Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 41-1: Chết không hối hận, chân tướng Bách Hoa cốc




Sự thật chứng minh không nên quá kích động, nhất là ở thời điểm đang rơi từ không trung xuống, một lần không cẩn thận, là cả đời không quên.

Thân mật gọi hắn một tiếng “Thủy Bánh Chưng”, dọa hắn lảo đảo bước chân, tư thế tao nhã lập tức biến thành chật vật, hắn ôm ta xiêu vẹo, ngã sấp xuống một bên, giận dữ, “Cặn bã!”

Ta ôm chặt eo hắn, ra sức cọ trong ngực hắn, “Thủy Bánh Chưng, Thủy Bánh Chưng, Thủy Bánh Chưng.”

Sau đó hắn nắm cổ ta kéo sang chỗ khác, giọng điệu tràn đầy ghét bỏ, “Đã qua đoan ngọ rồi.”

Ta nằm bất động, có thể ôm hắn thật tốt, “Ta trở về rồi, Thủy Bánh Chưng, ta nhớ lại hết rồi.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, tuy nhiên chỗ này tối quá nên không thấy được khuôn mặt của hắn, “Ta thực sự thích người độc mồm độc miệng lại không kiên nhẫn như ngươi.”

Thân thể Thủy Đông Lưu cứng đờ, lập tức thấy bối rối, “Ta không thích ngươi, tuyệt đối không.”

“Vậy vừa nãy sao lại cứu ta?”

Hắn dừng một chút, có vẻ trầm tư suy nghĩ, một hồi sau thẹn thùng đến giận, “Thân là quân tử, cho dù là heo, ta cũng sẽ cứu.”

Ta bật cười, nắm khuôn mặt hắn, “Không cần nóng, ta nghĩ ra rồi, dù gì ngươi cũng sẽ nhớ lại. Nhưng mà… Thủy Bánh Chưng, đừng để ta đợi lâu quá, như vậy ta sẽ rất khổ sở.”

Lúc này hắn không nói chuyện, ta cúi đầu che mặt, thật sự là càng sống càng già mồm.

“Ta đi xem địa thế xung quanh.”

“Ừ.” Ta lưu luyến không muốn hắn đi nên kím chuyện để nói, ngẩng đầu nhìn cửa động đã đóng, ta thở dài, “Đây đã là lần thứ tư chúng ta bị lừa rơi xuống hố, nếu được viết thành sách, người ta nhất định mắng tác giả không có đạo đức nghề nghiệp, toàn bộ võ lâm chỗ nào cũng có bẫy, còn nữa rơi xuống hố chính là đầu mối để phát triển tình cảm.”

“..Bốn lần?” Thủy Bánh Chưng hừ lạnh một tiếng, “Không thể nào, với võ công của ta đâu thể xui xẻo cỡ vậy.”

“Hắt xì.” Ta hít hít cái mũi, “Rốt cuộc là Ngọc Hồ Ly muốn làm cái quỷ gì.”

“Ngươi không để ý đến lời hắn? Tại sao hồi trước không trở về, lần này lại lôi kéo chúng ta tới, thậm chí không hối hận vì đắc tội chúng ta, nhốt chúng ta ở chỗ này? Bởi vì mục đích thực sự của hắn, là lợi dụng thủ hạ của chúng ta.”

Ta hơi hiểu ra, “Có hơn một trăm người thủ hộ bên ngoài phải không?”

Thủy Bánh Chưng lên tiếng trả lời, “Ừ, trước tiên hắn dụ chúng ta đến đây, rồi nhốt lại. Sau đó hắn có thể danh chính ngôn thuận chạy ra ngoài báo tin, nói chúng ta bị Hoa Vô Qủa bắt, dễ dàng gạt bọn họ xông vào cốc. Một khi bọn họ không tìm thấy chúng ta, lại thêm việc trên đường đi bọn họ thấy chúng ta có cảm tình khá tốt với Ngọc Hồ Ly, càng sẽ tin tưởng hắn. Chỉ cần hắn nói Hoa Vô Qủa hãm hại chúng ta, hai phe lập tức khai chiến, hắn muốn giết Hoa Vô Qủa lại càng dễ dàng hơn.”

Ta cắn chặt răng, “Mấy người trong Bách Hoa cốc đối xử với hắn cũng rất tốt, nhưng vì báo thù cho người hắn yêu, hắn không thương tiếc giết hại bọn họ. Cho dù giết được Hoa Vô Qủa, thì có gì để vui mừng chứ.”

“Ngọc Hồ Ly không tính đường sống sót cho hắn.” Thủy Đông Lưu nhàn nhạt nói, không nghe ra cảm xúc gì, “Nếu không hắn sẽ không đắc tội chúng ta, sau khi hắn báo thù thành ngươi, ngươi nghĩ chúng ta sẽ bỏ qua cho hắn sao?”

Ta ôm đầu gối nhớ lại ánh mắt khi nãy của Ngọc Hồ Ly, hết sức áy náy, nhưng ánh mắt ánh náy ấy chỉ hiện lên trong phút chốc, cho nên mới khiến ta cảm thấy hắn đùa quá đáng rồi, tuy nhiên cũng chưa mức đáng chết. Ta lấy hỏa chiết trong ngực ra, hình như là dính nước, nên thổi không lên lửa. Lúc đứng lên, chợt thấy mắt cá chân thật đau, nhăn mặt, “Chân đau rồi.”

Thủy Đông Lưu đang đi vài bước, lại quay lại, không nói lời nào, mò mẫn vị trí ôm ta lên, thầm nói, “Không ngờ ta lại phải ôm người khác.”

Ta vui mừng nói, “Bởi vì ngươi đã ôm ta nhiều lần rồi. Lần đầu tiên: ngươi ôm ta là ở sơn động, khi đó ngươi cực kì ghét bỏ ta, tư thế cũng rất khó coi, làm hại ta toàn thân đau nhức, khổ không thể tả.”

Hắn lo đi còn ta ở bên cạnh líu nhíu, hiếm khi thấy hắn không cắt lời ta.

Nơi này tối đen không chút ánh sáng, hắn bước chân đi hết sức cẩn thận. Ta giơ tay ôm eo hắn, không hề sợ bộ dạng hiện tại của hắn. Thủy Bánh Chưng a Thủy Bánh Chưng, mặc kệ ngươi mất trí nhớ bao nhiêu lần, ta tuyệt đối sẽ tìm ngươi trở về.

“Hắt xì.” Ta run run giọng nói, “Chỗ này lạnh quá mức bình thường.”

“Ừ.”

Giọng Thủy Bánh Chưng trầm xuống, ghì chặt cánh tay, hóa ra hắn cũng lạnh.

Một hang động nhất định phải có hai cửa, nếu không, không có gió thổi vào. Nhưng vô cùng rét lạnh, càng chạy lại càng lạnh. Ta cố gắng chà xát tay vào ngực hắn cho đỡ lạnh, cảm thấy không tệ, hồi sau hắn mở miệng, “Ngươi đừng chà nữa, ta nóng.”

Ta thu tay, giận dữ, thôi cứ bỏ Thủy Bánh Chưng mồm miệng độc ác đi.

Hắn dừng bước, không đi nữa. Thả ta xuống, ta dùng tay tìm tòi, bất ngờ nói, “Vậy mà lại là tử lộ.”

Đáng tiếc không có ánh sáng, nếu không có thể tìm coi có cơ quan không. Bỗng nhiên bị ôm lấy, đi ngược về, một lúc sau mới đặt ta xuống.

“Ta sẽ phá nát tảng đá kia.”

Ta sờ soạng lung tung, nắm được cánh tay hắn, “Cẩn thận, còn nữa, chỗ hồi nãy ta đứng có gió, nên chắc sẽ có cửa.”

Im lặng chốc lát, hắn lại quay về, “Ta nên để ngươi tránh xa một chút, chứ không với công phu của ngươi, nhất định bị đá vụn làm bị thương.”

Ta nhịn không được giơ tay ôm hai gò má hắn, dùng lực hôn một cái, hắn lập tức run người, “A a a!”

“Ha ha ha.”

“…”

Nhìn thấy Thủy Bánh Chưng bối rối là chuyện cực kì vui. Ta yên lặng quan sát, phát hiện hắn muốn nhanh chóng đưa ta rời khỏi chỗ này rồi. Lúc hắn trở về, không bao lâu, tiếng đá vỡ nhức hết cả tai. Chợt có ánh sáng hiện lên, bên kia có nguồn sáng.

Khi hắn trở về, đứng bên cạnh, ta loáng thoáng trông thấy tro bụi rớt vào khuôn mặt hắn. Hắn giơ tay phủi bụi kia đi, long mi dài nhíu chặt. Cũng đúng, đối với hắn mà nói, rất khó chấp nhận sự đụng chạm của cô nương “xa lạ”.

Sau tảng đá kia không phải là đèn dầu mà là dạ minh châu. Khắp nhà đều khảm dạ minh châu to bằng nắm tay, nhiều đến mức lóa cả con mắt. Trên mặt đất nổi lên khí lạnh, xông thẳng tới minh châu, cảm giác giống như bước vào tiên cảnh. Căn phòng đó khá rộng, lại đặt một hòm bang, hơi lạnh phía dưới dày đặc, chẳng trách nơi này lại lạnh đến như vậy.

“Hầm bang…” Thủy Bánh Chưng đi về phía trước, đến chỗ hòm băng mới ngừng bước chân lại.

Mơ hồ nhìn thấy có người nằm trong hòm băng yên tĩnh kia, nhưng không quá rõ ràng, đang suy nghĩ xem người đó là ai. Nắp hòm băng đã bị đẩy ra. Ta chớp mắt nhìn hắn, “Thủy Bánh Chưng, quấy rối người chết không phải là hành động của thanh niên tốt đâu.”

Hắn giật giật khóe miệng, ánh mắt chợt mở lớn. Ta theo tầm mắt hắn nhìn sang, thấy rõ người trong hòm, ngoại trừ không còn dấu hiệu sự sống, diện mạo của nàng ta rất sinh động, ngạc nhiên nói, “Hoa Vô Ưu?”

Ngọc Hồ Ly nói Hoa Vô Qủa giết tỷ tỷ ruột của nàng ta, xem ra quả nhiên không sai. Nhưng Thủy Bánh Chưng lại nhíu mày, giơ tay bắt mạch cho nàng ta, “Sắc mặt xanh vàng, không giống như bị thương mà chết.”

“Trúng độc sao?”

“Bách Hoa cốc nổi tiếng nhất là gì?”

Ta hiểu rõ, Bách Hoa cốc là môn phái giải độc, nói gì đến môn chủ. Hoa Vô Qủa mà chọn cách hạ độc giết Hoa Vô Ưu, thì thật quá ngu xuẩn.

“Hoa Lê.” Hắn đột nhiên cười hòa nhã, “Ngươi đi qua coi thử nàng có bị thương hay không.”

Ta run lẩy bẩy, có chút không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. Nếu Hoa Vô Ưu không bị thương, cũng không trúng độc, thì chính nguyên nhân nàng chết không giống lời Ngọc Hồ Ly nói, có phải còn có ẩn tình gì không? Ta cắn chặt rang, “Nhưng mà ngươi phải đồng ý với ta một chuyện.”lqd

Hắn nheo mắt nhìn ta, hơi khinh thường, “Nói.”

“Không cần gọi cả họ lẫn tên ta đâu.”

“Vậy gọi ngươi là gì?”

“Cặn bã.”

“…Được.. đi đi.”

Chắc chắn hắn không biết tại sao ta lại thích cái danh hô này, trên thực tế phải nên phỉ nhổ thì đúng hơn. Nên mới nói thói quen chết người, không tốt, không tốt.

Kiểm tra xong xuôi, tay của ta đều lạnh tím, “Không có, một vết thương cũng không. Ngược lại hình như… là bị bệnh nặng, gầy thấy sợ luôn.”

“Ngọc Hồ Ly từng nói, sức khỏe Hoa Vô Ưu rất kém.” Thủy Bánh Chưng trầm tư một lúc lâu, chậm rãi nói, “Ta cảm thấy thật kì quái, Hoa Vô Qủa muốn ngồi lên chức vị cốc chủ, vậy tại sao không giết Ngọc Hồ Ly, lại để hắn ở lại Bách Hoa cốc.”

Ta cũng thấy việc này thật kì lạ, “Tỷ tỷ bệnh chết, Hoa Vô Qủa danh chính ngôn thuận tiếp nhận ngôi vị cốc chủ, nhưng vì sao phải giả danh Hoa Vô Ưu?”

“Có thể nàng không suy nghĩ giống vậy.” Thủy Bánh Chưng dựa người vào hòm băng, trầm ngâm nói, “Không phải Ngọc Hồ Ly có nói, Hoa Vô Qủa tốn năm năm để bắt chước tỷ tỷ nàng? Lúc đó ta nghĩ, bởi vì chuyện đoạt vị nàng mới làm vậy. Nhưng trước mắt xem ra, nàng ta chẳng cần thiết phải làm như vậy, vậy học để làm gì?”

Ta nhìn khuôn mặt gầy gò của Hoa Vô Ưu, dù có gầy, nhưng vẫn là mỹ nhân.

“Nhưng năm năm trước Vô Ưu bị hại, Vô Qủa đã học nhất cử nhất động của Vô Ưu. Chúng ta rất hiểu tính tình tiểu cô nương này, ham chơi hiếu động, nên không quá để ý.”

“Vô Qủa từng nói rất nhiều lần, nếu nàng sinh sớm một chút, thì nàng chính là cốc chủ.”

“Mặc dù Ngọc gia ta đều là ám ảnh phụ tá cốc chủ nhiều năm, nhưng nếu không thấy bằng chứng cũng không có ai tin tưởng. Bởi vậy ta cố tình hái hoa ngắt cỏ, để nàng thả ta ra ngoài.”

Nhớ lại những lời Ngọc Hồ Ly nói trước đó, não ta đột nhiên nổ tung. Ta nuốt nước miếng, “Thủy Bánh Chưng…. Ta nghĩ, Hoa Vô Qủa thích Ngọc Hồ Ly. Danh và lợi nàng ấy đều có, chỉ duy nhất không có Ngọc Hồ Ly. Nàng ta biết, cho dù nàng ta là cốc chủ, Ngọc Hồ Ly cũng sẽ không thích nàng, hắn chỉ thích Hoa Vô Ưu, tỷ tỷ của nàng.”

Khóe mắt Thủy Đông Lưu khẽ động, “Nàng bắt chước Hoa Vô Ưu, cũng chính là biến bản thân thành tỷ tỷ, nàng ta cho rằng Ngọc Hồ Ly sẽ thích nàng.”

“Làm như vậy thật phí công, Ngọc Hồ Ly chỉ thích một người. Cho nên sau khi Hoa Vô Ưu qua đời, nàng che giấu chuyện này, lấy thân phận Hoa Vô Ưu sống tiếp. Thậm chí không tiếc… phá bỏ tấm thân xử nữ, nhưng nàng ta không ngờ, Ngọc Hồ Ly chưa từng tiếp xúc thân thể với tỷ tỷ nàng.”

Xâu chuỗi tất cả sự kiện lại với nhau, những cái không thông đều bày ra trước mặt.