Nhập Ma

Chương 19: Tân nhân cố hữu(*)




(*) người mới bạn cũ

“Xích hỏa liên, ba cây.”

“Thủ ô ba trăm năm, ba cây……”

“Song sinh quả, năm quả……”

Sân sau dược điếm Long Tường, bàn tay đang nắm sổ sách của Tề Ngạo bắt đầu run nhè nhẹ: “Đồng tâm thảo, bạch hỏa căn, băng hỏa quả…… Ân, các ngươi ai tới nói cho ta biết, nói cho ta biết vì cái gì cùng lắm mới vài ngày, mấy dược liệu trân quý tích trữ này lại hàng ít đi nhiều như vậy?!”

Dứt lời, Tề Ngạo hung hăng đem sổ sách ném lên bàn gỗ: “Thời gian không đến mười ngày thiếu đi phân nửa, các ngươi là đem mấy thứ này cắt xén đem nấu cơm ăn sao?!”

Chung quanh lặng ngắt như tờ.

Một lát, một đầu lĩnh quản sự nơm nớp lo sợ nói: “Này, Tề thiếu gia, chúng ta cũng là theo phân phó……”

“Theo ai phân phó?” Tề Ngạo tức giận phản cười, “Ân? Các ngươi nói nói a, ai phân phó?– Trong Phi Vân thành chỉ có thành chủ mới có thể không cần thông qua chỗ cha ta, các ngươi nói xem, là ai phân phó a?”

“Cái kia,” Quản sự ho khan một tiếng, mang theo thập phần xấu hổ nhỏ giọng nói, “Chính là thành chủ……”

Không hề phòng bị nghe thấy được câu nói cuối cùng kia, tức giận trong lòng Tề Ngạo đều nghẹn lại trong cổ họng, trên không ra trên dưới không ra dưới chính là phát tiết không được.

Một trận yên tĩnh vạn phần xấu hổ.

“…… Thành chủ?” Một lát, Tề Ngạo rốt cuộc tìm về thanh âm của mình, “Thành chủ muốn mấy thứ này làm cái gì? Thành chủ công tham tạo hóa(*), lấy những dược liệu cố bản bồi nguyên, gia tăng công lực đi làm cái gì?”

(*)………như cũ không biết là gì a T.T mà chắc để chỉ võ công cao cường vân vân mây mây a~~~~

Quản sự lên tiếng đành cười khổ: “Này, mấy thứ này là thành chủ muốn ……”

Lời quản sự không nói rõ là gì, nhưng Tề Ngạo làm sao lại không rõ?– Nếu toàn Phi Vân thành đều là họ Văn Nhân, vậy chủ nhân lấy vài thứ trong nhà mình, lại có cái gì cần phải khai báo? Chỉ là……

Chỉ là…… Mặt âm trầm, Tề Ngạo giống như đám mây đen kéo đến mà hung hăng trừng mắt nhìn sổ sách vài lần, lúc này mới phất tay nói: “Được rồi, các ngươi đi xuống đi — sắp tới những dược liệu này thu mua tăng thêm phân nữa, mà giá bán ra, tăng ba phần cho ta!”

Mọi người đồng loạt xác nhận, tiếp đó nối đuôi nhau rời khỏi.

Thuận tay kéo ghế dựa ngồi xuống, Tề Ngạo uống liền vài ngụm trà, lúc này mới lại đem tầm mắt mang theo một chút buồn bực chuyển tới sổ sách còn mở ra trên mặt bàn.

Mười ngày một nữa, mười ngày một nửa…… Mặc kệ nói như thế nào, lượng dùng này, cũng quá nhanh đi? Bất quá hẳn không phải có người trung gian kiếm tiền riêng, cơn tức của Tề Ngạo cũng dần dần tiêu thất, chỉ là đáy lòng vẫn còn ba phần nghi hoặc. Sẽ không thật sự cắt xén đem nấu ăn đi?……

“Phanh!” Đột nhiên vang lên tiếng cửa bị đạp mở, đánh gãy suy nghĩ của Tề Ngạo.

Khó chịu ngẩng đầu, Tề Ngạo còn không kịp tức giận, đã thấy Tiêu Phá Thiên xông thẳng vào, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hà Thải Y tự sát.”

Tề Ngạo ngẩn người, theo bản năng hỏi một câu: “Ai?”

“Hà Thải Y.” Tiêu Phá Thiên lặp lại một lần.

“Hà Thải Y……” Tề Ngạo dừng một chút, lại nói, “Hà Thải Y, là ai?”

Mí mắt Tiêu Phá Thiên run lên: “Hồng bài cô nương Sở quán.”

“Một kỹ nữ?” Tề Ngạo ngạc nhiên nói, ngay sau đó, hắn hồi thần, nhất thời liền buồn bực mở miệng, “Một cái kỹ nữ tự sát lại làm sao vậy? Coi như nàng là tiểu tình nhân của Tiêu huynh, cũng không đến nỗi làm cho Tiêu huynh ban ngày ban mặt xông thẳng đến đi?”

Mí mắt Tiêu Phá Thiên lại run rẩy. Tiếp đó, hắn trầm mặc sau một lúc lâu: “Hà Thải Y không phải tiểu tình nhân của ta.”

“Hay là……” Hay là muội muội ngươi? Tự nhiên, một câu này Tề Ngạo cũng chỉ là ngẫm lại trong lòng.

“Là tiểu tình nhân của Văn Nhân Tầm.” Không nhìn ra trong lòng Tề Ngạo nghĩ cái gì, Tiêu Phá Thiên chỉ lạnh lùng mở miệng.

Tề Ngạo lại trố mắt.

Một lát, hắn vỗ trán, cúi đầu rên rỉ một tiếng: “Thật có lỗi, Tiêu huynh, hôm nay ta có chút thất thố …… Cái kia …… Hà Thải Y kia, tự sát như thế nào?”

“Cắt mạch tự sát.” Khẩu khí Tiêu Phá Thiên chậm lại.

Tề Ngạo đứng lên mời Tiêu Phá Thiên ngồi xuống, tiếp đó, hắn nói: “Cắt mạch? Có chết không?”

Tiêu Phá Thiên lắc đầu: “Bị cứu về rồi.”

Tề Ngạo trầm ngâm nói: “Vừa cắt mạch lại không có chết, vậy không nhất định là thật muốn chết …… Có phải sợ thất sủng, cho nên làm ra chút chuyện hấp dẫn Tầm thiếu gia chú ý?”

Mặt Tiêu Phá Thiên âm trầm.

Tề Ngạo động thủ rót cho Tiêu Phá Thiên một chén trà nóng.

Tiêu Phá Thiên tiếp nhận cầm trong tay thưởng thức, nhưng không uống, chỉ nói: “Tầm thiếu gia lúc trước thực thích kỹ nữ kia.”

Này cũng không phải bí mật gì. Tề Ngạo một bên tự trách mình mới vừa rồi sơ sẩy, một bên nói: “Xưa nay chỉ thấy tân nhân cười, có ai nghe thấy cố nhân khóc?(*) Tầm thiếu gia cùng cái cô nương kia tổng cũng được một năm đi? Một cô nương mà thôi, thời gian lâu ân ái phai nhạt cũng là bình thường.”

Chén trà nóng trong tay Tiêu Phá Thiên dần biến lãnh, sau đó, hắn nói:

“Tầm thiếu gia đến cầu qua ta.”

Tề Ngạo chân chính kinh ngạc: “Cái gì?”

“Tầm thiếu gia đến cầu qua ta.” Tiêu Phá Thiên lặp lại một lần. Tiếp đó, hắn nhìn chén trà đã nguội lạnh trong tay, ánh mắt dần dần chuyển sâu, trong miệng lại nói, “Ngay tại một tháng trước, vì Hà Thải Y.”

“Sau đó?” Tề Ngạo nhíu mi.

“Nói là muốn một tiểu trạch để Hà Thải Y sống — Tầm thiếu gia đã tính vì một cái kỹ nữ chuộc thân.” Tiêu Phá Thiên cười cười, khẩu khí chưa từng che dấu khinh miệt.

“Mà hiện tại,” Tề Ngạo hình như có chút hiểu được, “Hà Thải Y tự sát?”

Tiêu Phá Thiên gật đầu.

Tề Ngạo đã biết chuyện Tiêu Phá Thiên muốn nói là gì. Trầm ngâm một hồi, hắn nói: “Tầm thiếu gia gần đây biến hóa rất lớn, không lẽ vì muốn lấy lòng thành chủ, cho nên mới cùng người trước kia chặt đứt quan hệ?”

“Người khác đều có khả năng. Nhưng Hà Thải Y,” Chân mày Tiêu Phá Thiên cau lại, “Nhưng Hà Thải Y, ta cảm thấy Tầm thiếu gia sẽ không buông tay.”

“Vì cái gì?” Tề Ngạo thuận miệng hỏi một câu.

“Tầm thiếu gia chán ghét nhất là cái gì?” Tiêu Phá Thiên hỏi lại.

“Võ công.” Tề Ngạo không hề nghĩ ngợi, liền trả lời.

“Nhưng là vì Hà Thải Y, Tầm thiếu gia đã bắt đầu thử luyện võ.” Tiêu Phá Thiên thản nhiên nói.

Tề Ngạo sửng sốt, tựa như muốn nói gì, nhưng mà nhíu mày suy tư xong, hắn vẫn nói: “Coi như thật sự có cái gì không đúng, kia thì thế nào?– Những thay đổi đó, thành chủ không có khả năng không biết, nhưng thủy chung chưa nói bất luận một câu…… Thành chủ đều tỏ thái độ như vậy, ngươi cho dù cuối cùng tra rành mạch, thì thế nào?”

Cuối cùng một câu, Tề Ngạo đem lời Tề Diêm lặp lại.

“Thật sự vô dụng?” Tiêu Phá Thiên thình lình nói.

Tề Ngạo đột nhiên giật mình, há miệng muốn nói, lại không biết phải nói cái gì.

Mà Tiêu Phá Thiên, lại ý vị thâm trường mà nở nụ cười.

Hắn lại lặp lại một lần:

“Thật sự, vô dụng?”

Tùng Đào uyển phủ thành chủ.

Diệp Bạch còn đang luyện kiếm trong viện.

Gần một buổi tối, chuyện phát sinh ngày hôm qua đều bị hắn ném ra sau đầu — từ Tần Lâu Nguyệt, Phó Trường Thiên, cho đến Văn Nhân Quân.

Cước bộ hỗn độn bỗng nhiên xa xa vang lên.

Không quay đầu lại, Diệp Bạch vung tay lên, một đạo kiếm khí trong suốt liền thản nhiên để lại trên mặt tảng đá một đoạn bạch ngân.

“Ta nói rồi, không cho phép tranh cãi ầm ĩ.” Diệp Bạch bình tĩnh mở miệng.

Tiểu Ngũ sắc mặt trắng bệch gần như nữa chạy nữa ngã tiến vào. Khó khăn chạy đến chỗ vệt bạch ngân, Tiểu Ngũ lăng lăng nhìn Diệp Bạch một hồi, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Tầm, Tầm thiếu gia, Hà cô nương nàng, nàng –”

Diệp Bạch nhíu nhíu mày, bắt đầu cân nhắc có nên thẳng thắn đem người đuổi ra ngoài hay không.

Mà lúc này, Tiểu Ngũ rốt cuộc cũng đem lời còn lại nói ra:

“– nàng ở Sở quán tự sát!”

“Kia……” Diệp Bạch chuẩn bị nói ‘Thì tính sao’.

Nhưng là trong nháy mắt, một cơn đau như xuyên thủng tim mình liền đột nhiên tập bùng lên trong lòng hắn, kịch liệt làm cho hắn thậm chí nhịn không được mà nhẹ nhàng run rẩy một chút. Mà kéo theo đó, còn có một loại cảm giác phiền muộn sợ hãi khiến người ta không biết làm sao phát tiết chống đỡ……

Trên mặt dần dần hiện lên kinh ngạc, Diệp Bạch nâng nâng tay, đè lại ngực.

Rồi sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngũ, thần sắc có chút kỳ dị: “Văn Nhân Tầm thích Hà Thải Y?”

Dưới khiếp sợ cùng bối rối, Tiểu Ngũ sớm đã không nghe ra xưng hô quái dị từ Diệp Bạch, hắn chỉ miễn cưỡng cười nói: “Tầm thiếu gia, ngài trước kia thích nhất Hà cô nương ……”

Diệp Bạch yên tĩnh một lát, rồi sau đó, hắn tự nói: “Cảm giác như vậy……”

Cảm giác như vậy, nguyên lai, cũng là thích?

Kế tiếp Tiểu Ngũ còn nói thêm gì đó, Diệp Bạch không có phí công phu cũng không có dục vọng đi nhớ kỹ. Hắn cuối cùng chỉ lấy kiếm, sau đó bảo Tiểu Ngũ chuẩn bị xe đi Sở quán — không phải cứu người, là giết người.

Tuy rằng lúc trước tâm thân thể này cũng vì chuyện của Khúc Tranh Vân đau qua, bất quá lúc đó, cảm giác đau đớn kia kỳ thật cũng không quá kịch liệt, hơn nữa còn nợ Khúc Tranh Vân một ít thứ, cho nên Diệp Bạch mặc dù không thích thú lắm, lại rốt cuộc quay đầu liền quên đi. Nhưng hiện tại, tâm thân thể này thế nhưng lại vì một người khác mà đau đớn, hơn nữa còn đau đến trình độ đủ ảnh hưởng hắn, mà cái người ảnh hưởng đến bản thân hắn kia……

Đã ở trước mắt Diệp Bạch nằm hấp hối trên giường tại Tiên Thước lâu.

Hà Thải Y nhắm mắt nghỉ ngơi. Sắc mặt nàng tái nhợt, trên cổ tay một tầng một tầng quấn quanh rất nhiều băng gạc, lại vẫn là có thể thấy nhiều điểm đỏ tươi từ giữa thấm ra ngoài. Trên người mặc dù đã mặc vào áo ngủ bằng gấm thật dày, nhưng theo hai vai đơn bạc hơi hơi lộ ra dưới tấm chăn, lại làm cho người ta có một loại cảm giác thân thể nàng thật mảnh dẻ.

Mi tâm Diệp Bạch càng nhíu chặt. Hắn vươn tay chạm vào trường kiếm bên hông.

Bất quá không đợi Diệp Bạch động thủ, quản sự dẫn Diệp Bạch vào liền thở dài thở ngắn bên cạnh: “Tầm thiếu gia, kỳ thật chúng ta cũng không nghĩ làm phiền ngài, nhưng cô nương này thật sự ngang bướng a, trời sinh lại là khó hiểu, bình thường căn bản không có người biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, hơn nữa rất nhiều người thích nàng, chúng ta cũng liền……”

Lời quản sự còn chưa nói xong, một đạo thanh âm đường hoàng bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên:

“Một cái kĩ quán mà thôi, ta bất quá là muốn trông thấy đầu bài cô nương của các ngươi, làm cái gì ra sức khước từ, hay là còn sợ ta không có bạc trả qua đêm?!”

Tiếng nói vừa dứt, ‘Phanh’, tiếng đạp cửa liền thật mạnh vang lên, tiếp đó lại là một trận tiếng bước chân lên lầu, không cần nhìn cũng biết chủ nhân thanh âm kia đang đi lên lầu.

Quản sự vừa nói được một nửa vừa mới tức giận quay đầu, liền nhìn thấy một kiện ngọc quan cột tóc màu tím, minh hỏa oản y, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi rảo bước tiến lên phòng.

Thiếu niên diện mạo thập phần tuấn mỹ, màu da tiểu mạch, một đôi mắt xanh biếc sáng rực như tia sét, khiến người vừa nhìn liền không quên được.

Quản sự lập tức hít một ngụm lãnh khí.

Tử ngọc quan, minh hỏa oản, còn có ánh mắt màu lục đặc trưng kia……

“Đông Hải tiểu Long vương?”  Diệp Bạch nghiêng đầu thấy người liền thản nhiên mở miệng.

Tựa hồ mới nhìn đến Diệp Bạch, thiếu niên vừa tiến vào kia ngẩn ra, tiếp đó ha ha cười lên: “Chả trách ta đến đây bọn họ không cho vào, nói cô nương bị bệnh — ta còn nói thầm kĩ quán hiện tại có lương tâm như vậy, thấy bạc đều phải ra ngoài thôi.”

Dứt lời, thiếu niên lại sáng lạn tươi cười: “Cha ta cùng cha ngươi đang trong phủ thành chủ phẩm trà luận võ, ta không kiên nhẫn ra ngoài chơi, không nghĩ tới có thể cùng Tầm thiếu gia ngươi gặp mặt…… Thế nào, không bằng chúng ta cùng tới nghe một chút tiểu khúc cô nương nơi này đi?”

Diệp Bạch lười trả lời.

Thiếu niên kia cũng là kẻ thành thạo trước nay, thấy Diệp Bạch không nói lời nào, đơn giản tự mình tiến vài bước tới trước giường, liếc mắt một cái liền bắt đầu chậc chậc lên tiếng: “Thiếu thành chủ không đi, chớ không phải là còn nhớ thương cô nương trước mặt này đi? Không phải ta nói, tiêu chuẩn Tầm thiếu gia cũng quá thấp đi, cô nương này như thế nào xanh xao ốm yếu, vừa nhìn đã biết là không dùng được,” Nói xong, ánh mắt thiếu gia kia cố ý hướng về phía băng gạc trên cổ tay Hà Thải Y, sau đó cười nhạo nói, “Tầm thiếu gia ngoạn cũng vui vẻ đi?”

Diệp Bạch không có mở miệng.

Hà Thải Y nằm trên giường lại bỗng dưng mở to mắt, hung hăng trừng mắt liếc thiếu niên kia một cái.

Thiếu niên đến từ Đông Hải ngẩn ra, ngay sau đó liền cười khen: “Cái liếc mắt này nhưng thật ra không sai, đáng tiếc chính là một nữ nhân……” Lời hắn còn chưa có nói hết, lại rốt cuộc cũng không nói tiếp gì, một là vì Hà Thải Y đã chuyển mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Bạch, hai là vì Diệp Bạch đã mở miệng.

Diệp Bạch nói: “Ngươi có thể lựa chọn. Lựa chọn để cho ta giết, hoặc là tìm một nơi ta không nhìn thấy lẩn trốn, nếu không cùng……” Diệp Bạch vốn muốn nói Văn Nhân Tầm, nhưng hắn dừng một hồi, chỉ nói,“Nếu không cùng ta, cắt đứt quan hệ.”

Thiếu niên đứng bên cạnh Diệp Bạch nghe được rõ ràng, lúc này liền động lưỡi, thầm nghĩ đồn đãi quả nhiên không thể tin, xem người này bị đồn đãi là hạng người mềm lòng vô năng, vừa ra khỏi miệng thế nhưng lại gắt gao mãnh liệt a.

Vẫn là như vậy đối xử với tiểu tình nhân của mình. Thiếu niên nghĩ, trong lòng cũng không có ý phản cảm nhiều lắm.

Hà Thải Y không để ý đến sắc mặt phức tạp hay tâm tư thay đổi của thiếu niên, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Bạch đang đứng ở trước giường, sau đó……

Sau đó, nàng chỉ mím môi, chậm rãi nở nụ cười: “A Tầm……”

Từ Tầm âm chỉ mới gọi một nửa, thanh âm Hà Thải Y có chút nghẹn ngào. Không hề miễn cưỡng chính mình tiếp tục nói, nàng chỉ yên lặng hạ mắt, rồi sau đó đột nhiên nâng lên tay trái vẫn nắm chặt giấu dưới chăn, lập tức tự đánh tới yết hầu mình. Trong lòng bàn tay, một chút ngân quang chợt lóe rồi biến mất.

Căn bản không có nghĩ đến nữ tử trước mặt sẽ cứng rắn như vậy, thiếu niên lúc này liền hít một ngụm khí lạnh.

Tiếp đó, một đạo huyết quang liền ánh vào đáy mắt mọi người — chỉ có điều không phải là của Hà Thải Y, mà là Diệp Bạch — trước khi trâm bạc trong tay Hà Thải Y đâm đến yết hầu, tay Diệp Bạch đã chặn ngang nơi đó.

Hà Thải Y dùng khí lực rất lớn, lớn đến mức phá vỡ chân khí hộ thể của Diệp Bạch, đâm thật sâu vào lòng bàn tay Diệp Bạch.

Từng giọt từng giọt nhỏ máu tươi bay nhanh chóng từ vết thương rơi xuống, chỉ trong chốc lát liền điểm xuyết trên áo ngủ bằng gấm thật nhiều điểm huyết hoa.

Tựa như đã dùng hết toàn bộ khí lực, Hà Thải Y đờ đẫn nhìn tay Diệp Bạch một cái, liền tự động buông ra trâm bạc trong tay.

Diệp Bạch cũng thu hồi bàn tay không chịu khống chế mà vươn đi kia.

Nhìn miệng vết thương trên tay, sắc mặt Diệp Bạch hiếm thấy trầm xuống, sau đó, hắn cái gì cũng không nói, xoay người bước ra khỏi phòng.

Động tác mau lẹ hết sức, sự tình cứ thế trôi qua. Đông Hải thiếu niên nhìn nhìn Diệp Bạch đã ly khai, nhìn nhìn Hà Thải Y hờ hững nhắm mắt nằm đó, lại xem xét xem xét đám người ngây ra như phỗng trong phòng, rốt cục nổi lên tiếng cười mang theo vị đạo thập phần sung sướng vui mừng.

(*) 由 來 只 有 新 人 笑  有 誰 聽 到 舊 人 哭 = Do lai chích hữu tân nhân tiếu, hữu thùy thính đáo cựu nhân khốc, hai câu trong bài Uyên ương hồ điệp mộng (新鸳鸯蝴蝶梦) của Hoàng An (黃安), lấy ý tưởng từ bài “Giai Nhân” (佳人) của thánh thơ Đỗ Phủ (杜甫): 但見新人笑, 那聞舊人哭 = Ðản kiến tân nhân tiếu, Ná văn cựu nhân khốc. Nguyên tác bài thơ có thể xem trên trang ThivienUyên ương hồ điệp mộng

Artist: Lý Khắc Cẩn

昨日像那东流水

离我远去不可留

今日乱我心

多烦忧

抽刀断水水更流

举杯消愁愁更愁

明朝清风四飘流

由来只有新人笑

有谁听到旧人哭

爱情两个字

好辛苦

是要问一个明白

还是要装作糊涂

知多知少难知足

看似个鸳蝴蝶

不应该的年代

可是谁又能摆脱人世间的悲哀

花花世界

鸳鸯蝴蝶

在人间已是癫

何苦要上青天

不如温柔同眠

Ngày hôm qua như dòng nước chảy về đông

Mãi xa ta không sao giữ lại được

Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta

Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh

Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm

Gió sớm mai thổi đi bốn phương

Xưa nay chỉ thấy người nay cười

Có ai nghe thấy người xưa khóc đâu

Hai tiếng ái tình thật cay đắng

Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô

Chỉ có thể biết nhiều hay ít sao có thể biết cho đủ

Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này

Ai có thể thoát được mối sầu nhân thế

Trong thế giới phù hoa đó

Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ

Sao còn muốn lên tận trời xanh?

Chi bằng hãy cùng ngủ yên trong sự dịu êm…