Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 203: Giáo chủ đi đâu vậy? (1)




Lời của Đông Nam Tây Bắc không chỉ làm cho Vân Tứ Nương không hiểu, ngay cả các cung nữ Ly Hận Cung hùng hổ cũng mờ mịt.

Đùa giỡn lưu manh, có ý gì?

Lý Vô Nại lập tức cho thấy lập trường, "Muốn đùa giỡn lưu manh bốn người các ngươi cứ đùa giỡn, không cần tính luôn ta. Ta không tham gia, đánh chết cũng không tham gia."

Đông hộ pháp hơi xấu hổ, "Ngươi đừng khẩn trương. Chúng ta không tính cho ngươi tham gia."

"Hơn nữa, ngươi làm hòa thượng lâu như vậy, có thể hay không còn chưa xác định được." Bắc hộ pháp cười hớ hớ bổ sung.

Lý Vô Nại nháy mắt hóa đá, hắn chỉ cạo đầu bóng lưỡng mà thôi, không phải thái giám. Vì sao bọn họ luôn cho rằng quy y và thiến có hiệu quả kỳ diệu như nhau?

Tây hộ pháp nói: "Tiểu Bắc, ngươi không nên nói bậy. Đại sư thật rất được. Ngươi cho hắn một nữ nhân, hắn có thể tạo ra một Thiếu Lâm tự."

Mặt Lý Vô Nại đen thui, "Ngươi coi nữ nhân là heo cả đời chỉ biết sinh con sao? Thiếu Lâm tự tốt xấu gì cũng mấy ngàn người, cho dù một ngày sinh một người, vậy cũng phải sinh rất nhiều năm." Chế nhạo người cũng không cần đến mức độ này.

"Đại sư, ngươi đánh giá heo rất cao, heo cũng không thể một ngày sinh một con." Bắc hộ pháp yếu nhược nói.

"..." Lý Vô Nại nhìn trời, "Năng lực lý giải của các hạ thật sự làm tại hạ theo không kịp. Chúng ta vẫn không nên thảo luận chuyện sinh đứa nhỏ. Giết người quan trọng hơn."

Bắc hộ pháp: "Đại sư, ngươi muốn ‘khai sát giới’?"

"Ngươi còn như vậy, ta liền ‘khai sát giới’ cho ngươi." Lý Vô Nại nghiến răng nghiến lợi.

"Đại sư, bình tĩnh. Tiểu Bắc không cố ý. Hắn là hết lòng học hỏi. Ngươi cũng biết, năng lực lý giải của hắn luôn luôn luẩn quẩn, chúng ta cứ nghĩ nó tồn tại, chỉ là bình thường nhìn không thấy, nhưng kỳ thật là không có. Về sau lời hắn nói ngươi coi như lời của trẻ con là tốt rồi, không nên chấp nhặt với hắn." Tây hộ pháp vô cùng "Nghĩa khí" thay Bắc hộ pháp nói chuyện.

"Đại Đông, đại Tây mắng ta không có năng lực lý giải."

"Hắn mắng đúng."

"..." Bắc hộ pháp lầm bầm rủa hết một vòng.

"Hết thảy câm miệng cho ta!" Vân Tứ Nương chịu không nổi gầm nhẹ một tiếng, chống nạnh mắng to: "Các ngươi rốt cuộc có chịu yên hay không? Đối đầu với kẻ địch mạnh, các ngươi còn có tâm tư đấu võ mồm? Nói nữa, ngân khố của giáo chủ phu nhân nhà các ngươi đã bị người khác chuyển đi hết!"

"..." Không phải bạc là quan trọng nhất chứ? Đông Nam Tây Bắc đồng loạt hung hăng rút khóe miệng một chút. "Trước lúc đùa giỡn lưu manh, muốn đùa giỡn mồm mép một chút. Bằng không tâm lý của chúng ta sẽ có gánh nặng." Đông hộ pháp nói.

Vân Tứ Nương hung hăng ném cho hắn một ánh mắt rõ ràng, nói: "Lại lèo nhèo nữa, có tin ta cho các ngươi một gánh nặng sinh lý hay không? Lão nương nhiều năm làm quả phụ phong lưu như vậy, khuê trung bí dược (thuốc dùng nơi phòng the) vô số kể, với một liều thuốc, bảo đảm nửa năm các ngươi cũng không ngóc lên được. Không tin thì đến thử xem."

Đông Nam Tây Bắc lập tức hơi sợ lắc đầu. Loại chuyện này, thà rằng tin là có không thể nói là không thì mới tốt.

Sau khi bị Vân Tứ Nương hù dọa, Đông Nam Tây Bắc liền quyết định thật nhanh, cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo lên, mê đắm đi phía cung nữ Ly Hận Cung ở đối diện, đáng sợ tới mức chúng cung nữ mặt hoa tái mét.

"Ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Tuy trong tay chúng cung nữ Ly Hận Cung có kiếm, nhưng cũng không trấn được đáy lòng sợ hãi với nam nhân, đều lui về sau.

Đông Nam Tây Bắc cười mà không nói, một bộ dáng mặt người dạ thú.

Một bên, Lý Vô Nại rất khinh thường nói: "Đông Nam Tây Bắc huynh, cầu xin các ngươi có thể phong lưu một chút hay không. Bộ dáng các ngươi ‘sắc dục huân tâm’ như vậy, thực hạ lưu."

Đông hộ pháp cười nhẹ nhàng, nói: "Ngặt nổi bộ dạng tại hạ trời sinh hạ lưu, thật sự không phong lưu nổi. Bằng không thì đại sư phong lưu phóng khoáng ngươi tới thay đi?"

Lý Vô Nại nghe vậy vẻ mặt lập tức thành xin miễn thứ cho kẻ bất tài, "Không, không, không, các ngươi đến là tốt rồi. Phong lưu và hạ lưu chỉ kém nhau một chữ, kỳ thật bản chất đều giống nhau."

Đông hộ pháp đắc ý, chỉ một câu đã thắng, không hề để ý tới Lý Vô Nại. Lúc này các cung nữ Ly Hận Cung đã lui đến không thể lui, lưng đã đè sát trên cửa.

"Các ngươi đừng tới đây! Lại đi qua... Lại đi qua ta liền không khách khí!"

"Thì ra thái độ của các ngươi với chúng ta cho tới nay đều là khách khí? Ta đây thật đúng là muốn biết một chút, không khách khí là như thế nào. Nói không chừng, ta sẽ càng thích." Hai tay Tây hộ pháp ôm ngực, vẻ mặt phóng đãng không kềm chế được. Ba người Đông Nam Bắc cũng học theo, hai tay ôm ngực lấy hắn làm trung tâm sắp xếp thành chữ ‘nhất’.

Lúc này, một âm thanh cực kỳ tươi đẹp không có ý tốt cất lên vang dội, "Hừ! Nam nhân thối. Muốn hù dọa người sao, không dễ dàng vậy đâu! Mọi người không nên bị bọn họ lừa. Bọn họ trúng ‘Thiên dục chi dục’, võ công mất hết, không làm gì được chúng ta!"

Chúng cung nữ Ly Hận Cung nghe vậy tinh thần nhất thời chấn động, cầm kiếm đánh về phía Đông Nam Tây Bắc.

Đông Nam Tây Bắc thấy mưu kế bị lật tẩy, vội vàng trốn tránh tấn công của đối phương, không ngờ đối phương tiến công bất thình lình không kịp tránh né, lần lượt trúng một kiếm. Hai người Đông Nam bị thương bên vai phải, hai người Tây Bắc bị thương bên vai trái. Cũng may miệng vết thương không sâu, chỉ xướt qua da thịt.

Ăn đau một tiếng, Bắc hộ pháp cả giận nói: "Ra ngoài nhiều năm như vậy, lần đầu tiên chịu loại vết thương này, thực nghẹn khuất! Đại Đông, loại chuyện dùng trí này, chỉ có phu nhân mới đương nhiên thuận buồm xui gió thôi. Ta không có trí tuệ của phu nhân, vẫn nên thành thành thật thật mà đánh đi!" Dứt lời, lấy Hồng Anh thương bóng lưỡng ra, chỉ một thương liền đặt cách mi tâm của cung nữ đi đầu ba cm.

Tây hộ pháp thấy thế cũng lưu loát vung roi xích Cửu khúc Linh lung của mình ra, cùng Bắc hộ pháp lưng đối lưng gắn bó, nói: "Đại Đông và đại Nam tu luyện nội công, sau khi mất đi nội lực giống như thư sinh trói gà không chặt, nhưng chúng ta thì không phải."

"Không sai. Cho dù không có nội lực, chỉ bằng Hồng Anh thương này của ta, giết vài binh tôm tướng cá các ngươi vẫn là dư dả!" Phu nhân từng nói, — thua người không thua trận, mặc kệ trong lòng có bất ổn cỡ nào, trên mặt đều phải vờ như nắm chắc, lấy khí thế áp đảo kẻ địch. Bắc hộ pháp càng nghĩ càng tự tin, khuôn mặt tuấn lãng rạng rỡ tươi vui.

Tây hộ pháp cũng bị tự tin của hắn cuốn hút, roi xích Cửu khúc Linh lung vung lên cũng mạnh mẽ có lực hơn, lạnh như băng phun ra bốn chữ, "Kẻ lộng hành, chết."

Chúng cung nữ Ly Hận Cung bị khí thế của hai người khiến sợ tới mức tay chân run rẩy, chậm chạp không dám làm gì. Không nói đến công lực của bọn họ khôi phục bao nhiêu, riêng hai loại binh khí trong tay bọn họ kia, cũng đủ khiến bốn phương kinh sợ.

Hai phía vẫn đang giằng co. Hai người Tây Bắc nhìn nhau cười, hợp lực đánh về phía trước. Một chiêu một thức tuy rằng không có nội lực làm điểm tựa, lại thắng ở nhanh mà chuẩn, cộng với bắp thịt hai người cuồn cuộn, rất nhanh dùng thế chẻ tre đánh vây quân địch, đem chúng cung nữ Ly Hận Cung ép lui đến cửa.

Là kẻ đứng đầu tứ đại hộ pháp, Đông hộ pháp biết rõ lấy chiêu thức mà thắng đều không phải là kế lâu dài, đợi sau khi kẻ địch thích ứng với chiêu thức nhanh mạnh của hai người Tây Bắc, rất nhanh sẽ gặp phản công, đến lúc đó không có nội lực, hai người Tây Bắc nhất định sẽ bại trận, không thể trì hoãn. Vì thế, kế sách hiện tại chỉ có thể là nhân cơ hội này thoát đi trước.

Nghĩ đến đây, Đông hộ pháp lập tức nháy mắt với Nam hộ pháp, hai người nâng Sở Trường Ca mê man bất tỉnh lên nhảy ra cửa sổ. Vân Tứ Nương thấy thế cũng kéo Lục Nhi theo sát phía sau nhảy xuống. Lý Vô Nại đang muốn nhảy cửa sổ theo, đột nhiên khóe mắt nhoáng lên một cái, một cung nữ đang giơ kiếm đâm vào sau lưng Bắc hộ pháp. Trong khoảnh khắc, Lý Vô Nại một cước dùng bàn chân ngăn đón, phá đi thế kiếm của cung nữ, đồng thời liên tục xoay người tung cước, gia nhập chiến đấu.

"Đa tạ." Bắc hộ pháp mạo hiểm vạn phần thối lui đến bên cạnh Lý Vô Nại, hỏi: "Đại sư, ngươi tới làm gì?"

Mỗi quyền của Lý Vô Nại đều lấy chân làm vũ khí, uy phong tám hướng vung về phía trước, nói ra bốn chữ vang vang có lực, "Phổ độ các ngươi."

Trên trán hai người Tây Bắc vội hiện ba vạch đen. "Đại sư, ngài thật vĩ đại." Bắc hộ pháp dở khóc dở cười nói.

"Phổ độ chúng sinh là mục tiêu cuối cùng của hòa thượng chúng ta. Các ngươi chính là chúng sinh ta sắp sửa phổ độ qua hai lớp bụi trần, không cần quá mức cảm động đến rơi nước mắt, thực bẩn." Lý Vô Nại một mặt ngăn địch một mặt tàn khốc nói.

"..." Đại sư, kỳ thật ngươi tới là để khôi hài chứ gì?

Đoàn kết đúng là lực lượng. Có Lý Vô Nại gia nhập, ba người nội lực yếu hợp lại thì thực lực tăng lên gấp bội, nhất là quyền cước Thiếu Lâm từng chiêu từng thế đều rất chuẩn, quả thực vượt qua cả đả cẩu bổng của Cái bang. Mặc dù như thế, không có nội lực, tác dụng của chiêu thức thực chậm, không đủ gây ra đả kích trí mạng cho kẻ địch, khiến cho cục diện trận chiến luôn ở thế cân bằng, giằng co không dứt.

Lúc này, lại thấy cảnh tượng đám người Đông Nam nhảy cửa sổ bỏ trốn vội vàng lui trở về khách điếm, chạy vào cửa theo bọn họ là các môn phái lớn trên võ lâm tạo thành liên minh chống lại ma giáo, hùng hổ hô khẩu hiệu —— "Diệt trừ ma giáo, thay trời hành đạo".

Tâm Lý Vô Nại trầm xuống, không khỏi trầm giọng rủa một câu: "Thật là họa vô đơn chí."

Bắc hộ pháp lại nói: "Hừ! Tới rất đúng lúc, chúng ta xử lý hết bọn họ một lần luôn!"

"Muốn xử lý thì cũng không phải bây giờ. Đừng quên, hiện tại nội lực ngươi mất hết, với Hồng Anh thương trong tay, đối phó với những nữ nhân trước mắt này còn được. Đụng tới cao thủ chân chính, là chờ bị người xử lý." Lý Vô Nại nhắc cho Bắc hộ pháp bình tĩnh lại.

Bắc hộ pháp không cam lòng thở dài một tiếng, thu hồi Hồng Anh thương, xoay người nhảy xuống lầu. Tây hộ pháp cũng theo sát sau đó, nhập vào đám người Đông Nam. Chúng cung nữ Ly Hận Cung thấy thế đều có vẻ muốn đuổi theo, bị Lý Vô Nại ngăn lại. "Trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi. Nếu ta là các ngươi, sẽ kéo ghế dựa châm chén trà, ở đài cao xem diễn. Đợi sau khi dưới lầu ‘lưỡng bại câu thương’, lại ngồi mà thu lợi." Lý Vô Nại cười nói.

"Với thực lực hiện tại của các ngươi, có thể cùng cao thủ các môn phái lớn dưới lầu lưỡng bại câu thương sao?" Một cung nữ trong đó khinh thường nói.

Lý Vô Nại rất 囧, tuy rằng tương đối bất mãn với thái độ kiêu ngạo khinh thường của nàng, nhưng mà không thể không nói, lời của nàng thật là một châm trúng huyệt. Với trận thế trước mắt, muốn lưỡng bại câu thương là rất khó, càng đừng nói là đánh thắng. Trừ phi kỳ tích phát sinh, Sở Trường Ca đột nhiên tỉnh lại, ngược lại thì chỉ bằng không. Nghĩ đến Sở Trường Ca, Lý Vô Nại nhịn không được mà trầm trọng thở dài một hơi thật sâu, ngủ lâu như vậy, không đứng dậy ưỡn thắt lưng hoạt động gân cốt sao? Nếu không thì mộng du cũng được! Tốt xấu gì cũng có thể hù dọa người.

Chỉ cần lúc này Sở Trường Ca có thể mở mắt ra, cho dù chỉ là đứng ở kia không nói một câu, cũng có thể khiến bọn chí sĩ chính nghĩa gì đó sợ tới mức tè ra quần.

Nói là thay trời hành đạo, thực chất chính là giậu đổ bìm leo.

Hành vi tiểu nhân!

Lý Vô Nại càng nghĩ càng buồn bực, oán hận đá chân, sau đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước một đi xuống lầu.

Dưới lầu, mọi người thấy Lý Vô Nại bình tĩnh tự nhiên chậm rãi đi xuống, đều ngừng gây rối, nhìn về phía hắn.

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của mọi người, áp lực của Lý Vô Nại —— tương đối lớn.

"Ngươi khôi phục võ công?" Vân Tứ Nương nhịn không được cắt đứt trước mặt hắn nhỏ giọng hỏi.

Lý Vô Nại ung dung thản nhiên, "Không có."

"Thật sự không có?" Mặt Vân Tứ Nương lộ vẻ nghi hoặc, "Nhưng bộ dáng nghênh ngang của ngươi, rất giống thâm tàng bất lộ."

"Ta không nghênh ngang. Ta chỉ muốn thừa dịp còn sống, cảm thụ nhiều một chút cảm giác xử lý đến nơi đến chốn. Đợi sau khi ta mọc cánh thành tiên, cơ hội dùng chân đi đường có thể sẽ ít đi." Lý Vô Nại nói bình tĩnh khác thường, giống như đã chuẩn bị tốt để "Viên tịch".

"Mọc cánh thành tiên? Có mà mọc đuôi thành quỷ á!" Vân Tứ Nương chịu không nổi lườm hắn một cái, sau đó mang vẻ mặt ghét bỏ rời xa hắn đi về phía Đông Nam Tây Bắc.

Lý Vô Nại phẫn nộ sờ sờ cái mũi, hắn chỉ đi bộ vài bước, lại bị ghét bỏ thành như vậy sao?

Đang lúc trong lòng Lý Vô Nại xúc động nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, chợt nghe có người nói ——

"Phương trượng đại sư, Thiếu Lâm tự là Bắc Đẩu của võ lâm, tuyệt đối không thể làm bạn với ma giáo. Ngươi chẳng phân biệt được thị phi lại cùng ma giáo thông đồng làm bậy, sao có thể làm thất vọng danh dự mấy trăm năm của Thiếu Lâm tự như vậy?"

Bị điểm danh, Lý Vô Nại ngây ra một lúc, tiếp đó mừng rỡ. Sao hắn lại quên mình còn có một thân phận khác. Có thân phận phương trượng Thiếu Lâm này, nhất định bọn họ sẽ không tổn thương hắn. Nói không chừng, còn có thể lợi dụng thân phận này giúp mọi người thoát hiểm.

Núi sông trùng điệp ngờ hết lối, vén nhành liễu tối thấy một thôn. (Đây là câu thơ trong bài Chơi thôn Sơn Tây của Lục Du)

游山西村 (陸游)

Du Sơn Tây thôn (Lục Du)

莫笑農家臘酒渾

豐年留客足雞豚

山重水復疑無路,

柳暗花明又一村。

簫鼓追隨春社近,

衣冠簡樸古風存。

從今若許閑乘月,

拄杖無時夜叩門。

Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,

Phong niên lưu khách túc kê đồn.

Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,

Y quan giản phác cổ phong tồn.

Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,

Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.