[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan

Chương 166: Lợi Hại, Tiểu Hồ Già Của Ta (29)




Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Phồn Tinh thật sự rất có nguyên tắc.

Bé rối Teletubbies là làm cô vui vẻ, cho nên cần nghiêm túc xem.

Kênh nông nghiệp là dùng để học tập tri thức, cho nên có thể vừa xem vừa làm việc riêng.

Nhưng dù đang làm việc riêng, thì cô cũng yên lặng kéo quyển sổ hồng từ trong lòng ra, đem tri thức trước nay chưa từng tiếp xúc, chăm chỉ ghi vào...

Phảng phất, về sau có thể sử dụng đến.

Sưu Thần Hào cảm thấy, nếu nó tự tin một chút, hai chữ "phảng phất" thật sự có thể gạch bỏ!

Nó vì Chiến Thần ba ba mà cảm thấy thứ giữa hai chân lạnh ngắt.

Giờ phút này Sưu Thần Hào là quan tâm tất loạn, chỉ nghĩ bên người đại lão có mỗi Chiến Thần đại nhân là nam nhân, về sau có dùng cái gì, cũng là dùng đến trên người ba ba nó.

Hoàn toàn không nghĩ đến những người khác...


"Thẩm Anh Bác, lại không đáng yêu, vì sao, các cô ấy đều thích hắn?" Phồn Tinh có chút tò mò hỏi.

Là không đáng yêu nha.

Thời điểm hắn biểu diễn, không chuyên tâm, không nghiêm túc, không như các tiểu ca ca khác làm người ta thích.

Điểm này, Phồn Tinh thật đúng là oan uổng Thẩm Anh Bác.

Dù sao mạch não cô và những người khác không giống nhau.

Đại lão nói những tiểu ca ca đó đáng yêu, là bởi vì họ bày ra năng lực sở trường nổi bật.

Nhưng mà khi những người khác xem nam đoàn biểu diễn, lại coi trọng nhất là những tiểu ca ca phát ra mị lực câu nhân!

Thay vì nói đại lão thích tiểu ca ca nào đó, không bằng nói, cô thích chính là nghe người ta ca hát, xem người ta nhảy múa!

Tiểu gấu con vốn không có tình cảm!

Thẩm Anh Bác không dẫn đầu bất kỳ kỹ năng nào. Bởi vì tinh lực trên người hắn, cơ hồ đều đặt ở chỗ làm sao để toát ra mị lực câu nhân nhất.


Vì thế ở chỗ Phồn Tinh liền thành...

Người này, ca hát vũ đạo rap gì cũng đều không được. Hơn nữa lúc kéo quần áo lên, trên bụng không hề có ô vuông.

Rác rưởi!

Về phần bạn nói Tiểu Hoa Hoa Tạ Trản cô nuôi so ra còn muốn kém hơn Thẩm Anh Bác.

Đại lão lặng yên không một tiếng động sờ sờ đại đao, bạn lặp lại lần nữa đi...

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Hỏi nó vấn đề liên quan đến tình cảm, nó liền muốn trở mặt!

Nó làm sao biết vì lý do gì có nhiều nữ nhân coi trọng Thẩm Anh Bác như vậy, lại còn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên?

【. . . Tình cảm, có đôi khi chính là như vậy, không hề có đạo lý.】 Sưu Thần Hào thật sự bội phục chính mình, có thể trong nháy mắt bịa ra hết bài này đến bài khác.


A, nó thật là thông minh muốn chết.

Càng ngày càng thích chính mình!

"Ồ, vậy xác thật, quá phiền toái." Phồn Tinh gật gật đầu suy tư gì đó.

Cảm thấy này cũng giống như... nuôi heo.

Trên núi nuôi một con heo đực, hòa hảo với thật nhiều heo mẹ.

Heo mẹ phải cách vài tháng mới có thể sinh bé heo con, nhưng mà heo đực, mỗi ngày đều có thể.

Nếu muốn trên núi không còn heo, vậy thì chỉ có thể gϊếŧ heo.

Gϊếŧ heo mẹ, quá nhiều, sẽ rất mệt.

Cho nên. . .

Ý tưởng trong đầu đại lão bắt đầu trở nên quỷ súc, nhưng Sưu Thần Hào vẫn không biết gì cả.

Nó còn cảm thấy Phồn Tinh không nói một lời, chắc là bị nghẹn lại rồi.

Quả nhiên, cô có mỗi 3 điểm chỉ số thông minh mà thôi, chẳng lẽ còn muốn trời sao?

Nhìn đi, thời điểm gặp vấn đề khó, vẫn là phải nghẹn lại!

Chờ đi, chờ nó vận dụng tốt đầu óc thông minh của nó, nghĩ ra một biện pháp hoàn hảo. Đến lúc nó cứu vớt cô từ bên trong dầu sôi lửa bỏng, liền có thể lấy ân uy hiếp, để cô về sau phải nghe lời nó...
A, nó quả nhiên là tiểu cơ linh!

Nhưng mà nó hoàn toàn không nghĩ tới, có một tiểu gấu con, bên ngoài nhìn như không có động tĩnh, nhưng trên thực tế, trong lòng đã yên lặng suy một ra ba.

Dùng tri thức vừa mới viết lên vở nhỏ, từ đẩy ngã heo đực tới mần sạch gà trống...

Ừm, đều là cùng một loại đạo lý.

Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, cô phảng phất, thật sự càng ngày càng thông minh.