Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 178: Vân sát thủ




QUYỂN HẠ



"Mộ Dung muội tử, làm người phải phúc hậu, ngươi công nhiên tranh giành lợi nhuận với ta, thật không có đạo nghĩa giang hồ."

"Ừ."

" "Ừ"? "Ừ" một tiếng là thôi sao? Bát Quái lâu của ta đã hơn một tháng không có lời! Tiếp tục như vậy, ta sống sao đây!"

Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, thản nhiên nói: "Nơi này của ta không thiếu người."

"..." Cho dù thiếu người nàng cũng không đi! "Mộ Dung muội tử, hai ta thương lượng một chút nha?"

Đôi mắt Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, trầm mặc giây lát, "Chuyện gì?"

"Cho ngươi thu phí kinh doanh."

"Ta không thiếu tiền."

"Nhưng mà ta thiếu!" Vân Tứ Nương khóc không ra nước mắt, "Ngươi ở đối diện Bát Quái lâu của ta mở một tiệm Cửu Quẻ lâu giống như đúc, còn không thu phí. Không phải ngươi muốn bức tử ta sao?" Có nơi ăn uống không phải trả tiền, ai mà còn đi Bát Quái lâu của nàng?

"Bức tử ngươi chỉ là thuận tiện."

"..." Thật đúng là trực tiếp. Vân Tứ Nương thật không hiểu chính mình trước kia vì sao lại thưởng thức cô gái nhỏ không nhiểm khói bụi nhân gian này. "Coi như ta sợ ngươi. Chỉ cần ngươi khiến cho đồ bỏ Cửu Quẻ lâu này đóng cửa, về sau ngươi muốn tin tức gì, ta đều miễn phí đưa lên. Ta mà có ý tưởng nuốt lời thu của ngươi nửa phân tiền, ta liền bị thiên lôi đánh xuống chết không tử tế!" Vân Tứ Nương chỉ lên trời mà thề.

Mộ Dung Vân Thư trầm mặc trong chốc lát, giống như lo lắng với đề nghị của Vân Tứ Nương, sau một lúc lâu, nói: "Ta làm bà chủ rất vui vẻ."

Trong lòng Vân Tứ Nương hối hận không thôi, hận không thể đánh cho mình hai cái tát. Sớm biết hôm nay, lúc trước Mộ Dung Vân Thư tìm đến nàng muốn biết tin tình báo về Vô Hoa cốc, nàng nên trực tiếp thẳng thắn nói mình không biết. Aizz, ngày ấy nàng nhất định là đầu óc bị hư rồi, mới có thể cố ý mập mờ, khiến Mộ Dung Vân Thư nghĩ không phải nàng không biết thông tin về Vô Hoa cốc, mà là không muốn bán.

Kết quả, mục đích đạt được, mặt mũi không còn. Tửu lâu cũng sắp phá sản.

Aiz aizz aizzz, nàng làm sao dự đoán được nữ tử thoạt nhìn lạnh tanh này tính khí lại nóng như vậy, giận dữ mà mở Cửu Quẻ lâu tranh lợi nhuận với nàng. Khiến nàng nhìn thấy thông báo "Ăn uống miễn phí" trên cửa Cửu Quẻ lâu mà muốn chết.

Cũng may mà yêu cầu của Mộ Dung Vân Thư so với của nàng còn hà khắc hơn, cho nên còn có một số người giang hồ không đủ tư cách vào Cửu Quẻ lâu, không tình nguyện mà vào Bát Quái lâu của nàng.

Vân Tứ Nương nàng đã trở thành người giang hồ hai mươi mấy năm, mặc dù chưa làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng mà cũng là người có tiếng tăm trên giang hồ. Nhưng lại lưu lạc đến nỗi phải "Nhặt cơm thừa".

Trời cao không có mắt, người gian ở giữa đường nha!

Vân Tứ Nương giương mắt nhìn trời xanh ngoài cửa, trong lòng hết sức thê lương.

"Nếu muốn biết tin tức về Vô Hoa cốc, ngươi liền nói ra, đến lúc đó tự sẽ có người đem tin tức đưa đến cửa." Vân Tứ Nương nói.

"Đa tạ."

"Ta nói này, ngươi tới đất Thục cũng đã hơn mười ngày, sao lại không thấy Sở Trường Ca? Lời đồn trên giang hồ không phải là thật chứ?"

"Một vạn."

Vân Tứ Nương sửng sốt, "Cái gì một vạn?"

"Cái giá của tin tức này."

"..." Sau một lúc lâu, Vân Tứ Nương thở dài một hơi, nói: "Không muốn nói đến chuyện này thì ngươi cứ việc nói thẳng, sao cứ mở miệng là tiền, rất tổn thương tình cảm."

Mộ Dung Vân Thư buông quyển sách trên tay, giương mắt nhìn về phía nàng, thản nhiên nói: "Đây không phải là tác phong trước sau như một của ngươi sao? Ta nghĩ ngươi thích như vậy."

"Ặc..." Nàng thích ra giá với người khác, chứ không thích người khác ra giá với nàng.

Mộ Dung Vân Thư lại nhìn nàng trong chốc lát, gục đầu xuống tiếp tục đọc sách, một mặt xem một mặt không chút để ý hỏi: "Còn có chuyện gì khác sao?"

Vân Tứ Nương hơi giật mình, "Tạm thời không có."

"Vậy đi thong thả, không tiễn."

"... Ta chưa nói sẽ đi."

"Ngươi có thể đi rồi."

"Ngươi còn chưa đáp ứng ta..."

"Lục nhi, tiễn khách."

"Dạ, tiểu thư." Lục nhi lập tức hướng Vân Tứ Nương làm ra tư thế "Mời".

"Mộ Dung muội tử, ngươi còn nhớ tám năm trước khi ngươi tới đất Thục tìm Sở Trường Ca hay không, ta vì ngươi cung cấp cách lẻn vào mật đạo Lương vương phủ, vì vậy mà ngươi thiếu ta một cái nhân tình?"

"Chuyện đã lâu như vậy, ai còn nhớ rõ." Thanh âm gợn sóng không sợ hãi, coi như sự kiện kia chưa từng tồn tại trong trí nhớ.

Mày liễu Vân Tứ Nương lập tức dựng thẳng, đang muốn chỉ trích nàng nói chuyện không giữ lời, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy trên vẻ mặt bình tĩnh của nàng, một loại... Tên là vật đổi sao dời gì đó.

Trầm ngâm một lát, Vân Tứ Nương cứng ngắc nói: "Không nhớ rõ thì quên đi, dù sao ta cũng không phải người keo kiệt, coi như nhân tình kia tặng không cho ngươi." Dứt lời, nghênh ngang mà đi, bóng dáng không phong tư yểu điệu bằng khi đến, nhiễm vẻ trầm trọng.

"Tiểu thư..." Lục nhi muốn nói lại thôi.

"Lui ra đi."

Chần chờ một lúc lâu, Lục nhi đáp: "Dạ."

Từ sau khi cô gia mất tích, tiểu thư liền trở nên càng ngày càng trầm mặc ít lời. Tính tính ngày, các nàng rời hoàng cung tìm kiếm cô gia đã ba năm. Trong ba năm này, nàng cùng tiểu thư đi khắp hơn phân nửa Đại Nghiệp Vương Triều, lại như trước không có được tin tức liên quan đến cô gia, ngay cả đôi câu vài lời cũng không có.

Cô gia, rốt cuộc ngươi ở nơi nào?

*

Trong lòng Mộ Dung Vân Thư cũng hỏi qua vô số lần, Sở Trường Ca, rốt cuộc chàng ở nơi nào? Cầu xin chàng truyền đến một chút tin tức, cho dù là đi mấy vòng, chuyển mấy kiếp, chỉ muốn cùng chàng có liên quan, là đủ rồi.

Một người làm sao có thể biến mất sạch sẽ như vậy? Một chút dấu vết cũng không lưu lại, giống như chưa bao giờ từng tồn tại trên cõi đời này.

Từ sau khi Sở Trường Ca mất tích, ma giáo cũng chia năm xẻ bảy mà tiêu tan. Nhưng trên giang hồ ngẫu nhiên vẫn còn xuất hiện một ít tin tức về người trong ma giáo. Mỗi khi nghe được tin tức này, Mộ Dung Vân Thư cảm thấy đặc biệt thân thiết. Còn có thể làm ác, chứng tỏ cuộc sống cũng không tệ.

Nghe nói trên giang hồ, Phượng Thành lại bắt đầu nổi tiếng, thanh danh trại Hoa Đà lại tăng cao. Nhưng trên giang hồ, hắn chỉ chữa bệnh khó chữa, chỉ giải độc khó giải.

Nhưng khiến Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc chính là Thu Thủy m, trên giang hồ nổi danh là độc y. Nghe nói hiện tại nàng cùng Phượng Thành tranh vị trí thứ nhất, càng đấu càng lợi hại. Mộ Dung Vân Thư không tin nàng thật sự muốn cùng Phượng Thành tranh giành. Người kỳ lạ, phương thức biểu đạt cũng khác hẳn với người thường.

Vài ngày nữa, Sở Mộ Dung sẽ tròn tám tuổi. Bé là hoàng đế nhỏ tuổi lại thống trị quốc gia rất tốt. Tuy rằng lúc trước, khi rời đi, bé chỉ bình tĩnh nói một câu "Con chờ cha mẹ cùng nhau trở về", nhưng Mộ Dung Vân Thư cảm giác được, kỳ thật bé biết rõ nguyên nhân nàng rời đi, cũng biết rất khó gặp lại.

Đối với Sở Mộ Dung, Mộ Dung Vân Thư ngoài yêu, còn áy náy. Nàng làm mẹ, thật sự chưa tròn bổn phận. Cũng may tiểu Mộ Dung tuổi nhỏ mà thành thạo, có thể thông cảm với tâm tình của nàng, tha thứ cho ích kỷ của nàng.

Mộ Dung Vân Thư chậm rãi giương mắt nhìn về phía màn đêm điểm đầy sao, chân trời tối đen làm cho nàng cảm thấy sợ hãi. Mọi người đều sống rất khá, thiếp cũng sống rất khá, chàng thì sao? Chàng sống tốt không?

*

Do Cửu Quẻ lâu nhà cao cửa rộng ngăn trở, Bát Quái lâu chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Vân Tứ Nương mỗi ngày vì việc này đều nghiến răng, cảm thấy nhàm chán cực kỳ. Nàng là một người cực thích nghe chuyện bát quái, hiện tại tin tức võ lâm đều đến Cửu Quẻ lâu, nơi này của nàng chỉ còn một ít tin tức ai cùng ai kết thành thông gia, ai cùng ai đánh nhau trong nhà, thật sự rất nhàm chán.

"Thôi thôi! Đóng cửa."

"Bây giờ còn sớm..."

"Sớm cái gì mà sớm? Đến giữa trưa ngay cả con ruồi cũng chưa bay vào, mở cửa hàng để làm gì? Không mở không mở!" Vân Tứ Nương mạnh mẽ khoát tay, nói: "Từ hôm nay trở đi, Bát Quái lâu đóng cửa." Dứt lời, hùng hổ đi đến hướng cửa đối diện.

"Bà chủ, ngài không nên xúc động! Hai người gác cửa ở Cửu Quẻ lâu cũng không chỉ lợi hại bình thường."

"Quản hắn lợi hại bình thường hay không làm gì, ta không muốn động thủ với hắn."

"Ặc... Vậy ngài qua đó làm gì?"

"Ăn cơm trưa."

"A?"

Mặc kệ vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của tiểu nhị, Vân Tứ Nương xoải bước bước vào Cửu Quẻ lâu.

"Người rảnh rỗi chớ vào." Hai người gác cửa của Cửu Quẻ lâu đồng thời đưa tay ngăn Vân Tứ Nương lại.

Vân Tứ Nương thấy thế che miệng cười ha ha, động tác của tiểu cô nương thẹn thùng, trong mắt lại không có vẻ thẹn thùng. Mở miệng cười một trận, mới nói: "Hai vị công tử thực hay nói giỡn. Mới hôm qua chúng ta đã gặp mặt. Đừng nói với ta các ngươi không nhớ rõ."

"Chuyện hôm qua đã lâu như vậy, ai còn nhớ rõ."

Gì! Vân Tứ Nương trừng lớn mắt, "Các ngươi bị lây bệnh sao? Nói tới nói lui giống như hòa thượng Thiếu Lâm tự."

Lúc này, một giọng nói vũng vàng nhàn nhã từ phía sau truyền đến, "Hòa thượng Thiếu Lâm tự làm sao?"

Vân Tứ Nương nghe tiếng quay đầu, lúc này sợ hãi kêu một tiếng, "Lý Vô Nại, sao ngươi lại hoàn tục?!"

Khóe miệng Lý Vô Nại khẽ run, "Bần tăng pháp danh Tâm Minh, đây là râu, không phải tóc."

"Ặc..." Vân Tứ Nương đại 囧, "Hòa thượng cũng có râu sao?"

"Không có râu là thái giám." Lý Vô Nại nghiêm mặt nói.

Vân Tứ Nương nháy mắt mấy cái, "Đại sư, ngươi nói chuyện rất không giống hòa thượng."

"..." Lý Vô Nại cũng thực bất đắc dĩ, gặp gỡ người quen, hắn sẽ không khống chế được mà lộ ra tướng mạo sẵn có.

"Cho nên mới nói không phải trên đầu bóng lưỡng là có thể làm hòa thượng. Có người trời sinh tiên phong đạo cốt, có người ba năm làm hòa thượng, vẫn không thoát được một thân tục khí." Mộ Dung Vân Thư từ từ đi tới nói.

"..." Hắn nhịn, nhịn trăm lần. Lý Vô Nại bất mãn nhịn máu nóng trong lồng ngực, phô ra một vẻ "Đại sư cười" siêu trần thoát tục, nói: "Ba năm không gặp, lời nói của nữ thí chủ vẫn sắc bén như vậy."

"Đại sư quá khen." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói. Đứng ở cửa, không có ý mời hắn vào.

"Bần tăng có thể vào uống chén trà không?" Lý Vô Nại hỏi.

Mộ Dung Vân Thư: "Không thể."

Á. Vẻ "Đại sư cười" trên mặt Lý Vô Nại cứng ngắc.

Vân Tứ Nương ở một bên vui sướng khi người gặp họa giải thích: "Muốn vào cửa này, phải có thông tin nàng ta để mắt."

Lý Vô Nại nghe vậy cười nhẹ, nói: "Thông tin ta có, nhưng không biết nữ thí chủ có để mắt hay không." Ba năm trước đây hắn hạ thủ lưu tình với Phương Hồng Phi hại Sở Trường Ca mất tích, đến nay hắn khó có thể quên. Ba năm nay, hắn cũng không ngừng hỏi thăm tin tức Sở Trường Ca, nhờ trời thương, rốt cục cho hắn tìm được một chút dấu vết.

"Nói nghe một chút." Miệng Mộ Dung Vân Thư vẫn lạnh nhạt như vậy. Đáy lòng lại sớm như sóng cuộn gió dâng. Người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng Lý Vô Nại rất rõ nàng sẽ không cảm thấy hứng thú đối với chuyện không dính dáng đến Sở Trường Ca, cho nên thông tin này, nhất định có liên quan tới Sở Trường Ca.

Lý Vô Nại nói: "Không biết ngươi có nghe nói qua một người tên là "Vân sát thủ" hay không."

Không đợi Mộ Dung Vân Thư trả lời, Vân Tứ Nương liền cướp lời nói: "Vân tuy rằng mới xuất hiện hai năm, nhưng hiện tại đã là sát thủ đứng đầu giang hồ. Nhân vật lợi hại như vậy, có ai không biết?"

Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm, tỏ vẻ nàng đồng ý với lời của Vân Tứ Nương.

"Vài ngày trước ta mới vừa cùng hắn giao thủ, chiêu thức võ công của hắn..." Đến đây Lý Vô Nại nhìn Mộ Dung Vân Thư trầm mặc vài giây, rồi nói: "Cùng Sở Trường Ca không khác biệt."