Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 83




Cùng Mạc Ngữ Tiên Các hòa đàm thành công Kỷ Mạch đã báo cho hóa thân của Thường Huy biết, sau đó nên làm như thế nào liền phải xem Phụng Triều an bài như thế nào, nhưng mà đối với Phong Tiên xuất hiện cậu vẫn cảm thấy khó hiểu.

Theo như lời Dạ Minh Quân, bởi vì hiện nay tiên thần mở ra tiểu thế giới quá nhiều, để cho tiện quản lý, mỗi thập phương thế giới sẽ lại thiết trí một Thiên Đình, tiên nhân mới phi thăng cũng sẽ dừng lại ở này trăm năm tới ngàn năm, một lần nữa vượt qua thiên kiếp mới có thể đi đến thiên đình nơi Dạ Minh Quân ở.

Nhắc tới chuyện này thần sắc tiên nhân còn có chút buồn bực, chỉ nghi ngờ nói: “Thật ra thì ở nơi nào tu luyện lại có gì khác nhau, chủ thiên đình cũng chỉ là lịch sử lâu đời hơn một chút mà thôi, bàn về kiến trúc công năng thì tân thiên đình còn tân tiến hơn rất nhiều, ta không hiểu bọn họ vì sao đều phải tranh đoạn tới chỗ những thứ đồ cổ như chúng ta.”

Tâm tình như vậy Kỷ Mạch ngược lại có thể hiểu, dù sao không phải ai cũng có thể như Dạ Minh Quân đều có thể đối đãi với tất cả mọi thứ một cách bình đẳng, lúc này liền nhàn nhạt đáp: “Có lẽ bọn họ cho là, địa phương càng khó vào thì chỗ tốt càng nhiều.”

Ngay tại lúc hai người nói chuyện, giống như là bị lời này xúc động vậy, ngoài cửa sổ đột nhiên liền truyền đến một tiếng thở dài, “Đúng vậy, con người nếu như học được thỏa mãn, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Thanh âm này Kỷ Mạch cũng không xa lạ gì, chính là tên nông dân đã dùng tên giả Trùng Nhị kia. Mở cửa sổ nhìn một cái, quả nhiên người nọ đang thong thả cưỡi bò nhìn bọn họ, liền hình tượng này cùng Phong Tiên nhanh nhẹn phong độ trong tin đồn cũng kéo không được quan hệ.

Kỷ Mạch tuy không hiểu người này chủ động tới là có ý gì, nhưng thanh âm hết sức bình tĩnh, “Các hạ chọn thời điểm đêm khuya đến nghe góc tường  như vậy, ngược lại  thật hăng hái a.”

Nhìn thấy hình tượng này của Phong Tiên, Dạ Minh Quân lại có chút kịp phản ứng, lập tức liền suy đoán nói: “Ngươi quả nhiên là người của Thần Nông Đỉnh, ta nhớ toàn bộ thiên đình chỉ có mảnh đất kia là luôn tràn đầy điền viên phong tình như vậy.”

Hắn nói như vậy một chút, Kỷ Mạch mới phát hiện Phong Tiên này thật sự cùng một vị Lý Đại Gia giống nhau như đúc, đang nghĩ thầm ở trong lòng chẳng lẽ là Thần Nông Đỉnh phe kia đã xảy ra biến cố gì, nhưng nông dân nhưng lại khẽ vuốt ve sừng bò, lần này lại không tiếp tục giả điên giả ngu như trước nữa, chỉ đối với Kỷ Mạch bình thản nói: “Người tuổi trẻ, có thể đơn độc trò chuyện mấy câu hay không?”

Tìm ta? Đây lại là tình huống gì? Chẳng lẽ Thần Nông Đỉnh rốt cuộc nghĩ tới hậu quả khi Khải Minh Châu cùng nhân loại bỏ trốn cho nên chuẩn bị bổng đả uyên ương?

Vấn đề là, các ngươi một đám  đại gia hỏa ở nông thôn lại làm ra loại chuyện này mà không cảm thấy ngay cả nửa bầu không khí cũng không đúng sao?

Trong lòng tuy oán thầm, nhưng Kỷ Mạch rốt cuộc cũng muốn thăm dò đối phương hư thật một chút, nếu Phong Tiên chủ động đưa tới cửa liền chỉ chỉ phòng khách, “Mời.”

Kỷ Mạch biết sức ảnh hưởng của mình đối với Dạ Minh Quân, cũng không có khả năng một mình mạo hiểm. ở đại sảnh đơn độc gặp Phong Tiên, bất luận là Huy Nguyệt hay là Dạ Minh Quân cũng có thể tùy thời tiếp viện, xác định người trước mặt cũng không ngoài suy đoán, rồi mới hướng đến nông dân hỏi: “Không biết Phong tiền bối muốn cùng ta nói gì?”

Đối với sự cảnh giác của cậu thì Phong Tiên cũng không có biểu thị gì, nguyên bản là đang tận lực biểu hiện sắc mặt  trầm tĩnh như kim nhưng cũng có thể nhìn ra mấy phần thái độ tiêu dao từng trải. Chỉ thấy hắn tự nhiên tìm ghế ngồi xuống bình tĩnh nói: “Ngươi không phải thật rất tò mò ta là ai sao? Nếu ngươi là người được Khải Minh Châu lựa chọn, tự ta cũng tự nên thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.”

Điều tra một người, kết quả đối phương chủ động đến cửa đưa tình báo, Kỷ Mạch cũng không thể ngờ trên đời sẽ có chuyện tốt như vậy, nhưng mà ngay tại lúc cậu nghi ngờ, Phong Tiên phía kia cũng mở miệng.

Đó là một cố sự bây giờ đã không còn ai biết đến, trước khi bị Thiên Địa Qua phong tỏa, cái thế giới này cũng xuất hiện qua rất nhiều nhân vật phong lưu, Phong Nguyệt Nhị Tiên chính là hai người trong đó.

Dĩ nhiên, đây đều là chuyện của ngàn năm trước, khi đó, thế gian không có Thiên Nhân, ba đại môn phái cũng chưa xuất hiện, thiên hạ chưa nhất thống, các quốc gia đều phải chinh chiến hàng năm, chính là một niên đại hỗn loạn.

Trước chiến loạn, Đại Trùng là tiểu ma vương bất hảo nhất trong thôn, xuống sông bắt cá lên cây trộm táo không gì không tinh, dương dương đắc ý hưởng thụ ánh mắt nhức đầu của người lớn cùng sự kính ngưỡng của đám trẻ con trong thôn;

Mà nàng, là tiểu thư nhà phú hộ, từ nhỏ cửa lớn không ra cửa trong không bước, cho dù xuất môn thì phía sau lưng thủy chung cũng đều có nha hoan nhũ mẫu đem những đứa trẻ bẩn thỉu cách xa nàng.

Khi đó, hắn leo lên một cái cây cao nhất ở trong thôn, vượt qua tường cao nhìn trộm tiểu cô nương tinh xảo kia, suy nghĩ, cũng không biết tiểu cô nương kia khi nói chuyện lại có thanh âm như thế nào?

Cho nên khi quân địch giết vào cái thôn nhỏ này, giết gà giết chó, bất kể là người trong thôn một khi gặp được cũng bị chém chết, nó cố lấy hết dũng khí cả đời đem tiểu cô nương hoảng sợ này chạy ra ngoài.

Thừa dịp quân địch ở  trong nhà phú hộ vơ vét tiền tài, hai đứa con nít mười tuổi một đường chạy thẳng. Đó là con đường dài nhất mà đứa bé được đặt tên là Đại Trùng đã chạy, đã được nắm lấy bàn tay mềm mại nhất, nó chưa từng ra khỏi thôn, cũng không biết mình phải đi nơi nào, mờ mịt nhìn ruộng đất hoang vu, nhưng cuối cùng chỉ đối với bé gái nói một câu, “Ta còn không biết tên ngươi.”

” Nguyệt… Nguyệt nhi.”

Nữ hài đã bị cảnh tượng huyết tinh dọa sợ, lúc trả lời cũng sợ đến phát run, thật giống như một con búp bê vừa đụng liền bể, nhưng mà thanh âm rất giống như trong tưởng tưởng của nó, rất thanh thúy, giống như là tiếng chim hoàng oanh trong  mùa xuân vậy.

Nó nắm chặt tay của nữ hài, nói với nàng, “Đừng sợ, Đại Trùng ca bảo vệ muội, trẻ con trong thôn không một đứa nào có thể đánh thắng ta được.”

Trong loạn thế hai đứa cô nhi căn bản không chỗ an thân, vận khí tốt còn có thể được bố thí một hai cái bánh bao, vận khí không tốt cũng chỉ có thể ở sơn dã tìm rau củ dại trái cây rừng, thời điểm bị đói thì ngay cả vỏ cây cũng có thể ăn.

Khi đó, đứa bé trai cùng bé gái  rúc lại trong góc tường sưởi ấm, nó nhìn khuôn mặt bé gái bởi vì phải sống lang bạc mà càng gầy gò, trong đầu liền nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy là không qua khỏi mùa đông, nó phải nghĩ cách trước khi mùa đông tới tìm cho bé gái một tấm áo bông.

Vì vậy nó lẩn vào đại hộ nhân gia trong thành, vốn định len lén cầm y phục của hạ nhân liền đi, ai ngờ lại bị phát hiện bị treo ngược lên đánh đến da tróc thịt bong.

Có lẽ là trời không tuyệt đường người, hoặc giả nó thật sự là thiên mệnh sở quy, khi đó trong thành mỗi ngày đều sẽ phát hiện thi thể lưu dân, chết một hai người hoàn toàn không coi vào đâu, nhưng mà ngay tại ngày này, một đạo nhân đang làm khách trong  gia đình kia liền đem nó cứu lại.

Đạo nhân môn phái tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để bảo vệ một phàm nhân trọn đời không lo, nhưng mà, đối mặt với cái ngày may mắn từ trên trời rơi xuống này, đứa bé trai chẳng qua là gắt gao lôi kéo áo khoác bên ngoài, tuy đau đến cơ hồ mất lý trí, trong miệng nhắc tới chỉ có một lời, “Ta muốn Nguyệt nhi, nàng ở nơi nào, ta liền ở đó…”

Chỉ như vậy, đứa bé trai cùng bé gái được dẫn vào tiên sơn trong mắt phàm nhân, đạo nhân chê cái tên Đại Trùng này quá mức tục khí, liền cho cái danh tự  Phong Hàm Tình này, mà bé gái cũng bị  sư phụ ban cho cái danh tự là Nguyệt Vô Ưu.

Chỉ như vậy, tương lai Phong Nguyệt Nhị Tiên liền ngây thơ bước lên con đường tu tiên.

Mà khi đó, Phong Hàm Tình căn bản không biết phi thăng là thứ gì, hắn chỉ biết cuối cùng thì búp bê của mình cũng có thể được ăn no mặc ấm rồi. Vì để cho nàng có thể ở trong hoa viên cười đùa như trước, hắn phải trở thành đệ tử ưu tú nhất trong môn phái, đạt được  viện tử thuộc về mình.

Cái hài tử xuất thân hương dã này lại sở hữu tư chất độc nhất vô nhị, trải qua chiến loạn hắn lại càng có thể chịu được gian khổ  hơn so với thường nhân, chỉ dùng mười năm liền bộc lộ tài năng  trong tu sĩ.

Thế gian liền không còn người nào có thể nhớ đến đứa trẻ tiểu ma vương làm ruộng chăn trâu ở nông thôn ngày xưa nữa, các tu sĩ đều nói chuyện say sưa về một thiếu niên thiên tài Phong Hàm Tình  chỉ có hai mươi tuổi liền kết  nguyên anh cùng với vị tiểu sư muội cùng hắn như hình với bóng; hai mươi năm sau, bọn họ lại thành Phong Nguyệt tôn giả trong mắt chúng sinh; chưa tới năm mươi năm, chính là Phong Nguyệt Nhị Tiên tu sĩ mạnh nhất trong thiên hạ.

Phong Hàm Tình cả đời đều cố gắng tu hành thật ra cũng không am hiểu chuyện tình yêu, ngay cả lúc  mời sư muội kết thành đạo lữ cũng chỉ là lắp bắp hỏi: “Ta có thể cả đời nắm tay muội được không?”

” Được.”

Khi đó Phong Hàm Tình đã là tu sĩ cường đại nổi tiếng thiên hạ, gặp qua vô số mỹ nhân, Nguyệt Vô Ưu mặc dù sinh ra thanh tú nhưng chung quy cũng là phong thái trên trung bình, mà ở trong mắt hắn, nàng vẫn là tiểu cô nương xinh đẹp nhất như ngày xưa luôn hấp dẫn hắn mỗi ngày phải trèo cây để nhìn về phía trong thôn, chỉ là thẹn thùng đáp lại một chữ liền có thể làm hắn tâm hoa nộ phóng.

Phong Hàm Tình cả đời làm qua ăn mày cũng làm qua lưu dân, thành qua đệ nhất thiên hạ, hưởng qua đời người tôn sùng, nhưng vô luận lúc nào cũng đều nắm thật chặt tay Nguyệt Vô Ưu như lúc chạy ra khỏi thôn nhỏ ngày hôm đó. Hắn để cho người trong thiên hạ đều nhớ, chỗ có phong  nhất định có nguyệt, Phong Nguyệt Nhị Tiên không bao giờ ly phân.

Nhưng hắn chưa từng phát hiện, mặc dù chính hắn luôn không ngừng tìm kiếm thiên tài địa bảo để hỗ trợ nhưng tu vi Nguyệt Vô Ưu vẫn không thể tăng lên cùng hắn, lúc đạt đến Đại thừa kỳ cũng đã hiện ra trạng thái kiệt lực, nếu lại  tới độ kiếp cũng mặc cho hắn tìm kiếm các loại phương pháp tiến giai cũng rất khó có thể tăng tiến hơn nữa.

Từ ngày bọn họ vào sư môn trở đi, môn phái liền kết luận Nguyệt Vô Ưu không có tư chất tu luyện, là Phong Hàm Tình không nhận mệnh, dùng hết thủ đoạn để cho nàng và mình đi cùng một chỗ.

Hắn đích xác là kỳ tài trăm ngàn năm khó gặp, nhưng có thể phi thăng cũng không có đường tắt, cho dù là thiên tài như thế nào đi nữa có thể thắng nổi người nhưng không thể thắng nổi trời.

Tu vi Nguyệt Vô Ưu đình trệ không tiến, nhưng Phong Hàm Tình lại cố gắng tìm phương pháp tiến giai trong quá trình bản thân cần phải ổn định đề thăng, rất nhanh liền  đến  ngày độ kiếp.

Ngày hôm đó, Nguyệt Vô Ưu vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau lưng hắn, tùy ý hắn dắt mình đi nhưng lại ngừng bước chân trước, nàng nhìn nam nhân này kể từ khi còn nhỏ đã luôn ở chung với nhau, lần đầu chủ động hướng hắn nói lên yêu cầu,

“Sư huynh, từ nhỏ đến bây giờ con đường muội đi đều do huynh quyết định, huynh muốn muội làm gì muội liền làm cái đó. Muội biết huynh tốt với muội, chỉ là, ít nhất con đường  phi thăng này xin cho chính muội tự đi.”

Cho đến lúc này, Phong Hàm Tình mới phát hiện, nguyên lai từ lúc vừa mới bắt đầu, mình chưa từng hỏi qua Nguyệt Vô Ưu muốn cái gì. Hắn đem tất cả những thứ mà hắn nhận thức là tốt nhất đều cho nàng, mà nữ tử dịu dàng này cũng luôn làm ra bộ dạng cao hứng chấp thuận, giống như chỉ cần là hắn cho, nàng đều thích. Hắn thay nàng quyết định nhân sinh, xem như không phải là mong muốn gia đình đoàn viên của nàng, nàng cũng nguyện ý đem chuyện này xem như hạnh phúc chân chính.

Cho đến trước lúc nàng nói ra lời này, Phong Hàm Tình đều nghĩ, nếu phi thăng là thứ mà tu sĩ cả đời truy cầu, vậy hắn  đương nhiên phải để cho nàng bước vào đám mây trở thành tiên nữ chân chính, đây chính là đạo của hắn.

Hắn không biết, Nguyệt Vô Ưu vẫn cho rằng là nàng thiếu hắn, cho nên mặc dù đối với người không có tư chất mà nói tu hành khô khan lại không có thú vị, nhưng vẫn luôn làm theo ý trượng phu,  một đường đi theo đi trọn trăm năm.

Có thể nàng cũng thật sự hiểu mình căn bản không hiểu cái gì là thiên đạo, những thứ kia chỉ cần Phong Hàm Tình quan sát chân trời lưu vân liền có thể lĩnh ngộ, với nàng mà nói lại là huyền ảo vô cùng.

Tu hành chính là như vậy, ba phân dựa vào thiên phú, bảy phân dựa vào đánh liều, nhưng mà, thứ như thiên phú, xem như chỉ là một phần chênh lệch, cũng là thiên địa khác biệt.

Nguyệt Vô Ưu tu vi càng tinh tiến, càng cảm nhận được chênh lệch rõ ràng của hai người, nàng biết sư môn thân hữu cũng đang nghị luận mình liên lụy trượng phu, nếu không có nàng, Phong Hàm Tình đã sớm là tu sĩ phi thăng đầu tiền trong sư môn, nếu không có nàng, nhân sinh của Phong Hàm Tình căn bản sẽ không gặp nhiều trắc trở như vậy.

Từ lúc ban đầu bắt đầu chính là như vậy, đứa bé trai đem thức ăn sạch sẽ lấy được đều cho nàng, mà nàng, trừ khiến cho hắn ngày càng khó khăn ra cũng không có bất kỳ tác dụng nào.

Cho nên, lần này, nàng chủ động ngừng lại, đối với người phía trước mỉm cười đưa tiễn: “Sư huynh, muội rất nhanh sẽ đuổi kịp huynh, cho nên, xin huynh cho muội nhìn hình dáng huynh trở thành tiên nhân một chút.”

Phong Hàm Tình chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của nàng, cho dù không nỡ, cuối cùng vẫn quyết định thành toàn lòng tự trọng tu sĩ của nữ nhân mà mình yêu nhất, chấp nhận thiên kiếp.

Như mọi người đoán, một khi không có nàng, hắn rất thuận lợi độ lôi kiếp, phi thăng thành tiên. Khi đó xa xa nhìn áng mây kim sắc trên bầu trời tượng trưng cho việc phi thăng thành công, đệ tử trong môn phái vui vẻ chạy nhanh thông báo cho nhau biết, chỉ có nàng lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ, sau khi dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi, liền mỉm cười tiếp nhận người ngoài chúc mừng, sau đó bắt đầu những tháng năm bế quan lâu dài của mình.

Khi đó không người biết là sau khi phi thăng,  thế giới cũng không có ung dung như người phàm tưởng tượng vậy, tiên nhân ở tiểu thế giới phi thăng  cần ở một chi nhánh của thiên đình tiếp tục tu hành, vượt qua vạn thiên kiếp nạn mới có thể vào chủ thiên đình.

Phong Hàm Tình suy nghĩ, hắn nhất định phải tìm được phương pháp trợ giúp nương tử phi thăng, cho dù thành tiên cũng chưa từng một ngày buông tha tu luyện, cuối cùng mấy trăm năm sau rốt cuộc thành công phi thăng chủ thiên đình, hắn nghe Thần Nông Đỉnh có thể luyện chế cực phẩm thần dược khiến người ta phi thăng thành tiên, liền tự xin trở thành tiên nhân bảo vệ thần khí.

Thần Nông Đỉnh tính tình cố chấp, hắn cầu xin rất nhiều năm, thượng cổ thần khí này cuối cùng cũng đáp ứng, đợi đến khi điều tra xong sự kiện thần khí tự hủy liền thay hắn luyện chế đan dược.

Phong Tiên còn chưa được  mừng rỡ thêm mấy ngày, bọn họ liền đi theo manh mối đi tới cái thế giới này, lúc đầu hắn cơ hồ là hưng phấn trở lại nơi mà hai người đã từng ở, hắn muốn nói cho nàng, hắn cuối cùng vẫn là thắng được trời, hắn thay nàng tìm được phương pháp thành tiên, nhưng mà, cuối cùng xuất hiện ở trước mặt lại là một ngôi mộ lẻ loi.

Đệ tử bọn họ lưu ở thế gian nói cho hắn, từ sau khi hắn phi thăng, nàng liền thâm cư giản xuất, thời khắc không ngừng bế quan tu luyện.

Lúc có hắn, nàng là tu sĩ hạnh phúc nhất trên đời, cho dù tư chất không đủ vẫn có thể dựa vào hắn ung dung lên cấp; mà sau khi hắn đi, nàng lại là tu sĩ khắc khổ nhất thế gian. Chỉ cần có thể tăng lên tỷ lệ phi thăng thành công, bất luận có bao nhiêu phương pháp thống khổ Nguyệt Vô Ưu cũng sẽ đi thử nghiệm, trừ tu hành không để ý bất kỳ chuyện gì nữa, nàng muốn chứng minh Nguyệt Tiên không phải là phiền toái của Phong Tiên, muốn cùng hắn chân chính trở thành Phong Nguyệt Nhị Tiên.

Đã từng là một nữ tử  như hoa, tựa như nhẹ nhàng vừa đụng sẽ bị thụ thương, không nhịn được nửa phần phong sương, nhưng hôm nay ở trong lôi kiếp lần lượt thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nàng muốn thử lấy kiên trì thắng được phần tư chất chênh lệch kia, hoàn thành ước định của bọn họ. Nhưng mà, cuối cùng vẫn không địch lại thiên mệnh, lại trong lôi kiếp mất mạng.

“Ngày hôm đó, sư mẫu đang thử  lần độ kiếp thứ mười, rõ ràng cửu cửu tám mươi mốt đạo lôi kiếp đã kết thúc, ngay tại thời điểm chúng ta cũng phát ra cao hứng từ nội tâm chuẩn bị ăn mừng, bỗng nhiên lại rơi xuống mấy đạo thiên lôi. Trước kia độ kiếp chưa bao giờ xuất hiện bất ngờ như vậy, sư mẫu kiệt lực căn bản không cách nào phòng ngự, bị chấn nát tâm mạch, cứu chữa không có hiệu quả cuối cùng ngã xuống. Sau đó chúng ta mới biết, đó là do thiên nhân tới.”

“Sư huynh, thật xin lỗi. Ta chỉ hận mình, vì sao không thể tranh khí thêm một chút nữa?”

Phong Tiên cơ hồ là thần sắc chết lặng nghe đệ tử nói rõ những chuyện đã qua kia, cho đến nghe câu nói sau cùng trước khi nàng chết, nước mắt mới lặng lẽ rơi xuống, lúc này, căn bản không có lý trí  suy tính chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết là một chuyện —— người nữ nhân mà hắn yêu nhất đã chết rồi, thời điểm nàng chết, hắn lại không ở bên cạnh nàng.

“Đây mới là thế giới tu sĩ, thiên nhân tồn tại như vậy, quá làm người ghen tỵ.”

Nhớ tới bản thân những người này vì phi thăng làm ra các loại cố gắng, trải qua vô số sinh ly tử biệt, nhìn lại thiên nhân bằng vào các loại dị năng tùy tiện là có thể đạt tới tu vi tiên nhân, hôm nay đã sớm không còn ngày Phong Tiên của ngày xưa, sắc mặt rốt cục toát ra mấy phần tự giễu cùng không cam lòng.

Thiên phú hơn người lại như thế nào, phi thăng thành tiên thì như thế nào, hắn cùng Thần Nông Đỉnh tìm được đầu sỏ, kết quả lại là thảm bại thu tràng.

Hắn không cam lòng, không muốn nhận thua, để cho nàng bị tổn thương, xem như là thượng cổ thần khí là mạnh nhất, hắn cũng phải phá hủy. Vì thế bỏ ra bất kỳ giá nào, đều là đáng giá.

Vì phối hợp sở thích của Thần Nông Đỉnh, Phong Tiên đã từng là một đời tiêu dao lang quân cũng buông xuống  bạch y cùng trường kiếm của mình, lại trở về cuộc sống chăn trâu lúc đó, sau khi biết được nương tử đã chết lại không có ý tu sức dung nhan, có lúc nhìn hai tay sần sùi của mình, tất cả lại phảng phất tựa như là mơ. Thật ra thì không có tu tiên, cũng không có những mạo hiểm kỳ huyễn này, hắn chính là đứa chăn trâu ở nông thôn, mà nữ nhân kia vẫn sống thật tốt trong viện của nàng, hưởng thụ hạnh phục nhân sinh thuộc về mình.

Nhưng mà, hắn rất rõ ràng, đây chính là thực tế, không có đoàn tụ sum vầy, cũng không có Phong Nguyệt vô biên, chỉ có một tòa mộ phần lẻ loi, trong mộ chôn chính là Phong Nguyệt Nhị Tiên, chỉ lưu một người  vì báo thù mà kéo dài hơi tàn trống rỗng đứng ở bên ngoài.

“Có con lộc kêu ta khuyên nhủ ngươi, đừng quá cố chấp với lại tự tôn, rất nhiều lựa chọn cực kỳ trọng yếu chỉ có một lần cơ hội, một khi bỏ qua, liền vĩnh viễn không cách nào làm lại.”

Cuối cùng, Phong Tiên nhìn Kỷ Mạch bởi vì những cố sự này mà rơi vào trầm mặc, rốt cuộc nói ra ý đồ của mình, Nhậm Thanh Nhai trong kế hoạch của bọn họ quá mức trọng yếu, hắn sẽ hết sức hoàn thành yêu cầu của bạch lộc.

Kỷ Mạch hiểu ý của  Phong Tiên, cậu bây giờ cùng Dạ Minh Quân, cũng giống như là Phong Nguyệt Nhị Tiên. Lại giống như Nhậm Thanh Nhai như vậy, một  thiên nhân  tự nguyện chuyển nhượng tu vi rất khó có người thứ hai, thiên nhân chi loạn cuối cùng sẽ kết thúc, có lẽ đây cũng là cơ hội duy nhất khiến cậu thành tiên.

Chỉ là, nhớ tới bạch lộc kia cũng quật cường không kém mình chút nào, Kỷ Mạch vẫn không nhịn được thở dài nói: “Lời như vậy do hắn nói ra, thật là châm chọc.”

Phong tiên vô tình nhúng tay vào chuyện của  bọn họ, nhưng đầu lộc kia lại rất tùy hứng, cả ngày liền nằm dưới tàng cây ngẩn người không làm chính sự,  Thần Nông Đỉnh phúc hậu cũng không có biện pháp với nó, chỉ có phái Phong Tiên đến tìm Kỷ Mạch cái vị phụ thân này  đi giải quyết vấn đề, lúc này hắn cũng chỉ có thể khuyên nhủ: “Có lẽ chính là bởi vì bỏ lỡ, cho nên mới hiểu.”

Nghe lời này Kỷ Mạch lại im lâng, cậu không hiểu Nhậm Thanh Nhai lại đang nháo chuyện gì, bất quá, nếu đã chắc chắn vấn đề mấu chốt ở linh sơn tiểu trúc, cậu cũng không muốn tiếp tục bởi vì quá khứ mà trốn tránh, càng không muốn chờ đến mười ngày ước hẹn, quyết định liền nói: “Ngày mai ta đi linh sơn tiểu trúc, hắn muốn như thế nào, kêu hắn tự mình nói với ta.”

___________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Nhậm Thanh Nhai: Ta muốn đưa đầu người, người nào cản trở cũng đừng trách ta không tốt.

Kỷ Mạch: Không thu, cút.

Nhậm Thanh Nhai: Hậm hực, treo máy ngâm nước suối.

Thần Nông Đỉnh: Cái quỷ gì? Lại xuất ra hoa thủy (*)? Có tinh thần thi đấu thể thao hay không a!

Thường Huy (trầm trọng): Loại đau khổ này, ta hiểu.

(*)划水 – Hoa Thủy là một phương ngữ, phát âm là Huá shuǐ, có nghĩa là ngồi không. Hiện tại đề cập đến hành vi lười biếng trong quá trình làm việc và học tập.