Nhập Ma

Chương 26: Danh chấn thiên hạ




Trong Phi Vân thành, Tề Ngạo sau khi từ biệt Độc Cô Kinh Phi thì không như dự định đi hiệu thuốc kiểm tra, mà là trực tiếp xoay người trở về phủ.

Bên trong phủ, Tề Diêm còn chưa đi ngủ.

“Làm sao vậy?” Thấy Tề Ngạo phất tay ngăn hạ nhân đang vội vàng đi đến, Tề Diêm buông quyển sách trên tay, nhíu mày hỏi. Tiếp đó lại phất phất tay, bảo hạ nhân định đi theo vào lui ra ngoài.

“Ta hôm nay gặp được Độc Cô Kinh Phi.” Tề Ngạo cũng không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng chủ đề.

“Đông Hải tiểu Long vương?” Tề Diêm có chút kỳ quái, “Hắn tới đây làm cái gì?”

“Là vì chuyện của Văn Nhân Tầm.” Tề Ngạo nói.

Một câu đơn giản làm cho Tề Diêm nghiêm túc hẳn lên. Ngồi thẳng người lại, hắn đưa ngón tay gõ gõ tay vịn ghế, nói: “Ngươi đem mọi chuyện nói cụ thể chút.”

Tề Ngạo đem chuyện buổi tối lặp lại một lần. Cuối cùng, hắn hơi hơi cười lạnh nói: “Một Đông Hải tiểu Long vương mà thôi, khó tránh cũng quá ảnh hưởng đến Phi Vân thành, chuyện hắn nửa đường cùng Văn Nhân Tầm tiếp xúc còn bồi đối phương đi một đoạn đã truyền đến?”

Tề Diêm mị mắt: “Ý của ngươi là……”

Tề Ngạo ngồi xuống: “Cha, hiện tại tình huống Phi Vân thành có chút đặc thù, nếu sau này phát triển tiếp, khó bảo toàn ngày sau Độc Cô Kinh Phi hoặc là Độc Cô Ly Hận sẽ không mượn thân phận Văn Nhân Tầm nhúng tay vào chuyện của Phi Vân thành……”

Tề Diêm trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Biết lúc trước Văn Nhân Tầm vừa mới rời đi liền trùng hợp bị người mai phục tại sơn đạo đỉnh Phi Vân, là ai tiết lộ tin tức hay không?”

Tề Ngạo ngẩn ra, tiếp đó lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, bất quá……” Hắn nhíu mi, “Bất quá lúc trước ta cùng Tiêu Phá Thiên đồng thời nhìn thấy Văn Nhân Tầm đi ra, sau đó lúc đi cùng nhau hắn cũng từng rời đi một hồi, chỉ sợ là hắn.”

Tề Diêm gật đầu, thản nhiên nói: “Tự nhiên là hắn. Việc này hắn làm thực không có lợi, tuy rằng không ai có biện pháp chỉ ra và xác nhận là hắn làm, mà nếu lão thành chủ còn tại thế, làm gì cần chứng cớ? Tìm một lý do hoặc giết hoặc phái hắn đi chịu chết, cũng không phải việc gì khó.”

Tề Ngạo an ủi nói: “Thành chủ hiện tại tính tình có chút giống mấy kẻ bạch đạo kia, cho nên mới nhịn Tiêu Phá Thiên đi.”

Tề Diêm trầm mặc, tiếp đó thở dài một hơi: “Chúng ta đều nhầm rồi.”

“Nhầm cái gì?” Tề Ngạo không hiểu được.

“Ngươi nói Tiêu Lệ ở Phi Vân thành coi như là dưới một người, trên vạn người, thành chủ cũng không phải người thích khiển trách, có phúc không hưởng, cuối cùng lão còn lộng động tác này là vì cái gì?” Tề Diêm nói.

“Tiêu Phá Thiên đi, nhi tử gây họa đương nhiên lão tử thu thập.” Tề Ngạo nhịn không được vui sướng khi người gặp họa mà nở nụ cười.

“Nhi tử gây họa đương nhiên lão tử thu thập,” Tề Diêm gật đầu, “Tiêu Lệ mấy năm trước trên giang hồ cũng là nhân vật vang danh đương đương thời, đao kiếm tới người mày không cau mặt không nhăn. Bất quá thứ giang hồ……” Tề Diêm cười cười,“Tiêu Lệ lợi hại, một đôi thiết chưởng khai sơn liệt thạch, đả khắp Lưỡng Hà vô địch thủ, gây tội nhiều người, rồi cũng chịu báo ứng. Người ta đánh không lại Tiêu Lệ, còn không phải tìm đến nhà hắn trả thù? Trong một đêm, cả nhà lớn nhỏ hơn năm mươi nhân khẩu bị người đồ sát, mà thê tử cha mẹ Tiêu Lệ thì bị bầm thây vạn đoạn, máu tươi thịt nát tràn đầy mặt đất…… Chỉ có một độc đinh bị giấu đi là còn sống, chính là Tiêu Phá Thiên.”

Tề Diêm thở dài một hơi: “Có thể nói là dùng toàn bộ huyết nhục Tiêu gia mới lưu lại được Tiêu Phá Thiên…… Ngươi nói, sau khi trải qua chuyện như vậy, Tiêu Lệ làm sao có thể để cốt nhục cuối cùng trên đời này của mình gặp phải bất cứ chuyện gì dù là nhỏ nhặt nhất?”

Tề Ngạo thật không biết việc này có bao nhiêu thảm thiết, chỉ là có chút đăm chiêu: “Tiêu bá phụ là sau này mới gia nhập Phi Vân thành, cho nên mới không hề do dự nói động thủ liền động thủ?”

“Ân.” Tề Diêm gật đầu.

“Tiêu bá phụ là vì Tiêu Phá Thiên…… Vậy cha nói hắn nhầm rồi cái gì?” Tề Ngạo hỏi.

Tề Diêm tiêu sái: “Tiêu Lệ kỳ thật chỉ là muốn bảo trụ Tiêu Phá Thiên — nhưng thành chủ làm sao lại coi trọng Văn Nhân Tầm như bề ngoài?”

Tề Ngạo động dung: “Hiện tại Thỏ tử mắt đỏ kia?”

Tề Diêm chậm rãi gật đầu: “Văn Nhân Tầm cùng Hạ Cẩm hiện tại ở trong mắt thành chủ, đại khái đều là thứ gặp liền nuôi dưỡng, đánh mất cũng không đáng tiếc. Nếu làm không dứt khoát, thành chủ tự nhiên không ngại vì thứ của mình mà động thủ một chút. Mà nếu làm được sạch sẽ,” Tề Diêm mị mắt,“Thành chủ vị tất còn tâm tư thật sự phí sức điều tra.”

Tề Ngạo nghĩ nghĩ, tiếp đó lơ đãng: “Cho dù như vậy, Tiêu bá bá cũng không có khả năng dừng tay, tiễn đã rời cung có khi nào quay đầu?”

Tiễn đã rời cung có khi nào quay đầu! Tề Diêm thầm than trong lòng một tiếng.

Tề Ngạo lúc này nhăn lại mi tâm: “Cha, ta vẫn không rõ, vì sao người lại tham gia kế hoạch của Tiêu bá bá…… Địa vị người cũng không thấp, cho dù Tiêu bá bá trở thành thành chủ, cũng không nhất định có thể cho ngài địa vị cao.”

“Ta biết.” Tề Diêm thản nhiên nói, “Điểm ấy ta làm sao không biết? Nếu không phải vì một chút ân tình năm đó, ai lại đi để ý tới lão già kia?” Nói xong, Tề Diêm dừng một chút, lại nói, “Bất quá thành chủ nếu sớm lập ý không cưới thê thất, đợi thành chủ sau trăm tuổi, sản nghiệp to như vậy rồi cũng sẽ có một phen tranh đoạt…… Sớm hay muộn thế thôi.”

Tề Ngạo gật gật đầu.

Dựa vào lưng ghế, Tề Diêm suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói: “Ngạo nhi, hai ngày nữa ta tìm thành chủ nói chuyện, cho ngươi ra ngoài một thời gian.”

“Làm sao vậy?” Tề Ngạo hơi kinh ngạc.

Tề Diêm sắc mặt âm trầm: “Ta vẫn cảm thấy chuyện này không nắm chắc. Tiêu Lệ đầu kia ta chịu nợ ân tình, cho dù lật thuyền, cũng không cần tính toán tiếp, sống hay chết đều chấp nhận. Nhưng là ngươi,” Ngón tay Tề Diêm gõ xuống tay vịn ghế, “Nhưng là ngươi, còn trẻ, không cần phải đi chung trên một chuyến thuyền hung hiểm tùy thời đều có thể lật. Tiêu Lệ hắn vì nhi tử tính toán mọi cách, Tề Diêm ta đương nhiên cũng muốn tính toán cho nhi tử ta một chút!”

Nói xong, Tề Diêm lại dặn dò: “Sau khi ra ngoài, ngươi tìm cách tiếp cận Văn Nhân Tầm, cùng hắn thắt chặt thêm quan hệ, mặc dù không rõ thành chủ chính xác có bao nhiêu tâm tư vì Văn Nhân Tầm, nhưng việc dung túng mọi đường này cũng không phải giả.”

Bản thân cùng là hạng người quyết đoán tàn nhẫn, Tề Ngạo nghe xong liền gật đầu: “Việc này là tự nhiên, đến lúc đó nếu……” Mơ hồ bỏ qua mấy chữ không quá may mắn, Tề Ngạo tiếp tục nói, “Mặc kệ dùng phương pháp gì trả giá đại giới như thế nào, ta cũng cầu Văn Nhân Tầm khiến thành chủ khai ân, lưu lại cha.”

Nghe xong, Tề Diêm nhất thời cười to: “Ngốc tiểu tử, khi đó ngươi sẽ không muốn cầu thành chủ lưu lại mạng già của cha ngươi!”

Chân mày Tề Ngạo nhăn lại, nổi lên chút nghi hoặc, Tề Diêm liền hàm chứa tươi cười vỗ vỗ bả vai Tề Ngạo, nói:

“Là nên tự tay cho cha ngươi một cái thống khoái.”

……

……

Độc Cô Kinh Phi đang ở khách điếm xem tình báo.

“Bang chủ, trưởng lão Tào Bang, còn có Hoan Hỉ Thiên cùng Di Lặc Phật của Hoan Hỉ Thiện……” Độc Cô Kinh Phi nhăn mi, “Trước kia còn không cảm thấy, tại sao vừa tra, võ giả luyện thần đỉnh phong lại tràn ra đầy đường?”

Tùy tùng hầu hạ bên cạnh vội đỡ lấy bình hoa sát bên, không để rớt xuống. Hắn cười khổ nói: “Thiếu đảo chủ, võ giả luyện thần đỉnh phong làm sao lại đầy đường? Tào Bang nắm trong tay toàn bộ thủy vận Lưỡng Hà, mặc dù so ra kém Phi Vân thành cùng Đông Hải chúng ta, nhưng có cường giả luyện thần nào có gì kỳ quái? Hoan Hỉ Thiện lại càng không nói tới, loại tôn giáo này luôn dễ dàng hấp dẫn một ít người ……”

Đương nhiên biết đạo lý này, Độc Cô Kinh Phi lật tình báo, sao cũng được mà ân một tiếng.

Nhưng tùy tùng kia do dự một chút, vẫn hỏi: “Thiếu đảo chủ, ngươi xác định không nhìn lầm, thiếu chủ Phi Vân thành kia thật sự đã là…… Là luyện thần đỉnh phong?”

Độc Cô Kinh Phi không ngẩng đầu: “Ta hy vọng ta nhìn nhầm rồi.”

“Hai mươi tuổi luyện thần đỉnh phong……” Tùy tùng nhẹ nhàng than thở.

“Hai mươi tuổi.” Độc Cô Kinh Phi thì thào, “Nếu ở Đông Hải, sẽ bị xem như bảo bối mà cung phụng. Ta lớn hơn hắn một tuổi, còn không quá luyện huyết trung giai……”

“Bất luận ở nơi nào đều bị xem như bảo bối mà cung phụng.” Tùy tùng khẳng định nói, rồi lại an ủi Độc Cô Kinh Phi, “Thiếu đảo chủ, tính về trẻ tuổi, võ công ngài nhìn khắp giang hồ cũng là lợi hại hàng đầu.”

Độc Cô Kinh Phi tự giễu cười cười, cũng không nói gì nữa, chỉ nói: “Ngươi bảo mười bảy thiết kỵ kia theo sát một chút, mặc kệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đều phải đem người nguyên vẹn trở về.”

Tùy tùng gật gật đầu, tiếp đó liền cười nói: “Đây là cơ hội trời xanh ban cho. Cũng không biết Phi Vân thành phát điên cái gì, đem người như vậy đẩy ra ngoài. Nếu Đông Hải chúng ta có thể bắt giữ, qua vài năm đợi Tầm thiếu gia lại đột phá luyện thần, nhất định áp những môn phái khác một bậc!”

Độc Cô Kinh Phi trong lòng khẽ động.

Hai mươi tuổi đạt tới luyện thần đỉnh phong, nói đối phương không đột phá được luyện thần, quả thật là quỷ cũng không tin. Bất quá……

Bất quá, Văn Nhân Quân cũng không phải kẻ ngốc, cho dù trước kia chỉ xem Văn Nhân Tầm như đồ chơi, hiện tại lại có lý do gì không tiếp nhận một cường giả luyện thần đỉnh phong? Mà Văn Nhân Tầm lúc trước nếu đã cùng Văn Nhân Quân nói qua, làm sao còn phải so với một công tử không biết lai lịch? Nhưng bất luận thế nào, nếu Phi Vân thành theo tình trạng hiện tại mà tiếp tục suy thoái, Văn Nhân Tầm quả thật có khả năng gia nhập môn phái khác. Đến lúc đó Đông Hải nhất định trở thành lựa chọn đầu tiên của hắn. Mà chờ hắn gia nhập Đông Hải……

Chờ hắn gia nhập Đông Hải……

Nghĩ như vậy, Độc Cô Kinh Phi nhất thời thất thần, bất giác tự nói:

“Hiện tại, hẳn là ở chỗ Di Lặc Phật đi……”

……

……

Di Lặc Phật hôm nay có vài phần cao hứng.

Bầu trời đen kịt, từng hạt mưa tí tách rơi xuống, lộp độp rơi trên dù giấy, thỉnh thoảng có hạt mưa theo tán dù rơi xuống, thấm vào tăng bào màu vàng rộng thùng thình của Di Lặc Phật, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Di Lặc Phật.

Hắn vừa mới phổ độ vài vị chúng sinh khổ vì tình. Mà trong các vị chúng sinh này còn có hai tiểu cô nương có chút xinh đẹp.

Di Lặc Phật ưỡn cái bụng to, trên khuôn mặt hiền lành là khoan dung tiếu ý, ánh mắt càng mị thành một đường nhỏ.

Bỗng nhiên, Di Lặc Phật ngừng cước bộ, hắn thấy có một người đang ngồi trên con đường trước mặt.

Đó là một người đội đấu lạp khoác áo tơi, nhìn qua có chút bình thường, nhưng nhìn kỹ, lại có thể phát giác đối phương không chỉ ngồi thẳng, phần áo tơi nơi thắt lưng còn hơi hơi phồng lên, hiển nhiên là ẩn dấu binh khí.

Di Lặc Phật trong lòng xẹt qua một tia dị dạng, là loại dị dạng mà mỗi lần gặp nguy hiểm hắn đều cảm nhận được. Hắn nhất thời hơi ngừng cước bộ.

Mà mấy người đi theo bên cạnh Di Lặc Phật cũng chú ý tới người trước mặt, lúc này liền quát lên: “Hoan Hỉ Thiện xuất hành, kẻ không phận sự tránh đường!”

Người mặc áo tơi đứng lên.

“Di Lặc Phật?”

Là tìm mình mà tới.

Tiếng mưa rơi tại một khắc này dường như nhỏ đi, Di Lặc Phật cười dài tiêu sái tiến lên, thần sắc nhìn càng hiền lành: “Chính là lão nạp, thí chủ –”

Từ ‘Chủ’ còn chưa hết, Di Lặc Phật bước đến trước mặt người mặc áo tơi liền vận nội lực hùng hậu vô thanh vô tức vỗ ra một chưởng, bàn tay âm độc ẩn dấu vô số ngân châm đầy độc.

Nam nhân áo tơi nâng tay lên.

Di Lặc Phật cười tủm tỉm lại tăng thêm lực đạo.

Ngay sau đó, cự chưởng đánh trúng, kình phong nổi lên!

Di Lặc Phật lại chợt cảm thấy không tốt, một mặt là vì cảm giác cứng rắn trên tay, mặt khác, là bởi vì diện mạo đối phương lộ khi đấu lạp bị chấn bay quá mức trẻ tuổi cũng quá mức đạm mạc.

Ngân quang chợt lóe rồi biến mất.

Ngay sau đó huyết quang tung toé bắn ra.

Đau nhức từ bàn tay nháy mắt truyền lên não, Di Lặc Phật sắc mặt đột nhiên biến đổi, thối lui: “Ngươi –”

“Di Lặc Phật.” Diệp Bạch lại đọc một lần. Hắn tiến lên một bước, thản nhiên như thường. Lập tức, trên thân kiếm trắng như tuyết trong tay liễn nhiễm đỏ huyết quang. Hắn nói:

“Chết.”

Bỗng nhiên một tiếng sấm sét nổ vang!

Tia chớp sáng rực trắng bạc cắt ngang thiên địa, trong khoảng khắc Di Lặc Phật bỗng nhiên nhớ lại một người.

Một người đã chết — một người từng có thể khiến toàn bộ cường giả luyện thần đỉnh phong trong thiên hạ mỗi khi nhớ lại, cũng phải không rét mà run!

……

……

Thiên Khải lịch ngày 18 tháng 2 năm 357, Di Lặc Phật chết.

Tên Văn Nhân Tầm sơ truyền.

Thiên Khải lịch ngày 20 tháng 2 năm 357, Hoan Hỉ Thiên dẫn người bao vây diệt trừ Văn Nhân Tầm, chết. Hoan Hỉ Thiện chiêu cáo thiên hạ, thề giết Văn Nhân Tầm.

Tên Văn Nhân Tầm lần nữa truyền xa.

Thiên Khải lịch ngày 10 tháng 3 năm 357, trưởng lão Tào Bang chết. Hoan Hỉ Thiện cùng Tào Bang liên thủ, vây giết Văn Nhân Tầm.

Văn Nhân Tầm giết ba mươi lăm người, đả thương gần trăm người, thoát.

Tên Văn Nhân Tầm truyền rộng.

Thiên Khải lịch ngày 13 tháng 3 năm 357, trưởng lão Tào Bang chết. Hoan Hỉ Thiện cùng Tào Bang lần nữa liên thủ, lần thứ hai vây giết Văn Nhân Tầm.

Văn Nhân Tầm lần nữa trốn thoát, kỳ danh điên cuồng truyền xa.

Thiên Khải lịch ngày 18 tháng 3 năm 357, bang chủ Tào Bang chết. Bàng Vây cướp hàng hóa Phi Vân, trước người có vết kiếm, Văn Nhân hai chữ, nhập đá ba thước, ngân câu thiết họa.

Tên Văn Nhân Tầm,

— thiên hạ đều biết!