Nhập Cung Vi Tặc

Chương 68




Lúc lao ra khỏi hang động, Hạ Vũ Thiên đã quên mất tình trạng không một mảnh vải che thân của mình. Ở trong bóng đêm thời gian dài, bất ngờ tiếp xúc với ánh mắt trời, mắt bị chói, y lấy tay che che nhưng quả thật tâm trạng thì đang vô cùng hứng khởi.

Sở Vấn Điệp lắc đầu bất đắc dĩ theo Hạ Vũ Thiên ra ngoài, cho dù ngoài đó có là đại ngục thì cũng không thể trần chừ lâu hơn được. Nhưng mà không giống những gì hắn đã hình dung. Ở ngoài sơn động là một khu vườn khá lớn, cây cối xanh um, từng tia nắng xuyên qua tán lá rơi nhè nhẹ xuống thảm cỏn xanh mướt, nhìn về phía xa xa còn có mái nhà cong cong.

Thì ra cửa động này được mở ở trong khu vực của một ngôi chùa phía sau núi. Nhìn lại thì thấy cửa động là một tảng đá lớn đang từ từ sập xuống, giống hệt như một phiến đá của ngọn núi này, không có gì khác lạ. Bên trên còn được phủ kín bởi rêu xanh, rồi lại thêm cỏ dại mọc um tùm. Cái cửa này đúng là được che dấu vô cùng tỉ mỉ.

Sở Vấn Điệp chớp chớp hai mắt vô tình nhìn đúng vào người Hạ Vũ Thiên. Nắng sớm làm cho thân hình đó như phát sáng làm cho toàn thân hắn nóng lên. Hạ Vũ Thiên cảm nhận được ánh mắt như cú vọ đó nên rất mất tự nhiên. Vừa định “quạt” cho hắn mấy lời thì Sở Vấn Điệp đã nhanh tay bịt miệng y lại rồi ôm chặt lấy, cả hai người chui vào một bụi rậm đằng kia.

Sở Vấn Điệp nhỏ giọng “Có người.”

Hạ Vũ Thiên nhìn theo hướng nhìn của Sở Vấn Điệp thì thấy dưới con đường mòn kia có khoảng hơn chục hòa thượng xếp thành một hàng dài chuẩn bị đi ngang qua đây. Chờ bọn họ bước qua, Hạ Vũ Thiên thở dài nhẹ nhõm. Nhìn sang Sở Vấn Điệp lại thấy hắn cau mày, vẻ mặt suy tư.

“Làm sao vậy? Ngươi phát hiện ra cái gì lạ hả?” Hạ Vũ Thiên hỏi.

Sở Vấn Điệp quay đầu lại, dương dương tự đắc “Ngươi cứ chờ ta ở chỗ này, ta sẽ đi tìm cho ngươi một ít thức ăn với y phục.”

“Hở?” Hạ Vũ Thiên còn muốn tiếp tục hỏi thêm vài câu vì y chắc chắn rằng lúc nãy Sở Vấn Điệp đã thấy được cái gì đó mà mình không thấy.

Không còn cách nào khác, toàn thân trần truồng lại không có võ nghệ công phu gì nên Hạ Vũ Thiên chỉ có thể ngồi ở một chỗ mà chờ.

Thái dương dần dần lên ngọn cây, ánh nắng dịu nhẹ lúc sáng dần chuyển sang nắng gắt buổi trưa. Hạ Vũ Thiên cảm thấy rất buồn ngủ, Sở Vấn Điệp còn chưa về, bụng y cũng đã đói meo.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân. Hạ Vũ Thiên giật mình vì không nghĩ rằng đó là bước chân của Sở Vấn Điệp vì rõ ràng đang có rất nhiều người tới đây. Y vội vàng chui sâu vào bên trong bụi rậm, chỉ dám vạch ra một khe rất nhỏ để quan sát xung quanh.

Trước mắt xuất hiện ba tăng nhân, Hạ Vũ Thiên chau mày. Cả ba vị hòa thượng này đều có dáng người to lớn, tăng phục trên người hình như không phải dành cho họ, trông chúng có vẻ rất chặt chội, một điều kỳ lạ là dưới chiếc mũ hòa thượng kia có vài sợi tóc lộ ra rất rõ ràng.

Hạ Vũ Thiên hoảng sợ, chẳng lẽ những người này đóng giả làm hòa thượng? Y ngừng thở, nhìn kỹ một lần nữa thì thấy dáng vẻ của cả ba người rất vội vàng, ánh mắt đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng đoạn hội thoại của bọn họ càng khiến cho Hạ Vũ Thiên bất ngờ pha lẫn với run sợ.

Y nghe thấy một tiếng nói nhỏ “Lần này tướng quân dẫn chúng ta về kinh gấp như vậy, còn bắt cải trang như thế này. Hơn nữa lại không nói rõ nguyên nhân, ta nghĩ chắc chắn là đã xảy ra chuyện.”

“ Ta cũng nghĩ nhue thế.” Một người khác nói. “Chẳng lẽ, đúng như những lời đồn đoán ngoài kia…… Không thể tưởng tượng được tướng quân của chúng ta, thường ngày vẫn tỏ ra trung quân ái quốc, vậy mà tới thời khắc mấu chốt liền……”

“Hư, nói nhỏ một chút. Cẩn thận cái đầu của ngươi. Nghe nói…… vị thiếu niên kia chính là đương kim hoàng đế……”

“Thật không?”

Có một tiếng chuông vọng lại, ba người nhìn nhau, mặt biến sắc rồi lập tức bỏ đi. Đầu óc Hạ Vũ Thiên vẫn như đang phiêu lãng trên mây. Long Hạo? Khuôn mặt y trở nên xanh mét, toàn thân buốt lạnh.

Long Hạo đang bị bọn họ nhốt tại ngôi chùa này.

Hạ Vũ Thiên đột nhiên ngẩng đầu, y chỉ nghĩ mình không thể tiếp tục chờ đợi ở nơi này thêm được nữa. Sở Vấn Điệpmãi vẫn chưa về, không biết chừng hắn đã một mình xông vào hiểm nguy. Cho dù thế nào thì Hạ Vũ Thiên cũng phải tham gia vào việc này.

Hạ Vũ Thiên không chút do dự, nỗi khiếp đảm mới ban nãy cũng biến mất. Y ý thức được bản thân mình đang gánh một trọng trách nặng nề. Cũng may là phía sau núi không có người nên Hạ Vũ Thiên có thể dễ dàng men theo một con được nhỏ đi vào khu vực ngôi chùa.

Nấp ở chân tường, nhìn đông rồi nhìn tây, thấy không có ai, Hạ Vũ Thiên lẻn vội vào một gian phòng. Căn phòng này cũng không một bóng người. Xốc tấm chăn trên giường lên, Hạ Vũ Thiên kinh hoảng thi thấy một đống đao gươm sáng loáng. Đáp án đã rất rõ ràng, tất cả hòa thượng nơi đây đều là binh lính giả trang.

Hạ Vũ Thiên trộm một bộ tăng phục mặc vào thật cẩn thận, đội mũ hòa thượng, giấu mái tóc đen dài của mình trong đó. Thế là nhân vật chính của chúng ta trở thành một tiểu hòa thượng tuấn tú. Tìm mãi trong căn phòng cũng thấy một thanh đao nhỏ, Hạ Vũ Thiên dấu ngay vào người. Chuẩn bị xong xuôi, y bước ra khỏi nơi đó.

Đây là một ngôi chùa không hề nhỏ, mái cong uốn lượn, khí thế ngút ngàn. Hạ Vũ Thiên đi dọc theo bức tường, vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh.

Bên trái là một cây đại thụ rất to thậm chí to tới nỗi người ta có thể xây ở trên cành lá xum xuê đó một căn phòng nhỏ bằng gỗ. Hạ Vũ Thiên thấy căn phòng này rất khả nghi liền rón rén lại gần. Đi tới cửa sổ, y cố gắng bình tĩnh, cẩn thận, từ từ mở cánh cửa bằng giấy ra, nhòm đầu vào trong.

Thật không thể tin được, Hạ Vũ Thiên xém chút nữa là hét lên thật to. Cũng may là đã từng trải qua khá nhiều sóng gió nên cũng luyện được chút bản lĩnh, y cố gắng ngậm miệng thật chặt.

Trong căn phòng gỗ đó là một đám hòa thường trọc đầu bị trói tay trói chân, miệng bị nhét dẻ, thấy Hạ Vũ Thiên đến thì bọn họ đồng loạt kêu ú ớ.

Tuy không có ai canh gác nhưng chỗ này bị cành cổ thụ che khuất nên nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra. Tuy rất muốn cởi trói cho bọn họ nhưng Hạ Vũ Thiên lại sợ bứt dây động rừng, nên y quyết định cứ tìm được Sở Vấn Điệptrước đã rồi tính sau. Tay Hạ Vũ Thiên nắm chặt thành quyền, hùng dũng đi về phía bức tường cao đằng trước.

Đi qua một góc cua là một đoạn tường bao bọc rất dài, ngoài ra còn có rất nhiều binh lính giả dạng tăng lữ đi qua đi lại. Muốn vào đó, nhất định phải nhân lúc bọn chúng lơ là cảnh giác hoặc phải trà trộn vào bọn họ. Nhưng như thế thì không ổn vì cơ thể của Hạ Vũ Thiên khá nhỏ bé so với phần đông binh lính ở đây, làm vậy rất dễ bị phát hiện. Trên người y, mồ hôi chảy ra ròng ròng.

Y lui lại sau vài bước định tìm cách khác vì nếu như để bọn chúng phát hiện ra, chắc chắn chỉ có một con đường chết. Hạ Vũ Thiên xoay người, mồ hôi vẫn tuôn ra ào ào.

Sau lưng lại truyền đến một tiếng quát to:“Đứng lại!”

Hạ Vũ Thiên cả kinh, vội vàng cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy, bước nhanh về phía trước.

“Này, có nghe thấy ta gọi không?”

Hạ Vũ Thiên cảm nhận được một bàn tay nặng trĩu đặt lên bả vai mình, đúng lúc đó, toàn thân y run lên, trán toát mồ hôi lạnh. Không còn cách nào khác, Hạ Vũ Thiên đành quay đầu từ từ lại phía sau.

Y cúi gập người xuống không dám liếc nhìn người kia.

Người nọ lại ra lệnh “Ngươi mau đem cái này tới phòng của tướng quân.” Rồi hắn ta nhét một cái hộp cho Hạ Vũ Thiên, y run run nhận lấy nó, nhỏ giọng đáp lời “Dạ.” Nói xong Hạ Vũ Thiên vội vã bước đi.

Nào ngờ lại có một cánh tay chặn y lại.

“Chuyện, chuyện gì?” Hạ Vũ Thiên hỏi vội.

“Đầu óc ngươi để ở đâu?! Đi bên kia!” Người nọ dùng sức đẩy Hạ Vũ Thiên sang phía bên tay trái của hắn, Hạ Vũ Thiên mất đà lao theo. Y ôm chặt cái hộp trong tay, không dám quay đầu nhìn lại.

Trong lòng Hạ Vũ Thiên vừa khẩn trương vừa kích động, theo như lời của mấy tên lính khi nãy thì chính tên tướng quân này là người khởi xướng ra mọi chuyện. Nếu như gặp hắn, mình phải làm như thế nào đây? Với sức lực của một mình mình thì ngay cả tìm được Sở Vấn Điệp cũng khó chứ đứng nói gì tới chuyện giải cứu cho Long Hạo. Hạ Vũ Thiên cảm thấy tình thế bây giờ như ngàn cân treo sợi tóc, hai tay cầm chiếc hộp cũng đổ mồ hôi hột.

Hạ Vũ Thiên suy nghĩ xem không biết trong chiếc hộp hình chữ nhật làm bằng gỗ lim này có chứa cái gì? Y rất muốn mở ra xem, có thể trong này sẽ có một bức thư hay những thứ gì đó tương tự như thế… Định mở hộp ra nhưng hình như cánh tay kia đã không chịu nghe lời nữa, cứ run lên cầm cập không làm ăn được gì.

“Sao bây giờ mới đến?” Đột nhiên có một người đi ra từ cánh cửa đỏ phía trước, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên liền nóng vội “Nhanh lên, mau đi theo ta.” Y vội vàng cúi đầu rồi rảo bước theo hắn.

Hạ Vũ Thiên nghĩ rằng: Nơi này nhất định là phòng của tên tướng quân kia. Có một tăng nhân giả dạng bước ra từ trong đó, nhận lấy cái hộp từ tay Hạ Vũ Thiên “Lần sau phải nhanh lên!”

“Dạ” Hạ Vũ Thiên liên tục gật đầu.

Người nọ liếc mắt “Sao ta chưa gặp ngươi lần nào?”

Chấn động, Hạ Vũ Thiên nghĩ rằng số mình toi rồi. Nhưng may mắn là gian trong có tiếng nói vọng ra, người nọ vội vàng vào trong, không để ý tới y nữa.

Hạ Vũ Thiên sờ sờ ngực của mình, nếu như phải trải qua chuyện như thế này thêm mấy lần nữa thì chắc chắn y sẽ vỡ tim mà chết. Y lấy lại bình tĩnh, vểnh tai lên nghe để thám thính một chút tin tức trong phòng. Nhưng dù cố gắng vẫn không nghe được thứ gì, theo bản năng, Hạ Vũ Thiên nhích người lại gần cánh cửa hơn.

Đột nhiên có nhân có người xông ra túm cổ lấy Hạ Vũ Thiên, chưa kịp phản ứng gì thì y đã bị kéo lê vào phòng.

Tiếng nói thô lỗ vang lên “Tướng quân, người này lén lút ở cửa, khẳng định là có vấn đề!”

“Đúng vậy, hắn không phải là người của chúng ta.” Một người khác chen vào.

Hạ Vũ Thiên quỳ xuống sàn nhà, thân mình run như cầy sấy .

“Ngươi là người nào?” Một giọng nói uy nghiêm.

Hạ Vũ Thiên biết người kia nhất định là tướng quân.

“Nói mau!”

Hạ Vũ Thiên nghĩ rằng thà liều mạng một phen còn hơn, đằng nào thì cũng chết, đã vậy phải chết cho thật oai hùng. Y cứng rắn, đứng lên, ngẩng cao đầu “Ta tới đây cứu hoàng thượng, đồ loạn thần tặc tử các ngươi, nhất định không thể chết tử tế được……”

Hạ Vũ Thiên chỉ vào tên tướng quân kia, y mắng hắn xối xả. Cho dù có mấy người xung quanh chạy tới khống chế nhưng miệng của Hạ Vũ Thiên vẫn không ngừng chửi rủa.

“Buông, mau buông ra!” Hạ Vũ Thiên giãy dụa phản kháng.

Đúng lúc này, cửa bị mở. Một người chạy vào. Ánh mắt mọi người trong phòng chuyển dời từ Hạ Vũ Thiên sang phía người mới vào.

Người mới vào không hề nhìn Hạ Vũ Thiên mà đi ngay lại phía vị tướng quân kia, gọi hắn một tiếng “Cha!”

Hạ Vũ Thiên nâng đầu, chăm chú, cẩn thận nhìn hắn.

Mà hắn ta cũng quay đầu sang bên này. Ngạc nhiên, kinh hỉ.