Nhập Vọng

Chương 54




Bị Nghiêm Mạc cầm tay, đầu tiên là Thẩm Nhạn ngẩn người liền muốn rút ra, nhưng còn chưa có động tác thì cảm giác ngón tay hơi mang vết chai mỏng của đối phương bọc lấy bàn tay. Động tác đó không giống như bắt tay bình thường mà mang theo chút ái muội.

Cái sờ này, tức khắc làm hắn cứng đờ trên ghế.

Suýt nữa không giữ được biểu tình trên mặt, Thẩm Nhạn thấp giọng nói:

– Nghiêm huynh… 

Nghiêm Mạc không buông tay, chỉ là hơi mỉm cười:

– Nếu có Thẩm huynh làm bạn, có trở về được hay không cũng không sao.

Đây là đang trả lời vấn đề vừa rồi cho hắn, nhưng lúc này Thẩm Nhạn lại cảm thấy đầu có chút lơ mơ. Hắn là có chút ỷ tư* với Nghiêm Mạc, hơn nữa cũng nhớ thương không ít lâu, nhưng chưa từng nghĩ tới có thể nghe được những lời nói thế này từ đối phương. Những lời vừa rồi hắn nói đều phát ra từ nội tâm, thế nhưng cũng không dám mang hàm ý gì khác!

Đó… đó là có ý gì?

*những tưởng tượng tốt đẹp về đối phương.

Có thể là biểu cảm trên mặt Thẩm Nhạn quá cứng ngắc, Nghiêm Mạc lại nắm chặt tay hắn:

– Lần này nếu muốn đi Tô phủ cũng được, nhưng có một số việc, huynh nhất định phải đồng ý.

Lực trên cổ tay và sự nghiêm túc trong giọng đối phương làm Thẩm Nhạn hồi thần lại, hơi lấy lại bình tĩnh, hắn mở miệng nói:

– Mời Nghiêm huynh nói.

– Cho dù chúng ta muốn đi Tô phủ, cũng phải làm được hai việc. Một, không thể xuất hiện quá sớm, ít nhất không thể để bọn Trích Tinh lâu nhận ra, ngàn quân lực cũng phải dùng ở thời điểm mấu chốt mới có thể nhất kích định Càn Khôn.

Đạo lý này đương nhiên Thẩm Nhạn rất rõ, thành thật gật đầu.

Nghiêm Mạc thoáng cong khóe môi, tiếp tục nói:

– Hai, người giang hồ đi tham gia Tô phủ thọ yến chắc không ít, trước buổi yến hội, vẫn phải đem một ít tin tức truyền ra để mọi người đều biết chuyện Cửu Long hoàn. Không nói những người đó tin hay không, có việc này phá rối, tất nhiên có thể khiến thế cục Tô phủ xảy ra biến.

– Rút củi dưới đáy nồi sao?

Thẩm Nhạn cũng cười.

– Nghiêm huynh suy nghĩ, vừa vặn giống ta. Ta đã thông tri Cam Tam, bảo hắn khuyến khích Đinh trang chủ mang theo Cửu Long hoàn, không nói Ngụy Lăng Vân cùng Tô lão gia tử có thu đủ những mảnh còn lại hay chưa, chỉ cần mảnh ngọc bội trong tay Đinh trang chủ không mất, bọn họ liền không gom đủ Cửu Long hoàn!

Đây vừa là mồi, cũng là sát chiêu. Không may tình thế có biến, chỉ cần bảo vệ Đinh trang chủ, nào còn sợ cá không mắc câu. Nghiêm Mạc vừa lòng gật đầu, nói câu “Không tệ”.

Mấy câu nói đó dường như làm bầu không khí giữa hai người khôi phục bình thường, Thẩm Nhạn vẫn ý nghĩ lơ lửng đã hòa hoãn trở lại, không giãy tay nữa, chỉ chuyển đề tài:

– Đêm nay chúng ta cũng có thể dạ tham một chút Kim Đao môn, nghĩ cách đem tin tức trong tay để lộ vài câu cho Vương môn chủ, đợi lát nữa ta lên lầu tìm ít đan dược giải độc ra. Tô phủ trận này nói không chừng còn có ám toán gì đó, vẫn là mang nhiều thứ tốt hơn… 

Nghiêm Mạc mày nhíu lại:

– Chủ nhân nơi này hào phóng như thế, ngay cả đan dược đều mặc cho huynh lấy dùng sao?

Lời này nghe vào tai có chút kỳ lạ, Thẩm Nhạn ngẩn ra, tựa hồ nhớ tới cái gì, vội vàng giải thích:

– Nơi này chính là biệt viện của kiều thê Bạc Ngọc Nương nhà Quỷ Y mua, nàng ta bình thường thích nhất lấy vài thứ của lão Tôn, Nghiêm huynh chớ hiểu lầm.

– Hiểu lầm cái gì?

Nghiêm Mạc lúc này ngược lại là thả tay Thẩm Nhạn ra, mặt không chút thay đổi hỏi.

– … 

Lưỡi Thẩm Nhạn như bị thắt kết, không biết nên giải thích làm sao cho thỏa đáng.

Nghiêm Mạc lại thản nhiên nói:

– Khi trước Diệp đại gia có nói vài thứ với ta, làm ta rất thụ giáo.

– Phỉ Phỉ nàng…

Nụ cười trên mặt Thẩm Nhạn tức khắc cứng đờ, khi trước bạn xấu nhà mình ngăn lại Nghiêm Mạc, liền khiến hắn lo lắng đề phòng hồi lâu, giờ nghe y nói, Phỉ Phỉ sợ là không nói câu gì hay ho rồi!

Miễn cưỡng hơi cười gượng, hắn cố giải thích:

– ….. thích nhất lấy ta ra đùa, Nghiêm huynh chớ cho là thật.

– Ngược lại ta cảm thấy, nàng nói không giả.

Nghiêm Mạc đứng lên, vươn tay xoa gò má đối phương, ngón tay nhẹ nhàng xoa vết xước mà yêu nữ đã cắt.

– Nhưng ta thực không thích nghe. Bất luận là tính tình của huynh, hay là danh hiệu ‘Lãng tử’.

Mặc cho Thẩm Nhạn ngốc mấy, lúc này cũng nghe ra ý tứ trong miệng đối phương, lập tức cảm giác máu trong người đều như ngưng đọng lại vậy, vừa khiếp sợ, vừa sửng sốt. Nhưng sau một chớp mắt, máu hắn lại sôi trào, kìm lòng không đậu vươn tay bắt lấy tay đối phương.

– Nghiêm huynh, huynh…

Thẩm Nhạn nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cổ họng khô muốn chết.

– Ta đã nói, nếu có huynh ở bên, là đi hay ở đều không sao. Không biết Thẩm huynh có bằng lòng cùng ta? Cho dù là bỏ tên tuổi lãng tử của mình.

Nhìn thấy Thẩm Nhạn lộ vẻ xúc động, khóe môi Nghiêm Mạc hiện ý cười.

Y không muốn phải đợi, cũng không muốn đoán nữa, nhưng không nghĩ tới đối phương cũng không hề lui bước, nếu hắn đồng ý thì y càng không buông tay.

Thẩm Nhạn còn hỗn loạn hơn hắn biểu hiện rất nhiều.

Hắn chưa bao giờ nghĩ Nghiêm Mạc có thể nói ra những lời như vậy, càng không nghĩ có một ngày sẽ có người muốn hắn “Không làm lãng tử”.

Nhưng người trước mặt này khóe môi ngậm cười, trong mắt rạng rỡ lấp lánh, lệ khí và lạnh lẽo thường ngày quanh quẩn trong người dường như đều tan rã, chỉ còn lại sự dũng cảm tươi sáng khiến người ta rung động, cũng làm dung mạo tuấn mĩ ấy vào thẳng tận đáy lòng. Thẩm Nhạn cảm giác tay mình đều đang run nhè nhẹ, lại kìm không được vui sướng cuồn cuộn tuôn ra. Vì người này, hắn bằng lòng sao?

Cuối cùng, hắn cười tỏa ra.

– Nếu Nghiêm huynh không chê… 

Hắn không thể nói hết. Nghiêm Mạc cúi người xuống, môi mỏng in ngay lên môi Thẩm Nhạn. Đôi môi ấy tựa hồ lạnh hơn mình một chút, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lại khiến tim đập như trống.

Thẩm Nhạn nào chịu buông tha cơ hội này, mở miệng dùng đầu lưỡi kéo lại lưỡi đối phương, muốn kéo người lại gần chút, ôm chặt vào lòng mình. Nhưng mà Nghiêm Mạc không phải những nữ nhân “kết giao” thân thiết với hắn, người này không cần trêu đùa, cũng sẽ không mất quyền điều khiển.

Lưng bị va thật mạnh, Thẩm Nhạn liền thấy mình bị ghim lên lưng ghế dựa, bàn tay phủ bên má hắn cũng dần dần chuyển qua sau đầu, năm ngón tay luồn vào kẽ tóc, không để lại đường sống đào thoát.

Cái lưỡi mềm bị đón vào trong miệng cũng dần dần linh hoạt lên, nhưng không giống lãng tử đa dạng phong phú, chỉ là chọc thật sâu vào cổ họng, quấy mút, như muốn cướp lấy tất cả của hắn, hút đi thần hồn hắn.

Mùi vị ấy không quá dễ chịu, nhưng làm người ta không kháng cự được, Thẩm Nhạn chỉ cảm thấy tim đập thùng thùng ầm ầm, quanh thân giống như rơi vào lồng than, vừa muốn giãy dụa thoát thân, lại muốn buông tay hết thảy cam tâm mặc người, cuối cùng hắn chỉ là càng ngày càng nắm chặt hông người nọ, mặc cho môi lưỡi giao hòa.

Một nụ hôn này vô cùng lâu dài, dài đến ngay cả hơi thở hai người họ đều rơi vào hỗn loạn mất khống chế.

Cuối cùng Nghiêm Mạc ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén ấy khóa vào đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của Thẩm Nhạn, môi y mỉm cười, bàn tay vòng ở sau đầu men theo cổ nhẹ nhàng trượt xuống, kéo ra vạt áo đối phương…

……

– Qua hai ngày là ngày chính.

Tô Tuân đứng bên cửa sổ, đôi mắt chăm chú nhìn đình viện ngoài song.

Tô phủ là trăm năm vọng tộc, mấy đời biết kinh doanh lại hiệp khách xuất hiện lớp lớp, trong phủ cảnh sắc tự nhiên tuyệt diệu, nay lại là thời tiết cỏ xanh Oanh bay, cảnh xuân viện này càng làm người ta vui vẻ.

Nhưng hắn chẳng hề đặt cảnh xuân cả viện này vào mắt, trái lại sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh, tựa hồ xem không phải đình viện nhà mình mà là U Minh Quỷ Vực gì đó.

Từ sau khi móc nối với Trích Tinh lâu, hắn đột nhiên lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan. Nếu không phối hợp với những tặc tử đó, trăm năm cơ nghiệp nhà hắn, thậm chí tính mạng mình đều không giữ được, những việc phụ thân, kế mẫu làm thật sự khiến người ta kinh khiếp. Nhưng Trích Tinh lâu có là kẻ lương thiện gì?

Lăng Vân công tử đó một câu liền đẩy Trích Tinh lâu lên đầu ngọn sóng, Tô phủ bọn họ lại còn thành nơi nghị sự chinh phạt Ma Môn, nếu để ai đó biết được hành động của hắn và Trích Tinh lâu…

Tô Tuân cắn răng, cố gắng đè xuống lạnh lẽo tỏa trên người. Giờ đây tên đã trên dây, hắn còn chỗ nào chùn chân?

Bất quá thì liều chết một lần thôi!

Hít vào một hơi thật sâu, hắn xoay người nhìn về phía sau, chỉ thấy một tỳ nữ đang đứng cạnh cửa. Tớ gái này là mấy tháng trước từ bên phu nhân phái tới, hẳn là giám thị hắn, nhưng giờ đã bị đổi tim, trở thành người của Trích Tinh lâu.

Hai bên này…

Khóe môi lộ sự trào phúng, Tô Tuân nói với tớ gái:

– Liễu Yên, đi hỏi thử nhà bếp thế nào rồi, trái cây rau xanh tuyệt đối không thể thiếu, cũng bảo mấy ‘Giúp việc bếp núc’ chuẩn bị sẵn sàng.

Câu này đương nhiên là tiếng lóng, cũng là hi vọng Trích Tinh lâu bên kia không bị quấy rối, nhưng nữ tử ngụy trang thành Liễu Yên lại mềm mại khom người:

– Thiếu gia xin hãy yên tâm, những người hầu đó tự có sắp xếp.

Trong miệng đáp vô cùng kính cẩn nghe theo, thế nhưng nữ nhân này không có một chút ý muốn dời bước, chỉ là tất cung tất kính đứng tại chỗ.

Tô Tuân mày lại chau chút, trong lòng nghĩ lung thật lâu sau, rốt cuộc không nói gì nữa, tiếp tục quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đằng sau cảnh sắc đình viện xinh đẹp tuyệt trần này, rốt cuộc đã ẩn giấu bao nhiêu đường lui, bao nhiêu mai phục trong chỗ hiểm…

……

– Trang chủ.

Đinh Bân nhíu mày, lại khuyên một lần.

– Nếu chuyện này thật sự có liên quan tới Cửu Long hoàn, lần này mang theo đến Tô phủ chẳng phải gây họa, không bằng… 

Đinh Lịch Đan phất tay, ngừng lời quản gia:

– Ta là đoán không chính xác Cam Tam Lang kia nói là thật hay giả, nhưng từ thám tử bắt được trong trang đến xem, Trích Tinh lâu tuyệt đối sẽ không bỏ qua vật này. Cùng để bọn họ tiếp tục phá phu nhân và Lam nhi, không bằng để bọn chúng tìm lão phu phiền toái! Cửu Long hoàn này dù có bí mật to lớn, cũng không quan trọng bằng an nguy hai người họ.

Nghe thế, Đinh Bân cũng không khuyên nữa, ngược lại trầm ngâm một lát:

– Vậy lần này có nên mời Cam thiếu hiệp cùng đi không?

Cam Tam Lang gần đây tên tuổi cũng không nhỏ, nếu có hắn ở bên, nhiều ít cũng có chút chăm sóc. Ai ngờ Đinh Lịch Đan lại lắc đầu:

– Cái này thì không cần. Gần đây hình như Cam Tam cũng được chút tin tức, nếu như kiểm chứng là thật, không chỉ là hắn, ngay cả ngươi và Nhạn trận cũng phải lưu lại, ta còn bảo Nhu nương đi thỉnh Khưu huynh, có huynh ấy tương trợ, chuyện này nói không chừng có thể thành công.

Nói rồi, trên mặt Đinh trang chủ lộ ra nụ cười lạnh:

– Ta quản Lăng Vân công tử đó ôm ý nghĩ gì, diệt trừ Trích Tinh lâu mới là việc quan trọng. Có Đạp Tuyết sơn trang ta cùng Tê Phượng sơn trang liên thủ, chỉ cần vị trí tổng đàn đó không giả là có thể dốc sức diệt trừ nó! Đó không chừng còn náo nhiệt hơn Tô phủ mấy phần.

Đinh Bân nghe vậy không khỏi nhíu mày:

– Náo nhiệt là thứ yếu, nhưng trang chủ lần này đi, bên cạnh không một ai, lỡ may xảy ra chuyện… 

Đinh Lịch Đan ha ha cười:

– Chẳng lẽ ngươi quên ta hai mươi năm trước là như thế nào lang bạt giang hồ sao? Chỉ là một Tô phủ, còn có nhiều võ lâm danh túc như vậy, chẳng lẽ có thể một lưới bắt hết chúng ta? Hơn nữa giờ cũng không phải lúc đả thảo kinh xà, không bằng ta che giấu các ngươi đôi chút.

Tuy rằng đã qua tuổi năm mươi, thế nhưng trong giọng Đinh trang chủ vẫn hào khí tất hiện như xưa. Cuối cùng Đinh Bân gật đầu, cũng lộ ra vài phần ngạo nghễ:

– Chúng thuộc hạ nhất định không nhục mệnh, xin trang chủ hãy cẩn thận!

Đinh trang chủ vươn tay đập vai gã:

– Nên cẩn thận là các ngươi mới đúng, chỉ mong có thể mã đáo công thành… 

………

– Tuệ Tâm Phương Trượng!

Ngụy Lăng Vân bước nhanh ra cửa, thi lễ lão tăng trước mặt. Hòa thượng này thoạt nhìn đã hơn bảy mươi, râu lông mi đều tuyết trắng, thế nhưng sắc mặt lại vẫn hồng hào, trong đôi mắt tinh khí nội liễm nhưng nhìn không ra võ công cao thấp, trái lại giống một tăng nhân bình thường.

Nhìn thấy Ngụy Lăng Vân bước ra nghênh đón, Tuệ Tâm cũng mỉm cười:

– Làm phiền Lăng Vân công tử, không biết Thiên Môn đạo trưởng bọn họ đã đến chưa?

– Chỉ e phải chừng nửa ngày. Thái Sơn chư vị dù sao nhân số đông đảo, không phải lập tức là có thể chạy tới, mời Phương Trượng cùng các Thiếu Lâm cao tăng đi nghỉ tạm trước.

Ngụy Lăng Vân cười làm tư thế thỉnh vào trong.

– Đúng rồi, Võ Đang lần này cũng phái người đến, đợi người đến cũng được rồi, Tô tiên sinh còn muốn mời các vị nhất tự* trước khi nhập phủ… 

*những người lâu chưa gặp lại thì hẹn ở một nơi sau đó trò chuyện. 

Lời này cũng là đúng. Cho dù tổ chức võ lâm đại hội, bọn họ cũng phải tụ tập mở một cuộc hội nhỏ trước, bù đắp nhau, tránh cho bại lộ không cần thiết. Tuệ Tâm gật đầu gửi tạ, cũng không khiêm nhượng, nâng bước hướng khách điếm. Ngụy Lăng Vân thì nhếch môi mỉm cười, chỉ chậm nửa bước cũng đi theo vào.

Ở phía sau hai người, còn có giang hồ khách không đếm xuể, Tấn Dương thành rộn ràng nhốn nháo, càng thêm náo nhiệt hẳn lên.