Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 61: Tự gây nghiệt không thể sống




Rời khỏi Hầu gia phủ, đám người Mộ Dung Vân Thư không lập tức rời khỏi Tịnh Biên thành, mà đi dạo trên đường. Không ai nói muốn đi đâu, cũng không còn ai hỏi muốn đi đâu, như thể tất cả đã sớm đạt thành ăn ý, cứ đi mãi như vậy, đi tới chỗ nào thì là nơi đó.

"Ta cho là, người trong giang hồ đều thích dùng võ lực giải quyết vấn đề. Dùng tiền tài giải quyết vấn đề chẳng qua chỉ là thủ đoạn mà thương nhân sử dụng." Mộ Dung Vân Thư nhìn quán nhỏ bên đường nói.

Sở Trường Ca nói: "Nàng là thương nhân, đây là nàng nói."

Mộ Dung Vân Thư chợt lạnh, hắn muốn nói đây là việc của nàng, cho nên phải dùng thủ đoạn của nàng?

Mấp máy miệng, Mộ Dung Vân Thư lại nói, "Ngươi đem Vương Triều để lại cho Đan Thiểu Vũ, ai tới thay ta khôi phục dung mạo vốn có?"

Sở Trường Ca nghiêng đầu nhìn về phía nàng, nhíu mày cười một tiếng, tiếp theo sau đó đi về phía trước.

Đây là ý gì? Mộ Dung Vân Thư đứng ở tại chỗ suy nghĩ một chút, chợt giật mình một cái, trên mặt đều là kinh ngạc, đi tới cùng hắn song song, hỏi:

"Ngươi cũng biết dịch dung thuật."

“Ừm!" Sở Trường Ca khẽ hất cằm, khóe miệng mang theo ý cười, dáng điệu kia như đang nói ‘nàng cầu xin ta đi, cầu xin ta liền giúp nàng khôi phục dung mạo’.

Mộ Dung Vân Thư vừa buồn cười vừa tức giận, cười không ra tiếng hồi lâu, sau đó nói: "Thật ra thì ta cảm thấy hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp vô song, quốc sắc thiên hương cũng không tệ lắm, ít nhất đi ở trên đường, người ngắm nhìn sẽ nhiều thêm một chút. Nói không chừng, lần sau đi mua món ăn, buôn rau còn có thể tặng ta thêm mấy cọng hành."

Sở Trường Ca buồn cười, cố nén cười hỏi ngược lại, "Ngươi mua qua món ăn sao?"

Đây là trọng điểm sao? Mộ Dung Vân Thư liếc hắn một cái, lại lập tức chạy qua bên đường xem gian hàng đồ chơi nhỏ, chợt nghiêng mắt nhìn, phía trước có bán trâm cài, nghĩ đến Sở Trường Ca đến nay tóc tai bù xù, trong bụng vừa động, muốn đi tới xem, nhưng vừa mới cất bước, lại lập tức bỏ đi cái ý niệm này, xoay người sang bên cạnh mua phấn bột nước.

Không giữ khoảng cách với hắn đã là không nên, giờ phút này sao lại có thể tặng trâm cài tóc, lộ liễu như vậy......

Nàng đang lúc chọn các loại phấn mà trong lòng rối bời, chợt nghe Sở Trường Ca nói ở bên tai, "Thật ra thì, nàng không phải thoa son điểm phấn cũng rất xinh đẹp."

Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, hoảng hốt. Nàng dằn lại sự e thẹn trong lồng ngực, hỏi: "Ngươi chỉ gương mặt nào?"

"Đương nhiên là......" Sở Trường Ca cố ý dừng một chút mới lên tiếng: "Mặt của nàng."

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ nâng lên, cúi đầu làm bộ như không nghe thấy, lại nhìn một lát, rồi bỏ đi.

Buôn bán không được, người bán hàng rong vô cùng buồn bực trợn mắt nhìn Sở Trường Ca một cái, thầm nói: "Không có tiền mua phấn liền khen nữ nhân không thoa phấn cũng đẹp, người tuổi trẻ bây giờ a, ngọt ngào, nhưng không có nửa điểm chân tình......"

Cái âm thanh oán trách này, đương nhiên không giấu được tai bậc võ lâm cao thủ tai thính mắt tinh. Sở Trường Ca cười một tiếng, chỉ làm như không nghe thấy.

Tứ Đại Hộ Pháp thấy giáo chủ đại nhân lại như thế ‘đại lượng’, cũng học người bán hàng rong kỳ dị nói: "Miệng lưỡi trơn tru, không có nửa điểm chân tình......"

Mộ Dung Vân Thư kỳ quái nhìn về phía Sở Trường Ca, "Bọn họ nói gì?"

Sở Trường Ca nói, "Lúc bọn họ nói điểu ngữ (ngôn ngữ loài chim), ta luôn nghe không hiểu."

Tứ Đại Hộ Pháp rất bị đả kích. Chỉ là, có một loại người, trời sinh biết tiến biết thoái, một khi bắt được cơ hội, sẽ phản kích. Mà bọn họ chính là thứ người như thế.

Đông hộ pháp: "Ta nhớ được trong Tịnh Biên thành này có một Hối Phong Tiền trang."

Nam hộ pháp: "Phu nhân, người đã lâu không có đến Tiền trang kiểm toán rồi, đi xem một chút thôi."

Tây hộ pháp: "Đúng vậy a, đi xem một chút, nói không chừng, sẽ có thu hoạch ngoài dự đoán."

Đến phiên Bắc hộ pháp thì lại không nói lời gì, hắn không biết làm gì khác hơn, chỉ nhìn Mộ Dung Vân Thư, dùng sức gật đầu, đi đi đi đi, chúng ta sẽ không hại ngươi.

Mộ Dung Vân Thư biết bọn họ tích cực đề nghị nàng đến Tiền trang như thế, trong đó phải có mờ ám, nhìn Sở Trường Ca lần nữa, thần sắc tựa hồ có chút không được tự nhiên, vì vậy càng thêm khẳng định suy đoán của mình, nói: "Vậy thì đi đi. Chỉ là trước phải khôi phục dung mạo vốn có." Lấy bộ dáng bây giờ đến Tiền trang, không ai có thể nhận được nàng, đi cũng là uổng công.

Sở Trường Ca cũng thích nhìn bộ dạng thật sự của Mộ Dung Vân Thư, cho nên không nói hai lời, liền phân phó Đông Nam Tây Bắc bốn người đi mua dược liệu, hắn là cùng với nàng đi trở về khách điếm.

Người tinh thông dịch dung thuật, muốn ‘rửa mặt’, đương nhiên là thuận buồm xuôi gió. Sở Trường Ca phối nước thuốc xong, liền nhanh chóng giúp Mộ Dung Vân Thư tẩy đi cả mặt bôi thuốc, khôi phục diện mục thật sự.

Mộ Dung Vân Thư lẳng lặng nhìn mình trong gương đồng, dường như đã có mấy đời. Quả nhiên chỉ có đồ đạc của mình, mới là tốt nhất.

"Đến Tiền trang thôi." Nhất thời thiếu kiên nhẫn Bắc hộ pháp thúc giục.

Mộ Dung Vân Thư đầy bụng hồ nghi, rốt cuộc có chuyện gì, để cho bọn họ cấp bách không thể đợi như thế......

Vừa mới vào cửa lớn của Tiền trang, chỉ thấy tổng quản Tiền trang giống như là gặp được Bồ Tát sống, cực vui mà khóc."Đại Tiểu Thư, người cuối cùng đã tới. Lão bộc hôm qua đã cho người cưỡi khoái mã (*) hướng Kim Lăng đưa tin, đang mong mỏi người sớm đến một chút, không ngờ nháy mắt người đã tới rồi."

(Như kiểu ngựa tốc hành, chạy hết tốc lực)

Mộ Dung Vân Thư nghe được không hiểu ra sao, "Tiền trang đã xảy ra chuyện?"

Tổng quản thở dài một tiếng, nghiêm trọng gật đầu, nói: "Tối hôm qua, tám rương bạc trắng trong kho bạc không cánh mà bay rồi."

Không cánh mà bay? Mộ Dung Vân Thư lặng mất mấy giây, chợt nhớ tới vẻ mặt của bốn người Đông Nam Tây Bắc lúc mới vừa đề nghị tới Tiền trang, lại nhớ tới chuyện người nào đó dùng bạc ‘chuộc’ nàng...... chẳng lẽ...... chẳng lẽ......

Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Đông Nam Tây Bắc, chỉ thấy bốn người cũng nhìn nàng, trên mặt đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau.

Mộ Dung Vân Thư lập tức đã hiểu, thì ra là câu ‘tiền tài là vật ngoài thân’ của người nào đó ý đầy đủ là —— tiền tài của ngươi, là vật bên ngoài thân thể của ta......

Mộ Dung Vân Thư thấy buồn cười, cũng nhìn về phía Sở Trường Ca, trên mặt không khỏi mang theo một nụ cười, trong nụ cười kia tràn đầy ý nhạo báng, mặc dù một chữ không thốt ra, nhưng Sở Trường Ca có thể tiếp nhận rõ ràng ý tứ nhắn nhủ trong nụ cười này—— nàng đang chờ hắn chột dạ, lúng túng, không đất dung thân.

Chỉ tiếc, người như Sở Trường Ca, trời sinh đã không hiểu được cái gì gọi là chột dạ, lúng túng, không đất dung thân. Ở trong tự điển của hắn, chỉ có ‘ta cao hứng, ta thích’... Tam Tự kinh. Kẻ mong nhìn hắn lúng túng tức cười, vậy mới chính là đáng chê cười.

Sở Trường Ca vô cùng thản nhiên cười với nàng một tiếng, nói: "Không sai, bạc là ta lấy đi, chỉ là lông cừu mọc trên thân cừu, ta toàn bộ dùng để chuộc nàng."

"Ta hiểu. Nhưng......" Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn trầm mặc mấy giây, tiếp tỉnh táo dị thường nói: "Đừng quên bồi thường tiền thay khóa."

Không đợi Sở Trường Ca mở miệng, tổng quản liền thê thê thảm thảm nói: "Khóa không có hư, cửa hư."

Phút chốc, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy gân xanh trên trán bắt đầu nhảy loạn, trong đầu vĩnh viễn nhắc đi nhắc lại câu này của tổng quản ‘khóa không có hư, cửa hư’......

Hồi lâu, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên cảm giác được, nàng nên may mắn, Sở Trường Ca hủy đi chỉ là cửa, chứ không phải kho bạc.

Sở Trường Ca tựa như ngại nàng chịu đả kích còn chưa đủ, cười nói: "Tiền đổi cửa, ta đã sớm ở lại trên đất rồi."

Hắn thật là có dự kiến trước! Mộ Dung Vân Thư cảm khái khẳng định, mình bị cứu, đồng thời cũng bị đùa bỡn. Nàng thật không hiểu nổi, tại sao người này rất vui vẻ biến chuyện phức tạp trở nên đơn giản, dáng vẻ còn vô cùng hưởng thụ......

Đang lúc Mộ Dung Vân Thư rối rắm làm như thế nào đánh trả, Đan Thiểu Vũ xuất hiện, mang theo mười binh lính cùng mười mấy người trong giang hồ, trong đó bao gồm Vương Triều cùng Trương Dụ đã trở lại diện mục thật sự. Chỉ là, khiến cho Mộ Dung Vân Thư chú ý, là một người khác.

Nhìn đám người quen biết cũ mặt đắc ý, hung hăng tiến tới, Mộ Dung Vân Thư khẽ nhíu mày, thấp giọng ngạc nhiên nói, "Hắn làm sao tới nữa rồi?"

Tổng quản cho là ‘hắn’ trong miệng nàng chỉ là Đan Thiểu Vũ, vì vậy nói:

"Lão bộc mới vừa sai người đi về phía Hầu gia báo án, Đan tướng quân chắc là tới tra chuyện ngân lượng mất tích."

Sở Trường Ca thở dài nói: "Thật là trời xui đất khiến."

Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, nói: "Cái này gọi là tự gây nghiệt không thể sống." Rõ ràng có vô số phương pháp đơn giản để cứu nàng, hắn lại muốn lượn quanh một vòng lớn như vậy, có thể trách ai?