Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 1: Xuyên qua




Đông đến.

Từng bông tuyết rơi lả tả phủ xuống mặt đất. Trung tâm cánh đồng bạt ngàn hoang vu, có một bãi đá hình thù lởm chởm toát ra ánh sáng màu xanh lam lúc ẩn lúc hiện. Trông thật giống như u linh quỷ mị, làm tâm người khác phát lạnh.

Đến gần vầng sáng, mới giật mình phát hiện đó là một đại trận cực kì phức tạp. Đại trận bao phủ cả tòa sơn cốc dài hẹp, trong sơn cốc cũng chính là mắt trận đang giam cầm một nam tử mặc hồng y.

Nam tử có một mái tóc đen dài, trên khuôn mặt lạnh lùng phủ kín đồ án hồng liên bức vẽ/hình xăm hoa sen màu đỏ. Nhưng khi một bông tuyết rơi xuống trên chóp mũi, đôi mắt dần dần mở ra. Sâu trong đôi mắt như cháy lên hai ngọn lửa hồng, như một mảnh nghiệp hỏa ngọn lửa thiêu đốt tội nghiệt lỗi lầm địa ngục, sâu thẳm không thể biết được có bao nhiêu cảm xúc bên trong.

Những bông tuyết như lông ngỗng dần dần bao phủ thân hình nam tử. Không biết qua bao nhiêu lâu, nam tử khẽ ngẩng đầu, lo lắng nhìn bầu trời. Một lát sau, hắn nhếch đôi môi mỏng, miệng phun ra một câu: “Thẩm Phi Tiếu … Đồ con rùa … Đậu xanh rau má.”

••

Tần Khai Dịch viết tiểu thuyết.

Loại bình thường nhất — tiểu thuyết tu chân thăng cấp, các loại bàn tay vàng giết BOSS. Hắn viết không quá hay, cũng không quá tệ, miễn cưỡng sống qua ngày.

Hôm nay là ngày hắn viết chương kết, tiểu thuyết tên là |Tu tiên ở dị thế| … Tên thường thường, nội dung thường thường … Tiêu chuẩn giải trí.

Tình tiết rất đơn giản. Câu chuyện cẩu huyết kể về một thiếu niên bình thường làm thế nào có bàn tay vàng, làm thế nào để thăng cấp, tọa ủng thiên hạ làm chủ thế giới. Chương hôm nay, Tần Khai Dịch viết về cái chết của BOSS quan trọng nhất trong câu chuyện – sư huynh của nhân vật chính Thẩm Phi Tiếu, Tần Thạch.

Từ góc độ cá nhân, Tần Khai Dịch rất thích nhân vật Tần Thạch. Vì nhân vật này sống quá cực khổ.

Từ nhỏ, Tần Thạch có thiên phú tốt hơn Thẩm Phi Tiếu. Hắn ỷ mình được sủng ái mà bắt nạt Thẩm Phi Tiếu. Vì thế, biến thái từ nhỏ Thẩm Phi Tiếu nằm gai nếm mật rốt cục cũng mở ra ánh sáng nhân vật chính nhặt được một cuốn bí tịch tuyệt thế. Sau đó đó hổ khu chấn động, vương bát khí tỏa ra làm kinh sợ tiểu sư muội Liễu Linh Nhi mà Tần Thạch vẫn luôn thầm thương trộm nhớ, hốt nàng vào hậu cung.

Mà Tần Thạch, bởi vậy ghen tị sinh hận mà nhiều lần ám toán Thẩm Phi Tiếu, ý đồ âm thầm ngáng chân đẩy Thẩm Phi Tiếu vào chỗ chết. Tất nhiên, hắn sẽ không thành công. Làm một nhân vật phản diện, chính là đòn bẩy để nhân vật chính thăng cấp. Nếu xử lý mất nhân vật chính, chắc chắn sẽ bị độc giả ném đá mà chết. Cho nên Tần Khai Dịch dù không muốn cũng phải viết như vậy.

Lúc này, Tần Thạch đang bị tẩu hỏa nhập ma, phi thường bất hạnh mà vào ma đạo.

Cái này tốt nha, nhân vật chính giết hắn càng danh chính ngôn thuận hơn. Từ xưa chính tà bất lưỡng lập, sau một trận chiến Tần Thạch bị Thẩm Phi Tiếu phong ấn vào đại trận, từ nay về sau không còn có khả năng làm ác.

A, nội dung hoàn mỹ đến cỡ nào. Tần Khai Dịch ngậm điếu thuốc, vừa đánh chữ vừa nghĩ. Xong tình tiết này là có thể kết thúc rồi. Hầy, Tần Thạch thật đúng là bi kịch, thật ra hắn cũng chưa làm được bao nhiêu chuyện xấu, liền rơi vào kết cục bi thảm như vậy. Không có mệnh làm nhân vật chính, thì cũng đừng tranh nhau cái cái ao nước đục kia. Bị phong ấn thì chi bằng thành thật, quy củ ở trên núi tán gái còn hơn. Nói không chừng còn có kết cục không tồi.

Nghĩ như vậy, Tần Khai Dịch vứt điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy vào bếp pha ly cà phê. Ngay lúc hắn xoay người, file WORD còn hiện trên màn hình bỗng chốc biến thành một mảnh tối đen. Màn hình giống như ném một viên đá vào hồ nước tạo thành gợn sóng. Sau đó, trung tâm màn hình vươn ra một đôi bàn tay màu đen, bay thẳng đến phòng bếp nắm lấy Tần Khai Dịch.

Bị bắt, Tần Khai Dịch còn không kịp phản ứng, ly cà phê hắn cầm trên tay rơi xuống vỡ tan. Sau đó … không còn sau đó nữa, trong vài giây đồng hồ hắn đã bị đôi bàn tay màu đen kia kéo vào màn hình máy tính.

… Đậu mợ, thế giới này còn ma quỷ nữa hả … Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn mất đi ý thức.

“Đại sư huynh, Đại sư huynh, huynh mau tỉnh lại đi a? Đại sư huynh …” Ai kêu hắn đó …

“Đại sư huynh, huynh không đứng lên sư phụ sẽ tức giận đó.” Đừng có ồn ào như vậy được không? Thật đáng ghét …

“Sư phụ, người mau đến đây đi. Người xem Đại sư huynh rốt cục bị làm sao vậy?” Giọng thiếu nữ nức nở vang lên.

“Tần nhi, Tần nhi.” Âm thanh già nua vang vọng bên tai Tần Khai Dịch. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong khe hở nhìn thấy một gương mặt già nua.

“…” Người kia là ai? Đầu đau như muốn nứt ra, Tần Khai Dịch ôm đầu kêu rên, miễn cưỡng không cho mình ngất xỉu nữa.

“Ta thấy Tần nhi là bị yểm bị bóng đè. Linh Nhi, ngươi mau thành thật nói cho vi sư biết, hôm qua các ngươi đi đâu chơi?” Âm thanh già nua nặng nề vang lên.

“Ta … Chúng ta …” Thiếu nữ tên Linh Nhi ngập ngừng, hiển nhiên cũng hiểu mình đã làm chuyện không nên làm.

“Các ngươi đi cấm địa chơi?” Lão giả thở dài: “Các ngươi thật sự hồ đồ! Ngày thường ta nói với các ngươi như thế nào. Lần này không phải lại là ngươi kéo sư huynh ngươi vào đi?”

“Ta, ta …” Liễu Linh Nhi ủy khuất: “Ta cũng không phải cố ý, sư phụ người đừng mắng ta nữa. Mau xem Tần sư huynh rốt cuộc bị làm sao vậy, sao có gọi cách mấy cũng không tỉnh lại?”

“Aiz, ta đến chỗ Trùng Dương Tử, ngươi ở đây chăm sóc hắn đi.” Thanh Hư Tử lắc lắc đầu: “Hy vọng không quá nghiêm trọng.”

“…” Đây rốt cuộc là làm cái gì vậy? Vừa mới tỉnh lại, Tần Khai Dịch nghe được thấy đối thoại của lão giả cùng thiếu nữ, nhất thời không rõ tình huống trước mắt là sao. Gì mà Linh Nhi, Tần nhi, bọn họ cho mình đang đóng phim à?

“Sư huynh, sư huynh.” Thấy bộ dạng tỉnh lại ngơ ngác ngây ngốc của Tần Khai Dịch, Liễu Linh Nhi cũng có chút bất an: “Huynh làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn?”

Hôm qua nàng cũng không muốn kêu sư huynh dẫn nàng đi xem cấm địa đâu. Nhưng không nghĩ tới vừa tới gẫn lại bị một lực lượng thần bí kéo vào. Cả hai ngược lại không bị thương tích gì, nhưng không ngờ hôm sau Tần Thạch lại kêu đến cỡ nào cũng không tỉnh. Hết cách, nàng đành phải đi tìm sư phụ, không ngờ lại có liên quan đến cấm địa …

“Ô … ô … ô … sư huynh … là lỗi của ta … ô … ô…” Liễu Linh Nhi nhỏ giọng nức nở: “Sư huynh, huynh rốt cuộc làm sao vậy? Đều là lỗi của Linh Nhi. Sư huynh, ta sẽ không bao giờ tùy hứng nữa đâu …”

“… Cô nói cô tên gì?” Tần Khai Dịch cho rằng mình điên rồi, hoặc là nữ nhân trước mặt mình điên rồi …

“Ta là Linh Nhi, Liễu Linh Nhi.” Thấy sư huynh mình rốt cục mở miệng nói chuyện, Liễu Linh Nhi vội vàng nói: “Sư huynh, huynh có sao không?”

“Tôi tên là gì?” Giọng Tần Khai Dịch hiện lên một tia run rẩy.

“… Tần Thạch.” Liễu Linh Nhi chần chờ nói: “Sư huynh, huynh làm sao vậy?”

“Đậu mợ!!!” Tần Khai Dịch trực tiếp lại hôn mê lần nữa.

“…” Liễu Linh Nhi sửng sốt một lát, oa một tiếng liền khóc thét lên. Nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài cửa, miệng hét lên: “Sư phụ, sư huynh ngất nữa rồi!!!”

Lần thứ hai, tỉnh lại đã là buổi tối. Tần Khai Dịch nhìn một đám lão nhân đang nhíu mày, thấy hắn tỉnh lại đều lộ ra biểu tình kinh hỉ. Cao hứng nhất chính là Thanh Hư Tử — sư phụ Tần Thạch.

“Tần nhi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại.” Nhìn thấy Tần Khai Dịch tỉnh lại, Thanh Hư Tử vội vàng hắn nâng dậy: “Thấy sao rồi?”

“… Choáng.” Tần Khai Dịch miệng phun ra một chữ.

“Aiz, là triệu chứng bị tách hồn.” Thanh Hư Tử sờ sờ đầu Tần Khai Dịch, oán giận nói: “Đã nói với ngươi là đừng đi theo làm loạn với sư muội ngươi. Hay lắm, giờ thì xảy ra chuyện rồi. Tần nhi, đệ tử trong môn hạ ta chỉ có ngươi là ổn trọng nhất, có trách thì trách ngươi quá cưng chiều sư muội ngươi. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với ngươi, vi sư phải làm sao đây?”

“… Sư phụ, đồ nhi biết rồi.” Tần Khai Dịch không dám ngẩng đầu lên sợ người trước mắt nhìn ra sơ hở … Nếu hắn bị xem là người bị ma vật đoạt xá chiếm thể xác, có quỷ mới biết hắn có bị người ta kéo ra thiêu sống hay không.

“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Thuốc ta để trên bàn, nhớ uống.” Thanh Hư Tử sờ sờ đầu đệ tử mình, đứng lên: “Sư phụ còn có chút chuyện phải làm. Không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.”

“Vâng, sư phụ.” Tần Khai Dịch khàn khàn đáp.

Thanh Hư Tử gật đầu, liền cùng một nhóm người đi ra ngoài, để lại sắc mặt âm trầm Tần Khai Dịch ngồi đó.

… Hắn xuyên rồi … Thấy Thanh Hư Tử đi xa, Tần Khai Dịch nằm lại trên giường, đầu dù đau nhưng vẫn hoạt động … Hắn xuyên thành nhân vật phản diện – Tần Thạch.

Đệch mợ, thế giới này là huyền huyễn đúng không. Hai tay ôm đầu, Tô Chước khóc không ra nước mắt. Xuyên thì xuyên đi, nhưng vì cái gì lại là nhân vật phản diện + pháo hôi cơ chứ!? Đây không phải là buộc hắn thực hành chính sách ‘làm cỏ’ chính mình sao? Không thì với ánh sáng nhân vật chính, hắn còn không có cảm giác mệnh mình ‘cứng’ như vậy.

Ngay lúc Tần Khai Dịch suy nghĩ đến điều này. Bỗng dưng một âm thanh bén nhọn vang lên từ thân thể hắn

|Hệ thống: Cảnh cáo! Cảnh cáo! Suy nghĩ của kí chủ sắp thay đổi nội dung vở kịch. Xin ngừng lại! Xin ngừng lại!|

“Cái gì?” Sắc mặt Tần Khai Dịch trở nên dị thường khó coi: “Ai đang nói?”

|Hệ thống: Xin tuân theo nguyên tác vở kịch|

“…” Tần Khai Dịch nghẹn một búng máu trong cổ họng. Đậu! Cái hệ thống quỷ gì đây? Cái gì mà tuân theo nguyên tác? Nếu vậy chẳng phải hắn trơ mắt nhìn nhân vật chính trưởng thành rồi dùng một đao băm hắn sao.

“Ta rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì.” Bất đắc dĩ ngửa đầu ngã xuống giường, Tần Khai Dịch ngoại trừ cười khổ, quả thực không biết nói gì cho phải

|Tà Mị| Chương 2