Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 60




Thỉ Độc trận tiêu hao cực lớn, một khi triệu hoán hoàn thành Tô Cách nhất định sẽ kiệt lực, đây chính là lý do vô luận như thế nào thì Tống Kiều đều phải mang Dạ Minh Quân theo, dù sao lấy tính cách của Thường Huy, nếu đã bán được bạch lộc lại tiếp tục bán chim bồ câu cũng không phải là không có khả năng.

Ai, vì oán hận của bản thân liền nhấc lên cuộc chiến giữa bốn châu, bán đứng đối tác cũng không có cảm giác xấu hổ nào,  tâm tâm niệm niệm phải làm sao mới có thể giết chết lão phụ thân của mình, thật đúng là một tiểu tử thối nguy hiểm.

Trận pháp tản ra quang huy xa xăm ở dưới bóng đêm chậm chạp lưu động, nhìn Thường Huy bình tĩnh đứng ở trung tâm trận pháp, Tống Kiều bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Lúc hắn viết 《 Quyền Thần 》là tham khảo cấp trên chân chính của mình, Thường Huy tự nhiên không thể xem là người tốt lành gì, trên thực tế, ngay cả hắn bây giờ đại khái cũng không có cái gì là tinh thần trượng nghĩa. Thật ra thì trong lòng Tống Kiều rất rõ ràng, thời niên thiếu khi huyễn  tưởng  ra Tô Cách mới là tồn tại không thực tế, tuy là như vậy, cho dù khi viết 《 Quyền Thần 》, khả năng cầm bút đã hơn xa trước kia, Thâm Hắc cũng từng đánh giá hắn bây giờ rốt cuộc bắt đầu tiếp địa khí rồi (*), nhưng ở trong lòng Tống Kiều, Tô Cách cũng vẫn  bất đồng.

(*) 接地气: Tiếp địa khí: Thật ra thì để hình dung một người bình dị, gần gũi, không cao giá.

Chẳng qua là, như vậy đối với Thường Huy cũng rất không công bình, hắn đã làm rất khá, độc giả cùng tác giả khác đều rất thưởng thức hắn, biên tập thậm chí vì hắn chủ động tìm Tống Kiều yêu cầu ký hợp đồng thượng giá, duy chỉ có tình cảm của tác giả đối với hắn lại rất phức tạp, ngay cả một chữ yêu cũng rất khó nói ra.

“Ngươi nếu sáng tạo ra ta, tại sao lại không thích ta?”

Nội tâm truyền tới thanh âm như vậy, nhưng sắc mặt Tống Kiều vẫn giữ vững bình tĩnh, chẳng qua là ngón tay che giấu ở trong tay áo đang nắm chiết phiết thật chặt, yên lặng tự nói với bản thân, lúc này tuyệt không thể đáp lại bất kỳ lời nào.

Bởi vì ngươi rất giống ta, ngươi tượng trưng cho Đường Tống Nguyên Minh Thanh đã từng không  để ý bất kỳ danh lợi nào nhưng cuối cùng lại ở trong xã hội nhiễm phải dục vọng, tuy hiện thực là như vậy nhưng  cũng không thể khiến người ta cảm thấy vui mừng.

Vốn dĩ nên ngẩng đầu ưỡn ngực tràn đầy tự hào nói ra khỏi miệng sự yêu quý cùng mộng tưởng, nhưng bây giờ tóm lại chỉ là dùng một câu đùa giỡn trong văn án  “Dùng yêu phát điện” như vậy, tựa như nghiêm túc suy nghĩ những chuyện này cũng rất xấu hổ. Nét cười không vào đáy mắt, nói không được tiếng lòng, thật sự là trưởng thành một đại nhân hỏng bét a.

Để cho ngươi chịu tải sự thất bại của ta mà ra đời, ta thật xin lỗi.

Cũng không biết suy đoán của Kỷ Mạch liên quan tới trận pháp là thật, hay là hiệu quả khi Tống Kiều đè nén mình không đáp lại, nương theo ánh sáng bắt đầu lụi tàn, trung tâm trận pháp vẫn không có phân nửa bóng người.

“Không ai tới.”

Nhìn mặt đất trống không, thanh âm Thường Huy tuy duy trì bình tĩnh, rốt cuộc không cách nào che giấu vẻ cô đơn.

Hắn không biết đây là vì thần linh đã chết, hay là vì người nọ dù yêu hay hận cũng sẽ không đáp lại hắn, Thần của Tô Cách đã đến, hắn cùng Tô Cách cũng triệu hoán không ra thần linh của mình, cùng Lý Tiên Nhi càng không thể nào thành công, vậy Tiên Châu cũng không cần phải đi.

Như vậy, tiếp theo phải làm gì chứ?

Bỗng nhiên mất đi mục tiêu, ngay cả Thường Huy cũng không khỏi rơi vào một mảnh mờ mịt.  Bắt  lấy một tia khe hở, Tống Kiều quả quyết đi lên trước nỗ lực thuyết phục,

“Yêu Vương triệu hoán ra ba vị thần minh chắc hẳn đã bị Thường đại nhân chặn lại, lấy thông tuệ của ngươi nhất định có thể đoán được thế giới của chúng ta là loại nào. Thần cũng không có lực lượng biến các nhân vật chính của mình thành hiện thực. Thay vi rối rắm với ký ức trước kia, không bằng nhìn xa về tương lai, cùng chúng ta chung tay đối địch.”

Ngươi không gây sự liền không vui, vậy chúng ta cùng nhau đi làm đại BOSS, như vậy ngươi cũng nên hài lòng a.

Thử dùng suy nghĩ  của Thường Huy phân tích mặt lợi và hại trước mắt, Tống Kiều thoáng rũ mắt xuống, chỉ nhẹ giọng khuyên giải nói: “Bất luận phần dã tâm quyền khuynh thiên hạ này là Thần ban cho hay chính ngươi nảy sinh ra,  nó có thể làm ngươi cảm thấy thỏa mãn đều là sự thật. Hãy xem như ngươi không phải là một món đồ chơi của Thần, ngươi chỉ xem như lợi dụng hắn để lấy được năng lực của chính mình, quả thực không cần quá mức để ý một người chết.”

Cảm giác tự mình chửi mình quả thực rất quỷ dị, thế nhưng tình thế lúc này không thể lộ ra phân nửa sơ hở, hắn cũng chỉ có thể yên lặng an ủi mình, quên đi, xem như bút danh tự sát là được rồi, cùng lắm thì lại tái kiến một lớp áo com lê gọi là  Viêm Hoàng Hạ Thương Chu, cùng tung hoành trên dưới 5000 năm.

“Ta như vậy tùy thời có thể phản bội, ngươi chắc chắn mời chào ta trở về là một quyết định chính xác?”

Lúc Tống Kiều khuyên người cùng Tô Cách rất giống, nhất là giọng nói làm Thường Huy cảm thấy quen thuộc. Người này tựa hồ đối với hắn đã làm qua một phen nghiên cứu, mỗi một câu nói đều là suy nghĩ đến từ nội tâm hắn, chẳng qua là hắn không hiểu, thần linh của Tô Cách vì sao phải tích cực mời hắn trở lại Thần Điện như vậy, bình thường mà nói người này không phải nên bảo vệ Tô Cách cách xa người phản bội sao?

“Ta rất rõ ràng, ngươi vẫn luôn nhớ tới Phụng Triều, thế cho nên ngay cả Phỉ Quốc cùng nó có chút tương tự cũng rất quan tâm.”

Thường Huy tại sao phải đảm nhiệm thành chủ Húc Nhật thành, lại vì sao hao tổn tâm cơ tiêu diệt Diệp Quân Hầu, lý do này ngay cả Tô Cách đều không đặc biệt rõ ràng, chỉ có Tống Kiều, khi lần đầu tiên nhìn thấy lịch sử của Phỉ Quốc thì đã sáng tỏ. Bởi vì, Húc Nhật thành mà Thường Huy cai quản, cùng với Ngọc Kinh quốc đô của Phụng Triều mà hắn viết, hầu như giống nhau như đúc.

” ‘Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc. Bổn tướng đã giam cầm Ngô hoàng nắm giữ quyền hành trong Phụng Triều, giang sơn này tự nhiên cũng nên do nịnh thần là ta tới thủ.’ đây là lời ngươi nói.”

Phỉ Quốc cùng Phụng Triều nơi  Thường Huy tồn tại rất giống, hắn đúng là vô tình lãnh khốc, vì nắm quyền cái gì cũng đều tính toán, thế nhưng hắn cũng là Thừa tướng Phụng Triều. Đó là vương quốc mà hắn khi thời niên thiếu đã nổ lực cải cách chính trị, cũng là triều đình hắn dùng hóa thân vạn thiên (hàng ngàn hàng vạn) lấy sức một mình mà  gánh lên, xem như đi tới dị thế, hắn cũng muốn sống ở thành trì tương tự như cố hương.

Húc Nhật Thành là thành thị mà Thường Huy căn cứ Ngọc Kinh để kiến tạo, là địa phương duy nhất hắn để ý ở cái thế giới này, ngay cả khi chủ trương Yêu Châu xâm phạm cũng chưa từng làm ra bất kì công kích nào. Trên đời chỉ có Ma Chủ công phá qua Húc Nhật Thành, cho nên lúc ở Ma Châu, cho dù triệu hoán thần linh thất bại, hắn cũng muốn Diệp Quân Hầu phải chết.

“Thường tướng, đây là một quốc gia tân sinh mới, ngươi có thể đem nó kiến tạo giống như Phụng Triều, thậm chí có thể đem Húc Nhật thành mệnh danh là Ngọc Kinh, lý do này, đủ để khiến ngươi động lòng chưa?”

Tống Kiều không dám đánh cuộc vào tình nghĩa của Thường Huy đối với người khác, nhưng hắn dám đánh cuộc sự quyến luyến khắc vào trong xương cốt của một Thừa tướng đối với quốc gia mình, hắn tin tưởng, đối với Thường Huy mà nói, việc này so với bất kỳ thần linh nào cũng trọng yếu hơn.

Dẫu sao, hắn cũng không phải không cho nhân vật chính của mình  một thứ tốt đẹp nào, mặc dù không đơn thuần lại không chính trực, Ngụy Tấn Nam Bắc Triều đã trở thành đại nhân, vẫn có thứ mà mình yêu thích, chẳng qua là học được yên lặng trả giá, sẽ không như thời niên thiếu luôn khát vọng được người khác tán thành.

“Ngươi không phải thần linh của Diệp Quân Hầu.”

Thời điểm nghe được hai chữ Phụng Triều, Thường Huy cũng biết mình không thể nào đi được, hắn còn không cách nào khẳng định nam nhân luôn nhìn mình chăm chú rốt cuộc là thần linh của ai, nhưng có thể khẳng định, người này tuyệt đối không thể nào sáng tạo ra Diệp Quân Hầu.

Đúng vậy, trên đời chung quy cũng chỉ có Phụng Triều mới là nơi hắn thuộc về, hắn nên vì tương lai của mình mà tính toàn nhiều hơn.

Xoay nhẫn ngọc trên ngón tay để cho mình tỉnh táo lại, Thường Huy đang muốn cùng Tô Cách đàm phán, đột nhiên liền phát hiện chuyện này có cái gì rất không đúng,

Chờ đã, căn cứ theo như lời thần đã bị hắn giam giữ, câu chuyện của hắn vẫn đang dừng lại ở giai đoạn bắt giữ thiên tử, người này làm sao lại biết được hắn sẽ nói những gì khi Hung Nô xâm lấn? Hơn nữa, trong trận chiến này, hắn vẫn cảm giác mình khắp nơi bị người nhắm vào, chỉ là nhìn một câu chuyện, lại thật sự có thể hiểu hắn đến như vậy, ngay cả phương thức suy nghĩ cũng có thể đoán trước?

Tống Kiều viết 《 Quyền Thần 》 tuy nói  ra chương mới tùy duyên, nhưng trên thực tế mỗi ngày đều viết bản thảo, hắn có thói quen viết một chương để  nó vào hòm thư bản thảo, xưa nay đều là hòm thư bản thảo tự động gửi bài, hiện nay cũng đã quên mình đã đăng ra ngoài bao nhiêu chương, càng không nghĩ tới trong nhóm tác giả mà Nhậm Thanh Nhai bắt được lại vừa vặn có một người được Thâm Hắc đề cử vào xem qua phần đổi mới gần nhất của hắn.

Lúc này thấy Thường Huy yên lặng chỉ xem như hắn đang do dự như thế nào để cùng Tô Cách nói điều kiện, nghĩ đến tiểu nhi tử này cuối cũng cùng mang về được rồi, tâm tình cũng thoáng buông lỏng, liền chỉ mỉm cười đáp lại: “Ngoài trừ là Thần của riêng ngươi, thì Thần linh khác với ngươi mà nói cùng người phàm có cái gì khác nhau?”

Lời này vừa nói ra, Thường Huy càng cảm thấy ngôn ngữ của người này rất mập mờ, dường như vẫn lảng tránh trực diện trả lời vấn đề của hắn,  lúc trước còn chỉ coi là làm bộ làm tịch, nghĩ như thế, nhất định là sợ hắn nhìn ra sơ hở gì.

Xem như chỉ là hoài nghi, nhưng thà giết lầm  cũng không thể buông tha…

Bình tĩnh đi về phía thần linh, tay hắn lặng lẽ đưa vào trong tay áo, nhưng mà, lúc đang suy nghĩ muốn phát động trận pháp, Tô Cách vừa vặn chắn trước mặt, “Húc Nhật tế ti, ngươi cũng biết, Thần Châu không thể không có ngươi.”

Cũng không biết người này là cố ý hay là tình cờ, cơ quan trong tay Thường Huy đang đè xuống buông lỏng một chút, chỉ thuận miệng qua loa: “Bây giờ có ngươi, có Thanh Đế, chuyện Thần Châu đâu thể chứa chấp một người khác khoa tay múa chân?”

Chuyện này dĩ nhiên không phải trùng hợp, Tô Cách từ sớm đã quan sát nhất cử nhất động của hắn, chính là phát hiện được mội tia sát ý chợt lóe lên kia, mới vừa vặn chắn trước mặt Thần, tuy  lúc này tựa như khuyên giải mà nhẹ nhàng đè tay Thường Huy xuống, nhưng ánh mắt lại cực kỳ trịnh trọng, “Chỉ cần ngươi không động thủ với Thần, chúng ta nhất định có thể hợp tác tiếp.”

Hai người hợp tác ba mươi năm, ánh mắt Tô Cách, Thường Huy dĩ nhiên là lập tức có thể đọc hiểu, ý tứ trong lời nói này rõ ràng là nếu hắn đối với thần động thủ, thì lúc đó hai người liền là địch.

Chết tiệt, hắn cũng biết con chim bồ câu này vĩnh viễn cũng sẽ đứng về phe của Thần, nhưng, nếu đây là Thần của hắn, vậy thì có vấn đề gì với Tô Cách?

Vốn dĩ đã khẳng định suy đoán lại có chút giao động, Thường Huy đối với Tống Kiều liếc mắt một cái, chỉ lấy ánh mắt tỏ ý —— hắn rốt cuộc là Thần của ai?

Tô Cách biết Tống Kiều không muốn nhìn thấy hình dáng huynh đệ  bọn họ tương tàn, lúc này cũng nghiêm túc chớp mắt —— ngươi trước bảo đảm không động thủ với hắn.

Ta không làm!

Hung dữ trợn mắt nhìn hắn bày tỏ cự tuyệt, Thường Huy cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên dâng lên một suy đoán, dùng ngón tay chỉ về phía mình lại chỉ về  hướng Tô Cách, trong con ngươi rất là kinh nghi —— chúng ta đều là?

Không nghĩ tới chỉ dựa vào những thứ đầu mối này mà hắn cũng có thể đoán trúng, Tô Cách chỉ có thể bất đắc làm ra một cử chỉ im lặng, ý là —— chớ vạch trần hắn, thần sẽ bị dọa chạy.

Nhìn Dạ Minh Quân một cái đang cúi đầu lặng lẽ cùng Kỷ Mạch nói chuyện, Thường Huy nhớ tới thực lực cường đại của tiên nhân ngay cả Nhậm Thanh Nhai cũng có thể đánh bại, nếu muốn dẫn theo Thần mà chạy trốn, bọn họ nhất định rất khó đem người bắt trở lại.

Nghĩ tới đây, liền tạm thời đón ý nói hùa cùng Tô Cách, bất động thanh sắc tiến hành cử chỉ giao lưu chỉ có bọn họ có thể nghe hiểu, “Quốc vô nhị chủ, Thanh Đế bây giờ chính xác là không đấu lại ngươi, chờ hắn chân chính lớn lên tọa ủng giang sơn một đời hùng chủ, chưa chắc còn chứa chấp Thần Điện tồn tại.”

Ngươi lại chờ đấy, coi như bây giờ đánh không lại ngươi, chẳng lẽ ngay sau vẫn không thể diệt trừ hắn?

Hai người hợp tác nhiều năm, Tô Cách tự nhiên nghe hiểu bất mãn trong lời nói, cũng nghiêm túc đáp lại: “Ta tin tưởng Thanh Đế có thể minh bạch Thần Điện vì hắn bỏ ra bao nhiêu, chỉ cần có cảm tình, nhất định sẽ không vứt bỏ chúng ta.”

Hắn vì ngươi tự đặt mình vào nguy hiểm mà khuyên can, so với suy đoán, ngươi nên tin tưởng sự thật chính mắt mình thấy được. Hơn nữa, lần này, ta sẽ không để cho hắn bỏ lại ta.

Tô Cách rất hiếm khi lộ ra ánh mắt sắc bén như vậy, mơ hồ phát giác tâm tư vị Đại Tế Ti này muốn đem Thần vĩnh viễn nuôi ở Thần Điện, Thường Huy nhất thời liền bất mãn nói: “Ta chỉ biết nếu hắn  không ngu, sau khi trưởng thành cũng nên đem ngươi mang đi hầm.”

Ngươi muốn giữ Thần đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ta bây giờ phải hầm hắn!

Thấy giọng của hắn không còn tỉnh táo nữa, ngược lại Tô Cách cũng không khẩn trương, chỉ nhàn nhạt nói: “Thừa dịp hắn còn nhỏ, dụ dỗ nhiều là tốt.”

Đừng làm rộn, ngươi thật muốn hầm hắn còn có thể cùng ta cò kè mặc cả? Nói thẳng đi, rốt cuộc muốn Thần phải dỗ ngươi như thế nào?

Từ trong ánh mắt hắn đọc lên tiếu ý như vậy, trong nháy mắt Thường Huy chính là giận dữ, thanh âm trầm xuống liền uy hiếp nói: “Tô Cách, xong trận pháp này nhất định kiệt lực, thật sự không sợ ta đem ngươi cũng bán cho Tiên Châu?”

Bọn họ che giấu cực tốt, Tống Kiều cũng chỉ xem hai người đang thảo luận an bài trong tương lai, lúc này  Thường Huy đột nhiên nói ra một câu  như vậy nhất thời chính là giật mình, nghĩ tới tiểu nhi tử này khi bán đồng đội của mình cũng không cần báo cáo, vội vàng liền tiến lên hòa giải: “Thường tướng, hủy diệt Thần Điện do một tay mình thiết lập, ngươi bỏ được sao?”

Ai nha, đang trò chuyện thật tốt làm sao liền nổi giận, dỗ con như vậy rất khó chịu a? Hắn trước đây sao lại không đem nhân vật chính thiết định có lòng thương người một chút …

“Đương nhiên cam lòng.”

Trong nháy mắt đưa ra câu trả lời quyết đoán như vậy liền khiến chiết phiến trong tay Tống Kiều rơi xuống đất, Thường Huy nhìn thần linh này biết rất rõ ràng hắn có bao nhiêu tuyệt tình nhưng vẫn không phòng bị chút nào mà đến gần mình, tự tiễn cất giấu trong tay chung quy cũng không thể đè xuống, chỉ lạnh lùng xoay người, “Bất quá, chỉ một vị thần minh mà thôi, còn không đáng giá để cho ta trả giá cao như vậy.”

Mà thôi, sau này cùng Thần Điện tồn tại, hắn có thừa biện pháp đối phó người này, không cần hành sự lỗ mãng cùng Tô Cách là địch lúc này. Hơn nữa, giống như theo lời của Thần, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy một Phụng Triều chân thực tồn tại.

Thần linh đáng chết, cảm giác bị một người khác hoàn toàn nhìn thấu ý nghĩ của mình thật ghê tởm!

“Húc Nhật tế ti nguyện ý trở về, đây là may mắn của Thần Điện.”

Thấy hắn trả lời như vậy, Tống Kiều liền biết chuyện này đã hoàn thành, hắn còn không biết Thường Huy sao, tiểu nhi tử này chính là một chiến sĩ thi đua, làm gì cũng phải toàn lực ứng phó, chờ hắn tiếp nhận công tác kiến quốc thể nào cũng lâm vào trạng thái mê muội  cái gì cũng đều quên.

Nghĩ tới đây, Tống Kiều cũng là không nhịn được vỗ vỗ trái tim cha già bị hoảng sợ,

Ai, tiểu nhi tử hung tàn này, về nhà mà thôi, nhất định phải khảo nghiệm trái tim của hắn như vậy sao?

Khá tốt, hắn có thể làm được rồi, hắn bây giờ giơ tay lên là có thể viết ra một trăm kịch bản về gia đình luân lý.

Bên phía kia chỉ có Tô Cách cùng Thường Huy vô cùng ăn ý đạt thành nhận thức chung, chỉ có Dạ Minh Quân có  năng lực cảm ứng nhân tâm  mà tò mò trừng mắt nhìn, nhân loại nói chuyện đều là như vậy, lời nói ra đều là không giống với nội tâm?

Bất quá, vừa nghĩ tới Tống Kiều đã ngăn cản hắn nghiên cứu Kỷ Mạch, tiên nhân cũng liền thu hồi ánh mắt, chỉ tiếp tục biến ảo thủ pháp vuốt ve  mái tóc của Thần Tinh Tế Ti.

Quên đi, mặc kệ bọn họ, mới vừa rồi hắn đã ở trên đầu Kỷ Mạch thi triển một bộ Thiên Sơn chiết mai thủ, vẫn nên thử lại một chiêu khác nữa a.

Đối với chuyện này, Kỷ Mạch thần sắc đầy lạnh nhạt chỉ có một cảm tưởng —— tại sao đôi bên cũng đã nói chuyện yêu đương nhưng mình vẫn có cám giác như đang bị vuốt lông? Dạ Minh Quân này giống như vuốt tóc còn xuất ra thủ pháp thoải mái đến như vậy,  hắn mỗi ngày rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì?

Nhưng mà, nương theo chiến sĩ thi đua quay trở về,  thời gian mọi người vui sướng lười biếng cũng tuyên bố kết thúc, chỉ thấy Thường Huy thoáng sửa sang lại một phen suy nghĩ, quay đầu thì đã tự nhiên tiến vào kiểu mẫu thường ngày làm việc, hướng về phía mọi người liền nói: “Tiên Châu lấy được Nhậm Thanh Nhai, sau khoảng thời gian này nhất định là dồn lực chiếm lĩnh Yêu Châu, phải nhanh chóng xử lý xong việc Thần Ma hai châu thống nhất trước khi bọn hắn tăng sức chiến đấu.”

“Thần Ma hai châu phong tục hoàn toàn bất đồng, đối với pháp luật ở Ma Châu trước mắt chỉ có thể sửa đổi không thể cưỡng ép lật đổ, tạm thời giữ một đoạn thời gian một nước hai chế độ, đồng thời tại chỗ có thành trì thiết lập học viện Phỉ Quốc, đợi đến khi bọn họ từ từ tìm trở về văn hóa phong tục, quên đi tư tưởng bị truyền bá khi thiên nhân thống trị, từng bước sửa đổi phương pháp giữa hai châu dần dần nhất thống là biện pháp ổn thỏa nhất. Như vậy, Đại Tế Ti, liên quan tới lúc này nên như thế nào sửa đổi chế độ Ma Châu, ngươi có ý kiến gì?”

Thường Huy làm việc xưa nay chính là mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, xem như thân ở Yêu Châu nhưng sự chú ý đối với Thần Ma hai châu  cũng chưa từng đoạn tuyệt, hôm nay vừa mở miệng liền chỉ ra vấn đề mấu chốt nhất trước mặt.

Chẳng qua là, khi hắn nói xong, phát hiện ngoại trừ Tống Kiều tán đồng gật đầu một cái, mọi người còn lại đều là mờ mịt nhìn mình, trong nháy mắt liền tìm về cảm giác ngày xưa khi ở thần điện, không sai, mỗi lần hắn quyết định chánh sách, Kỷ Mạch cùng Huy Nguyệt cũng là dùng cái bộ dáng này nhìn hắn, cảm ơn đám người này để cho hắn phát hiện Thần cũng có ưu điểm!

Nhìn Tô Cách, ánh mắt Thường Huy dần dần nguy hiểm, “Ngươi hoàn toàn chưa từng nghĩ tới?”

Đáp lại hắn chính là ánh mắt ôn hòa của Đại Tế Ti vẫn như thường lệ, một giây đọc hiểu chân ý trong đó, Húc Nhật tế ti cắn răng, “Lại là theo ta an bài? Ta nhưng là phản thần, hảo tâm của ngươi lớn như vậy có được không a!”

Đối với lần này, cuối cùng Đại Tế Ti cũng thoát thân từ việc triều chính có thể an tâm quan sát nhóm thần linh chẳng qua là thoải mái cười một tiếng, “Ta coi ngươi như thủ túc huynh đệ em, tự nhiên toàn tâm tin cậy.”

“Mới một đoạn thời gian không gặp, ngươi nói chuyện tại sao chán ghét như vậy? Thường mỗ là người lục thân không nhận, cũng chưa bao giờ cùng người kết nghĩa qua loa, đừng có loạn kết quan hệ.”

Khinh bỉ liếc mắt vị Đại Tế Ti này rõ ràng không chuẩn bị làm việc, Thường Huy cũng cảm thấy gần đây ở Yêu Châu phát huy chưa ra hình dáng gì, vậy thì đối với mọi người phân phó nói,

“Ma Châu Thần Châu tất cả công văn lập tức  đưa đến tẩm điện của ta, phái chim bồ câu của ngươi tận lực giám thị thủ hạ cũ của Diệp Quân Hầu cùng động tĩnh người Tiên Châu. Đúng rồi, thời kỳ ta ở Yêu Châu có kêu gọi mấy người bên phía các người đầu hàng, bây giờ vô dụng, những cái đinh cản trở này liền nhổ hết đi. Còn nữa, cho thủ vệ biên giới đưa đi tin tức, ta đã trở lại Thần Điện, không cần làm phản nữa.”

Khoan đã, ngươi kêu gọi người của chúng ta đầu hàng? Còn chuẩn bị phát động làm phản? Rốt cuộc là đào bao nhiêu cái hố chờ chúng ta nhảy?

Vừa nghe thấy Thường Huy còn giữ lại nhiều ám kỳ như vậy, ngẫm lại người này nếu như nghiêm túc gây sự thì Thần Điện sẽ có bao nhiêu phiền toái, Kỷ Mạch liền nghiêm trọng vỗ bờ vai một vị cha già nào đó, “Tống tiên sinh, khá tốt ngươi đem hắn mang về.”

Đối với lần này, Tống Kiều đã toàn lực ứng đối thế công của Thường Huy vẫn như cũ không thể phòng ngự cũng chỉ có thể cảm khái nói ra bốn chữ, “Cam bái hạ phong.”

“Ta lấy được rất nhiều tài liệu nghiên cứu của Nhậm Thanh Nhai, mấy ngày nay  muốn trưng dụng hai vị thần minh thí nghiệm tính chân thực, còn như Thanh Đế nơi đó, hẹn một thời gian, ta sẽ cùng hắn hảo hảo nói chuyện một chút.”

Thường Huy cũng không muốn để ý tới cảm xúc của hai người bình thường này, nguyên nhân chính là đột nhiện có thêm một vị cha gia liền cảm thấy khó chịu gấp bội, hắn bây giờ cần dùng công việc để hóa giải cảm xúc. Một cái kéo qua hai vị thần minh đi về phía Phương Chu, mở miệng liền để cho Kỷ Mạch hồi tưởng lại sự hốt hoảng khi bị Húc Nhật tế ti chi phối.

“Còn lo lắng cái gì? Đều là các ngươi những thứ mặt hàng bại hoại này cả ngày chơi bời lêu lổng cũng không đi xử lý chính sự, trên chiến trường ai có thể nắm lấy cơ hội nhanh nhất người đó chính là người thắng, cùng ta toàn lực nghiên cứu tài liệu về thần linh, mấy ngày nay cũng không cần ngủ!”

Buông ta ra, ta muốn nói chuyện yêu đương, ta không làm thêm giờ!

—— đây là nội tâm kịch liệt chống cự của Kỷ Mạch, nhưng mà cậu lại tự thiết định cho mình  là Thần Tinh Tế Ti lạnh lùng và bình tĩnh, vì ở trước mặt Dạ Minh Quân duy trì hình tượng, cuối cùng chỉ có thể mặt không thay đổi bước vào công tác luyện ngục.

Dừng tay, đứa con bất hiếu này, ta không muốn tâm can cha già bị ngược đãi như vậy!

—— đây là Tống Kiều khi tâm can bắt buộc phải tiếp thy ý kiến  suốt đêm  liền bắt đầu kêu gào, nhưng mà hắn tự thiết lập cho mình là cao nhân bày mưu tính kế, vì không muốn ở trước mặt hai con trai rơi mất lớp com lê, cũng chỉ có thể duy trì vẻ ổn định của cao nhân mà bị cưỡng ép kéo vào đội ngũ làm thêm giờ.

Mắt thấy hai vị tác giả bị giáo huấn đau thương chứng minh tầm quan trọng của việt thiết định con người, Đại Tế Ti chẳng qua là lấy ra bình trà nhỏ đã lâu không mang ra, liền đối với Dạ Minh Quân khẽ cười nói: “Tiên quân, đã lâu rồi không cùng ngươi đánh cờ, ngày mai muốn uống trà gì?”

Nhưng mà, mặc dù mọi người cũng ngầm thừa nhận Dạ Minh Quân không cần làm việc cũng không cần làm chính sự, tiên nhân lúc này đương nhiên nhàn rỗi, nhưng lúc này cũng chỉ nhìn lồng ngực trống rỗng của mình, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt ——

Kỷ Mạch của hắn còn chưa ôm đến nóng hổi liền bị trưng dụng? Tại sao sẽ như vậy? Vai chính  khi yêu đương trong phim truyền hình rõ ràng là không cần học tập cũng không cần làm việc a!

_____________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Tô Cách (nụ cười hiền hòa): Hợp tác tốt, ngươi hiểu a.

Thường Huy (ngầm hiểu lẫn nhau): Ha ha, ta hiểu.

Tống Kiều (run rẩy): Làm sao lại có cảm giác nổi da gà trên người a?

Kỷ Mạch (đồng tình): Ngươi thật không cân nhắc đến việc tự thú sao?

Tống Kiều: Ta không đói bụng, ta không ăn tiện đương (*)!

(*)吃 便 当: Chịu chết