Nhập Ma

Chương 36: Khác nhau




Trên Mang Quỷ Sơn gió lạnh phơ phất.

Độc Cô Kinh Phi lại chỉ cảm thấy đầu bị cơn gió này thổi trúng càng ngày càng đau. Hắn đưa tay ấn thái dương, cố gắng từ trong đám manh mối trọng yếu loạn thành một đoàn kia tìm ra cái quan trọng nhất, nhưng rốt cuộc chỉ là phí công. Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, nắm lấy nguyên nhân của chuyện này:

“Ngươi nghe qua Lý Nhị thiếu chưa?– Lý thiếu, nhị công tử Lý gia Lạc thành.”

Diệp Bạch thần sắc thản nhiên, cũng không có ý trả lời.

Độc Cô Kinh Phi đoán đối phương không biết, hắn tiếp tục mở miệng: “Thế lực Lý gia ở Lạc thành không tính lớn, miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn thế gia mà thôi. Chính là ra một cái ngoại tộc Lý thiếu……”

Nói như vậy, ánh mắt Độc Cô Kinh Phi tìm tòi trên mặt đất, tựa hồ định tìm cái Lý thiếu kia: “A Tầm, thi thể hắn đâu?”

Diệp Bạch tùy tay chỉ một hướng.

Độc Cô Kinh Phi theo hướng Diệp Bạch chỉ nhìn qua, sắc mặt xoát cái liền hơi xanh. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng dời ánh mắt, khụ một tiếng tiếp tục nói: “Lý thiếu không chỉ xem như ngoại tộc Lý gia, kỳ thật cũng coi như ngoại tộc trên toàn giang hồ……” Nói tới đây, Độc Cô Kinh Phi trầm ngâm một lát, mở miệng nói,“Thanh danh Lý thiếu trong chốn giang hồ tốt lắm, đặc biệt tốt.”

Độc Cô Kinh Phi nhấn mạnh hai chữ ‘Đặc biệt’ này: “Lý thiếu không có trí kế bao nhiêu, nếu bàn về võ công, xem như trẻ tuổi, danh hào cũng không cao. Nhưng là……”

Độc Cô Kinh Phi hơi hơi trầm mặc một hồi: “Nhưng là, hắn là một người tốt.”

“Một người duy nhất đặt chân giang hồ gần mười năm, trên đầu lại không gánh lấy một mạng người nào, được bất luận nhân sĩ nào của bạch đạo hắc đạo hoặc khen ngợi hoặc trào phúng thừa nhận là ‘Người tốt’……” Độc Cô Kinh Phi chậm rãi nói, hắn lại nhìn thoáng qua nơi vừa rồi Diệp Bạch chỉ, tiếp đó cười cười:

“Bất quá, làm người tốt mệnh cũng không quá dài……”

“A Tầm.” Độc Cô Kinh Phi thình lình chuyển hướng Diệp Bạch, mở miệng hỏi: “Nếu trước khi động thủ, ngươi biết được thân phận Lý thiếu, ngươi có thể hay không –”

“Sẽ.” Diệp Bạch không đợi Độc Cô Kinh Phi nói xong liền mở miệng, cũng không có gì gọi là trảm đinh tiệt thiết, chỉ như tự thuật bình thường — Lý thiếu là ai, có thân phận gì, tốt hay xấu, với hắn đều không thành vấn đề.

Độc Cô Kinh Phi thần sắc bình tĩnh như nước. Câu trả lời của Diệp Bạch vốn đã nằm trong dự kiến, cho nên hắn cũng không nảy sinh cảm xúc thất vọng gì, chỉ là…… Chỉ là trong dự kiến, như thế mà thôi.

Độc Cô Kinh Phi nhẹ nhàng ngô một tiếng, sau đó liền cười rộ lên, không hề dây dưa Lý thiếu, mà chỉ tiếp tục nói: “Trong đoàn người ngươi giết này có mấy kẻ là đơn độc một mình, không cần để ý; Còn có vài kẻ là thế gia, bất quá thế lực cũng không lớn, tin tưởng Phi Vân thành có thể thực dễ dàng xử lý. Bất quá theo như lời ngươi thuật lại, người trong lòng Lý thiếu cũng đã chết…… Nếu ta nhớ không lầm, cô nương kia hẳn là họ Phó, là con gái thứ ba của đại thế gia nổi danh nắm trong tay lưỡng hà tam tỉnh, cũng là hòn ngọc quý mà đương gia Phó gia trân quý trên tay.”

Độc Cô Kinh Phi nhìn lướt qua huyết sắc đầy đất, mới nhẹ giọng nói: “Đây là hãm hại. Nhưng Lý thiếu nói ngươi giết người trong lòng hắn, ngươi lại giết Lý thiếu…… Phó lão gia tử sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Ân.” Lần này, Diệp Bạch lên tiếng. Nhưng hắn thậm chí không liếc mắt nhìn tình huống bi thảm chính mình tạo ra, mà chỉ trực tiếp mở miệng, “Thì tính sao?”

Độc Cô Kinh Phi nhìn Diệp Bạch. Một lát sau, hắn cười rộ lên: “A Tầm, ngươi không quan tâm chính tà, không quan tâm thẳng cong, thậm chí không quan tâm chân tướng sự việc…… Như vậy, đương nhiên không làm sao.”

Nói như vậy, Độc Cô Kinh Phi thản nhiên nói: “Nữ nhi Phó gia sủng ái nhất không có khả năng ra ngoài một mình, a Tầm, ngươi hiện tại tính làm thế nào?” Liếc nhìn xung quanh một cái, hắn lại nói, “Hủy thi diệt tích?”

Diệp Bạch không tiếp lời, tay hắn chỉ nhẹ nhàng mơn trớn bội kiếm, cái gì cũng không nói, liền cất bước muốn rời đi.

Độc Cô Kinh Phi lại liễm hạ mi mắt, không mở miệng.

Mà Băng Hỏa thú vẫn bị xem nhẹ  cũng không có khí lực làm ầm ĩ mà chỉ ngồi đó, xem xét Diệp Bạch, lại xem xét Độc Cô Kinh Phi, quay đầu nhìn xuống vách núi, chần chờ do dự rõ ràng một hồi lâu mới động thân nâng đầu, lộ ra vết thương bị đốt cháy trên cổ, lấy một tư thái cao ngạo đi theo sau Diệp Bạch.

Độc Cô Kinh Phi vẫn là trầm mặc.

Long Nhất vẫn an tĩnh lại bỗng nhiên mở miệng. Hắn giương giọng hướng bóng dáng Diệp Bạch rời đi mà nói: “Văn Nhân thiếu gia, lúc ta theo thiếu chủ nhà ta đến đây nghe nói Phi Vân thành chủ rời khỏi Phi Vân thành, mục đích hình như là Đan Dương.”

Bóng dáng Diệp Bạch không ngừng lại.

Long Nhất cũng không để ý, chỉ quay đầu nhìn Độc Cô Kinh Phi: “Thiếu chủ?”

Độc Cô Kinh Phi không trả lời. Hắn đi tới chỗ tử thi của Lý thiếu, ngồi xổm xuống nhìn kỹ.

Long Nhất đi theo sau Độc Cô Kinh Phi.

Độc Cô Kinh Phi nhìn chằm chằm một đống đỏ đỏ trắng trắng kia: “Còn nhớ rõ Lý thiếu sao?”

“Đương nhiên.” Long Nhất hồi đáp, “Ba năm trước đây, đối phương cứu giúp hơn mười ngư nữ Đông Hải bị bắt.”

“Đúng vậy, hơn mười người. Hắn cứu người, vốn có thể để các nàng ở tại chỗ, nhưng hắn rốt cuộc vẫn đem hơn mười nữ tử kia ngàn dặm xa xôi đưa về Đông Hải, vì thế bỏ lỡ cơ hội mà nhà hắn thật vất vả thay hắn tranh thủ đến bái kiến gia chủ Phó gia, nổi danh lập vạn.” Độc Cô Kinh Phi còn nhìn một đống lẫn lộn gì đó — một canh giờ trước, chúng nó còn đầy đủ trên thân thể một người; Mà một lúc lâu sau, chúng nó chỉ có thể gọi là thứ này nọ.“Nếu là ngươi, một bên là mười ngư nữ bé nhỏ không đáng kể, một bên là chuyện gia tộc phó thác cùng vận mệnh một đời sau này của chính mình, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”

“Tiểu nhân là tục nhân.” Long Nhất thấp giọng nói.

Độc Cô Kinh Phi nở nụ cười: “Ngươi đương nhiên sẽ không lựa chọn ngư nữ phải không? — ta cũng sẽ không.”

Độc Cô Kinh Phi đứng thẳng người, thần sắc đã khôi phục lãnh đạm: “Lý thiếu là một tên ngốc, nhưng cũng là một người tốt. Tên ngốc như vậy có thể thật tầm thường cũng chắc chắn thật tầm thường. Nhưng là……”

Độc Cô Kinh Phi trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Nhưng là, người tốt như vậy, như thế nào cũng không nên chết thành……” Hắn nhìn dưới chân, máu chảy đầy đất, những khối thịt to to nhỏ nhỏ không tài nào chắp vá cũng nằm đầy dưới chân,“Chết thành, bộ dạng như thế này.”

Long Nhất trầm mặc.

Độc Cô Kinh Phi vẫn tiếp tục mở miệng: “A Tầm…… Văn Nhân Tầm, ta không biết hắn rốt cuộc để ý cái gì. Ta đã cho rằng ta coi trọng một con tuấn mã chấp nhất, nhưng hắn kỳ thật là một con mãnh hổ chấp nhất.”

Long Nhất bỗng nhiên nhíu mi, hắn nhanh chóng ngăn Độc Cô Kinh Phi tiếp tục nói, đồng thời xoay người, quát to: “Là ai? Dấu đầu lộ đuôi không dám gặp người sao?!”

Bỗng nhiên trận gió lớn nổi lên, một hắc y nhân cao cao gầy gầy đột ngột liền xuất hiện trên Mang Quỷ Sơn đầy mùi máu tươi. Hắn sắc mặt xanh mét, nhìn đống thi thể, giọng căm hận nói: “Đông Hải thiếu đảo chủ, có thể cùng ta giải thích một chút vì sao ngươi xuất hiện ở đây sao?!”

Long Nhất vẻ mặt trầm xuống, đang định mở miệng, lại bị Độc Cô Kinh Phi phất tay đánh gãy.

Ngưng nghiêm mặt, Độc Cô Kinh Phi cũng không xoay người, chỉ lạnh như băng nói: “Chúng ta vừa thấy Văn Nhân Tầm ở đây. Được rồi, nếu không có việc gì, ngươi có thể lăn.”

Kẻ cao gầy kia sắc mặt đột nhiên biến. Nhưng giây lát, thần sắc lại dịu xuống, còn chấp tay, khách khí nói: “Ta thay mặt Phó gia đa tạ ân tình thông báo của tiểu Long vương, chỉ là trước mắt không phải thời điểm, ngày sau Phó gia nhất định đăng môn nói lời cảm tạ, mong rằng tiểu Long vương có thể thứ lỗi!”

Nói xong, kẻ cao gầy lại hướng Long Nhất gật đầu một cái, lúc này mới vận khởi khinh công bay vút đi.

Long Nhất nhìn theo đến khi người kia rời khỏi, lúc này mới xoay người nhìn về phía Độc Cô Kinh Phi.

Độc Cô Kinh Phi nhập thần nhìn dưới mặt đất. Một hồi lâu, mới như cảm giác được tầm mắt bên cạnh mà ngẩng đầu, nói tiếp những gì lúc nãy còn chưa kịp nói hết: “Thứ Văn Nhân Tầm để ý quá ít, nhưng ta để ý ……”

Độc Cô Kinh Phi cười cười: “Nhiều lắm.”

……

……

Diệp Bạch đi giữa Mang Quỷ sơn. Hắn cũng không cố ý ẩn nấp tung tích, chuyện sắp bắt đầu bị đuổi giết đối với Diệp Bạch đã vì Thiên Hạ cung chinh chiến suốt sáu năm mà nói đã sớm không xa lạ, tại phương diện nào đó, Diệp Bạch còn thường xuyên dùng cách đuổi giết như vậy để rèn luyện chính mình.

Nhưng là trước mắt, Diệp Bạch hiếm thấy chần chờ.

Lần này đương nhiên không phải bởi vì Độc Cô Kinh Phi thái độ thay đổi, mà bất quá là vì một câu của Long Nhất: Văn Nhân Quân đi Đan Dương.

Diệp Bạch đi Đan Dương, là vì Văn Nhân Quân mở miệng. Cho nên cứ việc căn bản sẽ không cũng không muốn tốn thời gian vào chuyện ngoài lề, Diệp Bạch vẫn đi Đan Dương.

Nhưng hiện tại, Văn Nhân Quân đi Đan Dương là vì cái gì?

Mà hắn, là theo thói quen cũ, vẫn là……

Vẫn là……

Đi vòng, đi Đan Dương?

Diệp Bạch chần chờ, bàn tay buông thỏng bên người liền không tự giác đặt lên thân kiếm bên hông.

Băng Hỏa thú buồn chán đi theo bên cạnh Diệp Bạch, thỉnh thoảng thả ra khí thế hù hù động vật nhỏ bên đường, khoái trá như con mèo tinh nghịch nhìn bọn nó kinh hoàng chạy tứ tán, nhưng mà bất chợt, Băng Hỏa Thú đang lười biếng ỉu xìu thú đột nhiên căng thẳng cả người, huyết quang trong mắt bừng bừng, tiếng gầm nhẹ thị uy cũng đã nổi lên trong họng.

Mà Diệp Bạch —

— ngón tay Diệp Bạch vừa động, kiếm đã rút ra!

Khoảnh khắc, tuyết quang hiện lên, từ một chút, thành một đường, cho đến khi tung toé bắn ra bốn phía!

Trăng đã lên cao, màn đêm trầm trầm buông xuống, núi rừng vì vậy mà mờ ảo đan xen, quỷ mị cực kỳ.

Diệp Bạch đang ở trong hang động một ngọn núi nhỏ gần Mang Quỷ Sơn nhắm mắt nghỉ tạm.

Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủn, hắn đã chạy hơn trăm dặm, còn giải quyết ba đợt đuổi giết – trong khi mọi chuyện phát sinh còn không tới nửa ngày, Phó gia đã triệu tập vượt qua một trăm người đuổi giết Diệp Bạch.

Trong sơn động không đốt lửa, ánh sao bên ngoài cũng không sáng rọi được bao nhiêu, vì thế bên trong huyệt động tối như mực này cũng chỉ có hai điểm màu đỏ đang lóe sáng — là hai mắt của Băng Hỏa thú.

Chỉ hai canh giờ đuổi giết cũng không đủ khiến Diệp Bạch cảm giác mỏi mệt, cho nên hắn còn đang tự hỏi.

…… Tự hỏi về chuyện của Văn Nhân Quân.

Sơn động im ắng, chỉ có tiếng hô hấp thô nặng của Băng Hỏa thú bên cạnh thỉnh thoảng vang lên.

Lòng Diệp Bạch bỗng nhiên có chút rối loạn, vì thế, hắn mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Vì sao đi theo ta?”

Trong sơn động chỉ có Diệp Bạch cùng Băng Hỏa thú, Băng Hỏa thú đương nhiên sẽ không trả lời. Cho nên Diệp Bạch nghĩ nghĩ, ánh mắt nhìn đến miệng vết thương to lớn bị đốt cháy trên cổ Băng Hỏa thú, mới nói: “Bị đuổi ra đến?”

Lần này, trong họng Băng Hỏa thú khẽ gầm gừ một tiếng, giống như đáp lời.

Diệp Bạch lại nhìn vết thương kia một hồi, mới lãnh đạm nói: “Lấy năng lực võ giả luyện thần trung kỳ, lại thêm thân thể cứng rắn không khác gì chân khí hộ thể của võ giả phản hư sơ kì, lại bị một kẻ vừa mới bước vào luyện thần cao giai trong vòng trăm chiêu đánh trọng thương — nếu ta là trưởng bối của ngươi, ta cũng đuổi ngươi.”

Trong bóng tối, Băng Hỏa thú không có lên tiếng nữa. Nó im ắng rụt đầu nằm lên một chân trước, chân khác không tự giác cào cào mặt đất, huyết quang trong mắt cũng theo đó ảm đạm.

Diệp Bạch không để ý Băng Hỏa thú rốt cuộc có cảm giác gì. Hắn chỉ cầm lấy trường kiếm bên hông, muốn khiến tâm tình vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh trở nên bình tĩnh.

Nhưng mà lúc này đây, chuôi kiếm lạnh lẽo lại rốt cuộc không thể chạm tới vị trí trái tim.

Vì thế Diệp Bạch mở tay trái của mình.

Lần này, trong tay hắn không có xúc xắc.

Có thể là đi, có thể thảy ra mười cái ‘Không’…… Hắn cũng đã quyết định xong rồi.

— quyết định rồi, đi Đan Dương.

Diệp Bạch cong lên khóe môi.

Có lẽ là vì đã lâu lắm không cười, nụ cười này hiện lên trên khuôn mặt hiếm thấy tươi cười của Diệp Bạch có vẻ cứng ngắc cũng không xinh đẹp, nhưng đôi mắt màu đen vẫn luôn trầm lãnh kia lại giống như bị điểm sáng từ tận bên trong, lấp lánh sáng rực lên, chói loá đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Hắn sẽ đi Đan Dương. Diệp Bạch nghĩ.

Sau đó, có lẽ cần tuyên bố thoát ly Phi Vân thành? Diệp Bạch lại nghĩ. Vì thế, hắn mở miệng, thanh âm vẫn như cũ réo rắt mà kiên lãnh như tiếng Ngọc Thạch, nhưng lúc này đây, cảm giác kiên lãnh bên trong lại mờ nhạt thêmvài phần lo lắng:

“Ta có thể mang theo ngươi. Bất quá,”

Diệp Bạch đứng lên, hắn nhìn hai điểm sáng huyết sắc lóe ra trong bóng đêm, chậm rãi nói:

“Bất quá, ngươi phải ở bên cạnh một người.”

Khiến cho hắn có thể nhớ lại hồi ức, cho đến khi……

Vui vẻ một ít.