Nhân Tổ

Chương 778: Đạo Khí Trợ Chiến






Giết xong tên phong thần, Uế quay lại đầu nhìn, trong hố đã không còn Trác, đảo mắt một vòng, phát hiện Trác tại một chỗ khác.
“Ồ! ngươi đây là cái gì?”
Uế thật ngạc nhiên.
Nàng thấy được cổ Trác từng sợi huyết nhục đang kết nối với bộ thân thể mới.
Trác cũng là cái người quả quyết, thấy thân thể cũ trọng thương không dùng được, liền lấy ra một bộ thân thể mới, cắt đầu mình ghép vào.
Thân thể này màu đồng đen, cơ bắp rõ ràng, ẩn hiện hoa văn, cho người ta một cảm giác rắn chắc, mạnh mẽ.
Tất cả đều choáng ngợp với thủ đoạn này, thật là tà dị.
Không hổ là Trác! đây là thế hệ trước thầm nói trong lòng.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn mọi người, đánh giá tình hình chiến trường, sau đó truyền âm cho Hỏa Hỏa:
“Không vội ra tay, ngươi xuất hiện cũng có thể dẫn xuất Tả, lúc đó tình hình chỉ có xấu hơn chứ không tốt hơn.”
Hắn còn nhớ rõ năm xưa, Quang Minh đã điều khiển Hỏa Hỏa thế nào.

Bây giờ Hỏa Hỏa xuất hiện, chỉ sợ chưa kịp làm gì đã bị Tả khống chế rồi nuốt chửng.

Đối với Quang Minh, Hỏa Hỏa chính là bổ dưỡng nhất thuốc.
Tả sẽ bất chấp bại lộ, nó kế hoạch cũng chỉ vì khôi phục bản thân, nếu có Hỏa Hỏa nó cần chi chờ đợi cái gì nữa.
“Trác hình như vẫn còn ẩn chiêu.”
“Tùy ngươi thôi.” Hỏa Hỏa kết thúc câu chuyện, nó tin tưởng Tôn Kỳ, nếu Tôn Kỳ cho rằng chưa phải lúc vậy thì tiếp tục chờ xuống, nó không có lý do gì phải vội.
Uế đưa mắt nhìn Trác, cười nói:
“Ngươi thật là thú vị, đáng tiếc! ta không có thời gian chơi với ngươi.

Đến đây kết thúc thôi.”
Uế sắc lạnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, mọi người chợt cảm thấy ngột ngạt, sinh lực trôi chảy, đại đạo ngăn cắt, thần hồn hủ hóa.

Uế đưa tay chụp tới, nhanh đến mức vô hình.
Trác bản năng sống cực độ báo động, hắn hét lên một tiếng lớn, đại đạo bùng nổ tạo thành một trường bảo vệ xung quanh.
Khi bàn tay đánh tới bị làm cho hơi ngừng lại, mọi người lúc này mới thấy được bàn tay.
Uế hừ một tiếng, tăng thêm một điểm lực, bàn tay lại tăng tốc.
“Chớ có làm càn!” có mấy vị phong thần hét lên đồng loạt phóng ra đại sát chiêu mạnh nhất của mình.
Oanh oanh oanh… sát chiêu nổ bể, khói lửa mù mịt.
Khi khói lửa tan đi, Uế vẫn lẳng lặng đứng đó, không bị thương một sợi tóc, sát chiêu cơ bản không thể đến gần nàng.
“Lũ sâu kiến!” Uế có chút giận.
Nàng một tay khác gạt ngang, giống như chém vào không khí.
“Á!!” một tràng tiếng hét vang lên, liên tiếp mấy vị phong thần gục ngã.
Uế bắt đầu mất kiên nhẫn, cứ giết một con kiến thì một con kiến khác lại lao lên, phiền chết đi được!
Nàng đưa tay chỉ trời, không có cái gì hiện tượng.

Mọi người cũng không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có cảm giác đè ép giống như trời sụp.
“Tất cả các ngươi đi chết đi!” Uế gằn giọng, ngón tay chỉ xuống.
“Chống lên trận pháp!” Trác hét lớn, hắn thật sự cũng không biết cái gì đang đè xuống, nhưng làm chút gì đó vẫn tốt hơn không làm gì.
Mọi người cùng đưa tay, liên kết sức mạnh, Thiết Bích Trận tỏa sáng.
Răng rắc… trận pháp rạn nứt, bọn họ há miệng phun máu.
Không chịu nổi.
Đúng lúc này, Uế chợt biến sắc, ngưng lại chiêu thức, đưa tay vỗ ngang.
Oanh!
Uế lui lại một bước, bàn tay ửng đỏ, nàng sắc mặt không tốt.
Không gian vỡ ra, xuất hiện một cái chén ngọc.
Trác mừng rỡ, đây chính là Đạo Khí hắn lưu giữ gọi là Thanh Ngọc Lưu Ly.

Thần giới.
Đột nhiên có một cỗ khí tức tiêu thăng, phá vỡ trần nhà Bộ Di Truyền, bay vút lên trời.
Mọi người ngước đầu nhìn, cỗ khí tức kia? hình như là Đạo Khí.

Chuyện gì xảy ra?
Có một cỗ dự cảm không lành.

Đạo Khí đột nhiên xuất thế, tất có chuyện!
Đạo Khí này từ Bộ Di Truyền, chỉ có một ít người có khả năng triệu gọi, chủ nhân của nó, Trác và Tổng Lãnh.
Thần tộc cao tầng bắt đầu truyền tin lẫn nhau, xác định nguyên nhân.
Một lúc sau, mọi người cho rằng rất có thể là Trác triệu gọi.
“Trác đang ở đâu?” một vị phong thần lên tiếng hỏi.

— QUẢNG CÁO —
“Lần gần nhất gặp hắn là tại xác của Thiên Thần.” một vị khác trả lời.
“Trác chẳng lẽ lại muốn nghiên cứu cái gì trên xác Thiên Thần nên gọi tới Đạo Khí hỗ trợ?” một người đưa ra giả thuyết.
Bình thường Thần tộc sẽ không ai làm như vậy, nhưng Trác lại rất có thể, hắn rất tà dị, làm việc không kiêng nể.
Mọi người trầm mặc.
“Nhưng nếu hắn gặp nguy hiểm buộc phải nhờ đến Đạo Khí thì sao?” một vị khác lên tiếng.
“Sao có thể!? hắn bây giờ chính là đỉnh tiêm Thần tộc, trong vũ trụ này rất ít thứ có thể uy hiếp được hắn.”
“Đó là trước kia! ngươi quên bây giờ là cái gì thời đại.”
“Ý ngươi là… Thiên Thần?”
“Không gì là không thể!”
Mọi người trầm mặc lo lắng, nếu là Thiên Thần vậy cực đáng sợ.
“Không biết là chuyện gì nhưng chúng ta nên truy theo, tốt nhất gọi lên vài món Đạo Khí đề phòng vạn nhất.”
“Đúng! nên vậy.”
“Ta không có ý kiến.”
Bọn họ bắt đầu liên lạc các phương.
...
Uế hừ lạnh, nếu không phải vì sợ bị phát hiện, phong ấn chính mình, nàng đã một bàn tay chụp chết tất cả.
Dây dưa một chút khiến cho biến cố xảy ra.
Thanh Ngọc Lưu Ly này hình như tự chủ, tức là chủ nhân Thiên Thần của nó không đến đây, nàng vẫn dư sức đối phó.
Uế tiến lên một bước, khí tức kéo lên nhưng ngay lập tức không gian gợn sóng, ấn ký phong tỏa rung động.

Không tốt! không thể giải phóng quá nhiều chiến lực.
Ấn ký bị hủy sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Dường như nhìn ra Uế có điểm cố kỵ, Trác ánh mắt tỏa sáng, có cơ hội.
“Tất cả phong thần theo ta tiến lên cùng Thanh Ngọc Lưu Ly chiến đấu.”
“Được!” các vị phong thần đồng thanh đáp ứng.
Bọn họ vận chuyển đại đạo, sẵn sàng.
Uế hừ lạnh, nâng tay.
Thanh Ngọc Lưu Ly nghiêng miệng chén, rót nước xuống.
Oanh! một chưởng ấn đánh vào dòng nước, thì ra Uế vừa ra tay, so với trước đó càng nhanh, nếu không có Thanh Ngọc Lưu Ly phản ứng kịp thời, bọn họ chỉ sợ không cản được chưởng này.
“Sát!” Trác dẫn đầu phong thần ra tay.
Có Thanh Ngọc Lưu Ly cản lại công kích, bọn họ ra tay thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù công kích của bọn họ cũng chẳng làm bị thương được Uế nhưng ít nhất có thể gây rối.
Uế bị Thanh Ngọc Lưu Ly ngăn lại vô cùng giận dữ, nhưng nhất thời không thể thoát thân.
“Lũ súc sinh còn đứng đấy làm gì?! giết hết bọn chúng cho ta!” Uế hét lên.
Bầy Sinh Vật Địa Ngục nhao nhao tấn công.
Trác toát mồ hôi, muốn rút ra mấy vị phong thần giúp đỡ nhưng đã bị Uế chặn lại.

Trác cũng bất đắc dĩ.
Hai bên lúc này kéo chân lẫn nhau.
Tôn Kỳ cầm kiếm điểm điểm đánh ra, tru sát bầy sinh vật.
Chiến trường lại trở nên kịch liệt, mọi người đều dốc hết sức, chỉ là rất nhanh suy tàn.

Bọn họ giống như một viên đá nhỏ giữa dòng nước lũ.
Thiết Bích Trận thủng lỗ chỗ.
Uế nhếch mép cười, xem ra không cần nàng ra tay lũ kia cũng chết, bầy sinh vật này cũng coi như có điểm giá trị.
Đám Thần tộc cảm thấy sắp không xong rồi, nhưng mọi người đã vô kế khả thi.
Trác triệu hồi Đạo Khí hy vọng gây nên chú ý, Thần tộc lại phái tới viện binh.
Đám người càng lúc càng co cụm chống trả.
Dạ Tuyết một kiếm trảm trên đầu Lực Ly Giáp Thú.

Keng! một tiếng, lưỡi kiếm gãy đôi, vốn đã vô cùng sứt mẻ, đòn đánh này vượt quá chịu đựng của thanh kiếm, lập tức gãy.
Dạ Tuyết ngay tức khắc ném ra một tấm minh văn.
Oanh! Lực Ly Giáp Thú bị nổ chết.
Dạ Tuyết cấp tốc lui lại, thở hổn hển.

Nàng lúc này có được vài giây ngắn ngủi quan sát toàn bộ chiến trường.
— QUẢNG CÁO —
Rất không ổn!
Nếu như không có kỳ chiêu, cơ hội lật bàn là con số không.
Dạ Tuyết cắn răng quyết định, nói:
“Mọi người bảo vệ ta, ta triệu hồi ra Thời Không Chi Môn.”
Thời Không Chi Môn là át chủ bài lớn nhất của nàng, ngoài chiêu này ra nàng không nghĩ được cái gì biện pháp tốt hơn.
“Học muội, đừng làm rộn! lo phòng thủ đi.” một vị học tỷ nhắc nhở.
“Chỉ cần mở ra Thời Không Chi Môn, ta có thể mượn tới tương lai lực lượng.” Dạ Tuyết vội giải thích.
“Ta biết! ta đã từng tại Trọng Lực Đạo Tràng xem ngươi biểu diễn, rất kinh nhân.

Nhưng mà ta thấy ngươi triệu hoán được tương lai cũng không quá mạnh, căng hết cỡ tam dực.” vị học tỷ này vừa chém đầu một con Long Dực vừa nói.
“Lúc đó tu vi còn thấp.

Học muội bây giờ đã tam dực, có thể triệu hoán mạnh hơn tương lai.”
“Tứ dực đúng không?” vị học tỷ này hỏi lại.
Dạ Tuyết không trả lời, ngầm thừa nhận.
“Tứ dực bây giờ đã không còn ý nghĩa, ta chính là ngũ dực đây.

Học muội bây giờ chém giết thêm mấy con, tốt hơn là tốn thời gian cho triệu hồi.”
Dạ Tuyết không phản bác được, lời này hoàn toàn chính xác, tứ dực, mà cũng chỉ có thể ra một chiêu, hoàn toàn không có ý nghĩa lúc này.

Nhưng mà nàng vẫn muốn đánh cược.
Biết đâu… biết đâu triệu hoán được tương lai cực mạnh.
Thời Không Chi Môn đã khác với lần đầu sử dụng, được nàng và sư tôn sửa đổi, nàng tu vi cũng đã mạnh hơn.
Vả lại một điểm quan trọng nhất chính là dự báo.
Nếu như có thể triệu hoán được, chứng tỏ tương lai nàng vẫn còn, tức là nàng không có chết tại đây.
Nàng không chết, có thể mọi người cũng thế.
Nàng đang muốn nói tiếp.
“Đây là quân lệnh!” vị học tỷ gằn giọng, không muốn lại dông dài.
Dạ Tuyết cúi đầu, nàng cấp bậc lẫn tu vi đều thấp hơn chỉ có thể phục tùng lệnh mệnh.
“Ngươi làm đi!” đúng lúc này có tiếng nói vang lên.
Dạ Tuyết ngẩng đầu, là Tôn Kỳ, tròn mắt, tên này có ý gì?
“To gan! Ngươi muốn trái quân lệnh.” vị học tỷ gầm lên.
“Trái quân lệnh gì chứ!” Tôn Kỳ hừ nhẹ.

“Ta cũng là Nhất Tự Tinh Khuyết, ngang cấp bậc với học tỷ.

Ta nói được là được.”
“Hừ! vậy thì tự bảo vệ cho tốt!” vị học tỷ hừ một tiếng, đây cũng là quân kỷ cho phép, nàng cũng không thể nói gì.

Nhưng mà nàng sẽ không bảo vệ bọn họ, tự giải quyết cho tốt.
Dạ Tuyết nhìn Tôn Kỳ ánh mắt cảm động, tên này cũng không đáng ghét như vậy.
Tôn Kỳ thật ra cũng có cùng suy nghĩ với Dạ Tuyết, hy vọng nàng triệu hoán được tương lai.

Không phải tuyệt sinh, hắn không muốn bại lộ Hỏa Hỏa.

Dạ Tuyết có thể cho hắn một cái dự báo, giúp hắn tốt hơn làm ra quyết định.
Nguyên Sa cũng đang chú ý bên này, tất nhiên rồi!
Hắn vốn định trước tiên lên tiếng không ngờ bị Tôn Kỳ cướp mất.

Đáng ghét! cũng chỉ vì mấy con súc sinh này kéo chân.
Hắn giận dữ, cuồng vung kiếm, chém giết một mảng nhưng cũng vì thế gia tăng vết thương.

Nhưng hắn không quan tâm.
“Ta sẽ bảo vệ nàng!” Nguyên Sa cuối cùng cũng đến gần Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khẽ gật đầu, nàng cũng không nghĩ nhiều, càng nhiều người giúp càng tốt.
Tôn Kỳ nhìn Nguyên Sa cười cười không nói gì.
Nguyên Sa thì trong lòng dâng lên nộ ý nhưng vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài.
Dạ Tuyết không dám chần chờ, cấp tốc thi pháp.
Tôn Kỳ ỷ vào tơ nguyện áo giáp, bỏ qua phòng thủ, múa đao kín không kẽ hở, hoàn toàn bảo vệ lấy Dạ Tuyết.
Nguyên Sa cũng không chịu kém cạnh, hắn vốn không sợ bị thương vì dưới da hắn là quang minh không phải huyết nhục.

Hắn bây giờ đã là tam dực, lực công kích mạnh hơn trước mấy lần.
So với Tôn Kỳ, hắn bỏ ra càng nhiều công sức.
Thời Không Chi Môn mở ra.
Dạ Tuyết lấy ra một giọt tinh huyết, nghĩ nghĩ, nàng rút ra thêm mấy chục giọt nữa, sắc mặt cấp tốc tái nhợt, nhưng nàng không quan tâm, sắp chết đến nơi rồi, còn quan tâm cái gì tinh huyết.
Nàng búng tay tinh huyết bay vào trong Thời Không Chi Môn.

Trên lý thuyết càng nhiều tinh huyết khả năng sẽ đi được càng xa, tìm đến tương lai càng mạnh.

Nên nàng mới liều mạng như vậy.
Một lúc này, nàng vui vẻ, đã cảm nhận được huyết mạch tương lai, theo tính toán đó có thể là mấy tháng sau.

Nói rõ nàng còn sống đến lúc đó.
“Đừng vội mừng!” đúng lúc này, Tôn Kỳ dội cho nàng một gáo nước lạnh, hắn nãy giờ vẫn đang quan sát Dạ Tuyết, thấy biểu cảm của nàng liền đoán được kết quả.
Dạ Tuyết nhíu mày, tên này lại thấy đáng ghét nữa rồi.
Tôn Kỳ giải thích: — QUẢNG CÁO —
“Cảm nhận được tương lai huyết mạch nhưng chưa chắc là người sống, cũng có thể ngươi chết, thân xác trôi nổi, huyết mạch chưa tan.”
Dạ Tuyết mặc dù rất không thích nhưng nghe cái này giải thích cũng không thể phản bác được, chỉ có thể cố gắng tiếp tục đẩy tới tương lai xa hơn.
Từ lúc Thanh Ngọc Lưu Ly xuất hiện đến giờ cũng mới chỉ qua mười phút, Thần tộc đã sắp không chịu nổi, căng hết sức có lẽ thêm được mười phút nữa.
Thời gian rất ngắn nhưng với một tồn tại như Uế, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, như bị sỉ nhục.

Một đám sâu kiến mà thôi.
Uế kêu lên một tiếng, không gian rung động, năng lượng lại được giải phóng thêm một phần.
Nàng vung tay liên tiếp đánh ra.
Oanh oanh oanh…
Nhưng mà vẫn là bị Thanh Ngọc Lưu Ly cản lại, dư ba còn lại, mấy vị phong thần tiếp nhận.
“Hừ! nếu các ngươi đã muốn bảo vệ chúng...” Uế hừ lạnh một câu.
Thủ chưởng đánh ra, liên tiếp điệp gia.
Thanh Ngọc Lưu Ly trút xuống màn nước cản lại.
Bành bành bành… màn nước rung động bị đánh thủng, một chưởng ấn bay ra ngoài.
“Không được!” một vị phong thần hoành trước cản lại.
A!!!!! tên này hét thảm, vừa chạm phải đã bị chưởng ấn đánh nát, thần hình câu diệt.
Chưởng ấn yếu bớt một nửa, tiếp tục đánh tới, phía trước chỉ còn một đám dưới phong thân, năng lượng còn lại đủ diệt sát.
Mấy vị phong thần muốn ra tay nhưng bị Uế cuốn lại.
Đám Tôn Kỳ cảm thấy cực độ uy hiếp.
“A!!!!!” một vị học tỷ hét lớn, xông lên chặn lại chưởng ấn.

Vị học tỷ này chính là người vừa cản Dạ Tuyết.
Bành! không chút nghi ngờ, vị học tỷ này nổ nát.
Mọi người bàng hoàng, trong đó có Dạ Tuyết, khoảnh khắc không tập trung này, Thời Không Chi Môn rung động bất ổn.
“Ổn định lại cho ta!” Tôn Kỳ hét lớn, Dạ Tuyết lấy lại tinh thần, cố gắng duy trì cánh cửa.
Chưởng ấn đã tới gần, mặc dù đã hao rất nhiều uy năng nhưng không có mấy cái lục dực hy sinh là không thể cản lại.
Đúng là mấy cái Thần tộc lục dực đã rục rịch chuẩn bị.
“Để đó cho ta!” ngay lúc này Tôn Kỳ hét lớn.
Hắn cũng không phải là nổi máu anh hùng, hắn chính là ỷ vào tơ nguyện bất diệt.
Đồng thời hắn cũng lấy ra Khai Sơn Việt.
Tôn Kỳ búng thân nhảy lên, buông ra tất cả phong ấn, dồn hết sức mạnh, một phủ tuyệt nhất từ trước đến nay bổ xuống.
Oanh!
Tôn Kỳ bay ngược, đập xuống mặt đất, mặt đất rạn nứt.

Đây là lần thứ hai đạo thạch bị nứt bởi lực đánh, lần thứ nhất là Trác, lần này là Tôn Kỳ.
Tất nhiên so độ phá hoại, hắn không bằng được với Trác, nhưng nên nhớ hắn chỉ là nhị dực, chưa nát thành bãi huyết nhục đã là rất khá.
“Thẩm Văn!!!” Dạ Tuyết rát cổ hét lên.
“Khục khục… ta chưa chết!” Tôn Kỳ miệng liên tục trào máu, phun ra mảnh nội tạng.
Thật may mắn có tơ nguyện bảo vệ.
Hắn nhìn lại bản thân, tơ nguyện áo giáp bị đánh tan nát đang nhúc nhích hồi phục nhưng mà tốc độ so với bình thường chậm hơn rất nhiều.
Khai Sơn Việt rạn nứt, đã có từng miếng rơi xuống nhưng mà mắt phủ vẫn hoàn hảo.
Uế bên kia ngay lập tức cảm nhận được khí tức Khai Thiên Phủ, thì ra là ngươi!
Nàng đã xác định được mục tiêu.
Vậy thì kết thúc tại đây!
Đúng lúc này, có ba luồng khí tức vô cùng cường đại cực tốc bay tới.
Uế sầm mặt.
Là Đạo Khí.
Thời gian tới đây: mười giây!
Quá đủ cho nàng rồi!
Phải thật nhanh ra tay! Uế rùng mình một cái, khí tức bùng nổ, ấn ký phong tỏa răng rắc vỡ vụn, không gian vặn vẹo.
Uế biến trở lại chân thân, to lớn như một hành tinh, cường đại vô biên, ép sập thiên địa..