Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 185: Xin gọi ta là Mộ Dung tiểu thư




Ban đêm, trăng không mờ, gió không lộng, Sở Trường Ca đã có xúc động muốn giết người phóng hỏa. "Rốt cuộc là có chuyện chết tiệt gì xảy ra?!" Tờ giấy hưu thư trong tay Sở Trường Ca thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, chỉ cần hắn thoáng dùng một chút lực, liền có thể vò nát vụn.

Bốn người Đông Nam Tây Bắc với sự tức giận của Sở Trường Ca nhìn như không thấy, cúi đầu săm soi mặt đất, ngẩng đầu nhìn ngắm trời xanh, nên làm sao, làm sao.

"Câm điếc?!"

Đông Nam Tây Bắc bị một tiếng gầm nhẹ này làm sợ tới mức run run vài cái. Sau khi trao đổi ánh mắt lẫn nhau một phen, Đông hộ pháp vô cùng nhẹ nhàng nói, "Hưu thư là chính ngươi mang về, chúng ta cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

Hở. Biểu tình Sở Trường Ca cứng ngắc. "Ta đem về?!" m thanh vô cùng bén nhọn, yết hầu giống như bị chặn.

Bốn người Đông Nam Tây Bắc rất chí khí gật đầu thật mạnh, "Đúng."

Sở Trường Ca chết trân, trầm ngâm thật lâu, mới tỉnh táo lại. "Hắn đi tìm nàng?" Hắn hỏi.

Đông Nam Tây Bắc nháy mắt mấy cái, "Ai đi tìm ai?"

"Đừng giả ngu!" Ngữ khí nặng thêm vài phần.

Đông Nam Tây Bắc vội vàng thu hồi biểu tình vui đùa. Đông hộ pháp suy tư giây lát, sau đó thật nghiêm túc nói, "Đúng, ban ngày hắn đi tìm phu nhân."

Sở Trường Ca: "Không dịch dung?"

Đông hộ pháp: "Không có."

Sở Trường Ca nghe vậy sắc mặt đột nhiên biến đổi, lúc này rủa lớn một tiếng, "Đáng chết!"

Đông Nam Tây Bắc theo một tiếng "Đáng chết" này thốt ra, thân mình cũng run lên một chút. Kinh nghiệm nói cho bọn họ, dưới loại tình huống này, tránh không được bị giận chó đánh mèo. Nhẹ thì thương tâm, nặng thì thương thân. Nhìn bộ dáng giáo chủ giận dữ, lúc này chỉ sợ bọn họ sẽ thương thân...

Quả nhiên. Đông Nam Tây Bắc chuẩn bị tâm lý còn chưa xong, chợt nghe Sở Trường Ca nói, "Cút đi đốn củi hết cho ta!"

Đốn củi! Bốn người Đông Nam Tây Bắc lập tức biến sắc. "Đốn? Giáo chủ, đổi thứ khác được không?" Bắc hộ pháp dẫn đầu cầu xin tha thứ.

Sở Trường Ca: "Ngươi có thể làm cho thời gian quay ngược lại không?"

"..." Không thể.

Vì thế, bốn người Đông Nam Tây Bắc mang tâm tình bi tráng của tráng sĩ bước đi không nhìn lại, kéo ma đao soàn soạt đến tiệm quan tài. Giáo chủ muốn, cũng không phải là đốn củi bình thường!

*

Hôm sau, ở tiệm bán quan tài.

"Bốn vị tiểu ca lại đến sao? Hôm nay là cha chết hay mẹ chết?" Ông chủ tiệm quan tài vừa thấy bốn người xuất hiện, lập tức vô cùng nhiệt tình cười hớ hớ ra nghênh đón.

Đông Nam Tây Bắc hé ra vẻ mặt cá chết. "Ông chủ chết." Tây hộ pháp oán hận nói.

Ông chủ tiệm quan tài nghe vậy kỳ quái nhăn hai hàng lông mày, một bên đen dày, một bên thưa ngắn lại, nói: "Không phải ông chủ của các ngươi đã chết một lần rồi sao?"

Tây hộ pháp rầu rĩ nói: "Lần trước chết chưa xong, lại chết một lần nữa."

"..." Vẻ mặt ông chủ tiệm quan tài đen thui, "Chết là chết, không chết là không chết. Cái gì mà chết chưa xong?"

"Chính là nửa chết nửa sống." Vẻ mặt Tây hộ pháp hậm hực đi vào tiệm quan tài, tùy tiện cầm lấy một cây búa, tầm mắt bắt đầu lướt qua các quan tài màu sắc khác nhau.

Thấy thế, ông chủ tiệm quan tài lập tức chạy đến trước người hắn, giơ hai tay ngăn lại, "Mấy thứ này đều mới đóng hôm nay, ngài đừng làm xằng bậy. Đốn củi thì ra phía sau viện, nơi đó có rất nhiều quan tài cho người sắp chết."

Tây hộ pháp: "Sắp chết là ông chủ chướng mắt của chúng ta."

Ông chủ tiệm quan tài: "Hắn cũng sắp tắt thở, sao lại khiến các ngươi khó chịu vậy!"

Tây hộ pháp: "Ngươi yên tâm, cho dù hắn tắt thở, xác chết cũng còn có thể vùng dậy."

"..." Xác chết vùng dậy... Việc này có thể làm cho người ta yên tâm sao?

"Tiểu Tây, đừng náo loạn." Đông hộ pháp cười dài nói với ông chủ tiệm quan tài, "Ông chủ của chúng ta thiếu củi, cho nên phái chúng ta tới đốn chút củi mang về, để hoả táng hắn."

"Thiếu củi? Ta thấy là thiếu đạo đức mới đúng!" Ông chủ tiệm quan tài nói.

Đông hộ pháp nghe vậy lập tức kích động như khó khăn lắm mới gặp tri âm, "Đúng, chính là thiếu đạo đức, thiếu đạo đức trời sinh."

"..." Có thể nói ông chủ nhà mình như vậy sao? Bỗng nhiên, ông chủ tiệm quan tài liếc gã giúp việc trong cửa hàng của mình, nhất thời sâu kín nghĩ, thằng nhãi này sẽ không ở bên ngoài bại hoại thanh danh của mình chứ?

Gã giúp việc trong tiệm bị ánh mắt của ông chủ tràn ngập hơi thở thi thể cùng hơi tiền nhìn mà cả người nổi một trận da gà, "Ông, ông chủ có gì phân phó?"

"Không có gì." Ông chủ tiệm quan tài thu hồi tầm mắt, hắng hắng cổ họng, nói với Đông hộ pháp: "Quan tài cho người sắp chết ở hậu viện, các ngươi chọn tùy ý. Nhưng mà trước khi hoả táng hắn, ta đề nghị các ngươi mua thêm một bộ quan tài. Cho dù xác chết hắn vùng dậy, cũng chỉ có thể vùng dậy trong quan tài. Các ngươi sẽ không phải lo lắng hắn chạy đi hại người."

Khóe miệng Đông hộ pháp nhếch lên, "Đề nghị rất hay, chúng ta sẽ suy nghĩ."

*

"Các ngươi nói xem, vì sao giáo chủ muốn chúng ta tới chém quan tài? Không được dùng nội lực cũng thôi đi, nhưng mà sao phải là quan tài? Thật quá kỳ quái!" Bắc hộ pháp một mặt hỏi, búa trong tay lại không ngừng bổ xuống, mồ hôi ướt đẫm.

Tây hộ pháp chặt một búa, dừng tay, xoa xoa mồ hôi trên trán, nói: "Nghiệp chướng."

"Tạo cái nghiệt gì?"

"Cái nghiệt gì cũng tạo."

"..."

Tây hộ pháp cùng Bắc hộ pháp đấu võ mồm liên tục, Đông hộ pháp cùng Nam hộ pháp cũng trao đổi một chút ý kiến, hai người nhất trí cho rằng sở dĩ Sở Trường Ca bảo bọn họ chém quan tài, ngoại trừ trừng phạt bọn họ, nhất định còn có dụng ý khác. Nghĩ thế, Đông hộ pháp lập tức khuyên giải hai người Tây Bắc, sau đó yên lặng quan sát chung quanh. Quả nhiên. Hậu viện của tiệm quan tài ẩn trong rừng cây hòe, rõ ràng vừa bị di dời không lâu, không được tự nhiên. Bốn người theo hướng cây hòe già đi vào bên trong, đi chưa được mấy bước lại bắt đầu đảo quanh tại chỗ, đi như thế nào cũng không ra khỏi rừng cây.

*

Cùng lúc đó, Vân lại ngồi trên nhánh cây, quan sát nữ nhân ở cách vách.

"Bốn người bọn họ đâu?"

Vân rũ mắt nhìn lại, cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"

"A? Được rồi, đã quên tự giới thiệu." Lý Vô Nại thở dài một hơi, nói: "Ta gọi là Lý Vô Nại, đại ca kết bái của ngươi."

Con ngươi đen của Vân khẽ nhúc nhích, ôm thái độ hoài nghi.

Lý Vô Nại liếc mắt xem thường, bộ dạng hắn không giống người tốt như vậy sao? "Không tin ngươi hỏi Đông Nam Tây Bắc đi."

"Bọn họ đi ra ngoài."

Lý Vô Nại nhíu mày, "Đi đâu vậy?" Đem gã bệnh nặng võ công cao cường thả ở nhà, bốn tên kia nghĩ gì thế?

"Tiệm quan tài."

"Tiệm quan tài? Có người chết?" Lý Vô Nại nhìn trái rồi nhìn phải, "Ai chết?"

Vân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

Lý Vô Nại nghĩ rằng Vân tám phần cũng không muốn làm rõ tình huống, liền không hỏi nữa, quay lại nói ra mục đích lần này tiến đến. "Đêm nay nàng sẽ ở trong phòng thu chi, ngươi cẩn thận một chút."

Lông mi hẹp dài của Vân giật giật, giọng lạnh lùng nói: "Nói rõ ràng một chút."

"Huynh đài, đây là khẩu khí nên có khi cầu người sao..." Đang nói chưa xong, Lý Vô Nại chỉ cảm thấy cổ họng đau nhói một trận, sắc mặt bắt đầu tái đi.

"Ngữ khí như bây giờ, có vừa lòng không?" Ngữ khí Vân lại lạnh vài phần, đáy mắt kết một tầng sương.

Lý Vô Nại liều mạng gật đầu, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè.

Mặt Vân không chút thay đổi nhìn hắn, sau đó buông tay ra, tàn nhẫn phun ra một chữ, "Nói."

Lý Vô Nại xoay người thở từng ngụm từng ngụm, "Sở huynh, lúc trước khi hai ta kết bái thành huynh đệ, đã hướng Ngọc Hoàng đại đế mà thề, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Bây giờ ngươi bóp chết ta, chúng ta sẽ không thể cùng chết."

"Ta chưa hề thề cái kiểu đó."

"Sao ngươi biết?"

"Ta nhớ rõ ——" lời vừa ra khỏi miệng, mặt hai người đồng thời lộ vẻ kinh ngạc.

Lý Vô Nại không dám tin hỏi: "Ngươi nhớ rõ?"

Vẻ mặt Vân cũng khiếp sợ, vừa rồi tựa hồ... Giống như... Hiện lên một hình ảnh ——

Ta, Sở Trường Ca, hôm nay kết làm huynh đệ khác phái, từ nay về sau, gặp nạn hắn làm, có phúc ta hưởng, cùng sống không cùng chết.

Ta, Lý Vô Nại, hôm nay kết làm huynh đệ khác phái, từ nay về sau, gặp nạn hắn làm, có phúc ta hưởng, cùng sống không cùng chết.

Trầm ngâm một lúc lâu, Vân đột nhiên hỏi: "Tóc trên đầu ngươi đâu rồi?"

Khoảnh khắc, khóe miệng Lý Vô Nại giống như va phải đá ngầm, rút hai cái, tức giận nói, "Cạo."

Vân kỳ dị nhìn hắn, ánh mắt kia tựa như nói, thế có gì không tốt, tóc tự nhiên...

Đầu Lý Vô Nại ngoảnh sang một bên, lên tiếng dời đi lực chú ý của hắn, "Ngươi đều nhớ ra rồi?"

"Không có." Trong đầu chỉ có đoạn ngắn trong nháy mắt kia mà thôi, thậm chí không tính là trí nhớ.

Lý Vô Nại: "Nhưng vừa rồi ngươi nhớ lại một chút, phải không?"

"Ừ."

"Có thể nhớ lại một chút, chứng tỏ ngươi còn cứu được." Lý Vô Nại nâng tay chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên dường như nghĩ tới cái gì, kêu lên, "Ngươi mau biến thành Sở Trường Ca. Đầu óc của hắn tốt hơn so với ngươi."

"..."

Lý Vô Nại: "A, không đúng, đầu óc của ngươi và hắn là một."

"..."

Lý Vô Nại: "Hơn nữa ban ngày ngươi cũng không thể biến thân."

Khóe miệng Vân khẽ run. Biến thân... Hắn là người sói à?

"Quên đi, loại chuyện này ta không am hiểu. Chờ sau khi Phượng Thành từ Vô Hoa cốc trở về, bảo hắn xem cho ngươi một chút. Không chừng uống mấy thang thuốc, ngươi liền sống lại."

"..." Hắn còn chưa chết mà.

"Ta còn có việc. Đi trước. Ngươi nhớ phải thay ta chuyển lời với phân thân của ngươi, buổi tối làm việc cẩn thận một chút, đừng quá xúc động."

Vân nhíu mày, "Buổi tối phân thân của ta có chuyện xúc động."

"A?" Lý Vô Nại ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại, cười ha ha nói: "Huynh đài, ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ta chỉ nói nhân cách thứ hai của ngươi, không phải cái kia của ngươi."

Vân cũng ngây ra một lúc, tiếp theo đại 囧.

Mắt thấy người nào đó sẽ thẹn quá thành giận, lòng bàn chân Lý Vô Nại vội vàng như bôi mỡ, chuồn mất, trước khi đi còn không quên trêu chọc. "Sở huynh, ngươi quả nhiên là nam nhân. Cái gì cũng quên, chỉ không quên mất bản tính nam nhân. Ha ha ha ha..."

Vân nhíu mi, hắn nhớ rõ, cạo trọc hẳn là hòa thượng mà?

Đợi chút, nhớ rõ? Mặt mày Vân nhăn càng nhanh, sợ sệt, hoàn toàn quên nhắc nhở của Lý Vô Nại.

*

Đêm đó, trăng mờ sao sáng. Sở Trường Ca cầm hưu thư Mộ Dung Vân Thư đưa cho Vân, đi vào hậu viện Cửu Quẻ lâu. Kỳ thật tối hôm qua hắn nên đến đây một chuyến, chính là xảy ra việc, mới kéo dài tới đêm nay.

Đèn trong phòng Mộ Dung Vân Thư đã tắt, chắc là nàng đã ngủ.

Sở Trường Ca nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, theo cửa sổ mà vào. Vừa mới nhấc chân, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái bàn trong phòng bắt đầu di động.

"Không xong!" Sở Trường Ca trầm giọng rủa một tiếng, xoay người định rời đi, không ngờ vừa quay đầu lại, tức thì trong phòng tối đen, cửa sổ bị đóng thực kín.

Trong phòng một mảnh tối đen, yên tĩnh lạ kỳ. Nhưng Sở Trường Ca có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở khác tồn tại, cách trước người hắn không xa không gần, hơi thở quen thuộc.

Trầm mặc sau một lúc lâu, Sở Trường Ca cúi đầu thở dài một tiếng, "Rốt cuộc vẫn bị nàng phát hiện."

Đáp lại hắn, là một mảnh tĩnh mịch.

Trong chốc lát, hắn bỗng nhiên ý thức được không khí có chút không thích hợp, khẩn trương kêu lên, "Vân Thư?"

Vẫn không ai đáp lại.

Khi Sở Trường Ca chuẩn bị tiến lên xem xét, chỉ nghe một giọng nói cực kỳ lạnh lùng từ phía trước truyền đến —— "Xin gọi ta là Mộ Dung tiểu thư."

Tâm Sở Trường Ca nhất thời cảm thấy một trận co rút, lạnh đến toàn thân.