơ gia.

Dù sao Thất Nhàn cũng là nữ nhi Cơ gia, theo Nhị Tuyệt nói, Thất Nhàn trước kia cùng hiện tại là hai người hoàn toàn bất đồng. Hắn không quan tâm trên người Thất Nhàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn tin tưởng lấy năng lực hiện tại của Thất Nhàn, tuyệt đối có thể tự mình tra xét ra khúc mắc giữa Cơ gia với hoàng gia.

“Hách Liên Tâm Hoài thật ra yêu Hách Liên Tâm Nhụy, nhưng đây cũng là chuyện không thể thông cáo ra bên ngoài. Hách Liên Tâm Hoài lại không muốn công chúa gả cho người khác, liền đem nàng an trí ở Cơ gia. Nữ nhân của hoàng đế, Cơ Nguyên nào dám động? Liền yên tâm.”

Thất Nhàn cảm thấy nhảy dựng một cái, Hách Liên Tâm Nhụy biết rõ quan hệ của Ngũ Nhiêu cùng Vân Lam, mà vẫn không ngăn cản Ngũ Nhiêu vào cung, lấy tính cách của Hách Liên Tâm Nhụy kia, tuyệt đối không phải người cam chịu hiện tại như vậy, biết thế nào là thỏa mãn, chẳng lẽ nàng muốn thực ra là thông qua Ngũ Nhiêu kéo đứa con ngốc của mình nhập chủ hoàng cung?

“Chuyện huyết thống hoàng thất linh tinh, ta chưa bao giờ quản. Ta chỉ muốn báo thù. Nếu người nọ vì giang sơn mà giết cả nhà ta, ta đây liền đoạt giang sơn kia của hắn, khiến hắn sau này cũng không thể sống yên ổn.”

Thì ra đây là nguyên nhân hắn tranh đoạt thiên hạ. Thất Nhàn mỉm cười một chút, ít nhất không giống Hách Liên Vân Lam, không phải vì ham muốn quyền lực.

“Vậy còn chàng?” Ngồi thẳng người, Thất Nhàn hỏi.

“Cái gì?” Hách Liên Vân Lẫm nhìn nàng, không biết nàng hỏi cái gì.

“Trong lòng chàng có phải còn dừng lại ở lúc tám tuổi năm ấy không?” Hỏi rõ ràng.

Hách Liên Vân Lẫm nhìn nàng không nói lời nào. Quả thật, thù hận dưới đáy lòng hắn vẫn làm hắn dừng ở lúc tám tuổi không thể thoát ra được. Hắn hao hết tâm tư, bồi dưỡng thế lực, thậm chí lợi dụng rất nhiều người, chỉ vì để có thể báo thù này. Vì muốn lấy tiểu hổ phù của tiên đế, hắn thậm chí muốn kết hôn với chính đường muội ruột của mình.

Nhưng bây giờ hắn cũng cảm kích hết thảy, nhờ đó hắn mới có thể gặp gỡ Thất Nhàn.

“Ta……”

Hách Liên Vân Lẫm vừa phân vân mở miệng, đã bị đánh gãy.

Chỉ thấy Thất Nhàn mở vòng tay ra: “Đến, Dực vương gia tiểu bằng hữu, đến tỷ tỷ ôm đệ một cái. Tỷ tỷ cho đệ ấm áp, loại bỏ giá rét trong lòng đệ.” Vẻ mặt mang ý trêu đùa.

Hách Liên Vân Lẫm nheo hai tròng mắt, thản nhiên liếc mắt đảo qua nàng một cái. Nữ nhân này, không thể đứng đắn một chút sao?

Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, nữ nhân này bất quá chỉ là muốn đánh vỡ áp lực trên xe mà thôi. Trong lòng tựa hồ như thật sự được ôm ấp.

Triều đình cho tới bây giờ đều liên tục thay đổi, sóng ngầm mãnh liệt.

Mấy ngày gần đây, trên phố đồn đại bệ hạ phế hậu, lập tân hậu. Truyền hoàng hậu Độc Cô Hồng lòng dạ hẹp hòi, thiêu phi tần, giết hoàng tử, không đủ khả năng để làm mẫu nghi thiên hạ. Thiên tử giận dữ, phế hậu cũ, lập nữ nhi môn đình thứ hai Cơ Tam Huệ làm tân hậu.

“Cơ gia kia thật sự là tàng long ngọa hổ a. Con lớn nhất là trạng nguyên văn. Con gái thứ ba là hoàng hậu. Tiểu nữ nhi lại là Dực Vương phi.”

“Chậc chậc, Cơ gia quả thật là đại tộc trăm năm, cho dù về mặt tài lực bị Chiến gia áp chế, nói cho cùng vẫn có căn cơ nồng hậu như vậy. Hiện tại lại là tân quý của hoàng thất, tiền đồ vô hạn.”

“Chiến gia phỏng chừng phải xuống dốc rồi. Vốn chủ mẫu kia thật là người có năng lực, nhưng lúc này đã gả làm con dâu hoàng gia…… Ai, đáng tiếc …..”

Những lời này cho tới bây giờ đều là đề tài được yêu thích nhất sau khi ăn cơm trên phố.

Trong tửu lâu, tốp năm tốp ba kết bạn ngồi, uống ly trà nhạt, nhấp chung rượu thanh. Nếu vểnh tai nghe cẩn thận, thì sẽ thấy khắp nơi đều nghe được đề tài thảo luận về hoàng gia, Chiến gia, Cơ gia.

Góc tửu lâu, một nữ tử thân tố y, búi tóc phụ nhân (phụ nữ có chồng) cúi đầu trêu đùa đứa bé trong lòng, cười ôn hòa vui vẻ hưởng thụ cuộc sống bình thường.

Nếu có người lướt ngang qua người nàng, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn một cái, sẽ kinh ngạc thấy nữ tử này có gương mặt non nớt như oa nhi hoàn toàn không có cảm giác của một phụ nhân đã kết hôn. Lại liếc mắt nhìn động tác trên tay nàng một cái, khóe miệng người đi ngang qua sẽ lập tức co giật.

Chỉ thấy hai bàn tay trắng nõn của nữ tử tùy ý ngắt nhéo khuôn mặt đứa nhỏ trong lòng!

Người qua đường lập tức cảm thấy hiểu được, khó trách nữ tử này tuổi còn nhỏ, khuôn mặt không giống một mẫu thân đã sinh con, ngược lại giống một cái đứa nhỏ lớn. Nữ nhân này, chắc là gả cho người ta làm vợ kế, con trong lòng kia chắc không phải là thân sinh của nàng.

Dù sao, làm gì có người làm mẫu thân nào lại trêu đùa con mình như vậy? (TNN: có đấy =)) gần ngay trước mắt kia kìa hắc hắc)

“Hoàng triều các người thật đúng là đại nhiệt môn nhân a! Nói chuyện này nhiều ngày như vậy, cư nhiên vẫn còn tăng lên mà không có giảm.” Nữ tử tố y ngồi đối diện một nữ tử hoa y, khuôn mặt tinh xảo, tươi cười sáng lạn, ánh mắt lóe sáng, vừa thấy liền biết là quỷ linh tinh.

Nàng cười khẽ nói với nữ tử tố y, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng nữ tử đối diện. Trong mắt hiện lên tham lam. Ai ai, oa nhi kia là nàng và Thất Nhàn mất một lượng sức lực lớn mới trộm ra được từ chỗ lão già áo xám, vì cái gì đến cuối cùng mình vẫn không có phần ôm.

Oa nhi cũng quá non mềm đi, chẳng lẽ là trân độc dưỡng ra oa nhi không giống bình thường, cho nên mới càng khiến người ta yêu thích so với đứa nhỏ bình thường khác?

Xem khuôn mặt tròn vo mập mạp kia, Thất Nhàn trêu chọc thống khoái như vậy, nàng cũng muốn xoa bóp a!

Nghĩ như vậy, tay liền vươn qua. Vừa muốn xoa mặt tiểu oa nhi, mu bàn tay liền hung hăng bị chụp lại.

Thất Nhàn vẻ mặt ghét bỏ: “Ngươi muốn làm gì? Đánh chủ ý gì lên con ta sao?”

“Nhìn nó rất đáng yêu, muốn sờ sờ thôi!” Hoa Hồ Điệp vẻ mặt cười mỉa, sờ sờ mu bàn tay mình.

“Sờ? Ta thấy ngươi là muốn chọc hắn đi. Muốn chọc thì tự mình tìm Lâm công tử sinh một đứa đi!” Thất Nhàn liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục đùa oa nhi trong tay.

Oa nhi này thật sự là rất thú vị !

Nói là độc oa (đứa nhỏ mang độc), nhưng nàng nhìn thế nào cũng chỉ là quật cường hơn so với đứa nhỏ bình thường khác một chút mà thôi.

Chất da này, chậc chậc, nhéo đến xúc cảm thật sự là tốt vô cùng tận a.

Lại nhìn oa nhi này bị mình miết cật lực, thế nhưng trừng mắt tròn thật to nhìn nàng, trong miệng một tiếng cũng kêu không ra.

Miết, lại miết, dùng sức miết! (TNN : ác mẫu a

~)

Oa nhi cũng trừng, lại trừng, dùng sức trừng!

“Hứ!” Hoa Hồ Điệp hừ một tiếng, “Thật nhỏ mọn! Ngươi cũng chẳng phải là đang chơi vui vẻ sao!” Nhìn lại oa nhi vẻ mặt vô tội ủy khuất, thật sự không đành lòng, phỉ nhổ một câu,“Có mẫu thân vô lương tâm như ngươi vậy sao?”

“Ta thích!” Đắc ý trả lời.

“Ba” một tiếng, tiểu oa nhi rốt cục bắt đầu phản kháng. Vươn tay ra, vung lên, cư nhiên đập vào cánh tay đang vươn ra của Thất Nhàn.

Thất Nhàn sửng sốt.

“Vượt bậc nha!” Hoa Hồ Điệp vui sướng khi người gặp họa,“Tiểu tử nhà ngươi cũng không phải đèn cạn dầu a! Xem ngươi làm thế nào còn chơi hắn!”

“Làm sao vậy?” Tiếng nói ôn hòa truyền đến, nam nhân mặc hắc y phụ họa.

“Con ngươi đánh ta!” Quay đầu, Thất Nhàn ủy khuất, cáo trạng.

Hách Liên Vân Lẫm liếc mắt nhìn oa nhi trong lòng Thất Nhàn, nổi giận. Tiểu tử này, đã được nằm ở trong lòng Thất Nhàn? Cư nhiên còn dám đánh Thất Nhàn?

Vươn tay, kéo oa nhi ra.

Ừ, Thất Nhàn gật đầu, nam nhân này cuối cùng cũng có chút giác ngộ làm phụ thân, còn biết giáo huấn con mình.

Vừa ngước mắt, thấy rõ động tác của hắn, Thất Nhàn lập tức mở to hai mắt nhìn, suýt chút ruột gan muốn rơi ra. Nam nhân này rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?

Chỉ thấy cánh tay phải của Hách Liên Vân Lẫm nâng lên, giống như tung cầu, tiểu oa nhi ở không trung xẹt qua thành một đường vòng cung duyên dáng, cứ như vậy bay ra ngoài.

A! Con trai của nàng!

Tửu lâu nháy mắt yên tĩnh.

Mọi người kinh hãi! Rốt cuộc là oa nhi nào xui xẻo, đụng phải cha mẹ như vậy ?

Cao như vậy, đứa nhỏ phỏng chừng là……

Hoa Hồ Điệp nhanh tay lẹ mắt, phi thân tiếp được!

“Ngoan ngoan, tiểu oa nhi, cha ngươi tính tình thật sự lớn a, di di thương ngươi a.”

Tiểu oa nhi bĩu môi, rốt cục mở họng, “Oa oa” khóc rống lên.

Tuy rằng biết Hách Liên Vân Lẫm nếu dám làm như vậy, thì đứa nhỏ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn đau lòng a! Tiểu tử ở trong bụng nàng đợi mười tháng mới ra, như thế nào có thể để cho nam nhân nói ném liền ném như vậy.

Cho dù nam nhân này là cha nó cũng không được!

Cơn giận lập tức dâng lên.

“Ngươi dựa vào cái gì ném con ta?” Tức giận chất vấn.

“Nó cứ chiếm lấy nàng hoài! Nó còn đánh nàng!” Lý do rất đầy đủ.

Thất Nhàn lập tức nổi giận, vừa tức vừa buồn cười, nam nhân này có thể tìm ra lý do không bình thường hơn một chút không?

Một phen biến cố khiến cả tửu lâu ngây ngẩn cả người.

Cả nhà này, thật sự là tổ hợp quái dị a.

“Chúng ta trở về đi.” Nam tử ôn nhu nói, hướng nữ tử tố y vươn tay.

Nữ tử thở dài, cầm tay nam tử: “Trở về thôi.”

Nữ tử hoa y ôm đứa nhỏ “Oa oa” khóc lớn, đuổi kịp.

Để lại một tửu lâu đầy nghi hoặc.

“A! Đó là Dực vương gia!” Đột nhiên, có người sợ hãi kêu lên.

“Khó trách…… Khó trách đối với đứa nhỏ kia như vậy!” Có người bừng tỉnh đại ngộ.

“Nhưng là…… Đứa nhỏ kia, thật đúng là đáng thương a!” Lập tức, lại có người bởi vì tương lai đứa nhỏ mà lo lắng.

Quả nhiên, đúng như lời đồn đãi, Dực vương rất yêu Dực Vương phi, nhưng lại đối với đứa nhỏ thuộc về Chiến gia kia vứt bỏ giống như giày cũ.