Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 90: Sự phong tình của Thái tử phi (2)




Nghĩ tới đây, lòng không khỏi nhảy loạn, cố gắng đè nén ngọn lửa tình mãnh liệt, Thái tử phi chốc chốc thở gấp nói:

"Tiểu Dân Tử, trong này rất nhiều tai mắt, không tiện lắm, đợi lát nữa ta dẫn ngươi vào trong phủ ta, ta sẽ yêu thương ngươi thật tốt!"

Nói ra câu nói đầy hàm ý này, Thái tử phi đã ửng hồng hai gò má, liếc mắt đầy phong tình, long lanh nước mà nhìn Tiểu Dân Tử, trong lòng vừa sợ vừa vui. Nàng mặc dù đang ra lệnh trong phủ Thái tử, nói sao làm vậy, nhưng chưa bao giờ có tâm tư với người khác sau lưng Thái tử, nếu không phải Tiểu Dân Tử bình thường quá mức đáng yêu, nàng cũng đã không động tâm.

Lý Tiểu Dân nghe được thì mừng rỡ, lúc nãy khi đối mặt với Chu hoàng hậu, trong lòng đã vô cùng ngứa ngáy, chỉ là không dám trước mặt nhiều người như vậy lộ ra điểm bất kính với hoàng hậu tôn quý, bây giờ hai người ở một chỗ trong phòng, làm gì có thể nhẫn nại thêm một hồi nữa mà đi phủ Thái tử hoàn thành chuyện tốt, lúc này liền vươn trảo Lộc sơn, mò tới bộ ngực sữa của Thái tử phi.

Thái tử phi mặt hoa thất sắc, không ngờ tiểu thái giám nhìn qua ngây thơ, khờ khạo lại lớn mật như thế, dám ở trong tẩm cung hoàng hậu, động tay động chân với con dâu của người. xem tại

Nhưng cảm giác từ bộ ngực sữa truyền tới đã áp đảo hết thảy, ma thủ của Tiểu Dân Tử làm động tác thuần thục, giống như có một cổ nhiệt lực kéo tới trước ngực, truyền thẳng vào trong lòng, thân thể mềm mại của Thái tử phi không khỏi bắt đầu run rẩy, miệng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

Lý Tiểu Dân từ từ đứng dậy, vươn tay ra, ôm lấy eo liễu mảnh khảnh của nàng, từ trên cao nhìn xuống thấy gương mặt xinh đẹp tiều tụy của Thái tử phi mang theo vài phần kinh hoảng, cúi đầu, hôn lên môi son căng mọng của nàng.

Cảm giác môi mềm hôn tới, đầu lưỡi linh hoạt giống như rắn dò xét chui vào trong miệng anh đào của mình, cùng lưỡi thơm quấn chặt lấy nhau, trong đầu Thái tử phi ầm ầm vang lớn, dưới sự hôn hít nồng nhiệt của Tiểu Dân Tử, một cảm giác mê loạn chưa từng có xâm chiếm tâm hồn nàng, khiến thần trí nàng ngay lập tức trở nên hoảng hốt, chỉ kịp "ưm" một tiếng, mê lạc trong sự mãnh liệt của Tiểu Dân Tử.

Tay nàng, bất tri bất giác ôm chặt lấy cổ Lý Tiểu Dân, tham lam trao đổi nước bọt với hắn, cho đến khi nàng không sắp ngộp thở, mới để tay trước ngực hắn, liều mạng đẩy hắn ra, thân thể mềm mại bổ nhào lên giường, thở phì phò từng ngụm.

Nhìn giai nhân chốc chốc thở gấp trên giường, Lý Tiểu Dân càng nhìn càng yêu mến, từ từ ngồi lên ở bên giường, đưa tay ra, chân thành vuốt ve trên thân thể mềm mại của nàng, không hề e ngại.

Thái tử phi ngừng thở dốc, ngẩng đầu nhìn thái giám lớn mật này, nhớ lại bản thân vốn xuất thân từ đại gia tộc nổi tiếng ở Đại Đường, thân thể như cành vàng lá ngọc, thế mà lại hôn hít với tiểu thái giám đê tiện này, lúc nãy trong mê loạn không biết đã nuốt bao nhiêu ngụm nước miếng của hắn, không khỏi cảm thấy xấu hổ, dâng lên trong lòng, nước mắt liền tuôn ra.

Lý Tiểu Dân cúi đầu hôn nhẹ lên cần cổ trắng ngần của nàng, cũng mặc kệ nàng khóc lóc thương tâm, bản thân cứ bò lên giường, bàn tay đặt thẳng lên thân thể mềm mại, cởi quần áo nàng.

Cho đến khi đai lưng tuột xuống, lộ nửa bộ ngực sữa, Thái tử phi mới phát giác đã bị thái giám đè lên thân thể, không khỏi xấu hổ vô cùng, kinh hoảng chục lấy bàn tay hắn đang sờ loạn trong người mình, giúp hắn mặc lại áo quần thái giám, hoảng sợ nói:

"Không được, nơi này là cung Khôn Trữ, ngươi là thái giám, không thể như vậy…"

Trong miệng hồ ngôn loạn ngữ, không còn biết mình nói cái gì nữa.

Lý Tiểu Dân cười hì hì, nắm lấy tay ngọc mảnh khảnh trắng như tuyết của nàng, trực tiếp kéo xuống dưới hông mình, xỏ vào trong quần.

Dưới sự chỉ dẫn của hắn, Thái tử phi khó hiểu cầm lấy, trong lòng cả kinh nói:

"Lớn thật! Ơ, hắn không phải thái giám sao, như thế nào lại có…"

Nghĩ đến đây, con mắt nàng chợt mở lớn, đôi mắt đẹp hoảng sợ đến cực điểm mà nhìn Lý Tiểu Dân, há miệng muốn kêu, nhưng Lý Tiểu Dân sớm có phòng bị, liền cúi đầu hôn mạnh lên môi anh đào, dùng sức hút lấy cái lưỡi thơm tho, đưa vào trong răng cắn cắn, khiến nàng chỉ có thể mơ hồ phát ra mấy tiếng "Ô ô hức hức".

Bị kích thích mãnh liệt như vậy, Thái tử phi khiếp sợ đến nỗi thân thể tê tê, không cố quản bàn tay Lý Tiểu Dân làm càn cởi quần áo nàng nữa, chỉ chốc lát, quần áo hoa lệ đã như hoa đào rơi lả tả xuống dưới giường, lộ ra thân thể trắng muốt của thiếu nữ có hơi thở thanh xuân, đường cong lả lướt, vóc người cực kỳ mê người.

Nhìn thân thể trần trụi gợi cảm này, Lý Tiểu Dân không khỏi thầm nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác nàng còn đang ngây ngô dùng tay đưa nhẹ lên xuống, liền nằm sấp lên trên thân nàng, kéo nhẹ tay thon của nàng, tách đôi đùi đẹp ra, từ từ kết hợp thành một thể.

Khoái cảm mê say và đau đớn cùng kéo tới, Thái tử phi lúc này giật mình tỉnh lại, hai tay mảnh khảnh nắm chặc bả vai Lý Tiểu Dân, móng tay đỏ hồng bấu sâu vào cơ thể hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Lý Tiểu Dân mà kinh hãi muốn chết, nhưng lại chỉ có thể nắm dưới thân hắn, run nhẹ, không nói được lời nào.

Mưa tạnh mây tan, Thái tử phi nằm trong lòng Lý Tiểu Dân, thút thít khóc.

Lý Tiểu Dân ôm thân thể như bạch ngọc của nàng, nhẹ nhàng an ủi, một bên còn đang vuốt ve bộ ngực sữa, eo thon tinh tế, mông lớn đầy đẵn, tiếp tục chiếm tiện nghi trên thân ngọc tôn quý này.

Khóc một trận xong, Thái tử phi ngẩng đầu, nhìn Lý Tiểu Dân oán hận, cắn răng nói:

"Ngươi thái giám chết bầm này, chưa nói rõ gì cả, đã đặt ta ở trên giường, làm chuyện này! Nói, ngươi đã làm với ai, thật thà khai mau!"

Lý Tiểu Dân bị nàng hỏi liền ngẩn ra, thấy nàng giống như đang tra hỏi phạm nhân, trong lòng không vừa ý, không thèm trả lời, một tay ấn nàng ngã lên giường, lại tiếp tục mây mưa.

Thái tử phi xấu hổ, dùng sức giãy dụa, nhưng cự vật kia xông vào trong ngọc thể, khiến cảm giác hưng phấn mê say trào dâng, thân ngọc của Thái tử phi lại nhanh chóng mềm nhũn, chỉ biết nằm dưới thân Lý Tiểu Dân run giọng rên rỉ, đâu còn nhớ tới việc phải tra hỏi hắn có bao nhiêu tình nhân bí mật?

Đang lúc tình nồng mưa dầm, tay chân quấn lấy nhau, khiến Thái tử phi chốc chốc thở gấp, đột nhiên cửa phòng có tiếng "két", không ngờ đã có người mở ra!

Tiếng mở cửa này, mặc dù không lớn, nhưng giống như sấm sét, khiến trong lòng đôi nam nữ trộm tình trên giường đại loạn, lúc ngẩng đầu kinh hoảng, đã thấy khuôn mặt Chu hoàng hậu xinh đẹp uy nghiêm thầm trầm, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh như băng, giống như núi băng ngàn dặm, lạnh đến cực điểm.

Ánh mắt lạnh băng này giống như đao kiếm, đâm ngàn vạn nhát vào trái tim Thái tử phi, trong lòng vừa hối hận vừa sợ hãi, dùng sức đẩy thiếu niên đè nặng trên người ra, lảo đảo ngã xuống giường, nằm sấp trên mặt đất không dám ngẩng đầu, khóc rống lên.

Lý Tiểu Dân cũng không biết phải làm sao, ngồi trên giường ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp trang nghiêm của Chu hoàng hậu, lại cúi đầu nhìn thiếu phụ gợi cảm quỳ trên mặt đất, lúc này lộ ra những đường cong lả lướt, cả thân thể trần như nhộng, đang nằm phục trên đất khóc lóc, khiến hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh khi trước online có xem qua, trong lúc nguy cấp này, không ngờ đột nhiên dấy lên một ý nghĩ hoang đường:

"Đây chẳng lẽ chính là quỳ cầu, lỏa cầu trong truyền thuyết sao? Trước đây thường thấy có một số người trên mạng lúc yêu cầu người ta phát hành hình ảnh, tiểu thuyết hoặc phim tình cảm gì đó, đều dùng lời nói "Lỏa cầu Tuyết Thiêu quỳ xuống đất" gì gì đó để lấy sự đồng cảm của người khác, nhưng hôm nay coi như tận mắt thấy! Quay đầu nhìn xuống tuyết, khiến nàng phải quỳ trong tuyết!"

Đang đắm chìm trong ý nghĩ tàn nhẫn đại nghịch bất đạo này, đột nhiên cảm giác được ánh mắt lạnh băng của người đẹp mặt trang phục hoa lệ chiếu thẳng tới, Lý Tiểu Dân sợ đến nỗi quơ lấy la sam vương vãi của Thái tử phi, che hạ thể lại, để tránh làm ô uế mắt phượng của hoàng hậu.

Giờ khắc này, Chu hoàng hậu kỳ thật đã nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co rút lại, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, xoay người lại, lạnh lùng đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Nhìn nàng đi ra ngoài, Lý Tiểu Dân mới thở dài một hơi, trong lòng hối hận vô cùng:

"Xem ra mạng lưới cũng không tốt lắm, sớm biết thì đã đặt vài thứ trên cửa rồi! Ôi, nếu không phải đặt cấm chế càng mạnh càng khó khăn, cứ nghĩ đặt cấm chế cách âm đã được rồi, thì ta cũng không bị xảy ra chuyện như vậy!"

Đang lúc ăn năn hối hận, cúi đầu nhìn thấy Thái tử phi vẫn lỏa cầu quỳ trên mặt đất, ý nghĩ thương xót dâng lên trong lòng, xuống giường, vỗ tấm lưng ngọc của nàng, ôn nhu nói:

"Lần này hãy quên đi, sau này không nên tái phạm nữa!"

Thái tử phi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ân cần ôn nhu của hắn, đúng là không hề sợ hãi, giống như chưa có việc gì cả, không khỏi vừa vội vừa tức, nhào vào lòng hắn đánh loạn, kêu khóc:

"Đều do ngươi, buộc người ta làm chuyện này với ngươi, kết quả bây giờ đã xảy ra chuyện, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

Lý Tiểu Dân ôm cổ nàng, tùy ý để thân thể nàng nhào vào lòng mình đánh loạn, trong lòng cũng hồi hộp, chẳng lẽ nói, chính mình phải trong đêm đào tẩu sao? Nhưng lại không nỡ bỏ chỗ hoàng cung tu luyện tốt như vậy.

Nghĩ mãi, trong lòng hắn tự quyết định, có phải nên âm thầm triệu tập quỷ vệ, vây cả hoàng cung, giết hết mọi người để diệt khẩu hay không!

Đang lúc có ý nghĩ hung ác, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng của cung nữ:

"Khởi bẩm Thái tử phi, hoàng hậu nương nương có chỉ, mời Thái tử phi lập tức hồi cung, không cần khấu biệt. Lý công công mời lưu tạm ở nơi này, hoàng hậu có việc cần dạy dỗ."

Thái tử phi khóc sướt mướt, nhặt quần áo dưới mặt đất lên, che trên thân thể xích lõa, Lý Tiểu Dân tính thiện lương có hảo tâm mặc quần áo giúp nàng, nhân cơ hội sờ người nàng, liền bị nàng dùng sức đánh vài quyền, chân ngọc xích loã đạp vài cước trên đùi hắn, phát tiết phẫn hận của mình về việc gian tình bị bại lộ cùng việc bị hắn đoạt đi trinh tiết thiếu phụ.

Nhưng dù nói thế nào, bản thân cuối cùng cũng được Chu hoàng hậu xá miễn, có thể tạm thời trở về. Trước khi ra khỏi cửa, Thái tử phi quay đầu lại nhìn Tiểu Dân Tử, trong lòng không nỡ, sợ hắn bị Chu hoàng hậu giết người diệt khẩu, để che lấp gièm pha của hoàng gia, nhớ lại vừa rồi vui vẻ với tiểu thái giám này liền đầy ý thương xót, ôm hắn, dùng sức hôn vài cái, đột nhiên nhìn thấy hai mắt khao khát của hắn, nhớ lại lúc tìm hoan lạc cùng hắn, bản thân chốc chốc thở gấp, bộ dạng phóng đãng gì cũng đều rơi vào trong mắt hắn, không khỏi xấu hổ, cuối cùng che mặt rơi lệ, lẻn ra khỏi phòng.

Lý Tiểu Dân thở dài, ấm ức nhặt quần áo trên đất lên, mặc vào người. Nếu mình không thể nhẫn tâm giết người diệt khẩu, chuyện phát sinh chốc nữa, hắn cũng không thể làm gì khác ngoài tùy theo hoàn cảnh mà hành sự. Nếu vẫn không được, thì phi thân chạy ra ngoài cung, chẳng lẽ thị vệ đại nội, còn người nào có thể ngăn cản hắn sao?