Nhân Vật Phụ

Chương 2: C2: Chuyện Thứ 2




 Chuyện thứ 2

Lại thằng sao đỏ cà chớn, tại sao cho mĩ nhân vào mà không cho ta vào. Tôi vuốt tóc mái che mắt mình lên một chút, lườm nó.

“Hôm nay tôi có bài kiểm tra, cho vào đi bạn trẻ”

“Đến muộn là đến muộn, vẫn phải ghi tên” nó làm bộ mặt nghiêm túc đến bực mình, tôi muốn thọi một cú vào mặt nó lắm. Nhưng vẫn có cách khác để trả đũa, chẳng tội gì. Tôi đứng thẳng người lên, khoanh tay nhìn nó.

“Vậy hôm nọ bạn nào để cho hotgirl đến muộn hơn cả tôi vào trường vậy?”mắt tôi nheo lại, hi vọng sẽ tạo được cái hiệu ứng diều hâu. Hoặc gì đó. Chắc thế.

“Hôm đó bạn ấy đến học buổi đầu chưa quen giờ giấc.” chưa gì thằng nhóc đã có vẻ hoang mang. Tôi đưa mắt liếc nhìn nó đầy khinh bỉ.

“Dẫu sao luật vẫn là luật. Sao đỏ mà lơi lỏng như vậy ư?”

“Cậu nói cái gì đấy?” sao đỏ cà chớn cao ngồng có vẻ tái đi ghê gớm, nghĩ không ai biết thì muốn làm gì thì làm chắc.


“Cậu đúng là không xứng đáng, một chút kiên định cũng không có mà cũng đòi làm sao đỏ, thật thất vọng” tôi tặc lưỡi. ”Ghi gì thì ghi đi, tôi muốn vào lớp rồi, không rảnh đứng đây với kẻ vô trách nhiệm như cậu”

“Tôi sẽ cho cậu vào, không ghi tên với một điều kiện.”thay vì ghi cái rẹt tên tôi vào cuốn sổ xanh dày một cục của nó, thằng cha sao đỏ rởm đời đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn tôi bằng cái mặt nguy hiểm đến mức khó chịu.

“Gì chứ?” thằng cha này có vấn đề gì sao. Định ra giá gì đây, bây giờ sao đỏ còn định thêm trò được cái quyền cầm trịch nên muốn bắt nạt ai thì bắt nạt sao?

“Cậu học lớp 11A phải không?”tay sao đỏ nhìn tôi, làm bộ mặt nghiêm trọng, hỏi.

“Thì sao chứ?” tôi lờ mờ đoán ra thằng cha này muốn tôi làm gì.

“Có học sinh mới chuyển về phải không?”

“Muốn xin số điện thoại của cô ấy thì xin lỗi, tôi không làm được. Đi tìm người khác đi.” Tôi đẩy hắn ra, định bỏ đi, nhưng hắn đã kịp nắm tay tôi kéo lại.

“Cô ấy tên gì vậy?  Có người yêu chưa?” Hắn ta hỏi dồn.

“ Bỏ ra, muốn ghi tên thì ghi đi,tôi không sợ!” trên đời thiếu gì kẻ để hắn hỏi, có tận 45 cái mạng ở 11A cơ mà, sao cứ nhè tôi mà đổ vào thế.

“Trả lời hai câu kia, tôi sẽ cho cậu đi.”

“Linh Chi, cái còn lại tôi không biết.”  tôi giằng ra, bước vội lên lớp. Đúng là xui xẻo.

Vừa bước vào lớp, tôi đã bị một lũ con trai chặn ở sát cửa. Tôi trợn mắt nhìn, mình đã gây ra tội gì mà hôm nay lại bị quây thế này.


“Bạn thân của tôi, hôm nay đến muộn thế?” thằng Duy bước tới đập vai tôi bồm bộp, cười nói xởi lởi. Tôi chưng hửng nhìn nó, bạn thân cái gì cơ. Mấy đứa con trai khác cũng lao tới xun xoe.

“Linh Lan à, đói không, tôi xuống căng tin mua cho cậu cái gì nhá?”

“Làm bài tập chưa, có cần giúp bài nào không?”

Mới đầu tôi cũng ngạc nhiên nhưng ngay sao đó thì không. Chắc chắn là hôm qua tôi ngồi chơi với Linh Chi nên bọn nó muốn thẩm vấn đây. Tôi phủi tay mấy đứa con trai ra.

“Muốn gì nói đi, không cần dụ dỗ. ” tôi nheo mắt nhìn chúng nó.

Bọn con trai được thể, nhao lên. Linh Chi vẫn chưa đến, mà có đến chắc cái thằng Sao đỏ khỉ khô kia lại để nàng tự do cho coi.

“Linh Chi thích màu gì? Thích con trai như thế nào? Blah blah blah…”

“Thích màu tím, cái kia tôi không biết, blah blah…Nào bây giờ tránh ra, tôi muốn ngồi.” tôi rẽ lũ con trai ra, đi về chỗ của mình, cạnh thằng Quân. Nó  là thằng duy nhất không xun xoe tôi để moi tin tức về Linh Chi. Tôi nhìn nó, lúc này nó đang chúi đầu xuống cái Iphone 4 một cách say mê, tôi ngồi xuống, mở cặp ra  lục lọi một lúc.

“Sướng nhỉ, bỗng dưng thành người nổi tiếng.” Thằng Quân nhếch mép, mắt không rời khỏi màn hình Iphone. Làm thế quái nào mà nó chơi điện tử tới gần chục tiếng một ngày mà không bị cận trong khi tôi không chơi tí nào vẫn cận lòi ra chứ.
3


“Có phải lỗi tại tao đâu, tao có muốn thế đâu cơ chứ!” tôi đặt cạch cái hộp bút xuống, lườm nó.

“Ờ.” Nó ậm ờ cho qua chuyện, tay khua lia lịa.

“Thế mày hỏi làm gì?”

“Thế tao không được hỏi chắc?” nó quạu lại, tay dí mạnh vào màn hình như muốn giết con gì đó đang đậu ở trên đó. Hoặc là cái động tác chém quả lựu nhiều lần của cái trò Fruit Ninja. Công nhận đi, cái quả lựu đấy hay chết đi được.

“Hờ, sao cũng được.” tôi nhún vai, lấy sách vở ra. Cái thằng, đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng cứ dở hơi thế nào, đấy là tôi nghĩ thế.

“Này,..”

“Sao?” hôm nay nó nói nhiều bất thường nha, lại còn chủ động nói chuyện nữa, bình thường tôi đánh tiếng nó mới chịu mở miệng.