Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 649: C649: Chương 649




“Chờ hai ngày nữa em hơi đỡ chút thì có thể xuất viện, chúng ta cùng nhau trở về.”

Vuốt nhẹ đầu của cô ta, Dương Thừa Húc híp mắt, vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ, như là trẻ con đã nhận được sự âu yếm, đôi mắt híp lại thành một khe hở nhỏ.

“Em về nước cũng không giúp đỡ được gì. Thừa Húc, tuy bây giờ em đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nhưng có chút thù nên báo thì em vẫn sẽ báo. Giang Anh Tuấn đã ném em vào nơi như vậy tất nhiên em sẽ không bỏ qua cho anh ta, chờ anh cứu được bố của anh ra, có thể về nước cùng với em.”

Bây giờ cô không còn muốn quay về nữa, bây giờ thành phố Hải Phòng là địa bàn của NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn. Lân trước cô phải đưa ra con bài tẩy mới có thể bình yên được.

Nhẹ nhàng đi ra mà không ảnh hưởng gì, cô chỉ sợ lần này gặp lại sẽ không còn sống sót để quay về được.

“Có thể thoát được chuyện này, anh có thể lén mang em về, không để nhà họ Nhanvà người nhà họ Giang biết thì tốt rồi.”

Mặc dù ở cùng Trần Nhật Linh một khoảng thời gian không dài lắm, nhưng những chuyện như thế này Dương Thừa Húc đều có thể biết được. Cũng vì nguyên nhân như vậy mới càng cảm thấy lo lắng.


“Em còn có thể chạy được hay sao? Anh vội vàng làm cái gì chứ? Em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về không phải tốt hơn sao?”

Vừa mới uống xong hai ngụm nước, cổ họng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhưng mà không nhịn được lại nói, vừa mới nói xong, Trần Nhật Linh cảm thấy cổ họng giống như bị dao cắt, cảm giác đau đớn khó có thể chịu được, môi khô đến nỗi bong da, rõ ràng đã uống nước rồi, nhưng bây giờ lại có cảm giác khổ sở hơn một chút.

“Nằm trên giường nghỉ ngơi một chút đi, chuyện quay về anh sẽ chuẩn bị sau hai ngày nữa, đợi đến khi em khỏe hơn chúng ta lại bàn luận tiếp.”

Nhìn thấy Trần Nhật Linh cảm thấy khó chịu, Dương Thừa Húc kéo kéo cái má hồng hào mềm mại, nhỏ nhắn của cô, giúp cô đi tới giường nghỉ ngơi.

Chậm rãi nằm xuống trên giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, đột nhiên Trần Nhật Linh có chút đau lòng vì người đàn ông đang ở bên cạnh mình. Đầu của cô nóng lên, nắm lấy ống tay áo rồi nói: “Anh cũng đã không nghỉ ngơi một thời gian dài rồi, cùng nhau ngủ một lát đi.”

Vừa mới nói xong, Trần Nhật Linh cảm thấy hối hận, hận không thể tự tát chết chính mình, nói cái gì tốt lành không nói, lại mời người khác lên giường.


Không đợi cho cô thu hồi lại lời nói, một bên góc chăn đã bị kéo lên, bóng một người đàn ông đã chui vào bên trong chăn nằm bên cạnh cô.

Bắt đầu, hai tay mạnh mẽ đặt vào lưng của cô, tầm mắt bị một bàn tay to bao phủ, trước mắt là một mảnh màu tối.

Lần đầu tiên được mời, Dương Thừa Húc ngây ngẩn cả người, ngay cả thời gian dành cho mình cũng không có, bước một cái thật dài quay về, nhẹ nhàng leo lên giường nằm.

Vừa mới chui vào, tiện thể giữ không cho Trần Nhật Linh xuống giường.

“Nhật Linh, em cũng muốn anh sao?”

Chỉ một lần duy nhất đồng ý, chỉ một lần duy nhất chủ động, trong nháy mắt, hai mắt của Dương Thừa Húc đỏ lên, thiếu chút nữa là không khống chế được bản thân mình, đưa cả cơ thể bá đạo nhưng có vẻ tiều tụy của mình chui vào chăn.

“Thừa Húc, giường này có vẻ hơi nhỏ, không bằng anh…”

Chưa kịp dứt lời, sắc mặt của Dương Thừa Húc đột nhiên trở nên lạnh lùng, thu tay lại, Không để cho Trần Nhật Linh nhìn thấy rõ ràng thì một mảnh tối đen lại đến, bao trùm lên cô. Cô nhắm mắt lại quay mặt về phía sau trốn mất.

“Nhật Linh, chính em bảo anh đi lên, bây giờ lại muốn đi xuống…”