Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 153: Mộ Dung Vân Thư tự tin (canh hai)




"Bẩm báo Vương gia, phía sau truyền đến tin tức, lương thảo bị cướp!"

Nghe được binh lính bẩm báo, Hoa Dạ Ly thiếu chút nữa không đứng vững. Thật lâu sau, hắn mới vẫy tay ý bảo binh lính tới báo tin lui ra.

"Vương gia, vì kế hoạch, hiện tại chỉ có thể cúi đầu với Sở Trường Ca." Từ Hộc đề nghị.

Tay phải Hoa Dạ Ly ở trên bàn đấm một cái, phát ra một tiếng vang rất nhỏ, bóng dáng có vẻ vô cùng cô đơn. "Truyền tin cho Sở Trường Ca, lương thảo đổi Thịnh vương, ta ở trong doanh đợi hắn. Trước nửa đêm, nếu không thấy lương thảo, trên đời sẽ không có Thịnh vương."

"Vạn lần không thể, Vương gia!" Từ Hộc nói: "Buông tha Thịnh vương, chẳng khác nào thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng! Sở Trường Ca muốn là mẹ con Mộ Dung Vân Thư, chúng ta có thể dùng bọn họ để trao đổi."

Hoa Dạ Ly nói: "Cho dù cá chết lưới rách, bổn vương cũng sẽ không dùng Mộ Dung Vân Thư để trao đổi với hắn."

"Vương gia..."

"Tâm ý bổn vương đã quyết, ngươi lui ra."

"Vương..." Mới mở miệng, Từ Hộc đem chữ "Gia" nuốt trở lại, hóa thành một tiếng thở dài thật dài, nản lòng rời đi.

Hoa Dạ Ly nhắm mắt lại, lắng nghe ngoài trướng ngựa hí người cười, trong lòng thê lương nói không nên lời. Vì sao hắn hăng hái, khi đụng tới vấn đề Mộ Dung Vân Thư, liền chật vật không chịu nổi? Cho dù là thắng, cũng thắng rất chật vật.

Nếu có thể, hắn thật tình nguyện chính mình chưa từng yêu thương nàng.

*

Sở Trường Ca tiếp nhận điều kiện của Hoa Dạ Ly, lương thảo đổi Thịnh vương.

Sau khi Thịnh vương trở lại đại doanh quân Yến, rõ ràng cảm thấy không khí không thích hợp. Mà loại không thích hợp này, là vì hắn mà có. Cho nên sau khi tan họp hắn liền đem Vệ Chấn Thiên lưu lại mà hỏi.

"Sao lại thế này?" Thịnh vương trầm giọng hỏi.

Vệ Chấn Thiên cũng đang chờ Thịnh vương mở miệng hỏi, liền không cần nghĩ ngợi trả lời: "Có đồn đãi Sở Trường Ca là con Thiên Thành hoàng đế." Làm cho Vệ Chấn Thiên kinh ngạc là, nghe được trả lời của hắn, Thịnh vương lại không có vẻ ngoài ý muốn.

Trầm mặc hồi lâu, Thịnh vương lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc cũng đã truyền ra."

"Vương gia, ngài sớm đã biết thân phận của Sở Trường Ca?" Vệ Chấn Thiên hỏi.

Thịnh vương gật đầu, "Khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở Kim Lăng, ta liền sinh ra hoài nghi với thân phận của hắn. Khuôn mặt kia của hắn, cực kỳ giống mẫu thân của hắn."

Vệ Chấn Thiên: "Hắn xác thực có vài phần giống Yêu Nguyệt tiên tử." Ít nhất đều đẹp làm cho người ta kinh tâm.

"Ta nói không phải là Yêu Nguyệt tiên tử." Ánh mắt Thịnh vương khẽ nhúc nhích, vài giây sau mới tiếp tục nói: "Ta nói là mẹ ruột của hắn, Minh Nguyệt tiên tử, ái phi của phụ hoàng —— Nguyệt quý phi."

Sở Trường Ca đúng là con của Nguyệt quý phi! Vẻ mặt Vệ Chấn Thiên kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, khó trách, khó trách Vương gia biết rõ Sở Trường Ca là em ruột của mình lại chậm chạp không chịu thừa nhận. Năm đó, nếu không phải Nguyệt quý phi mê hoặc Thiên Thành hoàng đế, Vương gia cũng sẽ không rơi xuống như thế, Đại Nghiệp Vương Triều cũng sẽ không chia năm xẻ bảy như hôm nay, khói thuốc súng tràn ngập.

"Thế ngài... Tính làm như thế nào?" Vệ Chấn Thiên hỏi.

Thịnh vương nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không biết."

Vệ Chấn Thiên còn muốn nói thêm, nhưng thấy Thịnh vương tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, nhân tiện nói: "Nếu Vương gia không có phân phó khác, mạt tướng cáo lui đi trước."

"Ừ, đi thôi." Thịnh vương gật đầu, bỗng nhiên lại nói: "Vệ tướng quân."

Vệ Chấn Thiên lập tức dừng lại, xoay người nhìn về phía Thịnh vương, "Vương gia còn có gì phân phó?"

Thịnh vương nói: "Không có phân phó, bổn vương thầm nghĩ muốn hỏi ngươi một vấn đề."

Vệ Chấn Thiên: "Thỉnh Vương gia cứ nói, mạt tướng nhất định sẽ trả lời, không giấu điều gì."

Thịnh vương chần chờ một lát, hỏi: "Bổn vương còn có thể tín nhiệm ngươi không?"

Vệ Chấn Thiên ngẩn ra, trong lòng hiện lên một loại dự cảm không tốt. "Nếu Vương gia cho rằng mạt tướng không thể tin, lúc nào cũng có thể hủy ấn đại tướng quân của mạt tướng." Vệ Chấn Thiên hơi hơi cúi đầu cung kính nói.

Thịnh vương: "Có những lời này của ngươi, bổn vương an tâm. Ngươi đi xuống đi."

"Dạ."

Ra khỏi doanh trướng của Thịnh vương, Vệ Chấn Thiên vừa nhấc mắt, nhìn thấy Sở Trường Ca đang đứng cách đó không xa, trong ánh mắt kia, lộ ra vẻ bị thương không hòa hợp cùng khí chất cao ngạo trên người hắn.

Hắn nghe được lời nói của Vương gia. Vệ Chấn Thiên thu hồi tầm mắt, kéo bước chân nặng nề rời đi. Chỉ mong, Vương gia có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt.

*

Từ Sa Bình trấn đến đại doanh của quân Lương cũng không tiêu phí nhiều thời gian. "Sở Tích Nguyệt" cùng Lý Lăng một đường ra roi thúc ngựa, rốt cục sau mười ngày lên bờ, đem mẹ con Mộ Dung Vân Thư đến trong quân của Hoa Dạ Ly. Dọc theo đường đi, tuy rằng việc nhỏ không ngừng xảy ra, nhưng không có chuyện lớn gì. Điều này làm cho "Sở Tích Nguyệt" cùng Lý Lăng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Lấy tính cách Mộ Dung Vân Thư, không nên thành thật như vậy mới đúng.

"Cho tới bây giờ ngươi thật sự không nghĩ tới bỏ trốn?" Cuối cùng, Lý Lăng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Ngươi thật sự nghĩ râu, lông mi của ngươi do chính ngươi cắt?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại.

"Quả nhiên là ngươi!"

"Không phải ta. Là bọn hắn." Mộ Dung Vân Thư chỉ vào phía sau Lý Lăng, nói.

Lý Lăng quay đầu, chỉ thấy hai gã nam tử áo trắng tuấn mỹ bất phàm đang lạnh lùng nhìn hắn. "Các ngươi là ai?!"

"Truy Hồn."

"Đoạt Mệnh."

Hai người lạnh lùng trả lời.

Lý Lăng ngây ra một lúc, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, "Hai người bọn họ rốt cuộc là loại người nào?"

"Người ngươi đánh không thắng." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

"Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không trốn đi?" Lý Lăng tự mình hiểu lấy. Hai người trước mắt võ công rõ ràng cao hơn bản thân hắn rất nhiều.

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nói: "Có ăn có ở, còn có người mười hai canh giờ không hợp mắt bảo hộ, vì sao ta muốn chạy trốn?"

"... Ngươi không biết nơi này là nhà giam sao?!" Lý Lăng có chút hổn hển, nữ nhân này cũng quá tự tin!

"Dọc theo đường đi, thần không biết quỷ không hay bị trêu cợt, chẳng lẽ còn không khiến ngươi hiểu được một đạo lý sao? Từ một khắc bước vào mảnh đất Trung Nguyên này, ta liền tự do. Ngươi nói một câu rất đúng, Trung Nguyên không nơi nào không là địa bàn của ta, bao gồm nơi này." Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn về phía hắn, nói: "Không có nơi nào là nhà giam của ta. Mặc dù nếu thực sự có, nhà giam này cũng sẽ không lâu dài. Bởi vì, bên người của ta, rất hiếm có người làm được lồng sắt."

Lý Lăng trầm mặc. Thì ra mấy ngày nay, đối với bọn họ mà nói là lo lắng đề phòng, còn đối với nàng mà nói, chính là nhàn đến vô sự, ngắm cảnh —— thưởng thức phong cảnh ven đường, còn hắn cùng với "Sở Tích Nguyệt" lúc nào cũng như gặp kẻ địch, phấn khích biểu diễn.

"Ta còn có một vấn đề không nghĩ ra." Lý Lăng nói.

"Vậy từ từ nghĩ."

"... Mục đích ngươi tới nơi này là gì?"

Mộ Dung Vân Thư phe phẩy đầu hí mắt cười cười, nói: "Ngươi về nhà hỏi thê tử của ngươi một chút, nếu có người nguyện ý vô điều kiện hộ tống nàng đến bên cạnh ngươi, nàng sẽ làm như thế nào."

Lý Lăng ngờ nghệch, tiếp theo bừng tỉnh hiểu ra. Đúng vậy, nơi này tuy rằng là đại doanh của quân Lương, nhưng cách đó không xa về phía trước là nơi quân Yến đóng quân, mà trong quân Yến có trượng phu của nàng. Có người nguyện ý hộ tống nàng đến bên người trượng phu của nàng, cớ sao nàng lại không đi?

Ánh mắt Lý Lăng bỗng nhiên trở nên kỳ quái. Trên đời, sao còn có nữ nhân có thể bình tĩnh lý trí đến như thế?

Nhưng dù sao, người tính chung quy không bằng trời tính. Nàng thông minh, Vương gia cũng không ngốc.

"Ngươi có lúc nào sai lầm không?" Lý Lăng hỏi.

Mộ Dung Vân Thư đang đánh giá bài trí trong phòng, nghe được lời nói của Lý Lăng, tầm mắt dừng một chút, sau đó nói: "Có thể lấy tới cho ta một ngọn đèn không?"

"..." Nữ nhân này không khỏi cũng quá bình tĩnh! "Nơi này là cơ quan do Thạch Nhị tiên sinh cao tay thiết kế. Trên đời không người có thể phá giải, mặc dù là trượng phu Sở Trường Ca của ngươi, cũng chưa từng phá giải qua." Lý Lăng nhắc nhở nàng không nên quá lạc quan.

Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn không nhìn hắn, cường điệu nói: "Ta muốn là ngọn đèn. Dùng để chiếu sáng."

"... Ta đang nhắc nhở ngươi, vào nơi này, trừ khi cùng Vương gia hợp tác, nếu không cả đời cũng không thể chạy thoát ra ngoài."

Aizz, thật sự là gặp phải đối thủ. Mộ Dung Vân Thư nhịn không được nói: "Nam nhân quá ồn ào, phúc khí sẽ không tốt."

Khóe miệng Lý Lăng khẽ run, nói: "Ngươi chưa bao giờ nhận ý tốt của người khác sao?"

"Một ngọn đèn, đây mới là ý tốt ta cần."

"..." Lý Lăng cảm thấy tư duy của mình cùng của nàng hoàn toàn không ở cùng trên một cái trục. Nói nhiều giống như ông nói gà bà nói vịt. Lắc lắc đầu, hắn nói: "Ngươi chờ, ta đi lấy cho ngươi ngọn đèn."

Khi cầm ngọn đèn trên đường quay lại, Lý Lăng bỗng nhiên vỗ đầu, ném ngọn đèn nhanh chân chạy đến địa lao.

"Ngươi còn ở đây?!" Kinh ngạc qua đi, Lý Lăng thở phào một hơi. Thật may, thật may.

Mộ Dung Vân Thư kỳ quái liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Ta đang đợi ngươi lấy ngọn đèn trở về."

Lý Lăng ngây ra một lúc, tiếp theo nhớ tới vừa rồi dưới tình thế cấp bách, nửa đường mình đã đem ngọn đèn ném đi, đang muốn trở về tìm, quay người lại hắn lại nghĩ tới nghi hoặc trong lòng, "Có phải ngươi biết nên phá giải cơ quan nơi này thế nào hay không?"

Mắt phượng Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, kinh ngạc một chút, sau đó cười mà không nói.

Quả thế! Biết được đáp án, Lý Lăng thì thào thở dài: "Khó trách ngươi bình tĩnh như vậy..."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta bình tĩnh không phải vì ta hiểu được cách phá giải cơ quan."

Lý Lăng khó hiểu, "Vậy thì vì sao?"

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Ngươi đã từng ngao du giang hồ, chẳng lẽ không nghe nói qua, Thạch Nhị tiên sinh hiện tại là thợ xây ở Mộ Dung phủ sao?"

"Ta biết. Nhưng hắn hiện tại đã đầu phục Tiểu Lương vương."

Mộ Dung Vân Thư rũ mắt nhìn lá trà chậm rãi nở ra trong chén nước nóng, thì thào cười nhẹ: "Người Mộ Dung phủ ta, làm sao có thể đầu quân theo người khác..."

"Nhưng mà..." Lý Lăng đang muốn biện giải, phút chốc suy nghĩ bay lộn, kinh hãi nói: "Chẳng lẽ... là Thạch Nhị tiên sinh trá hàng?!"

Mộ Dung Vân Thư không lên tiếng, xem như cam chịu.

"Ngươi nói cho ta biết điều này, không sợ ta mật báo với Vương gia?" Lý Lăng hỏi.

Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn về phía hắn, "Ngươi sẽ sao?"

"Sẽ."

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư rũ mắt xuống tiếp tục xem lá trà trôi nổi trong chén, bật cười khanh khách, "Ngươi sẽ không." Ngữ khí mặc dù nhàn nhạt, lại thập phần chắc chắn.

Lý Lăng quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình, nữ nhân này, lại đem hết thảy đều tính rất tốt! Ngay cả lòng người, cũng trốn không thoát tầm mắt của nàng...

"Ngươi dựa vào cái gì chắc chắn như vậy?" Lý Lăng không cam lòng cứ như vậy mà bị nhìn thấu.

"Nếu ngươi muốn mật báo, khi mới đi lấy ngọn đèn, sẽ đi báo với Hoa Dạ Ly." Mộ Dung Vân Thư giải thích.

"Ngươi phái người theo dõi ta?" Kinh ngạc kêu một tiếng, Lý Lăng nhìn về phía hai gã nam tử áo trắng trong phòng, lòng sợ hãi. May mà chính mình mới vừa rồi không báo tin với Vương gia, nếu không, lúc này chỉ sợ đã người một nơi đầu một chỗ. "Ngươi quả nhiên chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc."

"Không, ta đã làm một việc." Khi nói đến những lời này, Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu nhìn về phía tiểu Mộ Dung đang ngồi ở trên giường, tập trung tinh thần háo hức nghe người lớn nói chuyện, nhưng một chút ôn nhu này, lại không dừng ở trên người tiểu Mộ Dung, càng như là xuyên thấu qua bé, nhìn một người khác.

"Một việc thế nào?" Lý Lăng tò mò hỏi.

Mộ Dung Vân Thư nhếch môi một cái, không nói tiếp, cũng không muốn nói tiếp. Sự kiện kia, hiện tại đã trở thành sự kiện nàng nắm chắc nhất.