Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 46-2: Trái tim nhộn nhịp, một cái mười năm nữa (2)




Editor: Snowflake HD

Ta nghiêng tai nghe, Thủy Bánh Chưng! Hắn thực sự có thể trà trộm vào đây. Ta tưởng tượng cảnh ta biến thành tiểu cặn bã xuất hiện trước mặt hắn, thật là xấu hổ nha. Cho nên cúi mặt xuống đất, ở trạng thái giả chết, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng nếu mới nhìn thoáng qua chắc hắn không nhận ra đâu, thực ra ta đang suy nghĩ ta còn có thể viết giấy hưu phu cho hắn.

Giọng hán tử nghi hoặc, “Vị công tử này có chuyện gì?”

Hộ pháp nói, “Vị này chính là Thủy giáo chủ ma giáo, không được vô lễ.”

Quả nhiên hán tử lập tức tỏ ra cung kính, “Thủy giáo chủ có việc gì không?”

Giọng nói Thủy Bánh Chưng hết sức bình thản, tuyệt đối không giống kiểu cà lơ phất phơ như bình thường, “Tiểu cô nương này nhìn rất giống cô em vợ ta, gần đây không thấy tung tích nàng đâu, nếu không tìm thấy, nếu nàng bị thương chỉ sợ tổn thương hòa khí hai bên.”

Hán tử giật mình một cái, lập tức buông ta ra. Bị tên này giữ nửa ngày rốt cuộc cũng được tự do, ta nhìn Thủy Bánh Chưng phía đối diện, chỉ thấy cái miệng hắn hơi nhếch lên, khuôn mặt bày vẻ đúng là cặn bã của ta. Ta hít hít mũi, chỉ tay vào tên lang băm giận dữ nói, “Tỷ phu, cái tên xấu xa này muốn bắt ta đi luyện đan.”

Hán tử lại run lẩy bẩy, cười hèn mọn, “Tại hạ không biết đây là em vợ của Thủy giáo chủ, hiểu lầm, là hiểu lầm cả thôi.”

Hộ pháp quát một tiếng, “Còn không mau thả nàng ra!”

Ta lập tức đi tới chỗ Thủy Bánh Chưng, nhào vào đùi hắn, có cảm giác vô cùng an toàn. Thủy Bánh Chưng cúi đầu nhìn, khóe môi càng nhấc lên cao, xong rồi, tính tình người này càng ngày càng gian.

Thuận lợi gặp mặt Thủy Bánh Chưng, nhưng chắc chắn không thể thực hiện kế hoạch trước đó, bộ dạng này của ta chỉ có liên lụy người khác, còn không biết khi nào mới khôi phục. Thủy Bánh Chưng nắm tay ta đi theo hộ pháp tới đại sảnh, chứ bốn phía xung quanh đều có người nhìn chằm chằm, không cách nào nói chuyện.

Tới đại sảnh rồi, hộ pháp nhìn ta, “Quần áo của tiểu cô nương... Có phải là không phù hợp hay không, đáng tiếc là trong giáo ta không có đứa trẻ nào có quần áo khoảng độ tuổi này, hay là ta bảo xảo nương đến, sửa lại quần áo giúp tiểu cô nương.”

Ta nghiêm chỉnh xua tay, “Không cần phiền hộ pháp đại nhân đâu, quần áo này rất tốt.”

Thủy Bánh Chưng ở bên cạnh nói thêm vô, “Cứ để tùy nàng đi.”

Dù sao cũng chỉ là lời nói khách sáo, hắn nói một lần sẽ không nói nữa, “Không biết giáo chủ đại nhân đại giá quang lâm đến đây là có chuyện gì chăng?”

Thủy Bánh Chưng mặt không đỏ tim không đập nhanh nói, “Ta muốn tìm một người.”

“Mời nói.”

“Môn chủ Phi Vũ môn năm xưa, Mộ Ban.”

Ta nháy mắt mấy cái, biện pháp này hay nha, nói về nghĩa phụ, ‘Ngay cả ma giáo còn tìm không thấy thì đến Vạn Hoa lâu là hợp lý nhất rồi’, hơn nữa cho dù có thực sự đi tìm, cũng chưa chắc tìm ra, có khả năng kéo dài thời gian.

Hộ pháp đột nhiên suy sụp, “Vị Mộ Ban kia đã biến mất khỏi giang hồ hơn ba mươi năm, chỉ sợ khó tìm thấy tung tích.”

Thủy Bánh Chưng cười cười, “Nếu dễ dàng tìm thấy, cần gì phải đến Vạn Hoa lâu các ngươi?”

Lúc này hộ pháp mới cười nói, “Là tại hạ nói sai. Chẳng qua…” Hắn liếc mắt nhìn, “Thủy giáo chủ tìm Mộ Ban làm gì… Chẳng lẽ vì Lưu Tinh kiếm pháp? Tuy nhiên ngày trước chúng ta nghe nói rằng, vị hôn thê của Thủy giáo chủ chính là tân môn chủ Phi Vũ môn, không đúng sao?”

Thủy Bánh Chưng nói, “Phải, vị hôn thê của ta là môn chủ Phi Vũ môn, nhưng nàng lại không có kiếm phổ, cho nên mới phải đi tìm Mộ Ban, bắt ông ta đưa kiếm phổ cho nàng.”

Hộ pháp bật cười, “Hóa ra Thủy giáo chủ lại là một người si tình, tôn phu nhân thật là may mắn. Nhưng hiện giờ sức khỏe của lâu chủ không tốt, không thể làm việc vất vả, bởi vậy mọi chuyện lớn nhỏ đều do ta xử lý, giá tiền, tất nhiên cũng do ta đàm phán.”

Thủy Bánh Chưng cười nhạt, “Tống hộ pháp nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu, chỉ cần tìm được người.”

“Thủy giáo chủ không sợ công phu sư tử gầm của tại hạ?”

“Người trong giang hồ chú trọng danh dự, Vạn Hoa lâu cũng không phải là môn phái gian trá, tự nhiên sẽ đưa ra một giá tiền thích hợp.”

Mắt Tống hộ pháp sáng lên, “Được, nói chuyện với người thẳng thắng quả nhiên rất sảng khoái, Thủy giáo chủ cứ đợi tin tốt.”

Thủy Bánh Chưng quay đầu nhìn ra ngoài trời, ánh nắng chiều chiếu rọi vào đại sảnh, hiện lên một mảnh cam hồng, “Trời cũng không còn sớm, nơi này ở khá xa khách điếm, ta lại dẫn theo tiểu cô nương này, không biết có thể ở nhờ một đêm không?”

Bộ dạng của Tống hộ pháp có vẻ đắn đo suy nghĩ một lát, sau đó mới nói, “Tất nhiên có thể. Người đâu, mau dẫn Thủy giáo chủ đến phòng thượng hạng.”

Thủy Bánh Chưng dắt ta đi theo tì nữ vào phòng, căn dặn nàng ta múc nước tới, sau đó đóng cửa lại, một bên thám thính động tĩnh bên ngoài, nửa ngày sau mới khôi phục bình thường, nhìn ta nhấn mạnh từng chữ, “Cặn bã.”

Ta bò lên ghế, rót trà uống, hừ một tiếng, “Ta đâu biết bản thân mình sẽ tẩu hỏa nhập ma rồi biến thành hình dạng này chứ.” Ta ôm cánh tay hắn, nức nở, “Thủy Bánh Chưng, thiếu chút nữa là ta bị tên chết tiệt kia đem đi hầm thuốc, sao chàng không an ủi ta gì hết.”

Thủy Bánh Chưng xoa đầu ta, “Ngoan, có bị thương chỗ nào không?”

“Không có.” Ta thò người ra, dán sát vào tai hắn nói, “Ta biết Vạn Thần Y và Đậu thúc bị người ta nhốt ở đâu. Chính là ngã ba ban nãy chúng ta gặp nhau, chỗ đó còn có đường khác, đi thẳng tới Thủy Phương đình. Ở đó có một cái hồ lớn, trên mặt hồ có một cái đình, bốn phía bao quanh bởi nước, nhưng trong nước đều chứa kịch độc, ai mà ngã xuống sẽ biến thành xương trắng.”

Thủy Bánh Chưng nhẹ gật đầu, “Vạn Thần Y và Đậu thúc không biết võ công, nếu bị vây trong đó thì không thể trốn thoát.” Hắn lại nhìn ta, “Nhưng bây giờ không thể hành động, ta không dẫn cả ba người theo được.”

Ta nắm tay thành đấm, “Ta sẽ cố gắng khôi phục hình dạng thật nhanh.”

Hắn nghiêng mắt nhìn, “Nàng có biết khôi phục bằng cách nào không?”

Ta ngẩn người, “Không biết, dựa theo suy luận của ta, sẽ nhanh chóng hồi phục thôi. Thật sự không được, ta rời đi trước, cũng tiện cho chàng cứu họ. Lấy được kim đan quan trọng hơn, chàng không cần phải gói mình thành bánh chưng nữa.”

Vậy mà Thủy Bánh Chưng không cười, nhíu chặt lông mày, “Nếu kim đan có thể chữa được bệnh tẩu hỏa nhập ma, vậy cặn bã nàng uống trước đi, dù sao tiểu công tử cũng an toàn hơn tiểu cô nương.”

“Ta không uống.” Trong lòng bỗng dưng thấy chua xót, giải dược này cực kì quan trọng với hắn, hắn đợi suốt mười năm, bây giờ lại dễ dàng nói cho ta, “Thủy Bánh Chưng, nếu chàng dám mở miệng ta nhét thuốc vào, ta sẽ giận chàng.”

Hai tròng mắt Thủy Bánh Chưng giãn ra, nhẹ nhàng hỏi, “Vì sao?”

Ta hết sức nghiêm túc nói, “Vĩnh viễn duy trì thanh xuân là tâm nguyện của tất cả các cô nương.”

“… Cặn bã, nàng có thể tìm lý do nào hợp lý hơn không?”

“Cái đó là hợp lý lắm rồi…”

Chúng ta đọ mắt to mắt nhỏ một hồi lâu, trong khi đó vẫn chưa tìm thấy tung tích của kim đan. Ta đã bắt đầu cắn cấu cào cánh tay áo rộng thùng thình của hắn, “Thủy Bánh Chưng, ta không thích phải bảo vệ người khác, ta thích người khác bảo vệ ta hơn. Trừ khi chàng không muốn bảo vệ cho ta nữa, thì ta sẽ uống kim đan rồi bỏ chạy thật xa.”

Thủy Bánh Chưng im lặng thật lâu, gật đầu, nắm chặt bàn tay, bình tĩnh nói, “Ta sẽ bảo vệ nàng, chúng ta cùng nhau đợi thêm mười năm nữa.”

Lời nói này chẳng khác gì sấm sét, đánh thẳng vào lòng ta khiến trái tim ta nhộn nhịp