Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 160: Thúc là tình địch của cha con?




Mộ Dung Vân Thư tưởng rằng sau khi nhóm di nương về nhà mẹ đẻ thăm người thân, trong nhà sẽ thanh tĩnh rất nhiều. Không nghĩ tới vừa mới thanh tĩnh hai ngày, ồn ào lớn hơn từ trước đến nay lại không thỉnh mà tới.

Đã bao lâu không gặp mặt? Bốn năm hoặc năm năm đi.

Còn nhớ rõ lúc ban đầu khi quen biết, hắn lạnh lùng, khô khan như vậy, vĩnh viễn một biểu tình mẹ ruột đã chết. Nay chức vị là Thừa tướng, lại là phụ chính đại thần bên cạnh Thái Hậu, dưới một người trên vạn người, hắn vẫn là nam tử không nói không cười sao?

"Đã lâu không gặp, Nhiếp Thanh." Mộ Dung Vân Thư cười nói.

"Đã lâu... Không gặp." Ngắn ngủn bốn chữ, lại từ trong cổ họng Nhiếp Thanh đánh vài cái mới thốt ra.

"Mộ Dung, ngươi thực không phải bạn chí cốt, cùng Sở đại ca thành thân cũng không cho ta biết một tiếng. Ta còn muốn uống rượu mừng của hai người các ngươi!" Tính tình Phượng Linh vĩnh viễn vẫn không lớn, vừa vào cửa liền líu ríu.

Mộ Dung Vân Thư ha ha cười cười, đang muốn giải thích, chợt nghe bên cạnh truyền đến một âm thanh ——

"Nói con sao?" Sở Mộ Dung túm làn váy Mộ Dung Vân Thư, ngửa đầu hỏi.

Phượng Linh bị bất ngờ cúi đầu xuống, ngạc nhiên kêu lên: "Con là ai?"

"Sở Mộ Dung."

"Sở Mộ Dung? Sở... Mộ Dung?" Phượng Linh cau mày nghĩ nghĩ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Mộ Dung, sao ngươi có thể có con lớn như vậy?!"

"Bé có trước khi cha bé trở thành người Mộ Dung phủ." Mộ Dung Vân Thư cứ thế mà nói.

Phượng Linh bị hoảng sợ, ngây ngốc trong chốc lát mới nói: "Ngươi... Các ngươi cư nhiên sinh con rồi mới thành thân!"

"Mộ Dung nói bé muốn tham gia hôn lễ của chúng ta, cho nên trước hết đem bé sinh ra." Mộ Dung Vân Thư vẫn vô cùng bình tĩnh như trước.

"... Đã lâu không gặp, ngươi vẫn nói ra những điều kinh người."

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, không nói tiếp.

"Mẹ, vì sao con nghe nói khi cha mẹ thành thân con bị điểm huyệt đạo nhốt ở bên trong sài phòng (tân phòng, phòng tân hôn)?"

Ặc. tươi cười trên mặt Mộ Dung Vân Thư cứng ngắc một chút, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu, "Ai nói cho con?"

"Bắc thúc thúc." Sở Mộ Dung đáp.

Mộ Dung Vân Thư: "Hắn nói bậy. Mẹ thương con như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm đem con để ở sài phòng?"

"Nhưng mà Đông thúc thúc bọn họ cũng nói như vậy."

Mộ Dung Vân Thư: "Bọn họ đều là nói bậy, không tin con hỏi cha con."

Sở Mộ Dung theo lời nhìn về phía cha mình đang cười thật bí hiểm, hỏi: "Bắc thúc thúc nói dối sao?"

"Ừ, bọn họ nói dối. Lúc ấy con bị nhốt ở bên trong tân phòng của ta và mẹ con." Sở Trường Ca tươi cười khả ái.

Lời vừa nói ra, ngoại trừ Mộ Dung Vân Thư, toàn trường hóa đá. Tân phòng hay sài phòng, có gì khác nhau sao?

"Nhiếp Thanh, Phượng Linh, các ngươi từ kinh thành đường xa mà đến, một đường tàu xe mệt nhọc, hay là đi nghỉ ngơi chốc lát đi." Không đợi hai người nói, Mộ Dung Vân Thư lại nói với Tiền tổng quản: "Vì Nhiếp đại nhân cùng Phượng tiểu thư chuẩn bị phòng khách."

"Dạ." Tiền tổng quản lĩnh mệnh, lập tức hướng Nhiếp Thanh, Phượng Linh ra dấu "Mời", "Nhiếp đại nhân, Phượng tiểu thư, mời đi bên này."

Phượng Linh vô cùng phối hợp theo sau. Nhiếp Thanh thật sâu nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái mới rời đi.

Người vừa đi, vẻ mặt Sở Trường Ca liền ngưng trọng nói: "Nàng đoán xem, Nhiếp Thanh đến Kim Lăng gây chuyện gì?"

"Dù sao không phải hướng về phía thiếp mà đến." Ngữ khí Mộ Dung Vân Thư thật là thoải mái.

"Vì sao thấy được?"

"Ngay cả biểu ca cũng không thể làm cho thiếp thay đổi chủ ý, những người khác chỉ uổng phí tâm cơ. Nhiếp Thanh cùng thiếp biết nhau lâu như vậy, sẽ không thể không rõ đạo lý này, cho nên lần này hắn tiến đến, nhất định có việc khác. Mà việc này, là chuyện tồn vong của triều đình." Mộ Dung Vân Thư nói.

"Nàng và ta nghĩ giống nhau." Sở Trường Ca nói: "Chỉ là ở Kim Lăng này, ngoại trừ nàng, còn có thể có người nào, chuyện gì trọng yếu đến nỗi phụ chính đại thần phải tự mình ra tay?"

"Không biết." Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư cũng sợ sệt. Tuy rằng khẳng định Nhiếp Thanh không phải hướng về phía nàng mà đến, nhưng Nhiếp Thanh đã đến, tất nhiên cùng Mộ Dung phủ không thoát được quan hệ. Nếu không, hắn sẽ không đến đây. Người giống như Nhiếp Thanh, sẽ không vô duyên vô cớ quấy rầy bằng hữu. Hoặc là thịnh tình không thể chối từ, hoặc là có ý đồ khác. Mà nàng chưa bao giờ mời hắn, như vậy chỉ còn lại có một khả năng —— có ý đồ khác.

Nhiếp Thanh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

*

Qua vài ngày, ba người Đông Nam Tây bị phái đi tìm hiểu tin tức đã trở lại.

"Biết nguyên nhân Nhiếp Thanh đến Kim Lăng không?" Sở Trường Ca hỏi.

"Không biết." Đông hộ pháp lắc đầu, "Nhưng mà chúng ta phát hiện một chuyện kỳ quái khác."

Sở Trường Ca: "Chuyện gì?"

Nam hộ pháp: "Mấy ngày gần đây các đại thần trong triều, lục tục đến Kim Lăng, một số đã đến nơi, một số đang trên đường. Chúng đại thần mặc thường phục, cũng không có hành lý gì, không giống thị sát, lên chức, du ngoạn, cũng không giống chạy nạn, một đường không ghìm cương ngựa, rõ ràng thẳng hướng Kim Lăng mà đến."

Sở Trường Ca nghe vậy mày kiếm nhíu lại, lẩm bẩm nói: "Triều đình đúng là không biết dùng người, các đại thần không lưu lại kinh thành, chạy tới Kim Lăng làm cái gì?"

Mộ Dung Vân Thư cũng vô cùng khó hiểu. Một loạt thay đổi bất thường này, thực sự có hương vị gió thổi mưa giông trước cơn bão.

"Nhiếp đại nhân đang trong phủ sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi Lục nhi ở phía sau.

Lục nhi: "Dạ. Nhiếp đại nhân từ lúc tiến vào đến nay chưa từng thấy đi ra ngoài."

"Phượng Linh đâu?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Lục nhi: "Nhiếp đại nhân không đi ra, Phượng tiểu thư cũng không đi ra ngoài, cả ngày đi theo Nhiếp đại nhân chạy trước chạy sau."

Cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến. Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư nhíu chặt, qua hồi lâu mới nói: "Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Coi như là hắn đến ăn chực uống chực bạn bè, một ngày ba bữa hầu hạ cơm ngon rượu thơm."

*

Trong lòng Nhiếp Thanh thực mâu thuẫn. Biết rõ việc này không có phần thắng, hắn vẫn đến đây. Bởi vì hắn muốn gặp nàng, hận không thể đem một khối trí nhớ về nàng trong đầu hoàn toàn rũ sạch. Bao nhiêu đêm khuya mộng rồi buồn bã tỉnh dậy, bao nhiêu xuân đi thu đến nhớ mãi không quên. Muốn quên lại không thể quên được, muốn gặp lại không thể gặp. Hắn đem tâm tình một đường giấu xuống, cho dù là đứng trong góc không chớp mắt, chỉ cần có thể nhìn nàng, nhìn nàng nhăn mày cười một cái, cũng tốt.

Rốt cục, ông trời có mắt, lại khiến cho hắn có cơ hội đúng lý hợp tình đứng ở bên người nàng.

Chính là, nàng nhất định sẽ không đáp ứng.

Nhiếp Thanh cười khổ, ở Mộ Dung phủ cũng mới vài ngày, nàng lại không tìm hắn. Không hỏi hắn vài năm qua thế nào, không hỏi hắn vì sao đến Kim Lăng.

Nàng không hỏi, hắn cũng không mở miệng được. Coi như hắn tham luyến một chút an ủi cùng nàng ở dưới một mái hiên đi. Đang đợi chờ, đợi cho mọi người đến đông đủ, đợi cho tên đã ở trên dây không thể không bắn...

"Nghe nói thúc là tình địch của cha con."

Nhiếp Thanh bị âm thanh non nớt thình lình vang lên làm hoảng sợ, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bé trai nho nhỏ lạnh như băng ngưỡng mộ nhìn hắn, trên mặt lại biểu lộ vẻ cao ngạo không ai bì nổi, xem thường hết thảy.

Biểu tình nhìn thật quen mắt, giống như đã từng quen biết.

Bỗng nhiên, Nhiếp Thanh nhớ lại lúc mới đến Mộ Dung phủ ngày ấy đã gặp qua bé trai này, hình như gọi là "Sở Mộ Dung", là con của Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca. Nghĩ vậy, khi Nhiếp Thanh lại nhìn bé, thiếu chút nữa nhìn thành Sở Trường Ca.

Thấy Nhiếp Thanh không trả lời, trên mặt nho nhỏ của Sở Mộ Dung lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, tăng thêm giọng điệu, lặp lại, "Nghe nói thúc là tình địch của cha con?"

Không đợi Nhiếp Thanh đáp lời, Phượng Linh không biết từ nơi nào nhảy ra, nắm cái mũi của Sở Mộ Dung nói: "Trẻ con không được hồ ngôn loạn ngữ. Nhiếp thúc thúc là của ta, không liên quan gì đến cha con."

Vẻ mặt Sở Mộ Dung ghét bỏ thoát khỏi tay Phượng Linh, nói: "Tây thúc thúc nói thúc ấy là tình địch của cha con."

"Bọn họ nói hươu nói vượn!" Mày liễu của Phượng Linh lập tức dựng thẳng, lập tức lại vô cùng hòa ái cười nói với Sở Mộ Dung: "Chuyện người lớn, trẻ con không được chen vào, biết không?"

Sở Mộ Dung vô cùng khinh thường nhìn nàng liếc mắt một cái, khốc khốc nói: "Chuyện nam nhân, nữ nhân không được chen vào."

Khoảnh khắc, Phượng Linh bị nước miếng của mình làm sặc, ho đến vẻ mặt đỏ bừng.

"Người đã lớn như vậy, còn giống như trẻ nhỏ." Nhiếp Thanh vỗ nhẹ lưng của nàng nói.

Mặt mày Phượng Linh nhất thời hớn hở, ngượng ngùng le lưỡi, "Người ta bị bé dọa thôi." Mới tí tuổi đã tự xưng là nam nhân. Sở đại ca dạy con như thế nào vậy!

Nhiếp Thanh có chút bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, sau đó nhìn về phía Sở Mộ Dung, hỏi: "Cha con đâu?"

"Theo giúp mẹ con dạo chợ." Sở Mộ Dung nói.

Nhiếp Thanh: "Ta cùng với cha mẹ con là bạn tốt, loại chuyện này, về sau không được nói lung tung."

"Thúc thực không phải là tình địch của cha con?"

"Con có biết tình địch nghĩa là gì không?"

Sở Mộ Dung bị Nhiếp Thanh hỏi, ngây ra một chút mới nói: "Dù sao cũng không phải người tốt."

"Con đi tìm người khác chơi đi." Nhiếp Thanh nói.

Sở Mộ Dung đi rồi, Nhiếp Thanh liền lâm vào trầm tư. Mà Phượng Linh lại trầm tư nhìn chằm chằm Nhiếp Thanh.

Thật lâu sau, Nhiếp Thanh bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Phượng Linh, đặc biệt nghiêm túc nói: "Chúng ta thành thân đi."

"A?" Phượng Linh sửng sốt hơn nữa ngày mới hoàn hồn, "Nhiếp, Nhiếp Thanh, có phải huynh uống lộn thuốc hay không?"

Khóe miệng Nhiếp Thanh méo đi, nghiêm mặt nói: "Ừ, ta uống lộn thuốc, cho nên đột nhiên muốn cưới muội. Chờ thuốc hết tác dụng, lời này liền không tính..."

"Ta nguyện ý!" Phượng Linh lập tức đánh gãy lời nói của Nhiếp Thanh, vạn phần vui mừng nhào đến hắn, ôm cổ của hắn vừa lắc vừa nói. "Nhiếp Thanh, thuốc không hết tác dụng, cả đời cũng không hết. Cho dù hết, huynh cũng đừng mơ trở mặt!"

Nhiếp Thanh bị Phượng Linh vui vẻ cuốn hút, khóe miệng ngoéo một cái, cũng ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Chờ sau khi chuyện ở Kim Lăng xong xuôi, ta sẽ hướng ca của muội cầu hôn."

"Ừ." Phượng Linh gật đầu thật mạnh, tươi cười trên mặt so với trước kia càng rực rỡ.

*

Rất nhanh, chuyện Nhiếp Thanh cùng Phượng Linh định chung thân liền rơi vào trong tai Mộ Dung Vân Thư, người truyền lời là Phượng Linh.

"Mộ Dung, Mộ Dung, Nhiếp Thanh rốt cục đồng ý cưới ta!" Phượng Linh vừa vào cửa tựa như nhặt được bảo vật kêu to.

Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Hắn là cái loại đầu gỗ, có thể lấy ngươi là phúc khí của hắn, người nên chiêu cáo thiên hạ là hắn. Sao ngươi lại có bộ dáng nguyện đem chính mình bán đi?"

"Ngươi không biết." Phượng Linh ngồi ở đối diện Mộ Dung Vân Thư, thần thái sáng láng nói: "Lúc Nhiếp Thanh ở kinh thành, thật nhiều quan to quý nhân đều muốn đem thiên kim của chính mình gả cho chàng, thậm chí có người đem nữ nhi đưa cho chàng làm thị thiếp. Kết quả tất cả đều bị chàng đóng gói tặng trở về. Ta theo chàng lâu như vậy, chàng cũng không nhìn tới, chàng đột nhiên nói muốn cưới ta, ta có thể không hưng phấn sao? Ngươi hỏi Sở đại ca, lúc ngươi đáp ứng lời cầu hôn của hắn, hắn có hưng phấn không?"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhướng mày nhìn về phía Sở Trường Ca, "Hưng phấn sao?"

Sở Trường Ca uống một ngụm trà nóng, từ từ nói: "Ta có hưng phấn hay không, không phải nàng rất rõ ràng sao?" Ngữ khí vô cùng ái muội.

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư kì lạ, sao nàng có thể biết? Đột nhiên, Mộ Dung Vân Thư nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc hôm đó, người nào đó ép buộc cả một đêm...

"Ơ, Mộ Dung, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?" Phượng Linh kỳ quái hỏi.

"Mặt con không đỏ mà."

Phượng Linh trừng mắt liếc một cái đột nhiên nhìn đến cái đầu nhỏ, nói: "Ta là nói mẹ con."

"Mẹ cũng gọi là Mộ Dung sao? Nhưng mà con chưa từng nghe cha gọi như vậy?"

Phượng Linh vừa nghe đã hứng trí, vô cùng hóng chuyện hỏi: "Vậy cha con gọi mẹ con như thế nào?"

""Phu nhân", "Vân Thư", a, có đôi khi còn có thể dùng giọng rất kỳ quái kêu "Bảo..."

"Sở Mộ Dung!" Một tay Mộ Dung Vân Thư kéo Sở Mộ Dung đến một bên, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Sở Trường Ca, nói: "Đều tại chàng, đem con huấn luyện tai thính mắt tinh như vậy, nên hay không nên nghe đều nghe hết!"

"... Đó là trời sinh." Vẻ mặt Sở Trường Ca vô tội, đáy mắt lại nhịn cười, thực thưởng thức vẻ mặt lúc này đã đỏ hồng thẹn thùng không thôi của Mộ Dung Vân Thư.

"Đúng vậy, trời sinh." Sở Mộ Dung mở to hai mắt nghiêm trang nói.

"..." Mộ Dung Vân Thư mặc kệ cha con này, hỏi Phượng Linh, "Các ngươi tính khi nào thì làm việc vui?"

Phượng Linh nói: "Nhiếp Thanh nói chờ chuyện ở Kim Lăng xong, sẽ đi núi Hoa Đà hướng ca ta cầu hôn."

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca trao đổi một ánh mắt, Nhiếp Thanh quả nhiên có kế hoạch gì đó.

Phượng Linh lại nói: "Nhiếp Thanh không có người nhà, cho nên quyết định chờ sau khi đại ca đồng ý, liền trực tiếp ở núi Hoa Đà làm việc vui, đến lúc đó các ngươi nhất định phải tới nha. Nếu thật sự không thể đến, cũng trăm ngàn lần đừng quên sai người đem hồng bao (tiền mừng) đưa tới."

"..." Thì ra hồng bao mới là trọng điểm. Mộ Dung Vân Thư buồn cười hé miệng, nói: "Gần đây hỗn loạn, ngân hàng tư nhân bị cướp rất nhiều, không có tiền cho các ngươi nhiều tiền mừng đâu. Bằng không các ngươi chờ một thời gian, chờ vài năm, lợi nhuận của ta tốt lên, cho các ngươi một hộp vàng thỏi."

Phượng Linh vừa nghe lập tức sửa lời nói: "Vậy thì cũng không cần đâu."

*

Hầu như toàn bộ quan lại trọng yếu của triều đình đều đến Kim Lăng. Hiện tại kinh thành chỉ còn là một cái thùng rỗng không thể nào vững chắc.

Nghe xong ba người Đông Nam Tây báo cáo, Mộ Dung Vân Thư chỉ cười cười, nói: "Xem ra trong nhà vừa có thêm mấy người khách."

"Một lần đến nhiều khách như vậy, thực chật chội." Ngữ khí Sở Trường Ca cũng thực nhàn nhã.

Mộ Dung Vân Thư gật đầu, "Quan lớn dân nhỏ. Không bằng chúng ta đem nơi này giao cho bọn hắn ở đi?"

"Ý kiến hay."

Nghe vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, ba người Đông Nam Tây không khỏi trợn trắng mắt trong lòng. "Đi không được. Ngay khi bọn họ vào thành, cửa thành cũng đóng lại, hơn nữa ở trên tường thành rót dầu hoả. Binh lính thủ thành mỗi người một cây đuốc, một khi có người trèo tường, liền châm dầu hoả, đến lúc đó thành Kim Lăng sẽ bị vây bên trong một biển lửa."

Đúng là tử chiến đến cùng! Trong lòng Mộ Dung Vân Thư kinh hãi, nhìn về phía Sở Trường Ca, muốn xem thử hắn có ý tưởng gì.

Sở Trường Ca cũng kinh ngạc không thôi, một khi thành Kim Lăng bị hủy, triều thần ở đây cũng sẽ bị chôn cùng. Rốt cuộc là chuyện gì, lại khiến bọn họ thà chết không chừa đường lui như thế?