Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 173: Mệnh của thỏ trắng nhỏ chỉ có thể là bị ăn




Rất nhanh, tin tức ma giáo bỏ vốn trùng tu Thiếu Lâm Tự truyền khắp toàn bộ giang hồ. Hưởng phúc của giáo chủ phu nhân, mọi người trong ma giáo rốt cục hãnh diện một phen. Mỗi khi lại gặp người mắng ma giáo ác độc thế này thế kia, bọn họ đều có thể hướng cái mũi lên trời hừ lớn một tiếng, "Mắng cái gì mà mắng? Có bản lĩnh ngươi cũng trùng tu một cái Thiếu Lâm tự cho ta xem!"

Sở Trường Ca từng hỏi qua Mộ Dung Vân Thư, vì sao không trực tiếp viết tên của chính nàng. Thì câu trả lời của nàng là —— thanh danh của thiếp đã đủ tốt, không cần mua danh chuộc tiếng —— luôn tự nhiên trước sau như một.

Kỳ thật trong lòng Sở Trường Ca rất rõ ràng vì sao nàng làm như vậy.

"Cám ơn nàng."

Mộ Dung Vân Thư kỳ quái giương mắt nhìn về phía hắn, "Cảm tạ cái gì?"

"Cái gì cũng đều cảm tạ." Sở Trường Ca mỉm cười, tiếp tục lau kiếm.

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Cái gì cũng đều không cần khách khí." Sau đó cùng hắn nhìn nhau cười, mặt mày tươi sáng.

Sau khi nghi thức quy y của Lý Vô Nại kết thúc, các môn các phái đều sớm xuống núi, chỉ có Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca ở lại trên núi nhỏ. Lý Vô Nại đã nói là —— "Tuy rằng Nhị vị thí chủ cùng Phật vô duyên, nhưng mà ở lại trong chùa mấy ngày, cũng có thể nhiễm một chút phật khí. Ngày khác gặp nguy hiểm, cũng có thể gặp dữ hóa lành."

Sở Trường Ca đồng ý lưu lại, nhưng thật ra không vì ý tưởng nhiễm một chút phật khí, mà vì trong lòng hắn còn có nghi vấn —— Lý Vô Nại giết chết Phương Hồng Phi như thế nào.

Nếu Phương Hồng Phi vẫn là Phương Hồng Phi của bốn năm trước, bằng võ công của Lý Vô Nại, căn bản không phải đối thủ của hắn. Mà nếu Phương Hồng Phi dám về Trung Nguyên tìm đến Kim Lăng, võ công tất nhiên không thua ngày trước. Với dạng thực lực cách xa như vậy, Lý Vô Nại muốn thắng Phương Hồng Phi, trừ khi Phật tổ hiển linh. Mà nếu Phật tổ thật hiển linh, bốn năm trước Thiếu Lâm tự sẽ không gặp tai ương ngập đầu...

"Ngày mai sẽ xuống núi theo hướng bắc đi kinh thành, nhân cơ hội này, theo giúp thiếp đi dạo có được không?" Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên cười hỏi, cười đến có chút mê hoặc, mang theo cố ý lấy lòng.

Sở Trường Ca không cần nghĩ cũng biết nàng lại có cái chủ ý quỷ gì, cười cười, nói: "Nơi này không có pháp đàn của Đạt Ma."

Mày liễu của Mộ Dung Vân Thư nhíu lên, "Ai nói thiếp muốn tìm pháp đàn của Đạt Ma?"

Sở Trường Ca: "Không muốn tìm pháp đàn của Đạt Ma, chẳng lẽ nàng muốn tìm hòa thượng, kinh phật cùng trang phục và đạo cụ ngồi xuống niệm kinh?"

"..."

"Ngoài những thứ đó, Thiếu Lâm tự cũng không có cái gì khác."

"..." Mộ Dung Vân Thư bị Sở Trường Ca hỏi á khẩu không trả lời được, ấp úng hơn nữa ngày mới nghĩ ra một câu đặc biệt đúng lý hợp tình mà nói, "Thiếp muốn nhiễm chút phật khí!" Nói xong, vẻ mặt đắc ý nhìn Sở Trường Ca cười.

Rất thành thực, Sở Trường Ca nhướng mày nghiêm trang nói: "Vậy đi pháp đàn của Đạt Ma, nơi đó phật khí rất nhiều."

"Được. Chàng có biết pháp đàn của Đạt Ma ở..." Nói đến một nửa Mộ Dung Vân Thư liền hối hận, phẫn nộ câm miệng, không nhìn một người nào đó bên cạnh nhịn cười nhịn đến nổi mặt rút gân, nhìn chung quanh, nói lời không tiếp theo câu trên, "Trên mặt đất thực sạch sẽ."

"Môn công phu quét rác này thực là bảo vật của Thiếu Lâm tự, từ đời Đạt Ma tổ sư đến nay đã truyền qua mấy ngàn năm, đương nhiên quét sạch sẽ." Sở Trường Ca nói có nề nếp như là có thật.

"..." Hắn đang ‘đề cao’ Đạt Ma tổ sư sao?

*

Hai người một đường trêu chọc lẫn nhau, không chú ý đã đi tới một thiên viện yên tĩnh trong Thiếu Lâm tự.

Nhìn tiểu viện trước mắt, Mộ Dung Vân Thư nói: "Nói không chừng nơi này chính là nơi Đạt Ma sư tổ từng tu hành."

Quả nhiên còn chưa chết tâm. Sở Trường Ca không biết làm gì cười cười, lôi kéo tay nàng hướng bên trong mà đi, "Vào xem chẳng phải sẽ biết?"

"Nghe nói ngồi thiền ở pháp đàn của Đạt Ma sư tổ, cả đời đều có thể gặp dữ hóa lành." Mộ Dung Vân Thư vừa đi vừa nói chuyện.

"Từ khi nào nàng trở nên mê tín như vậy?"

"Sau khi biết chàng."

"..." Được rồi, hắn thừa nhận mình là người nhiều tai nạn. Nhưng mà hắn chưa bao giờ bái quỷ thần, vẫn có thể gặp dữ hóa lành. "Hôn ta một cái, so với đến pháp đàn của Đạt Ma sư tổ ngồi thiền còn linh hơn." Sở Trường Ca nghiêng đầu nhìn về phía nàng cười xấu xa nói.

"..." Mộ Dung Vân Thư vốn định trừng hắn một cái, lại nghĩ nghĩ, dừng lại bước chân, giữ chặt hắn, không nói hai lời kiễng chân hôn một cái trên mặt hắn, sau đó làm như không có việc gì, mặt không đỏ tâm không loạn lôi kéo hắn tiếp tục đi vào bên trong.

Sở Trường Ca bị động tác liên tiếp này của Mộ Dung Vân Thư làm ngỡ ngàng, ngây ngốc đi vài bước mới hồi phục tinh thần lại, dậm mạnh chân, một tay ôm nàng vào trong lòng.

Mộ Dung Vân Thư bị hành động thình lình của hắn dọa ngây người, nhất là đôi con ngươi đen kia câu hồn đoạt phách, lẳng lặng dừng trên người nàng, làm cho hô hấp của nàng cũng không tự chủ được mà dồn dập, tim đập nhanh hơn. Đối diện một lát, đang muốn hỏi hắn muốn làm gì, chỉ thấy miệng hắn nhếch lên, một chút tà mị cười chợt lóe qua trước mắt nàng. Liền sau đó, là tùy ý cuồng nhiệt hôn giống như mưa rền gió dữ.

Nụ hôn này so với dĩ vãng dài hơn, Mộ Dung Vân Thư không chút nào cảm giác được thời gian trôi qua, cho đến khi môi ấm nóng của hắn rời đi, mới ý thức được trong đầu chính mình giống như xuất hiện một đoạn chỗ trống rất dài, rất dài.

Sở Trường Ca nhìn gương mặt Mộ Dung Vân Thư đỏ hồng, cười, một lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng, "Con đã gần năm tuổi, vẫn còn thẹn thùng như vậy. Người không biết còn tưởng ta ép hôn con gái nhà đàng hoàng." Thanh âm thực bất mãn, ánh mắt cũng rất mềm nhẹ.

Mộ Dung Vân Thư cũng tự giễu nở nụ cười. Đúng vậy, con đã gần năm tuổi, chính mình lại vẫn như trước đối với nụ hôn của hắn không chịu nổi. Mỗi một lần hôn môi đều giống lần đầu tiên, ngây ngô đến ngay cả đáp lại cũng không hiểu, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Mỗi lần bị Sở Trường Ca thâm tình mà hôn như vậy, Mộ Dung Vân Thư đều cảm thấy như hóa thân thành thỏ trắng nhỏ, trơ mắt nhìn chính mình bị hắn ăn sạch sẽ. Chỉ khác là, loại bị ăn này không có đau đớn, chỉ có ngọt ngào, hạnh phúc.

Tình đã nồng, ý đã đậm. Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư cảm thấy dưới chân không còn, thân mình mất đi chống đỡ rơi xuống.

"Vân Thư!" Sở Trường Ca quát to một tiếng, bắt lấy tay Mộ Dung Vân Thư, chính mình cũng thuận thế ghé vào trên mặt đất. Lúc đó cả người Mộ Dung Vân Thư đã hoàn toàn dừng ở trong động đột nhiên xuất hiện. "Đừng sợ, đưa luôn tay kia cho ta, ta kéo nàng lên."

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư đem tay kia cũng đưa cho Sở Trường Ca. Một chớp mắt vừa rồi, thoáng hiện trong đầu, là lời tiên đoán của Hồ Bá Cách—— họa chia ly.

Hay, đây là họa chia ly như lời Hồ Bá Cách?

Không, không phải. Đây chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi. Mặt đất đột nhiên sụp xuống là bởi vì gian thiền viện này xây dựng đã lâu, cùng chuyện quỷ thần không liên quan.

Mộ Dung Vân Thư đem bất an trong lòng xua đi, khiến chính mình tận lực bảo trì bình tĩnh.

Sở Trường Ca sợ đột nhiên dùng sức kéo sẽ ảnh hưởng gân cốt cánh tay của Mộ Dung Vân Thư, nhẫn nại một chút một chút đem nàng túm lên trên. Khi Sở Trường Ca có thể chạm đến vai Mộ Dung Vân Thư, tinh thần hăng hái kêu một tiếng, đem nàng ôm lấy, khi hắn vừa dùng một chút lực liền nghe được nàng rút một ngụm khí lạnh. "Làm sao vậy?" Sở Trường Ca khẩn trương hỏi.

Lúc này sắc mặt Mộ Dung Vân Thư trắng bệch, chân mày đau đớn mà nhíu chặt, "Chân của thiếp giống như bị cái gì bắt được vậy."

Sở Trường Ca nghe vậy kinh hãi, chẳng lẽ bên dưới có người? Ý tưởng này khiến cho Sở Trường Ca cũng nhíu chặt mày, đè nặng tức giận trầm giọng nói: "Tại hạ cùng thê tử tản bộ đến đây, cũng không có ý xâm phạm. Mặc kệ các hạ là ai, muốn cái gì, xin thả thê tử tại hạ trước."

Trong động không có trả lời.

Mày Sở Trường Ca nhíu càng chặt, đang muốn nhảy xuống động tìm tòi đến cùng, đã thấy Mộ Dung Vân Thư hướng hắn lắc đầu.

Muốn nói cái gì? Hắn dùng ánh mắt hỏi.

Mộ Dung Vân Thư buông ra một bàn tay, dựa vào tay kia ổn định thân thể, nhấc tay gian nan viết chữ trên tay hắn.

Sở Trường Ca ngưng thần cảm thụ chữ viết trong tay, đến khi Mộ Dung Vân Thư ngừng tay, hắn đem chữ trong đầu lặp lại một lần.

Nét phết, nét sổ, nét ngang, nét ngang, nét sổ... (viết chữ Hán đấy ạ ^^)

Mượn tay người khác.

Sở Trường Ca cả kinh kêu lên, "Phương..." Vừa mở miệng hắn lập tức im bặt. Kẻ địch trong tối, hắn ở ngoài sáng, không thể đả thảo kinh xà.

Mộ Dung Vân Thư hướng hắn hơi hơi vuốt cằm, tỏ vẻ mình cùng đoán thế.

Sở Trường Ca suy tư nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư bóp mạnh tay hắn, dùng khẩu hình môi nói ra một chữ —— kéo. Sở Trường Ca ngây ra một lúc, lập tức nhanh chóng đem nàng ôm lấy, an ổn thả trên mặt đất. "Có bị thương hay không? Có cảm thấy không thoải mái hay không?" Sở Trường Ca một mặt hỏi một mặt khẩn trương xem xét chân Mộ Dung Vân Thư. Khi một vết máu đỏ sậm kia ánh vào mi mắt, đồng tử của hắn cũng nháy mắt bị nhiễm đỏ.

Thấy Sở Trường Ca bỗng nhiên nắm chặt tay nhìn chằm chằm chân của nàng không nói một lời, Mộ Dung Vân Thư lập tức ý thức được sự tình có thể xấu hơn so với nàng tưởng tượng, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Kẻ mượn tay người khác này có độc." Sở Trường Ca cố gắng khắc chế lửa giận đầy ngập bừng bừng bốc lên, nói: "Mới vừa rồi hắn lôi kéo nàng không buông, chính là muốn kéo dài thời gian, khiến cho độc khí công tâm."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy tâm trầm xuống, "Ý của chàng là, độc đã theo chân lan tràn đến toàn thân của thiếp?"

Sở Trường Ca gật đầu. Thậm chí không cho hắn cơ hội điểm huyệt đạo của nàng ức chế độc tố lan tràn.

Lúc này, một đạo âm thanh kinh hoảng từ cửa truyền đến —— "Sao các ngươi lại chạy tới nơi này?! Nơi này là cấm địa của Thiếu Lâm tự!"

Nghe vậy, Sở Trường Ca trầm mặc ba giây, quay mạnh đầu, tầm mắt giống như giết người nhìn thẳng vào Lý Vô Nại một thân áo cà sa, gằn từng tiếng nói, "Ngươi nói ngươi giết Phương Hồng Phi."

Lý Vô Nại rùng mình một cái, cho dù là ngày nóng nhất trong năm, hắn cũng cảm nhận được một cỗ hàn khí từ địa ngục truyền đến, không mang theo một tia sự sống. Trầm ngâm một chút, Lý Vô Nại chấp tay hành lễ nói: "Người xuất gia chú trọng từ bi, Phương thí chủ nguyện ý buông dao mổ..."

"Có tin hiện tại ta liền giết ngươi tắm máu Thiếu Lâm một lần nữa!"

Một cử động nhỏ Lý Vô Nại cũng không dám, nhìn người, không, là dã thú trước mắt này đột nhiên nhảy dựng lên uy hiếp hắn. Lúc này Sở Trường Ca đã hoàn toàn mất đi lý trí, cặp con ngươi kia đỏ rực, giống như mãnh thú hung tàn khát máu. Hắn dám khẳng định, chỉ cần hắn nói tiếp một câu vô nghĩa, giây tiếp theo sẽ bị Sở Trường Ca chém thành nhiều mảnh.

"Thuốc giải." Sở Trường Ca lạnh lùng nói.

"Thuốc giải gì?" Lý Vô Nại khó hiểu, bỗng nhiên nhìn đến Mộ Dung Vân Thư ngồi dưới đất, lập tức hiểu được, "Nàng trúng độc gì?"

Sở Trường Ca không trả lời hắn, lặp lại: " Thuốc giải."

Lý Vô Nại: "Ngay cả nàng trúng độc gì ngươi cũng không nói cho ta biết, ta đi nơi nào tìm thuốc giải cho ngươi?"

"Là Phương Hồng Phi làm ta bị thương." Mộ Dung Vân Thư nói.

Tâm Lý Vô Nại trầm xuống, nói với Sở Trường Ca: "Ta không biết trên người hắn có độc dược. Hơn nữa ta dùng khóa sắt trói tay chân hắn, hắn không thể có năng lực đả thương người..."

"Món nợ này ta sẽ cùng với ngươi tính, hiện tại ta chỉ muốn thuốc giải." Sở Trường Ca lại một lần nữa lạnh lùng đánh gãy hắn.

Lý Vô Nại gật đầu, "Ngươi buông ta ra trước. Ta đi xuống xem chuyện gì xảy ra. Nếu trên tay hắn có thuốc giải, ta nhất định lấy đưa cho ngươi."

"Không có thuốc giải, ta liền giết sạch hòa thượng khắp thiên hạ, khiến cho cả Thiếu Lâm chôn cùng!" Sở Trường Ca buông tay ra nói.

Nửa câu phản bác Lý Vô Nại cũng nói không nên lời. Nếu Mộ Dung Vân Thư thực sự chết đi, cho dù Sở Trường Ca không ra tay, Thiếu Lâm tự cũng không sống yên trên giang hồ.