Nhất Chân Tâm 3

Chương 23: Có duyên gặp người họ Mộ Dung




Edit: Ishtar

Quý Bạch Ngạc nhìn Kim Lục Phúc, cười khoe cặp răng khểnh xinh xắn.

“Đừng nói như vậy chứ, vừa rồi ta mới qua trả tiền cho cô rồi, còn để thừa một ít bạc nữa.” Kim Lục Phúc đảo mắt: “Nhưng, vừa rồi… ta mới giúp cô giải quyết việc này… không biết tính toán thế nào nhỉ…”

Tử Ngư nhìn hắn: “Ngươi định thế nào? Có muốn… lấy thân báo đáp không?”

Trong nháy mắt, Quý Bạch Ngạc trợn to mắt, hết nhìn Tử Ngư lại nhìn Kim Lục Phúc, sau đó đứng dậy phủi phủi váy nói: “Ta đi rửa tay, các ngươi cứ từ từ nói chuyện.”

“Từ từ.” Kim Lục Phúc giữ tay nàng lại. “Tiểu Ngạc nhi, đến đây, nàng cảm thấy… đề nghị này thế nào?”

“Đâu có liên quan gì tới ta?” Quý Bạch Ngạc nói, muốn rút tay về nhưng Kim Lục Phúc càng giữ chặt hơn, khiến nàng cảm giác mặt hơi nóng lên, trước kia thường cùng Kim lục Phúc đùa giỡn, nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng chưa chạm qua, hôm nay… không chỉ chạm ngón út, cả mười đầu ngón tay đều trong tay hắn…

“Sao lại không liên quan tới nàng? Chuyện của nàng là chuyện của nàng mà chuyện của ta cũng là chuyện của nàng.” Kim Lục Phúc nói.

Tử Ngư nhìn hắn, nhếch miệng cười: “Không muốn thì chấm dứt tại đây, đừng hối hận nhé.”

Hắn cười híp mắt: “Ta còn chưa biết hai chữ hối hận viết như thế nào cơ, như vậy đi, nếu trước kia Tử Ngư cô nương từng giúp đỡ Ngạc Nhi, hôm nay coi như chúng ta trả nợ ân tình của cô nương, coi như thanh toán xong, được chứ?”

“Được, thanh toán xong.” Tử Ngư nói, tra kiếm vào vỏ. “Vốn định mời các ngươi ăn một bữa ngon, nhưng nhìn lại, các ngươi đúng là không có lộc ăn.”

Kim Lục Phúc cười cười: “Đa tạ.”

Tử Ngư rời đi, Kim Lục Phúc nhỏ giọng nói: “Ăn bữa ngon… đồ khó ăn như thế mà nói là đồ ngon… còn không bằng ta tự nướng hai con ếch ăn.”

“Kim Lục Phúc!” Quý Bạch Ngạc mở miệng.

Hắn quay đầu nhìn nàng: “Chuyện gì?”

“Sao ngươi cứ nắm chặt tay ta?”

Kim Lục Phúc nâng tay hai người lên: “Nhìn cho rõ nhé, đây không phải là nắm chặt, nắm chặt là tay của ta bao bọc bên ngoài tay nàng, còn hiện tại… cái này… gọi là mười ngón tay đan vào nhau, hiểu không?”

Nàng gật đầu: “Cái … này ta biết, nhưng ta muốn hỏi, vì sao tay ngươi lại muốn làm như vậy?” Tiện thể lắc lắc tay.

“Tại sao không thể như vậy?” Hắn lộ vẻ ngạc nhiên

“Bởi vì ~~” nghi ngờ nhìn hắn sau đó dùng sức rút tay ra. “Bởi vì không muốn cho ngươi nắm.”

“Vậy muốn cho ai nắm?”

“Cái này… liên quan gì tới ngươi?” Nàng nói, suy nghĩ một lát lại hỏi: “Tử Ngư tỷ tỷ chính là chưởng quầy của tửu quán kia sao? Vậy tại sao lại có người đánh nhau với tỷ ấy nhỉ?”

“Có thể do dùng đồ không ngon lừa tiền ngươi ta. Nàng cho rằng mọi người đều có phong độ giống như ta, dù ăn đồ không ngon vẫn trả tiền sao?” Hắn vừa cười vừa nói.

“Có phong độ mà ở sau lưng người ta nói là đồ khó ăn sao?” Quý Bạch Ngạc cười, lại để lộ cặp răng khểnh.

Hắc… Hôm nay đầu óc gia cầm lại đột nhiên thông minh ghê.

“Việc này… nàng cũng không phải người ngoài.”

“Cũng không phải lão bà (vợ) a.” Quý Bạch Ngạc phản bác.

Ôi trời ~~

“Sau này sẽ thành thôi. Đây là chuyện trong nhà, lúc đó đóng cửa lại nói tiếp cũng được, mà này, Tiểu Bạch Ngan, sao nàng lại quen biết người hai (nửa) mặt vậy?”

“Người hai (nửa) mặt? Ngươi muốn nói Tử Ngư tỷ tỷ sao? Có người muốn lừa ta, tỷ ấy giúp ta đánh hắn.” Quý Bạch Ngạc nói, thực ra cũng không phải đại ân gì.

“Là cái gã… nhi tử của Thư gì đó à?” Kim Lục Phúc cười hỏi.

“Không phải Giang công tử, là cái người đi vòng quanh dưới gốc cây cơ. Tử Ngư tỷ tỷ nói cho ta biết, loại người này nếu nhìn thấy thì phải dạy cho hắn một bài học.”

“Giang công tử? À, Giang công tử rất tốt.” Giang công tử thật hảo tâm nha, đường đường là công tử mà lại nướng cá cho một nữ tử ăn, chiêu hiền đãi sĩ thì không nói làm gì, chắc chắn là có sắc tâm, hắn liếc mắt nhìn Quý Bạch Ngạc, Tiểu Bạch Ngan này dung mạo nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là thanh tú, tại sao nhiều nam nhân lại thích nàng như vậy? Ghé sát mặt vào nhìn… còn không đẹp bằng nhìn từ xa. Trên người cũng không có mùi thơm lan hương xạ linh tinh xông vào mũi…

“Giang công tử cũng không tệ, có mỗi mái tóc có chút khó coi.” Quý Bạch Ngạc nói, tóc tết đuôi sam, lại còn giấu hết vào trong cái mũ che hết nửa khuôn mặt,…thật khó nhìn, so với mái tóc không đều của Kim Lục Phúc còn khó nhìn hơn.

“Tiểu Bạch Ngan, tại sao Giang Trạch Dân lại dụ dỗ nàng?” Kim Lục Phúc hỏi. Dám dụ dỗ con dâu nhà người ta,… tên này gặp một lần phải đánh một lần.

“Không biết, ta ngủ ở trên cây, lúc tỉnh dậy đã nhìn thấy hắn.” Quý Bạch Ngạc nói, chẳng qua nàng định mang mấy vòng hoa nhỏ lên trên cây ngủ một lát, lúc tỉnh dậy thấy Giang công tử ngồi dưới gốc cây cười híp mắt nhìn mình.

“Tiểu Bạch Ngan, nam nhân dưới chân núi đều háo sắc, hơn nữa đều thích lừa gạt những loại người ngốc nghếch như nàng.” Hắn nói, nói xong chỉ nhìn thấy Quý Bạch Ngạc nhe nanh trợn mắt nhìn mình.

“Kim Lục Phúc, chúng ta mỗi người đi một ngả, ngươi là… đồ nam nhân háo sắc dưới chân núi.”

Sặc.. “Được rồi, đầu óc gia cầm của nàng, sao lại cứ thích cãi lộn như vậy chứ? Thôi nào, đi thôi, chúng ta về Giang Nam.”

“Không đi tập hợp nữ nhân sao sao?” Quý bạch ngạc cười hỏi.

“Nói thế mà cũng tin à… không phải đã nói với nàng là đi trả nợ sao… chẳng nhớ gì cả…”

“Kim Tiểu Lục, ta nói cho ngươi biết, thực ra Tử Ngư tỷ tỷ rất đẹp… còn đẹp hơn cả nữ tử người Hồi kia…”

Kim Lục Phúc giả vờ kinh ngạc. “Thật sao?”

Quý Bạch Ngạc bĩu môi, gật đầu.

“Thế thì có liên quan gì chứ? Đi thôi.” Hắn rất tự nhiên cầm tay nàng đứng dây. “Nàng cho là nuôi nữ nhân là chuyện dễ dàng vậy hả? Nuôi một người như nàng đã mệt muốn chết rồi, vả lại, nữ nhân đẹp không thể cưới, nương ta nói trêu hoa ghẹo nguyệt là không tốt…”

Vừa đi vừa lảm nhảm, hai người đi ra khỏi rừng cây. Kết quả vừa đi ra khỏi liền đụng phải một đám người, dưới ánh trăng mờ nhạt nhìn thấy mấy người kia có khoảng bảy, tám người. Không biết có phải đối phương quen nhìn đường ban đêm rồi hay không, liền có một người nói: “Quý cô nương?”

Không đợi Quý Bạch Ngạc mở miệng, Kim Lục Phúc lặng lẽ điểm á huyệt của nàng, sau đó lôi nàng đi sang một bên, nàng dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay hắn tỏ sự bất mãn.

Sách lược của đối phương là địch động thì ta động, thấy Kim Lục Phúc nghiêm túc chắn giữa hai người liền lặp lại: “Quý cô nương phải không?” Đúng là rất kiên trì.

“Vị huynh đài, huynh nhận làm người rồi, thê tử của ta không biết nói, cũng không phải họ Quý.” Kim Lục Phúc nói. Không ngờ năm nay gia cầm lại được hoan nghênh như vậy, … có lẽ một phần vì trên núi có ít gia cầm.

“Sao có thể nhận lầm người? Ta và Quý cô nương còn đồng hành mấy ngày.” Người nam nhân nọ nói, rồi nhìn Quý Bạch Ngạc. “Quý cô nương, ta là Mộ Dung đại ca, có còn nhớ không?”

Lại là Mộ Dung —— người cùng họ với đại thúc đi đường thật nhiều a.

Quý Bạch Ngạc đứng bên cạnh lắc đầu. Trong lòng Kim Lục Phúc vui mừng, Tiểu Bạch Ngan vẫn luôn theo hắn, đều không có hứng thú với người khác.