Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 36




"Đó là... Đó là cái gì vậy!" Tộc Phượng đến thông báo tin tức với Thánh tử kinh hãi thất sắc, hắn mắt cũng không dám chớp nhìn Điểu tộc phát sáng kia, trong lúc cực độ không thể tin được, rốt cuộc nhận ra, hai chân nhũn ra, cả người run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất.

Phượng... Phượng Hoàng!

Phượng tộc kia không có chú ý tới, ở phía sau hắn, Thánh Tử cũng không quỳ xuống như hắn, mà là sắc mặt âm trầm nhìn phượng hoàng chói mắt trên không trung, lại cúi đầu nhìn mình một chút.

Thánh tử nâng cánh tay lên, ống tay áo từ cổ tay trượt xuống, lộ ra cẳng tay hắn.

Cánh tay vốn trơn bóng kia hóa ra mấy sợi lông vũ, chính là lông vũ khi bản thể hắn.

Thánh tử ở trong Phượng tộc vốn nổi danh xinh đẹp, màu lông vũ của hắn là màu đỏ rực giống như hoàng hôn, khi bay lượn ở phía chân trời, giống như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt, diễm lệ mà phô trương, có thể dễ dàng hấp dẫn đến ánh mắt của tất cả yêu quái.


Thánh tử vẫn luôn vì màu lông vũ của mình mà kiêu ngạo, nhưng hiện tại nhìn mình một chút, lại nhìn phượng hoàng ở chân trời, cho dù hắn cực kỳ không cam lòng, cũng không thể không thừa nhận ——

Hắn thua rồi.

Màu đỏ đơn nhất của hắn, ở trước mặt Phượng Hoàng có vẻ đơn điệu mà khô khan như thế, là làm nền bình thường nhất.

Từ lâu với tư cách thánh tử, tính cách của hắn vốn cao ngạo, coi mình là đệ nhất trong các phương diện, hiện giờ ở bên ngoài cơ hồ bị nghiền ép, làm cho sắc mặt hắn âm trầm.

Một tiếng kêu vang lên, một con chim lông màu xanh bay vào, hướng về phía Thánh Tử nói: "Thánh tử, có đại sự, trưởng lão bọn họ bảo ngươi mau đi điện Phượng Trúc!"

Thánh Tử hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo, hóa thân thành một con đại điểu đỏ rực, bay về phía điện Phượng Trúc.


Ở nơi đó, các trưởng lão tộc Phượng tề tụ một chỗ, mỗi một người đều thần sắc kích động, mỗi một người rụt rè trang trọng đều không thấy bóng dáng ở thời khắc này.

Nhận thấy thánh tử tộc Phượng đến, bọn họ lại khôi phục nghiêm túc, vặn khuôn mặt lên.

"Phượng Huyền, ngươi đến rồi." Trong số các trưởng lão, người có đức cao vọng trọng nhất mở miệng.

Thánh Tử Phượng Huyền từ thân chim hóa thành hình người, hơi cúi đầu.

Trưởng lão liền nói: "Phượng chủ tái hiện, tự nhiên sẽ muốn trở lại lãnh địa tộc Phượng ta. Ngươi là thánh tử tộc ta, việc này sẽ giao cho ngươi đi làm, đi đón Phượng chủ về."

Phượng Huyền nhất thời không nói gì, im lặng cúi đầu.

"Đây là vinh hạnh của ngươi, nhớ kỹ, nhất định phải tất cung tất kính, vạn sự chu toàn, không thể để phượng chủ có một chút bất mãn!" Trưởng lão chấn thanh nói.


"Ta biết rồi." Phượng Huyền nói.

Các trưởng lão rời đi, khẩn trương chuẩn bị cho Phượng Hoàng đến, trong sảnh trống rỗng chỉ còn lại một yêu Phượng Huyền.

Phượng Huyền cười lạnh một tiếng.

Hiển nhiên, chỉ cần Phượng Hoàng trở về, thủ lĩnh tiếp theo của tộc Phượng, ngoại trừ Phượng Hoàng sẽ không còn lựa chọn nào khác.

Mà hắn, cho dù học tập hơn trăm ngàn năm làm thế nào để trở thành một thủ lĩnh tốt, cũng chỉ có thể khuất phục ở dưới.

Cướp đi vị trí vốn nên thuộc về hắn, còn muốn để cho hắn tận tâm tận lực hầu hạ, đùa giỡn cái gì?

Thật sự coi mình là Phượng Hoàng, là có thể yêu thấy yêu yêu?

Hắn càng không.

————

Phượng Hoàng cao cao tại thượng xoay quanh, mà Yêu tộc đứng ở phía dưới đã thần phục, theo ý chỉ của Phượng Hoàng lục tục rời khỏi sân khấu.
Bọn họ lưu luyến không rời, một bước đi ba quay đầu lại, thật vất vả mới hoàn toàn rời đi.

Chờ những yêu quái khác rốt cuộc đi hết, phượng hoàng thần thánh cao khiết trong lòng bọn họ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể không để ý dáng vẻ quay đầu nhìn lông vũ trên người mình, lại vểnh đuôi lên, nhìn cái đuôi.

"Oa!" Ninh Diệu thán phục.

Lông của y cũng đẹp quá! Thấy vậy y còn muốn nhổ mấy cọng xuống bày ở nhà làm trang trí.

Ninh Diệu tự mình thưởng thức xong, lại vòng quanh Úc Lễ bay mấy vòng: "Đẹp chứ?"

Bên môi Úc Lễ mang theo nụ cười, vươn tay, sờ sờ bộ lông vũ hoa mỹ kia: "Đó là tất nhiên."

Lông vũ hoa lệ chói mắt, sờ lên cũng không nóng rực, mà là mang theo một cỗ ấm áp.

Ninh Diệu còn tưởng rằng Úc Lễ hâm mộ, an ủi: "Tuy rằng ngươi không có lông, nhưng cũng không sao, ngươi có thể xem lông của ta, coi như lông của mình ——"
Lời còn chưa dứt, thời hiệu của viên thuốc lớn đã qua, Ninh Diệu phanh một tiếng, lại một lần nữa biến trở lại khối viên cầu lông xù kia. Y lăng lăng cánh muốn tiếp tục bay, nhưng đôi cánh ngắn ngủi tất cả đều là lông tơ căn bản không cách nào chống đỡ được cân nặng của y, thẳng tắp rơi xuống.

"Chíp chíp!" Ninh Diệu kinh hãi kêu lên một tiếng, liều mạng vỗ cánh, lại bị một bàn tay to quen thuộc bắt lấy.

Lúc này Ninh Diệu yên tâm, y nhẹ nhàng bò lên người Úc Lễ, kéo vạt áo áo khoác màu đen của Úc Lễ ra, tự mình chui vào nằm xuống.

"Aiiii, thật thoải mái nha." Ninh Diệu chân thành phát ra một tiếng cảm thán.

Tuy rằng mình bay cũng không tệ, nhưng quả nhiên vẫn là nằm càng sảng khoái, y liền thích nằm.

Úc Lễ mang theo Ninh Diệu bay về, Ninh Diệu nằm đủ rồi, từ vạt áo Úc Lễ thò đầu ra, cảm thụ gió thổi qua.
"Ngươi phát hiện không, sau khi ta biến thành đại điểu, thực lực rất mạnh, yêu vương kia lập tức bị ta đánh ngã!" Ninh Diệu hồi tưởng lại trận chiến không thể gọi là chiến đấu kia, vẫn cảm thấy vô cùng khó tin: "Ta cũng không cảm giác được mình có dùng yêu lực ư?"

"Đây là áp chế huyết mạch, hắn bất kính với ngươi, sẽ bị trừng phạt." Sắc mặt Úc Lễ không thay đổi trợn mắt nói dối.

"Thì ra là như thế!" Ninh Diệu ngộ ra.

Trời ơi, y thật là lợi hại mà!

Chờ rốt cuộc cũng về đến nhà, Ninh Diệu mệt mỏi lăn lên giường.

Úc Lễ nhìn ra được con chim mập này đã rất mệt mỏi, nhưng lại không yên tĩnh tiến vào giấc ngủ như thường lệ, mà là không biết nghĩ tới chuyện vui vẻ gì, ánh mắt như đậu đen đều suиɠ sướиɠ híp lại.

"Chuẩn bị có thể trở thành Yêu Vương, vui vẻ?" Úc Lễ hỏi.
Ninh Diệu cười hắc hắc hai tiếng, y giống như có chút ngượng ngùng, lăn trên gối hai cái, cuối cùng mặt hướng xuống dưới, vùi mặt vào trong gối, lúc này mới nhỏ giọng nói: "May mắn lúc trước bọn Yêu Vương tìm tới ta, ta vừa mới nghĩ, nếu đi theo ngươi là những người khác, hắn bị Yêu Vương khiêu khích ly gián, đưa ngươi vào trong bẫy thì làm sao bây giờ?"

Úc Lễ nhìn toàn bộ nắm nhỏ bé kia vùi trong gối vặn vẹo, vì thế vươn tay, giữ Ninh Diệu lại.

Những kỷ niệm trong quá khứ lan rộng như thủy triều, đó là những kỷ niệm không có gì đáng nhớ. Đáy mắt Úc Lễ mang theo hai phần lạnh: "Có thể làm sao bây giờ, chỉ cần không chết, cho dù chỉ có thể bò, đều phải gϊếŧ chết những yêu quái kia."

"Nhưng nhất định sẽ bị thương, sẽ rất đau cho coi?" Ninh Diệu thở dài một hơi, giãy dụa từ trên gối ngồi dậy, sau khi nhảy lên bả vai Úc Lễ, vươn cánh ngắn ngủi của mình ra, tận lực để mình giống như đại ca ôm cổ Úc Lễ: "May mắn tất cả những chuyện này không xảy ra, ngươi đi theo ta, ta có thể bảo vệ ngươi, ta là yêu vương lợi hại!"
Hồi ức tràn ngập mùi máu tanh bị đánh tan, trọng lượng trên cổ rõ ràng nói cho Úc Lễ biết, lúc này từ lúc bắt đầu, đã có quá khứ không giống nhau.

Phải, không có gì xảy ra, đó là sự thật.

————

Sau khi Ninh Diệu nói với đám yêu tộc kia chọn ngày đăng cơ, mắt thường có thể thấy được, cả yêu thành bắt đầu giăng đèn kết hoa.

Không chỉ có thế, rất nhiều yêu tộc tự động bắt đầu tìm kiếm vị trí phượng hoàng.

Đám người Ninh Diệu tuy rằng ở vùng sâu vùng xa, nhưng vẫn bị tìm tới cửa hỏi thăm.

Chỉ là, cho dù đối mặt với Ninh Diệu bản chim, cũng không có yêu nhận ra, con chim mập này chính là Phượng Hoàng.

"Không nhìn thấy nó, ngày hôm đó chúng ta ngủ thiếp đi." Vẻ mặt Ninh Diệu nghiêm túc nói bậy, đồng thời âm thầm tìm hiểu quan điểm của những yêu quái này đối với y: "Phượng Hoàng trông như thế nào, xinh đẹp hở, truyền thuyết có phải quá phóng đại hay không?"
Đổi lại yêu khác dám can đảm nghi ngờ Phượng Hoàng như vậy nhất định sẽ bị đánh, nhưng bé chim vàng hỏi như vậy. Thoạt nhìn thật sự quá đáng yêu, chúng yêu cũng coi như là đồng ngôn vô kỵ, phổ cập khoa học cho Ninh Diệu.

Bọn họ nói thân hình phượng hoàng uy lực lông vũ vân vân từ đầu đến chân khen một lần, càng thổi càng xa, căn bản không dừng lại được.

Ninh Diệu nghe vô cùng thượng đầu, vừa cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa không ngừng gật đầu cổ vũ.

"Thì ra là như vậy, thật sự là quá giỏi!" Ninh Diệu vừa vỗ cánh vừa khen theo: "Ta cũng rất muốn tận mắt nhìn thấy y!"

Mấy yêu kia nghe vậy cũng lộ ra một nụ cười: "Đợi đến khi Phượng Hoàng nhậm chức, trở thành yêu vương mới của chúng ta, đến lúc đó chúng ta hẳn là có thể gặp y một lần."

Sau khi Ninh Diệu vui vẻ chào tạm biệt mấy yêu tộc này, vui vẻ dùng cánh vỗ cổ Úc Lễ: "Ca ơi, ca muốn chức vụ gì nè, ca mạnh dạn nói với em, em đều sẽ phong cho ca."
Trái bóng vàng nhỏ thoạt nhìn rất hào phóng, lại hào khí muôn vàn, làm cho Úc Lễ nhịn không được muốn đùa giỡn một phen.

"Nếu ta nói, ta cũng muốn làm Yêu Vương thì sao?" Úc Lễ hỏi.

"A?" Ninh Diệu ngẩn người, vỗ cánh: "Vậy thì cùng nhau làm tốt, sóng vai làm vua, oa, nghe có vẻ lợi hại quá."

Có người giúp đỡ chia sẻ, y còn có thể lười biếng không làm việc, cái này cũng quá tốt đẹp nè!

Ninh Diệu còn chưa thể vui vẻ mấy giây, đã nghe Úc Lễ cười một tiếng: "Chọc ngươi."

Ninh Diệu: "... Có phải ngươi thấy rất buồn cười?"

Hứ, quên đi, dù sao chỉ cần y ở đây, Úc Lễ có thể đi tới đi lui trong yêu tộc, không bị phân biệt đối xử cùng gây khó dễ.

Yêu Vương, chính là lợi hại như vậy!

Ninh Diệu từ trên vai Úc Lễ nhảy xuống, đang định trở về phòng, chỉ thấy trên đám mây trắng tinh khiết bên góc trời ngày hôm đó, được in màu sắc rực rỡ.
Màu sắc di chuyển về phía bọn họ, chỉ chốc lát sau đã bay ra khỏi đám mây che giấu hành tung.

Đó là một đám điểu tộc xinh đẹp, một con ở phía trước dẫn đầu bay, một đám ở phía sau đi theo, mỗi một cánh, đều tao nhã mà thong dong.

Ninh Diệu cảm thấy dáng vẻ của đàn chim này có chút quen mắt. Y nhíu mày suy nghĩ một chút, phát hiện đàn chim này rất giống với tộc Phượng đi ngang qua một lần trước đó.

Đám chim này không phải là tộc Phượng chứ? Sau khi nhìn thấy Phượng Hoàng một lần, cố ý tới tìm lão tổ tông y?

Bầy chim lại một lần nữa vỗ cánh, lúc này Ninh Diệu có thể khẳng định, đám tộc Phượng này chính là bay tới phía y.

Ninh Diệu vội vàng lui về phía sau hai bước, trốn vào trong phòng, đi tìm viên thuốc lớn lên của y.

Không biết bọn họ dùng phương pháp gì để biết được vị trí của y, nhưng cũng không thể bị bọn họ nhìn thấy, đại phượng hoàng uy phong lẫm lẫm, trên thực tế lông tơ trên người cũng chưa lui chứ? Vậy nói không chừng sẽ tìm y cùng Úc Lễ phiền toái.
Ninh Diệu chạy vào trong phòng, mà Úc Lễ vẫn đứng ở cửa.

Tốc độ của tộc Phượng rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã từ chân trời bay đến phụ cận, đáp xuống mặt đất, hóa thành hình người đứng trước mặt Úc Lễ.

Yêu dung mạo diễm lệ trương dương, chính là thánh tử tộc Phượng Phượng Huyền.

Hắn mặt mang vẻ cao ngạo cùng khinh thường, đánh giá tu sĩ mặc hắc bào trước người.

"Nghe nói, ngươi chính là kẻ tu sĩ đi theo bên cạnh y lúc Phượng Hoàng hiện thế? Phượng Hoàng đâu?" Phượng Huyền lạnh lùng hỏi.

Úc Lễ căn bản không để ý tới hắn, ôm kiếm dựa vào tường, thần thức vươn vào trong phòng, nhìn cái kia từng chút từng chút nhảy lên ghế, lại nhảy lên giường, cuối cùng nương theo độ cao của giường cố gắng nhảy lên bàn, đi lấy viên thuốc tròn.

Úc Lễ nhìn, nhịn không được nhếch khóe miệng, hắn dùng linh lực cầm lấy bình thuốc lên, đặt ở bên cạnh Ninh Diệu nhảy không tới lên mặt bàn.
Bộ dáng Úc Lễ không để yêu quái khác vào mắt, làm cho Phượng Hiên trời sinh cao ngạo suýt nữa không áp chế được tức giận của mình.

Không chỉ có phượng hoàng kia làm cho người ta chán ghét, người bên cạnh Phượng Hoàng cũng làm cho người ta chán ghét như vậy!

"Ngươi không muốn nói, nhưng nếu là người bên cạnh Phượng Hoàng, tự nhiên là khách quý tộc Phượng ta. Ta muốn mời ngươi đi lãnh địa tộc Phượng ta uống một chén trà, không biết các hạ có nguyện ý thưởng thức mặt mũi không?" Phượng Huyền lạnh lùng hỏi.

Ngoài miệng tuy rằng quy củ nói mời, nhưng tay Phượng Huyền đã sờ lên roi lửa quặn ở bên hông.

Phía sau có Phượng tộc cảm thấy không thích hợp, lo sợ bất an hỏi: "Thánh tử, này chỉ sợ là không tốt lắm sao?"

Phượng Huyền đương nhiên biết như vậy không tốt, nhưng đây chính là mục đích của hắn.
Phượng Hoàng nếu như tức giận rời đi, đó không phải là vừa vặn sao? Hơn nữa vừa lúc, trước mắt có một người thay hắn cõng nồi.

"Chư vị, ta hoài nghi Phượng chủ bị người này mê hoặc, trước khi ta tới hỏi thăm, người này là nam sủng của Điểu tộc nào đó được mang vào. Người này... Chân đạp hai thuyền, không chung thuỷ với Phượng chủ."

"Cái gì!" Trong lúc nhất thời chúng yêu kinh hô, mà Úc Lễ cũng nhíu mày.

Yêu này một tay đổi trắng thay đen, lúc khiêu chuyện nói chuyện giả có thật, thực lực không mạnh, tâm nhãn ngược lại không ít.

Chỉ tiếc, Điểu tộc cùng Phượng Hoàng dẫn hắn tiến vào, đều là cùng một người.

Phượng Huyền đang muốn mang theo tộc Phượng khác động thủ, âm thanh tuyệt vời như tiên nhạc vang lên bên tai bọn họ.

"Là ai làm càn ở đây?"

Theo âm thanh này, một đoàn quang mang nhu hòa ở phía sau phòng sáng lên, ngay sau đó, một phượng hoàng từ phía sau phòng bay lên trời.
Tất cả yêu đều nheo mắt lại, lần trước bọn họ nhìn thấy Phượng Hoàng, khoảng cách cách vô cùng xa xôi. Mà lần này, đối mặt với vẻ đẹp khó tìm trên thế gian này, cảm thụ được một phần mỹ mạo trùng kích này, không ít tộc Phượng đều hốc mắt ướt đẫm, rơi nước mắt.

Đây chính là Phượng Hoàng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm cho bọn họ dâng lên sinh mệnh, còn có toàn bộ trung thành của phần còn lại của cuộc đời.

"Là ta đem hắn mang đến, không thể nói bậy, hắn cũng chưa từng không chung thủy với ta." Ninh Diệu chậm rãi nói.

Môi Phượng Huyền đều bị hắn cắn chảy máu, lúc này mới rốt cuộc từ trong một phần thị giác thịnh yến hoa mỹ kia lấy lại tinh thần, không để cho mình trầm luân. Hắn quỳ xuống một gối, cúi đầu về phía Phượng Hoàng.

"Ta là Thánh tử tộc Phượng Phượng Huyền, lần này đặc biệt tới đón ngài trở về. Phượng chủ, xin theo ta trở về tộc Phượng, ngàn vạn năm qua, tộc ta vẫn luôn chờ đợi ngài trở về." Phượng Huyền gằn từng chữ nói.
Ninh Diệu ngược lại không ý kiến gì, y sắp trở thành yêu vương, đương nhiên phải vơ vét nhân tài khắp nơi mới tốt. Cái chỗ tộc Phượng này vừa nghe chính là phong thủy bảo địa, nói không chừng yêu tộc có năng lực sẽ rất nhiều, lại đều nghe lệnh y, không đi xem lại đáng tiếc.

Vì thế một đoàn yêu quái thêm một mình Úc Lễ, bay về phía lãnh địa tộc Phượng.

Lần này Ninh Diệu uống vài viên thuốc, ngược lại không lo lắng giữa chừng sẽ biến thành một con chim mập mạp, chỉ là bay như vậy, khiến y cảm thấy có chút mệt mỏi.

Nếu như không phải còn phải bảo trì hình tượng, hiện tại y lập tức nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Hu hu hu, rõ ràng y chỉ là một con chim to bằng nắm tay, vì sao phải đối xử với y như vậy?

Úc Lễ đang bay bên cạnh nhận thấy cảm xúc uể oải của Ninh Diệu, vì thế hơi nâng tay lên, làm cho một cỗ linh lực nâng con phượng hoàng này lên, để có thể dễ dàng tiếp tục phi hành.
Mà tộc Phượng đi theo phía sau Ninh Diệu, nhìn bay một thời gian ngắn, Phượng Hoàng ngay cả cánh cũng không nhúc nhích, nhao nhao khiếp sợ.

Không hổ là Phượng Hoàng, căn bản không dùng thân thể phi hành, mà là dụng ý niệm phi hành. Chỉ cần muốn bay, ngay cả khi không có cánh cũng có thể bay!

Lợi hại, thật sự lợi hại!

...

Sau khi đến tộc Phượng, Ninh Diệu tự nhiên nhận được sự tiếp đãi vô cùng long trọng. Tất cả tộc Phượng, không thiếu một người, toàn bộ tụ tập ở cửa, nghênh đón y đến.

Chỉ là Ninh Diệu không thích loại bầu không khí nghênh đón long trọng này, vì thế sau khi cơ bản nhận ra mấy yêu, thì để cho chúng tộc Phượng đều tan rã, chính mình trở về chủ viện cố ý chuẩn bị cho y.

Thời gian còn dài, để y vụиɠ ŧяộʍ quan sát mấy ngày nay một chút, xem có tiểu đồng bọn thông minh có năng lực gì không!
Đợi đến khi không có người bên ngoài, Ninh Diệu phanh một tiếng biến trở lại viên cầu, oa một tiếng vọt tới, đụng vào chân Úc Lễ.

"Ta mệt quá, ta không nhúc nhích nổi, ca ôm ta đi thôi, ta một bước cũng không nhúc nhích được." Ninh Diệu đáng thương vô cùng bán thảm.

"Ngươi còn mệt?" Úc Lễ trêu chọc nói, "Phía sau là ngươi đang bay à, không phải ngươi đang nằm, làm bộ dáng phi hành sao?"

Ninh Diệu: "..."

Trách không được phía sau y bay thoải mái như vậy, thì ra là như vậy!

Ninh Diệu nhắm mắt lại, nằm xuống đất, bắt đầu giả chết.

Úc Lễ cười khẽ một tiếng, nhặt con chim mập đang nằm trên mặt đất lên, đi vào trong phòng.

————

Bên kia, Phượng Huyền hoàn thành nhiệm vụ mang Phượng Hoàng trở về, đang muốn đi tắm, vơi một chút phiền muộn trong lòng, lại bị các trưởng lão triệu tập.
"Phượng Huyền, trong lòng ngươi có yêu không?" Một vị trưởng lão tóc bạc hỏi.

Phượng Huyền mặt không chút thay đổi trả lời: "Cũng không có, ta là thánh tử tộc Phượng, từ lúc sinh ra, liền chỉ trung thành với Phượng Hoàng, trong lòng ta không chứa được cái gì khác. ”

"Ừm, rất tốt." Trưởng lão hài lòng sờ sờ râu ria, "Đã như vậy, chuyện này ngươi hẳn là rất vui vẻ làm. ”

Phượng Huyền nhíu mày: "Cái gì?"

Trưởng lão thở dài một hơi: "Huyết mạch Phượng Hoàng quá mức hi hữu, chúng ta tuy nói là hậu duệ Phượng Hoàng, nhưng trong huyết mạch thật ra cũng không có lực lượng chân chính của Phượng Hoàng. Nếu như lúc này đây Phượng Hoàng lại lần nữa rời khỏi chúng ta, vậy chúng ta làm sao mới có thể làm tộc Phượng phát dương quang đại đây?"

Phượng Huyền nhíu mày, im lặng không nói, trưởng lão lại tiếp tục nói: "Giải pháp duy nhất hiện giờ, chính là lựa chọn yêu trong tộc kết hợp với phượng hoàng, sinh hạ càng nhiều hậu duệ có huyết mạch có độ tinh khiết cao."
Trưởng lão hâm mộ lại ghen tị nói: "Trong tộc chúng ta, tướng mạo tốt nhất chính là ngươi. Phượng Huyền, với tư cách thánh tử, nhiệm vụ này sẽ giao cho ngươi. Ngươi phải nghĩ biện pháp, lấy được hoan hỉ của phượng hoàng."

Phượng Huyền im lặng thật lâu, khi trưởng lão muốn hoang mang lên tiếng, mới rốt cuộc mở miệng.

"Chỉ sợ là không tốt lắm, trưởng lão." Phượng Huyền bất âm bất dương nói, "Chúng ta đều chưa từng thấy qua hình người của phượng hoàng, mà hình người của ta dung mạo tuyệt đẹp. Ta lo lắng, ngộ nhỡ hình người phượng hoàng xấu hơn ta, ngài phái ta đi qua, ngược lại dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Phượng Hoàng, khiến cho y ghen tị, ngài nói có đúng không?"

Trăng: tui đang thanh thản mọi người ạ~~ có thể nào chương đừng dài thía hong~~ (~_~;)