Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 295: Đến lượt Hạ Cơ




Lúc này, Vũ Linh Hà đứng ngoài cũng thấy hơi sốt ruột, định nhúng tay vào rồi. Nàng vốn dĩ cũng chỉ định giáo huấn hay đứa bé không biết trời cao đất dày này một chút, chứ để hai đứa này, đặc biệt là Băng nhi bị tổn thương gì, Lâm Hàn không thể không tháo nàng ra thành tám khúc.

Thầy Lâm cũng thật là, phát động tín hiệu đã năm phút rồi vẫn chưa xuất hiện, chẳng may mình nhúng tay vào, đánh rắn động cỏ làm hỏng việc thì sao?

Vũ Linh Hà hiện tại không chắc lắm mình nên làm thế nào, bởi xung quanh đây có vài cỗ khí tức rất mạnh, chính nàng mặc dù cảm nhận được, nhưng đó là do họ không cố ý che giấu khí tức, nếu thật sự chiến đấu, Vũ Linh Hà không chắc mình có thể cầm cự được bao lâu!

Nhưng trong lúc nàng còn đang do dự, tình cảnh trong tràng lại biến hóa vượt quá dự liệu của nàng. Lâm Băng mặc dù cũng chịu được hai đòn, nhưng sau đó… ặc, không có sau đó nữa! Ninja nổi tiếng là về hậu chiêu dày đặc, liên miên bất tuyệt, nàng nào có ngờ con bé con này lại thiếu kinh nghiệm tác chiến như vậy?

Vũ Linh Hà vốn không thiện về tốc độ, hiện tại lao ra cứu giúp Lâm Băng là không thực tế. Vũ Linh Hà lạnh mắt nhìn tên áo đen, hai tay hợp lại thành hình ấn Dần. Chỉ duy nhất một ấn, chakra trên người nàng bắt đầu bạo động, một bàn tay xòe ra, giống như dồn nén vô vàn chakra, sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.

Thủy Độn – Bạo Thủy Kích!

Theo tiếng niệm thì thầm của nàng, một luồng thủy lực dũng mãnh bạo phát, bắn đi trong không gian với tốc độ không tưởng, chỉ trong tích tắc đã đến sau lưng tên áo đen. Cường lực mạnh tới nỗi âm thanh trong không khí còn không theo nổi tốc độ của tia nước này.

Đây là một trong những loại vận dụng thủy độn mới mà Vũ Linh Hà ngộ ra theo lời giảng giải của Lâm Hàn, hình thái biến hóa không chỉ là biến đổi hình dạng, mà còn là trạng thái. Nàng đã lợi dụng nguyên lý nén, nén vô số chakra thủy độn vào lòng bàn tay, tạo nên lực xung kích thủy lực cực mạnh, mạnh hơn cả đòn thủy độn mạnh nhất mà nàng từng sở hữu là Phá Thiên Tiễn đến năm lần.

Theo nhận xét của Lâm Hàn, nhẫn thuật này thậm chí đã đạt đến đỉnh điểm của cấp A, nhưng vẫn còn không gian phát triển tiếp, thậm chí có thể lên đến cấp S, cấm thuật cũng không chừng! Chứng minh thiên tư của Vũ Linh Hà thực sự rất nghịch thiên!

Một nhẫn thuật như vậy, nếu dồn nén đến cùng cực, thậm chí có thể một kích miểu sát Võ Đế, thậm chí là khiến Võ Thánh bị trọng thương.

Tên áo đen chỉ cảm thấy sau lưng tê tái, dù chưa hề trúng đòn, nhưng trong khoảnh khắc, hắn có cảm giác, trúng một kích này, mình chết chắc rồi!

Tên áo đen cắn răng một cái, hai mắt bừng lên huyết quang, trong thời khắc sinh tử, hắn mạnh mẽ khởi động bí pháp của tổ chức, hy vọng có thể vớt được một con đường sống.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến trái tim hắn tuyệt vọng như tro tàn.

Một thân ảnh không biết từ đâu xuất hiện, thần thái băng giá tràn ngập trên khuôn mặt như đao tước kia, chỉ một cánh tay, người đó giữ chặt lấy tay cầm đao của hắn, như một cái kìm thét rắn chắc khiến hắn không thể nhúc nhích một ly.

Tên áo đen kinh hoàng, nhưng hắn không thể suy nghĩ thêm được gì nữa, hắn cảm thấy sau lưng mình nhói lên, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.



Đoàng!

Âm thanh khủng bố như đại bác khai nòng, trước mắt Lâm Phong hiện lên một cảnh tượng tràn ngập huyết tinh. Tên áo đen trước đó một giây còn đắc ý quên hình, một giây sau đã bị Lâm Hàn giữ lấy một tay, cựa cũng không thể cựa, sau đó… không còn sau đó. Bởi tên này đã chết đến không thể chết lại, thân thể bạo tạc thành trăm ngàn khối, như một trái dưa hấu bị súng phá giáp bắn phải. Máu tươi tung tóe ra bốn phương tám hướng, kèm theo là những mảnh thịt vụn vẫn còn hơi nhúc nhích.

Thứ duy nhất còn lành lặn có lẽ chỉ là cánh tay mà Lâm Hàn đang giữ chặt. Thanh đao trong tay vẫn chĩa về phía trước, giống như tên này đến chết vẫn còn đang suy nghĩ tập kích Lâm Băng vậy.

Băng nhi điện hạ ngược lại chịu đãi ngộ tốt hơn nhiều. Trong mắt nàng chỉ có một thanh ảnh cao lớn tràn ngập uy vũ, giống như thái sơn chắn trước mặt nàng, dù có bất cứ sóng gió gì cũng không thể làm hắn lung lay dù chỉ một chút.

Ngự thần bào tung bay, bóng lưng ấy trong mắt Lâm Băng giống như thiên thần, chỉ cần có cha, bất cứ nơi nào cũng sẽ trở thành nơi an toàn nhất.

- Cha…

Lâm Băng nghẹn ngào hô lên một tiếng. Lâm Hàn cũng từ từ quay lại, nở một nụ cười tươi rói như thường ngày. Trên mặt hắn, thậm chí còn chẳng thể nhìn thấy bất cứ một vết máu nào.

- Con gái ngốc! Không cần sợ! Có cha ở đây, người xấu nào bắt nạt Băng nhi, cha đánh hắn!

Lâm Hàn cười hì hì như nói chuyện đùa trước mặt Lâm Băng, nhưng ở phía sau, Lâm Phong lại nhìn thấy một cảnh tượng khác, vô số những dây leo lặng lẽ vươn lên, cuốn lấy từng mảnh thịt, hút lấy từng giọt máu huyết, trong một giây đã hoàn toàn dọn sạch đám hổ lốn kinh tởm kia, trả lại một không khí rất bình thường như chưa từng có gì xảy ra.

Cười nói an ủi Lâm Băng xong, Lâm Hàn xoay người lại, coi đám người Hạ Trục Lộc thành không khí, nghênh ngang đi về phía Lâm Phong, đầy mặt nghiêm nghị quát:

- Đứng lên!

Lâm Phong ngẩn ra một lát, đây còn là lần đầu tiên Lâm Hàn… không, là lần đầu tiên có người quát nó, khiến nó nhất thời không quen cho lắm.

Rắc rắc rắc

- Lâm Phong! Đứng lên!

Sắc mặt Lâm Hàn càng thêm lạnh lùng, hai bên mắt đã tràn ngập những đường gân dữ tợn, một lần nữa quát.

Lâm Phong không nói gì, chỉ run rẩy chống hai tay xuống đất, chật vật đứng lên, cái đầu nhỏ cao ngạo lúc này đã cúi xuống, ủ rũ như gà trống bại trận.

- Biết mình sai chỗ nào chưa?

Lâm Hàn vẫn giữ cái vẻ mặt như vậy, ngữ khí bình bình mà tràn ngập nghiêm túc hỏi.

- Cha… con sai rồi! Là con ngông cuồng, không biết tự lượng sức mình…

Ái chà!

Một tiếng gọi cha tự nhiên mà đến! Lâm Hàn hơi ngẩn ra một lúc, đột ngột thấy mừng phát điên, nhưng diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn, nếu không làm sao mà tạo được uy tín tuyệt đối với cái thằng nhóc con khó thuần này? Vẫn cái ngữ điệu lạnh lùng ấy, hắn ngắt lời:

- Sai! Ta lại hỏi con, nhiệm vụ ta giao cho con là cái gì?

Nếu là trước đây, Lâm Phong nghe đến hai chữ “nhiệm vụ”, chắc chắn sẽ không phục hừ một tiếng, nhưng hôm nay, nó lại ủ rũ đáp:

- Là chăm sóc Băng nhi…

- Vẫn còn nhớ hả?

Lâm Hàn lại ra vẻ phát tức, mắng xối xả lên đầu Lâm Phong:

- Ta bảo con thế nào? Ra ngoài hồ nháo thế nào không cần biết, có chừng mực một chút là được, nhưng mà phải bảo đảm Băng nhi không có chuyện gì! Thấy không ổn là phải chạy, thấy không chạy được thì dùng thuật thức báo cho cha! Trời sập còn có cha chống lấy! Con xem con làm cái gì? Tranh cường háo thắng, đánh đấm đến quên cả nhiệm vụ! Con nhìn cái bộ dạng của con bây giờ như vậy thì bảo vệ được ai? Đã bị đánh bại còn không nhanh nhanh báo cho ta tới, để em gái chạy ra đánh nhau với cái thằng biến thái kia, nhỡ Băng nhi có bị sứt môi chảy máu gì thì làm sao bây giờ? Hả? Hay là con cho rằng làm cha con, ta còn không đủ tư cách để con cầu viện? Khốn nạn! May mà hôm nay Băng nhi không có làm sao, nếu không… Băng nhi, con giật cái gì? Để cha đập cho thằng nhóc này một trận, cho lần sau nó chừa cái tật bốc đồng háo thắng đi…

- Cha… Đừng mắng anh nữa mà! Là Băng nhi không ngoan, là con vì nghịch ngợm nên mới rủ anh lén lút bám theo tên mập kia! Cha có mắng thì mắng Băng nhi đi, đừng mắng anh nữa mà…

Băng nhi vừa nói, vừa cầm lấy ống tay áo Lâm Hàn liên tục lắc lắc, sắc mặt tràn ngập khẩn cầu, đôi mắt lung linh ầng ậng nước, khiến Lâm Hàn thấy mà thương.

- Không! Băng nhi mặc dù kéo con ra ngoài, nhưng mục đích chỉ là theo dõi, là con quá nóng lòng cứu Tuệ Quyên tỷ nên mới bại lộ hành tung! Là con sai, không để ý đến an toàn của Băng nhi! Con…



Bốp bốp bốp…

Hai đứa bé còn đang tranh nhau nhận lỗi, một tiếng vỗ tay rất không hài hòa vang lên, khiến Lâm Hàn đột nhiên nhíu mày một cái:

- Cảnh tượng gia đình thật là ấm áp nha! Lâm Hàn tiên sinh, ta nên gọi ngài như vậy, hay là thầy Lâm đây?

Lâm Hàn lạnh lùng quay đầu lại, Byakugan tràn ngập sát khí khiến Hạ Trục Lộc đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, trên trán đã ứa ra mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh vô bì, khiến Lâm Hàn cảm thấy ngạc nhiên một chút.

- Vậy ra ta đoán đúng! Ngươi chính là kẻ giật dây tất cả những vụ bắt cóc này? Rồi sao? Ngươi cho rằng ta chết chắc rồi, nên muốn lộng hành một lần nữa? Ngươi đã nhận ra hai đứa trẻ này, lại dám hạ độc thủ với chúng! Ngươi chán sống rồi, hay là chê mạng mình quá dài?

Khí tràng thật mạnh!

Nhưng Hạ Trục Lộc không cảm nhận được bất cứ khí tức đạo cảnh nào giống của gia chủ, điều này khiến hắn có đôi chút yên tâm lại. Chỉ cần không phải Võ Thánh là tốt rồi, bên mình vẫn rất nhiều người, Võ Đế bốn người, thậm chí có cả một tiền bối chạm nửa bước tới Võ Thánh, còn phải sợ một mình hắn sao?

Dù cho không đánh lại, bảo toàn đám người bên mình cũng không thành vấn đề a!

Nghĩ đến đó, Hạ Trục Lộc lại lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói:

- Vậy thì sao? Đám tiện nhân như sâu kiến kia, vốn dĩ sinh ra để làm vật hy sinh cho th… cường giả! Ta khuyên ngươi cũng đừng nên xen vào việc của người khác, có một số người, ngươi chọc không nổi!

- Vậy ra… ngươi cho rằng mình là kẻ mà ta chọc không nổi?

Lâm Hàn cười nhạt nhìn Hạ Trục Lộc. Tên mập đột nhiên thấy hai chân bị siết chặt, không thể nhúc nhích, hắn cảm giác như có thứ gì đó đang trườn lên người mình, từ bốn phương tám hướng dần dần bao bọc toàn bộ thân thể mập mạp của hắn, chỉ còn để lộ ra một cái đầu.

Phập!

Hạ Trục Lộc dù lâm nguy, nhưng cũng chỉ thấy hơi có chút hoảng hốt. Một thanh kiếm trắng bóc không biết từ bao giờ đã đâm xuyên qua ngực Lâm Hàn, đứng sau hắn là một lão già mặc áo vải thô, đầy mặt âm hiểm nhìn con mồi đã sập bẫy!

Hạ Trục Lộc thấy kiếm đã đâm xuyên ngực Lâm Hàn, tự tin lại càng thêm bành trướng:

- Ha ha ha… vốn dĩ còn tưởng ngươi lợi hại đến mức nào, còn phải bày ra thiên la địa võng chờ ngươi sập bẫy! Nào ngờ cũng chỉ là hạng giá áo túi cơm, có tiếng không có miếng mà thôi! Nói cho ngươi biết, chúng ta đã sắp xếp cho Hạ Cơ phục thị Phùng Tự kia, chờ ngươi đến…

- Ngươi nói cái gì?

Toàn thân Hạ Trục Lộc cứng đờ.

Trước mắt hắn, Lâm Hàn “bùm” một cái, biến thành một thân cây khô khốc bám trên lưỡi kiếm của lão già. Còn lúc này, một thanh kunai sắc lạnh đã đặt lên sau gáy Hạ Trục Lộc. Hắn cảm thấy… tử vong có lẽ chưa bao giờ cách mình gần đến thế.

- Ngươi nói cái gì? Lặp lại ta xem!

Đứng sau lưng Hạ Trục Lộc, hai mắt Lâm Hàn trợn to, tràn ngập sát khí và dữ tợn. Sắc mặt vốn dĩ có mấy phần anh tuấn, lúc này lại tràn ngập vẻ tàn độc như ác ma tới từ chín tầng địa ngục. Hạ gia! Hạ gia! Thật hay cho một cái Hạ gia! Ám hại đàn bà phụ nữ, coi sinh mạng như cỏ rác không nói, ngay đến con cháu trong tộc cũng không buông tha! Bọn chúng không phải là người nữa rồi, mà là một đám súc sinh!

Còn Hạ Cơ, bao nhiêu ngày làm bạn như vậy, nói không có tình cảm chẳng phải là nói dối? Còn chưa kể đến nàng đã giúp Lâm Hàn một đại ân! Một tấm lòng son như vậy, bây giờ lại gặp độc thủ ám hại, Lâm Hàn không cứu, có khác nào lũ cầm thú mang họ Hạ này?

Đương nhiên, sự thật dù có khác Lâm Hàn nghĩ một chút, nhưng Hạ Cơ giúp hắn, đó là chuyện không thể chối cãi!

- Ta chắc chắn sẽ diệt sạch Hạ gia các ngươi! Chó gà cũng không tha!

Lâm Hàn băng giá rít ra một câu này, thanh kunai cũng từng bước từng bước dấn vào sau gáy Hạ Trục Lộc trong tiếng la thảm thiết như giết heo của hắn, kết thúc một sinh mạng đầy dơ bẩn và độc ác.