Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 74: Tranh hôn




Hôm sau, tin tức tiểu Lương vương sắp cưới Mộ Dung Vân Thư liền truyền khắp đất Thục châu, rất nhanh đã truyền ra khỏi Thục châu, truyền tới hoàng cung cũng lọt vào trong tai các phiên vương. Đại Nghiệp Vương Triều chia thành chín Châu, đế đô ở Kinh châu, tám châu khác do tám vị phiên vương chia ra trấn giữ, thế lực ngang nhau, kiềm chế lẫn nhau. Hôn ước của tiểu Lương vương cùng Mộ Dung Vân Thư hôm nay, không thể nghi ngờ sẽ đem loại thăng bằng này đánh vỡ. Hoàng đế hoảng hốt, tám vị vương gia rung động.

Bên trong Đế đô, trong Tử Cấm thành, trên điện Kim Loan, hoàng đế mặt rồng giận dữ, vỗ án..., "Mộ Dung Vân Thư thật là to gan, lại dám cùng Lương vương kết thân! Khó trách nàng ta ban đầu cự tuyệt trẫm chỉ hôn!"

"Hoàng thượng bớt giận." Chúng đại thần đồng thời hô.

Hoàng đế ‘hừ’ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Sau khi bãi triều, Hoa Lăng Thiên lập tức đi tới Ngự Thư Phòng, "Phụ hoàng bớt giận, theo nhi thần biết, Mộ Dung Vân Thư đã sớm đính hôn cùng giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca tuyệt sẽ không gả cho người khác. Trong này phải có kỳ quặc." Hoa Lăng Thiên chờ lệnh nói, "Xin phụ hoàng chấp thuận cho nhi thần đến Thục châu tìm tòi hư thật."

"Không được!" Hoàng đế quả quyết cự tuyệt, "Phụ tử của Lương vương lòng muông dạ thú, con đến Thục châu, không khác nào dê vào miệng cọp, quá nguy hiểm. Con cứ ở lại trong cung chuyên tâm học tập kế sách trị quốc. Chuyện đi Thục châu, trẫm sẽ giao cho những đại thần khác."

"Nhưng......"

" Ý Trẫm đã quyết, con lui ra trước đi."

"Dạ, phụ hoàng."

Hoa Lăng Thiên vừa rời đi, hoàng đế liền triệu kiến mật sử, nói: "Truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Hộ Bộ Thị Lang Nhiếp Thanh lập tức tiến về phía Thục châu, ngăn cản hôn sự của Mộ Dung Vân Thư cùng tiểu Lương vương."

Cùng lúc đó, phiên vương các nơi rối rít phái người tiến về phía Lương vương phủ ở Thục châu, ngoài mặt là tới chúc mừng, trên thực tế lại vì tìm tòi hư thật. Nếu Mộ Dung Vân Thư thật sự cùng Hoa Dạ Ly liên thủ, bọn họ cũng thuận theo chiều gió.

Chỉ tiếc, giữa các Châu cách xa nhau vạn dặm, đường xá xa xôi, vì vậy các lộ sứ giả còn chưa tới, Lương vương phủ cũng đã khua chiêng gõ trống làm đám cưới.

Không có mười dặm hồng trang, không có đại kiệu tám người khiêng, Mộ Dung Vân Thư trực tiếp ở khách viện Lương vương phủ đội mũ phượng quàng khăn vai, chỉ chờ ngày tốt giờ lành vừa đến, gả vào chủ viện.

Từ cửa lớn đến cửa sau, từ trên xuống dưới của Lương vương phủ, nơi nào có thể dán chữ, toàn bộ đều dán lên chữ ‘囍’ đỏ thẫm, quả nhiên là vui mừng.

Bên trong tân phòng, Mộ Dung Vân Thư đã trang điểm xong, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương đồng ngẩn người, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Ở sau lưng nàng hai nha hoàn đứng rất quy củ, hỉ nương thì ở một bên lẩm bẩm các loại quy định cứng nhắc.

"Tiểu thư." Lục Nhi mặt thần thần bí bí từ bên ngoài đi tới, lên tiếng thu hút sự chú ý của Mộ Dung Vân Thư.

"Chuyện gì?" Mộ Dung Vân Thư thông qua gương nhìn về phía nàng.

Lục Nhi liếc nha hoàn cùng hỉ nương một cái, nói: "Kiếm một chỗ nói chuyện."

Nói xong, Lục Nhi ra bên ngoài gần cửa sổ, Mộ Dung Vân Thư đi một bước liền dừng lại.

"Tiểu thư." Lục Nhi quay đầu lại hỏi, "Sao vậy?"

"Ta nhường em một bước." Mộ Dung Vân Thư vô cùng thản nhiên nói.

Lục Nhi nghe vậy dậm chân một cái, hổn hển đẩy nàng đến góc tường, lại cảnh giác dò xét nha hoàn cùng hỉ nương một cái, mới thấp giọng mà nói: "Tiểu thư, hôm nay em nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra được một biện pháp tốt, có thể để cho người không cần gả cho tiểu Lương vương bại hoại đó!"

"A?" Mộ Dung Vân Thư nâng lên đuôi lông mày xinh đẹp, nói: "Em có biện pháp tốt gì?"

"Tìm người gả thay." Lục Nhi đắc ý nói.

Mộ Dung Vân Thư giả bộ tỏ ra bộ dạng rất hứng thú gật đầu một cái, nói: "Tìm ai?"

"Tìm...... Tùy tiện tìm nha." Lục Nhi nói.

"Tùy tiện đi nơi nào tìm?"

"Đi...... Đi...... Em còn chưa nghĩ tới." Lục Nhi vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu không, người để cho em suy nghĩ lại?"

"Không còn thời gian rồi."

"Nhưng là......" Lục Nhi nóng nảy, "Tiểu thư, người không thể gả cho tiểu Lương vương bại hoại đó được, nếu người gả cho hắn rồi, cô gia làm sao bây giờ?"

Lục Nhi từ khi vào cửa, không ngừng nói những lời xâm nhập vào trong lòng Mộ Dung Vân Thư, cũng làm cho đôi mắt trong suốt vốn không chút gợn sóng kia, khơi dậy rung động. "Chuyện của hắn, không cần ta quan tâm." Nàng lạnh như băng nói.

Lục Nhi nháy mắt mấy cái, "Gì? Tiểu thư, có phải người cùng cô gia cãi nhau hay không?" Không đúng nha, cô gia ở đâu vẫn còn chưa biết, tiểu thư sao lại cùng hắn gây gổ chứ? Nhưng giọng nói kia của tiểu thư, rõ ràng là đang cùng cô gia giận dỗi.

Mộ Dung Vân Thư không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Em lại vào trong sân trồng thêm gốc cây nữa đi."

Lục Nhi trợn mắt há hốc mồm, nàng không nghe lầm chứ? Bây giờ lửa cũng đã cháy đến nơi rồi, tiểu thư sao lại còn nhớ đến chuyện trồng cây cỏ gì nữa chứ?

Mộ Dung Vân Thư hướng hỉ nương cùng nha hoàn nói: "Các ngươi cũng đều đi ra ngoài, giờ lành đến trở lại gọi ta, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

"Vâng" hỉ nương cùng nha hoàn nối đuôi thối lui.

Lục Nhi mặt cũng không hiểu vừa nói thầm vừa đi ra ngoài, thuận tiện thay chủ nhân đóng cửa lại.

Sau khi mọi người rời đi, Mộ Dung Vân Thư liền gỡ bỏ mũ phượng trên đầu ép cổ nàng sắp đứt rời, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, đuôi lông mày treo lên mấy phần lo lắng, một tay chống cằm sợ sệt.

......

Đang nóng nảy, đã chờ đợi hai ngày, ma giáo vạn năng cuối cùng từ nơi của Tịnh Biên hầu ‘mượn’ Thất Tinh bảo kiếm chém sắt như chém bùn tới. Vì vậy đêm khuya yên tĩnh, bốn bề vô cùng vắng lặng, Mộ Dung Vân Thư liền bảo bốn người Đông Nam Tây Bắc theo nàng đi cứu Sở Trường Ca.

Hôm đó trên đường đi gặp Sở Trường Ca, cặp mắt Mộ Dung Vân Thư mặc dù bị che lại, nhưng lỗ tai không hề bị bịt. Nàng trời sanh việc nghe qua tai sẽ không quên, lại thêm khi đó cố ý nhớ kỹ thanh âm bánh xe di chuyển, cùng với phương hướng của xe ngựa, vì vậy khi nàng nhắm mắt lại lần nữa thì tuyến đường có một loại hình thái đặc thù hiện ra ở trong đầu nàng.

Mộ Dung Vân Thư ngồi ở bên trong xe ngựa, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy...... Quẹo trái...... Một, hai......"

Mới vừa đếm tới ‘hai’, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên mở mắt ra, nói: "Không đúng."

Đông hộ pháp nói: "Có gì không đúng?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Sau khi quẹo trái, xe ngựa nên chạy nhanh trên đường đầy đá vụn, bánh xe khi di chuyển trên mặt đất, sẽ phát ra tiếng ‘Sàn sạt’, nhưng bây giờ thanh âm lại như chảy nhẹ. Con đường này nhất định là một con đường bình thường, mà không phải đường trãi đá vụn."

Đông hộ pháp kinh ngạc không thôi, "Phu nhân nói rất đúng, con đường này đích thực là đoạn đường rất bình thường."

"Có phải phu nhân nhớ lộn phương hướng, nên quẹo cua phía bên phải có đúng không?" Nam hộ pháp nói.

"Không biết." Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là bánh xe ngựa này cùng bánh xe hôm đó lớn nhỏ bất đồng."

Tây hộ pháp vỗ đùi, nói: "Nhất định là nguyên nhân này! Hôm đó sau khi phu nhân lên xe ngựa, thuộc hạ liền theo dõi ở phía sau, mặc dù bị xe ngựa kia lòng vòng trốn mất, nhưng ta nhớ rõ bánh xe ngựa kia so với bánh xe bình thường lớn hơn rất nhiều. Ban đầu thuộc hạ còn kỳ quái, tiểu tử Lương vương này sao lại dùng loại xe ngựa kỳ quái này. Bây giờ nghĩ lại, hắn nhất định là sợ phu nhân nhớ kỹ đường đi, cho nên cố ý dùng xe ngựa ít có đó."

Ba người còn lại đều gật đầu, trăm miệng một lời nói: "Thuộc hạ cũng có ấn tượng."

Nhớ tới chuyện hôm đó, bốn người không khỏi vô cùng ão não. Nếu không phải khinh công của bọn họ không tốt, bị xe ngựa của tiểu Lương vương hất ra, sớm đã đem giáo chủ cứu ra. May nhờ phu nhân có dự kiến trước, đã chuẩn bị sẵn.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Nếu bánh xe lớn hơn so với cái này, như vậy đoạn đường đá vụn kia, nhất định ở trước mặt. Các ngươi tiếp tục đánh xe, lưu ý ngã ba phía bên trái. Nhìn thấy đường có đá vụn liền quẹo cua."

"Vâng"

Bốn người rong ruổi xe ngựa, từ từ đi lại.

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có một con đường trải đá vụn hiện ra ở bên trái. Mộ Dung Vân Thư nói: "Tốt, vốn nên đi 18 vòng bánh xe, chúng ta phải dùng 36 vòng, xem ra, bánh xe ngựa của Lương vương, so với chiếc xe này của chúng ta lớn hơn gấp đôi. Kế tiếp, ta đem vòng đếm tăng gấp đôi, cua quẹo phương hướng không thay đổi, là có thể tìm được sơn động kia."

"Phu nhân quả nhiên trí khôn hơn người!" Bắc hộ pháp vỗ tay thật lớn, khen ngợi.

"Xác thực so với ngươi thông minh hơn một chút." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói.

Hai bàn tay vẫn chưa khép lại của Bắc hộ pháp cứng ngắc, mặc dù là sự thật, nhưng...... Cũng không cần trực tiếp như vậy chứ......

Ba người Đông Nam Tây cười ha hả, đêm trầm lắng, hoạt bát hơn rất nhiều.

Khi Mộ Dung Vân Thư một tiếng ra lệnh ‘dừng’ thì ba người cũng không cười nổi nữa.

"Phu nhân, nơi này......" Đông hộ pháp do dự mở miệng, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.

Mộ Dung Vân Thư xuống xe ngựa vừa nhìn, cũng ngây ngẩn cả người. Quanh đi quẩn lại hơn nửa ngày, cư nhiên đi tới bên ngoài vách tường Lương vương phủ.

Mộ Dung Vân Thư nhìn tường cao chót vót ngăn trước người, hồi lâu, chợt nhớ tới một chuyện, trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng, nói: "Các ngươi có còn nhớ rõ Vân Tứ Nương từng đề cập tới mật đạo ở Lương vương phủ?"

Bốn người nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra, "Chẳng lẽ cửa vào mật đạo là ở chỗ này?"

"Trừ chuyện đó ra, không có giải thích khác." Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn sắc trời một chút, nói: "Đông hộ pháp, ngươi lập tức đi đến Bát Quái lâu tìm Vân Tứ Nương."

"Vâng"

Đông hộ pháp vừa mới xoay người, chỉ nghe một tiếng nũng nịu vô cùng quyến rũ từ bên cạnh truyền đến, "Mộ Dung muội muội à, bây giờ nếu muội muốn mua cơ mật này, giá tiền cũng không chỉ 5000 nha." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Vân Tứ Nương mặc toàn thân y phục màu sắc cực gây nhiệt, vặn eo lắc mông mà đến.

Mộ Dung Vân Thư mừng rỡ, cười nói: "Năm vạn thì sao?"

Vân Tứ Nương sửng sốt, tiếp theo mặt mày hớn hở, "Mộ Dung muội muội, muội không phải là đang cùng ta nói đùa chứ?"

"Mười vạn." Mộ Dung Vân Thư nói.

Nụ cười của Vân Tứ Nương cứng lại, "Ngươi......"

Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Hai mươi vạn."

Vân Tứ Nương bị dọa, phục hồi tinh thần lại, luôn miệng kêu lên: "Đừng, đừng, đừng. Sở Trường Ca mặc dù dáng dấp tuấn tú, nhưng cũng không đáng giá hai mươi vạn!"

Lời vừa nói ra, cả bốn người Đông Nam Tây Bắc đều cho Vân Tứ Nương một ánh mắt muốn giết người, có phải chán sống rồi hay không?!

Mặt Mộ Dung Vân Thư vẫn bình thản nhẹ nhàng, cười nói: "Ngươi nghĩ quá nhiều, ta chỉ là hưởng thụ cảm giác tiêu tiền như nước thôi."

Hưởng thụ...... Tiêu tiền như nước...... Bốn người Đông Nam Tây Bắc trong nháy mắt hóa đá, khó trách trên đời có nhiều người thù ghét người giàu có như vậy...... Nghe giọng nói kia, nghe lời nói kia, thật sự rất làm cho người khác...... Giận sôi gan nha!

Vân Tứ Nương lại lặng mấy giây, tiếp theo cười ha hả nói: "Hay, thật là hay! Chỉ dựa vào câu này của muội muội, ta không thu tiền đem tình báo tặng không cho muội."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Không cần, ta vẫn nên dùng tiền mua thôi."

"Tại sao?" Bầu trời rơi bánh xuống có người cũng không cần?

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta sợ về sau khi ngươi đòi ta món nợ ân tình này, 20 vạn lượng cũng không trả được."

Mặt Vân Tứ Nương lập tức lộ hắc tuyến, "Ngươi cho Vân Tứ Nương ta là ai?"

"Là người coi tiền như mạng." Mộ Dung Vân Thư nói thật.

Vân Tứ Nương cả kinh, cằm đều muốn rớt xuống, trên thế gian này, tại sao có thể có nữ tử kỳ lạ như thế? Không chỉ nói thẳng, lại còn là những câu có lý......

"Không tệ, thật sự ta coi tiền như mạng, cho nên tình báo này sẽ không tặng không cho muội, ta chẳng những muốn thu bạc của muội, còn muốn muội muội nợ ta một cái nhân tình." Vân Tứ Nương vẻ mặt tươi cười. Chuyện thừa dịp cháy nhà ăn cướp này, bà ta rành hơn ai hết.

Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, nói: "Thôi. Ngươi đem cơ quan mật đạo mở ra đi. Chuyện khác, nếu có việc gì, Mộ Dung Vân Thư ta chắc chắn toàn lực tương trợ."

"Ha ha, đây mới là muội muội tốt của ta!" Vân Tứ Nương cười đến run rẩy hết cả người, vui sướng hài lòng mở ra cơ quan mật đạo. Mọi người chỉ cảm thấy đất chấn động, góc tường liền xuất hiện một lổ nhỏ, chỉ cần không phải người to lớn cở hai trăm cân là có thể đi vào được.

"Cái chuồng chó này chính là mật đạo?" Bắc hộ pháp hét lớn.

Mộ Dung Vân Thư liếc Bắc hộ pháp một cái, nói: "Hang động bí ẩn thế này, ngay cả ngươi tìm khắp nơi cũng không thấy, chó làm sao lại tìm được......"

Khóe miệng Bắc hộ pháp run lên, có thể đừng đem hắn đánh đồng cùng chó được hay không......

Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Ngươi ở bên ngoài coi chừng, không cho chó vào bên trong." Nói xong, liền chui vào trong động.

"Để thuộc hạ đi trước dò đường." Đông hộ pháp nói.

"Cũng tốt." Mộ Dung Vân Thư lui về phía sau một bước nhường đường cho hắn.

Đông hộ pháp sau khi tiến vào, đám người Mộ Dung Vân Thư đều nối đuôi vào bên trong, lưu lại một mình Bắc hộ pháp mặt buồn bã, không ngừng tiêu hóa câu kia ‘Ngươi ở bên ngoài coi chừng, không cho chó vào bên trong’, càng nghĩ càng cảm thấy lời này cùng câu ‘Cố Bắc Xuyên cùng chó không được đi vào’ có cách nói khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu......

Mộ Dung Vân Thư theo phía sau Đông hộ pháp đi dọc theo mật đạo, đi khoảng nửa khắc đồng hồ, nàng chợt dừng lại, nhìn thạch bích bên phải, nói: "Nơi này nên có một cửa động."

"Cửa động ở trước mặt, chỉ còn cách mấy bước, đi ra ngoài chính là núi giả sau vườn hoa của Lương vương phủ rồi." Vân Tứ Nương nói.

Núi giả? Mộ Dung Vân Thư mừng rỡ, nếu như nàng nhớ không sai, gần bên núi giả, có một hồ nhỏ, thông với Minh Nguyệt Hồ phía sau Lương vương phủ. Mà nơi Sở Trường Ca bị nhốt, cũng có nước.

"Nơi này nhất định là có một cái cửa ra." Mộ Dung Vân Thư nhìn thạch bích trụi lủi lặp lại một lần.

"Phu nhân lui về phía sau mấy bước, để thuộc hạ tới thử một chút." Đông hộ pháp nói.

Mộ Dung Vân Thư theo lời lui về phía sau. Đông hộ pháp đi tới trước thạch bích, song chưởng vận công, chợt đánh trúng thạch bích. Chỉ nghe nổ ‘ầm’ một tiếng, thạch bích bị phá thành một cái cửa động.

"Chính là chỗ này!" Mộ Dung Vân Thư xuyên qua cửa động thấy tình hình bên trong động, vui vô cùng, không kịp chờ đợi vượt lên trước, vượt qua tảng đá vỡ chui vào trong thạch động.

Mọi người thấy nàng đi vào, đang muốn theo sau, lại thấy nàng vừa mới qua động liền cứng ngắc ở tại chỗ, không nhúc nhích, bóng lưng thoạt nhìn rất cứng ngắc, thật giống như bị kích thích cực lớn.

Vân Tứ Nương cúi người xuống nhẹ giọng gào thét, "Mộ Dung muội muội? Bên trong là tình huống thế nào? Sao muội lại bất động?"

Mộ Dung Vân Thư không hề lên tiếng, giống như bị người điểm huyệt.

Vân Tứ Nương kỳ quái nhíu nhíu mày, khom người nhảy tới, vừa thấy tình hình bên trong động, lập tức liền hiểu rõ Mộ Dung Vân Thư tại sao không nói. Trên bệ đá ba, bốn mét vuông, bốn dây xích sắt xuất phát từ một trụ sắt thô to, một đầu rơi vào trên thạch đài, phần đuôi đều có dấu vết gảy lìa rất rõ ràng.

Rất dễ nhận thấy, Sở Trường Ca đã sớm trốn thoát.

"Ha ha ha......" Vân Tứ Nương cười đến sắp gãy lưng, "Sở Trường Ca quả thật không để cho ta thất vọng, tiểu Lương vương muốn cùng hắn đấu, ít nhất phải trở về trong bụng mẹ ngồi chồm hổm chờ thêm hai, ba mươi năm nữa."

Ba người Đông, Nam, Tây cũng thở phào một hơi, bọn họ đã nói mà, giáo chủ của ma giáo ta, hoành hành giang hồ, giáo chủ không gì làm không được, sao có thể bị vây trong thạch động chờ chết kia chứ!

Duy chỉ có Mộ Dung Vân Thư, mặt không chút thay đổi, không biết nên vui hay nên buồn.

Hắn thoát ra bằng cách nào? Nếu hắn đã thoát được, tại sao không trốn trước đi?

Không, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, hắn đã thoát được, việc này rất tốt.

Nhưng nếu hắn đã thoát, tại sao không đến tìm nàng?

Chẳng lẽ hắn không biết, nàng thay hắn lo lắng đến đêm không thể say giấc, ăn không biết ngon sao?

......

......

"Mộ Dung tiểu thư, giờ lành đến rồi. "Hỉ nương ở ngoài cửa gọi.

Mộ Dung Vân Thư hồi hồn, lạnh nhạt nói: "Vào đi."

Giờ lành đến, nên bái thiên địa rồi.

Mặc dù bởi vì thời gian vội vàng nghi lễ trong hôn lễ đều giản lược, nhưng đối với người bình thường mà nói, hôn lễ này vẫn vô cùng long trọng. Những người giàu có nhất ở Thục châu, quan lại quyền quý, nên tới đều tới.

Hỉ nương một mặt đỡ Mộ Dung Vân Thư tiến vào đại sảnh, một mặt kéo dài thanh âm kêu lớn: "Tân nương đến ——"

Hoa Dạ Ly mặc hỷ bào đỏ thẫm, trước ngực mang hoa hỷ đỏ tươi, trên mặt mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, hắn vô cùng cao hứng.

Mà Từ Hộc ở một bên lo lắng không thôi, cảm giác, có cái gì đó không đúng. Hôn lễ này, quá thuận lợi rồi, thuận lợi đến mức có cảm giác quỷ dị. Mộ Dung Vân Thư vốn là thê tử của giáo chủ ma giáo, hôm nay Vương gia bức hôn, tương đương với cắm sừng cho Sở Trường Ca, mặc dù Sở Trường Ca bị nhốt không thể tới quấy rối, thế nhưng ngàn vạn giáo đồ của ma giáo, há lại sẽ từ bỏ ý đồ?

Hoa Dạ Ly không phải đứa ngốc, trong lòng dĩ nhiên cũng có lo lắng này, chỉ là cao thủ mai phục, hắn đã sớm chuẩn bị ở bốn phía vương phủ, một khi người của Ma giáo xuất hiện, liền giết không tha.

Nhìn người trong lòng, mũ phượng khăn quàng vai chân thành mà đến, ánh mắt của Hoa Dạ Ly lóe lóe, có chút khẩn trương từ trong tay hỉ nương nhận lấy tay Mộ Dung Vân Thư, tỉ mỉ dắt nàng đứng ở trong hành lang. Trên đại sảnh, vợ chồng Lương vương đang ngồi.

"Nhất Bái Thiên Địa!"

"Nhị Bái Cao Đường!"

"Phu......" Người điều khiển buổi lễ vẫn chưa kịp đem mấy chữ ‘Phu Thê Giao Bái’ nói ra, chỉ thấy một thanh trường thương ngang trời mà đến, trực tiếp đâm mạnh lên mặt của Lương vương phi.

Hoa Dạ Ly gấp gáp vươn người ngăn cản thương, vai trái bị đâm trúng!

"Ly nhi!"

"Vương gia!"

Mặt phu thê Lương vương lộ vẻ kinh hãi, lo lắng không dứt.

Từ Hộc chạy tới đỡ Hoa Dạ Ly, kêu lớn một tiếng, "Hộ giá!"

Hoa Dạ Ly lại đẩy Từ Hộc ra, nói: "Bảo vệ vương......" chữ ‘phi’ cứng rắn cắm ở trong cổ họng, không ra được. Bởi vì hắn nhìn thấy, khăn voan đỏ của nàng đã bị kéo xuống, lộ ra dung nhan khuynh thành, mà phía sau của nàng, đứng bốn gã nam tử áo xanh. Bốn gã nam tử áo xanh kia, không phải ai khác, chính là hộ pháp ma giáo theo nàng cùng nhau vào phủ.

Sắc mặt Hoa Dạ Ly hơi trầm xuống, nói: "Ngươi đây là có ý gì?!"

"Ngươi nên hỏi bọn họ." Mộ Dung Vân Thư mặt vô tội đưa ngón tay chỉ chỉ bốn người sau lưng, cười nói: "Chẳng qua ta đoán, bọn họ phải là tới cướp hôn. Hơn nữa, tân nương tử họ muốn cướp, cũng chính là ta."

"Ngươi muốn nuốt lời!" Hoa Dạ Ly không phải đứa ngốc, rất rõ ràng người chủ mưu đứng phía sau là ai, giận đến cặp mắt bốc lửa.

Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, không vui lạnh mặt nói: "Luôn có thể ăn lung tung, lời cũng không thể nói loạn. Ta đã tuân thủ cam kết mặc vào giá y, ngươi có thể đem ta cưới vào cửa hay không, thì phải xem bản lãnh của ngươi. Hôm nay nếu có người đem ta từ trong hôn lễ cướp đi, vậy cũng chỉ có thể trách chính ngươi vô năng, chẳng oán được ai." Ngụ ý, ‘ta cũng rất muốn gả cho ngươi, đáng tiếc người ta muốn cướp ta, ngươi lại giành không thắng, trách ai được?’

"Ngươi......" Hoa Dạ Ly nộ hỏa công tâm, khạc ra một búng máu. "Vương gia!" Từ Hộc sợ hãi chạy đến đỡ, lại bị Hoa Dạ Ly vùng ra. "Được, để cho Bổn vương xem thử, là võ công của các ngươi cao, hay là quân đội của Bổn vương mạnh!" Dứt lời, quát to một tiếng, "Vệ binh đâu?!"

Phút chốc, toàn trường yên lặng như tờ, chỉ chờ đại quân xông tới. Đáng tiếc, mọi người đợi rất lâu, cũng không thấy bóng dáng của nửa binh lính.

Đông hộ pháp cười lạnh một tiếng, cũng quát to nói: "Giáo đồ Ma giáo đâu?!"

Trong nháy mắt, vô số nam tử mặc áo đỏ từ trên trời giáng xuống, mỗi người đều nắm một vệ binh của Lương vương phủ. Khi bọn hắn đem những binh lính kia ném trên mặt đất thì mọi người nhất thời có cảm giác đất rung núi chuyển.

Sắc mặt Hoa Dạ Ly càng ngày càng khó coi, Mộ Dung Vân Thư thì ngược lại, cười khanh khách nói: "Bọn họ là mười dặm hồng trang của hồi môn Sở Trường Ca đưa cho ta. Nếu ngươi muốn lưu lại ta, đầu tiên phải đem bọn họ lưu lại."

Hoa Dạ Ly tận lực không nhìn tới Mộ Dung Vân Thư, bởi vì dưới loại tình hình này, người hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là nàng, cố tình, nàng không chỉ là người chủ mưu của vở hài kịch này, còn là người xem. "Đừng quên, giáo chủ của các ngươi vẫn còn ở trên tay Bổn vương!" Hoa Dạ Ly đem tầm mắt hướng tới Tứ Đại Hộ Pháp.

Bắc hộ pháp cười nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho nên ngươi không cần một lần nữa nhắc nhở rằng mình đã làm một chuyện đáng chết đến mức nào."

Hoa Dạ Ly ngớ ngẩn, sắc mặt càng ngày càng đen.

Tây hộ pháp hào hứng vỗ vỗ vai Bắc hộ pháp, nói: "Tiểu Bắc a, càng ngày càng biết ăn nói rồi."

Hiếm khi nhận được khích lệ của huynh đệ mình, Bắc hộ pháp xấu hổ cười cười, nói: "Bị phu nhân đả kích thành thói quen, từ từ cũng sẽ biết ăn nói. Bệnh lâu thành y chứ sao."

Tây hộ pháp bộ mặt đen thui, "‘Bệnh lâu thành y’ không phải dùng như vậy."

"Vậy nên dùng như thế nào?" Bắc hộ pháp không ngại học hỏi kẻ dưới.

Tây hộ pháp suy nghĩ một chút, nói: "Ta cũng không biết." Sau đó nhìn về phía Nam hộ pháp, "Đại Nam, trong bụng ngươi nhiều ‘mực nước’, ngươi nói nên dùng như thế nào?"

Nam hộ pháp vô cùng bình tĩnh nói: "Tỷ như ngươi năm ngày ba bữa đâm tiểu Lương vương một thương, thời gian dài, nhiều lần, nếu hắn bị thương đâm trúng, hắn sẽ biết vết thương này nên dùng thuốc gì trị."

Tây hộ pháp nghe vậy cười ha hả. Bắc hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, sau đó mặt nhao nhao muốn thử, nhìn về hướng tiểu Lương vương, tựa hồ rất muốn giúp tiểu Lương vương ‘bệnh lâu thành y’.

Lúc này, lão Lương vương lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Loại con dâu như thế này, không cần cũng được. Các ngươi đi đi!"

"Không được!" Hoa Dạ Ly nói: "Bổn vương đếm ba tiếng, các ngươi lập tức biến mất cho Bổn vương. Nếu không, sẽ chờ thay Sở Trường Ca nhặt xác!"

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng cười lười biếng, ưu nhã, tà mị, ngông cuồng đột nhiên vang lên, từ bốn phương tám hướng trong nhà truyền đến, giống như trong từng góc đều có người đang cười, khiến cho người ta nhìn không ra ngọn nguồn của tiếng cười.

Mày kiếm của Hoa Dạ Ly khóa chặt đang muốn hỏi một câu ‘là ai đang giả thần giả quỷ’, lại thấy người áo đỏ ngoài cửa toàn bộ quỳ xuống một chân, tiếp theo là một tiếng đinh tai nhức óc ——

"Tham kiến giáo chủ!"