Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 167: "Xâm nhập câu thông’




"Vừa rồi có chuyện gì chàng muốn nói với thiếp?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Nàng nhắc nhở, Sở Trường Ca mới nhớ lại mục đích mình tới nơi này, trong lòng nổi lên một chút cảm xúc, đặc biệt trầm trọng nói: "Nội các nhất trí cho rằng, nay sinh tử của Đại Nghiệp Vương Triều đã vô cùng bị đe dọa, cần hậu cung tham chính."

"Là nội các nhất trí, hay là ý của chàng?" Mộ Dung Vân Thư thực không nể mặt hỏi.

"Nội các." Vẻ mặt Sở Trường Ca thản nhiên, đúng lý hợp tình đáp.

Mộ Dung Vân Thư trầm ngâm giây lát, nói: "Thiếp có thể quyên tiền."

"... Vi phu không đến đòi tiền." Vẻ mặt Sở Trường Ca đen thui.

"Thiếp biết. Nhưng thiếp chỉ có tiền." Mộ Dung Vân Thư nói: "Phiền chàng thay thiếp nói với mấy người bảo thủ, đem trượng phu của mình đẩy vào hố lửa đã là cực hạn, thiếp sẽ không tự dâng chính mình. Đây là vấn đề nguyên tắc."

Khóe miệng Sở Trường Ca run lên vài cái, "Phu nhân thực sự nguyên tắc." Mười phần nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mộ Dung Vân Thư tự động loại bỏ kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, cười nói: "Người phải có nguyên tắc, mới có thể sống tự tại được."

"Nguyên tắc của phu nhân chính là hết thảy phiền toái đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài bao gồm cả vi phu, đúng không?" Sở Trường Ca thực bất đắc dĩ. Người khác cưới là hiền vợ, hắn cưới là vợ nhàn. Khác một chữ lại khác nhau một trời một vực.

"Cũng không phải là tất cả." Mộ Dung Vân Thư nói: "Phải xem là phiền toái gì. Có ít phiền phức, cũng không bỏ được, giống Mộ Dung vậy, thiếp sẽ tự nhận mà không than trách."

Bị điểm mặt, Sở Mộ Dung lại u oán mở miệng, "Mẹ, con còn ở đây."

"Mẹ biết." Mộ Dung Vân Thư vô cùng bình tĩnh.

"..." Sở Mộ Dung cảm thấy làm một người không ai nhìn tới, bảo trì trầm mặc ẩn giấu sự tồn tại là lựa chọn sáng suốt nhất. Vì thế, quay đầu, tiếp tục vẽ vẽ. Vẽ chính mình mười năm sau, cười đến cả người lẫn vật đều vô hại.

Sở Trường Ca đồng tình dò xét liếc mắt tiểu Mộ Dung một cái, sau đó hỏi Mộ Dung Vân Thư, "Như vậy nếu ta gặp phiền toái, nàng sẽ mặc kệ?"

"Không phải đến bây giờ thiếp vẫn quản sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại.

"Có sao?" Rõ ràng nàng chưa từng bước vào thư phòng. Không, đừng nói là bước vào thư phòng, ngay cả phạm vi mười thước quanh thư phòng, cũng chưa từng đi qua. Dù là ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng muốn đi đường vòng, rất giống nơi đó có một đại ôn thần.

"Có." Mộ Dung Vân Thư nói.

Sở Trường Ca thấy vẻ mặt nàng chắc chắn, bỗng nhiên ngộ ra. Hay là... Chẳng lẽ... Ý của nàng là, bản thân hắn chính là một đại phiền toái?

Lòng tự tin vô tình bị đả kích.

"Chúng ta vẫn nên nói chính sự đi." Sở Trường Ca nói.

Biểu tình thất bại của Sở Trường Ca giải trí cho Mộ Dung Vân Thư. Vì thế, nàng từ bi nói: "Tham chính thì miễn đi. Nhưng có gì khó khăn, chàng có thể tới tìm thiếp."

"Không có gì khó khăn." Sở Trường Ca nói, bỗng nhiên trở nên vô cùng trầm mặc.

Mặt Mộ Dung Vân Thư lộ vẻ kinh ngạc, thấy ánh mắt hắn biểu lộ vẻ mỏi mệt, trong lòng bỗng nhiên đau xót, thu hồi tâm tính vui đùa, còn thật sự hỏi, "Cần thiếp làm gì?" Nếu nghĩ ra loại chiêu "Hậu cung tham chính" này, tất nhiên là cần nàng. Tuy rằng với chuyện phiền, việc vặt, đại sự quốc gia nàng tránh còn không kịp, nhưng mà, chỉ cần hắn cần nàng, nàng sẽ ở bên người hắn. Mặc dù bản thân hắn ở bên trong lốc xoáy phức tạp nhất trên đời.

"Không làm gì." Sở Trường Ca bỗng nhiên ôm lấy nàng —— giống như đem trọng tâm đặt ở trên người nàng, thấp giọng nói: "Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là tốt rồi."

Những lời này giống một cây kim nặng nề chui vào trong lòng Mộ Dung Vân Thư, đau đến tan nát cõi lòng. "Thực xin lỗi." Nàng thấp giọng nói.

Khóe miệng Sở Trường Ca nhếch lên, xấu xa nói: "Những lời này của nàng rất không thành ý, ta không chấp nhận."

Mộ Dung Vân Thư cũng cười, "Vậy chàng muốn thế nào?"

Sở Trường Ca nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đôi mắt nhíu lại, ở bên tai nàng phun ra bốn chữ, "Xâm nhập câu thông." (xâm nhập tìm hiểu) Cố ý đè thấp âm thanh ám ách, gợi cảm tột đỉnh, mang theo tà tà không kềm chế được.

Phút chốc, mặt Mộ Dung Vân Thư lập tức hồng đến bên tai, da thịt cả người nháy mắt giống như bị đốt mà nóng bỏng.

Cảm nhận được biến hóa của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca đắc ý cười ha ha.

Lúc này, giả trang làm không khí đã lâu, Sở Mộ Dung nghiêng đầu nhìn cha ruột cười vô cùng ác liệt, liếc mắt một cái, quay đầu, yên lặng đem môi của người trong tranh đang cong lên vẽ cho thẳng. Vẫn là lúc không cười nhìn tốt hơn. Trong lòng Sở Mộ Dung nói như vậy.

Mộ Dung Vân Thư cau mày vừa tức vừa giận thúc Sở Trường Ca phía sau lưng vài cái, sau đó cũng cười theo đến nheo mắt. Áy náy trong lòng dâng lên. Nàng nghĩ, người thần thông quảng đại giống như hắn, mặc dù không cần nàng giúp, cũng có thể ứng phó tự nhiên. Lại quên rằng, người kiên cường, cũng sẽ thê lương khi một mình hăng hái chiến đấu.

Thực xin lỗi. Về sau, thiếp nhất định như bóng với hình bầu bạn bên cạnh chàng, vô luận là vượt mọi chông gai, hay là biển cuộn ba đào, thiếp nhất định, nhất định vĩnh viễn đứng nơi chàng có thể đưa tay với tới. Chẳng sợ tình thế nào cũng chỉ có thể xa xa nhìn chăm chú vào chàng, thiếp cũng muốn dùng ánh mắt của thiếp, cùng chàng đồng hội đồng thuyền. Trong lòng Mộ Dung Vân Thư âm thầm thề.

*

Hôm sau. Sở Trường Ca ngồi trên "Long ỷ" phê duyệt tấu chương. Mộ Dung Vân Thư ngoan ngoãn ở trên ghế nằm bên cạnh hắn xem sách giải trí, ngẫu nhiên đem tầm mắt từ trên trang sách dời qua liếc hắn một cái, theo dõi sườn mặt (đường nét khuôn mặt) hắn, chuyên chú đến phát ngốc, còn ngây ngô cười.

"Nhìn nhiều năm như vậy, còn chưa xem đủ sao?" Vùi đầu cần chính (cần cù chuyên chính), Sở Trường Ca bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi nàng.

Nhìn sườn mặt Sở Trường Ca mà ngây ngốc, Mộ Dung Vân Thư bị bắt quả tang. Sắc mặt 囧. "Chỉ đang nhìn người khác." Chỉ chớp mắt đã bình tĩnh.

Sở Trường Ca ngơ ngốc, "Người nào, lúc nào?"

"Phía sau. Hiện tại." Không cùng lúc, chàng trong mắt thiếp, đó là khác nhau.

Sở Trường Ca ít khi trầm ngâm, có chút hiểu được ý tứ của nàng, lại không hiểu được đầy đủ. Nhưng hắn hiểu được ánh mắt của nàng, cái loại ánh mắt này, đủ để cả đời âm u của hắn trở nên ấm áp.

Vợ như thế, chồng còn cần gì nữa chứ? Sở Trường Ca nhìn nàng, thâm tình cười, "Hiện tại nàng có nguyện ý đứng lên đi vài bước không?"

"Không muốn."

"... Nàng có thể đi vài bước ngồi lên trên đùi ta không?" Sở Trường Ca đổi cách hỏi.

"Có thể." Mộ Dung Vân Thư buông sách đứng dậy đi qua.

Sở Trường Ca tươi cười đầy mặt đem nàng kéo đến ngồi xuống trên đùi mình, một tay ôm thắt lưng của nàng, một tay tiếp tục phê duyệt tấu chương. Mặc kệ chuyện trần thuật trong tấu chương có bao nhiêu ác liệt, khóe miệng vẫn thủy chung xinh đẹp nhếch lên.

Mộ Dung Vân Thư cứng người ở nơi nào đó hơn nữa ngày, mới hỏi: "Không có chỉ thị tiếp theo?"

"Chỉ thị tiếp theo gì?" Sở Trường Ca khó hiểu.

Thái dương Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, "Chàng để thiếp ngồi ở đây, vì muốn thiếp làm tăng gánh nặng cho chân của chàng?"

"... Phu nhân, làm một tiểu thư khuê các học phú ngũ xe*, nàng có thể tìm từ văn vẻ hơn một chút không?"

*Học phú ngũ xa: Thời chiến quốc Huệ Thị là một nhà triết học, ông rất ham đọc sách, sách của ông phải dùng đến 5 xe ngựa mới có thể chở hết. Về sau người ta sử dụng “Ngũ xa thư””, ngũ xa”, ” thư ngũ xa”, ” Huệ xa” … để tỏ vẻ uyên bác hoặc ca ngợi

"Không thể."

"..." Thật đúng là trực tiếp. "Nàng thực không biết lãng mạn như vậy sao?"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy vươn hai tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy cổ của hắn, hỏi: "Chàng không sợ bị Dương Liên nhìn thấy mắng là trầm mê nữ sắc, hoang dâm vô độ sao?"

"Không sợ." Sở Trường Ca cười đến vẻ mặt đắc ý, "Ta đã bắt được nhược điểm của hắn. Hắn không dám mắng ta."

Lúc này, một đạo âm thanh sắc như đao kiếm từ cửa truyền đến, "Cho dù Hoàng Thượng đem vi thần bán vào thanh lâu, lúc này vi thần cũng muốn mắng!" Lời còn chưa dứt, Dương Liên mặc quần áo trắng đã đứng ở trước mặt Sở Trường Ca, phía sau đứng năm đại thần nội các, Nhiếp Thanh cũng có mặt.

Bán vào thanh lâu? Mộ Dung Vân Thư không biết nên khóc hay cười nhìn về phía Sở Trường Ca, đây là đòn sát thủ của chàng?

Vẻ mặt Sở Trường Ca tự nhiên. Không sai, là đòn sát thủ của ta, đáng tiếc hiện tại người nào đó vì mắng ta, ngay cả danh dự trinh tiết cũng chuẩn bị vứt bỏ.

"Hoàng Thượng." Dương Liên vô cùng đau đớn kịch liệt mở miệng, "Xa hoa dâm dật là tối kỵ, Hoàng Thượng thân là vua của một nước, sao có thể xem triều đình như trò đùa, sa vào nữ sắc..."

Sở Trường Ca chịu không nổi ngắt lời, "Ngươi có là nam nhân không? Chẳng lẽ ngươi chưa từng ôm phu nhân của mình? Ngươi ôm phu nhân của mình thì không thành vấn đề, trẫm ôm phu nhân của trẫm thì trở thành thiên lý không tha?"

"Thần chưa cưới vợ..." Bỗng nhiên, Dương Liên bắt lấy hai chữ mấu chốt —— phu nhân?!

Lúc này, Mộ Dung Vân Thư vô cùng phối hợp quay đầu nhìn chúng đại thần, vô cùng bình tĩnh chào hỏi, "Mọi người khỏe chứ." Nàng cơ hồ có thể nghe được âm thanh xương cằm gãy đứt quãng đến từ bốn phía. Kinh ngạc vậy sao? Nam nhân không ôm phu nhân của mình, chẳng lẽ lại ôm nữ nhân bên ngoài? Hay là nói, trong mắt người bảo thủ, phu nhân cũng không nên ôm...

"Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cử chỉ phải đoan trang." Dương Liên đem ánh mắt nhìn về Mộ Dung Vân Thư. Ý là: ngươi là hoàng hậu, hẳn nên rụt rè, không thể tùy tiện ngồi trên đùi nam nhân, cho dù nam nhân kia là trượng phu của ngươi.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhăn mày cười yếu ớt, thản nhiên nói: "Ta có thể không làm hoàng hậu."

Dương Liên: "Hoàng hậu hẳn nên tự xưng là "Bản cung"."

"Ta có thể không làm hoàng hậu." Mộ Dung Vân Thư tươi cười như trước, tầm mắt lại trở nên ý vị thâm trường.

Dương Liên nhíu mày, "Hoàng hậu chính là hoàng hậu, sao có thể nói không làm sẽ không làm?"

Mộ Dung Vân Thư cười nhưng không nói.

Dương Liên lại cảm thấy một luồng áp lực vô hình, đến từ tầm mắt nhàn nhã kia.

Giằng co thật lâu sau, Dương Liên bỗng nhiên ý thức được, nàng nói thật. Chỉ cần hắn nói thêm câu nữa làm cho người nghe mất hứng, nàng sẽ mặc kệ mà buông tay chạy lấy người. Mà theo lời Nhiếp Thanh miêu tả vợ chồng này —— vợ nói chồng nghe, hoàng hậu mặc kệ, hoàng đế tất nhiên cũng sẽ bãi công.

Dương Liên hắn làm quan mười năm, trải qua ba triều, lần đầu gặp phải một đôi Đế hậu kỳ quái như vậy!

Người làm hoàng đế hoàng hậu, không phải sẽ cả ngày ngờ vực vô căn cứ cái này ngờ vực vô căn cứ cái kia, sợ có người cướp lấy đế vị, chủ vị của mình sao? Hai người kia thì ngược lại, sợ người khác không đến cướp.

Quái thai, quái thai! Trong lòng Dương Liên mắng hai tiếng, sau đó thức thời thối lui sang một bên.

Mộ Dung Vân Thư vô cùng vừa lòng nói: "Dương đại nhân giác ngộ rất cao, ngày sau tất nhiên tiền đồ vô lượng."

Nghe vậy, khóe miệng Dương Liên rút hai cái, không phải hắn thanh cao không muốn thăng quan, mà là những lời này từ trong miệng nàng nói ra, nghe như thế nào cũng không giống lời hay.

Ra tay giành thắng lợi. Dấu hiệu tốt. Sở Trường Ca tươi cười, trở lại chuyện chính, bày ra bộ dạng hoàng đế đoan chính, hỏi: "Chúng ái khanh cùng nhau đến tìm trẫm, là có chuyện gì?"

Mọi người cúi đầu trầm mặc không nói. Bọn họ là tới phản đối hậu cung tham chính. Nhưng mà nhìn thấy một màn "Hoàng hậu chiến Dương Liên" vừa rồi, bọn họ làm sao còn dám có nửa câu ngỗ nghịch? Dương Liên thiết diện vô tư không sợ trời không sợ đất, lại bị một câu, một ánh mắt của hoàng hậu dễ dàng đánh bại.

Hai phía lại lâm vào một loại giằng co quỷ dị, không khí trầm mặc.

Qua hồi lâu, Nhiếp Thanh nói: "Hôm nay thần đến, là muốn cùng Hoàng Thượng thương nghị việc ôn dịch."

Lời vừa nói ra, mọi người đều gật đầu phụ họa, "Đúng, đúng, đúng, việc ôn dịch, việc ôn dịch..."

Mày kiếm của Sở Trường Ca nhíu lại, nói một tiếng, "Nhiếp ái khanh cũng đến đây?"

Khoảnh khắc, khóe miệng Mộ Dung Vân Thư cùng Nhiếp Thanh đồng thời rút một chút. Tiếng "Nhiếp ái khanh" này, thật giả tạo làm sao.