Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 15: Giá trị lợi dụng




Trời mập mờ sáng, xa xa truyền đến mấy tiếng gà gáy.

Lăng Sương vô cùng mệt nhọc mất hết sức lực nằm ở trên giường, bị tên con trai nào đó có ý muốn chiếm hữu vô cùng lớn ôm trong ngực với dáng vẻ độc chiếm.

“Tàn Tâm độc lai độc vãng, không cần muội muội. Lúc đó không rõ, giờ cuối cùng cũng đã hiểu rồi.” Giãy không khỏi cái ôm ấp của hắn, chỉ có thể mặc hắn ôm. (TYV: “độc lai độc vãng” [独来独往] tạm hiểu “đến một mình đi một mình”.)

“Không sai, ta không cần muội muội.” Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, không có bác bỏ lời nàng.

Đường đường Quỷ Tôn vì sao lại đối với nàng tốt như vậy? Lý do đương nhiên là — yêu nàng. “Ngươi từ lúc nào thì thích ta.” Nếu không cần muội muội, đối tốt với một người con gái đương nhiên là bởi vì yêu nàng. Cho đến hôm nay, nàng rốt cục biết ý nghĩa sâu xa trong lời hắn.

Hắn mở mắt, trên cánh môi mỏng nhiễm chút ý cười, “Ngươi làm sao biết ta thích ngươi?”

Hắn cười thật con mẹ nó đẹp, chỉ cười một lần thật là đáng tiếc.

“Ngươi nghĩ ta nhìn không ra sao? Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi một mực dẫn dụ ta ra tay.” Hắn nghiêng người liếc nàng, biếng nhác như báo vừa ăn no.

Thông tuệ, giảo hoạt, lớn mật của nàng, khiến hắn vừa gặp đã yêu, gặp lại một lòng chung tình.

Lăng Sương chớp chớp mắt, “Chuyện này ngươi cũng biết?” Nàng tự nhận bản thân ra tay không chê vào đâu được, quỷ thần khó phân biệt, nghĩ không ra… Quỷ Tôn đúng là Quỷ Tôn, lại có thể nhìn thấu tiên nữ Ngưng Sương gian xảo.

“Ngươi cho là ngươi có thể lừa ta sao?” Tàn Tâm nhắm mắt lại, “Ngươi lại có thể nhìn ra được ta có võ công, lợi hại.”

“Khí thế, phong phạm.” Nàng cũng là một võ lâm cao thủ, lăn lộn trong mưa máu gió tanh nhiều năm liền. Dù nhìn không ra, cũng có thể cảm giác được một chút.

Nha đầu tuổi còn trẻ, lại biết thế nào là phong phạm, “Không hổ là nữ nhân của ta, quả nhiên đôi mắt tinh tường.”

Lăng Sương trở mình trợn trắng mắt, “Thực là kiêu ngạo, ta đôi mắt tinh tường liên quan gì ngươi?” Từng thấy kiêu ngạo, chưa từng thấy ai kiêu như Tàn Tâm.

“Ngươi là nữ nhân của ta.” Hắn trịnh trọng nói rõ.

“Ngươi sẽ không cho rằng ta ngủ với ngươi là cả đời theo ngươi chứ?” Lăng Sương ngáp một cái, không cho là đúng, “Đều là người trưởng thành cả rồi, chỉ là nhất thời xúc động mà phải đem cả đời đánh cược sao?” Xin lỗi, nàng không muốn làm nữ nhân của hắn, lại càng không muốn tuỳ tiện đánh mất cả đời như vậy.

Nhất thời xúc động? Tàn Tâm sắc mặt phát lạnh, giọng điệu cũng trở nên lạnh đanh, “Ngươi nói cái gì?”

Lăng Sương nhận thấy được biến hoá của hắn, từ trong lòng hắn ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn, nói từng chữ từng câu, “Ta biết ngươi thích ta, có điều thực sự xin lỗi, ta đối với ngươi cùng lắm chỉ là có thiện cảm. Chưa nói tới yêu, lại càng không nghĩ sống chung với ngươi cả đời. Chuyện vừa rồi coi như là một giấc mộng, lúc mặc xong quần áo, đường lớn hướng trời, đường ai nấy đi.” Đây là lời thật tình của nàng, tuyệt đối không chứa yếu tố khác.

Giọng điệu hắn càng lạnh đanh, “Ngươi sẽ không nói đùa với ta chứ?”

“Mặt ta giống đang nói đùa sao?” Nàng luôn không thích nói đùa, càng không thích nói đùa kiểu này.

“Đêm qua đối với ngươi mà nói, chỉ là một giấc mộng?” Sau khi trao lần đầu tiên quý báu, nàng lại có thể nói với hắn rằng với nàng đó chỉ là một giấc mộng. Đường lớn hướng trời, đường ai nấy đi. Nàng tuyệt tình thật, hay là có nguyên nhân khác?

“Bởi vì là lần đầu tiên của ta, nên mới coi như mộng đẹp, không phải trò chơi. Đều là người trưởng thành cả rồi, sẽ trống rỗng sẽ tịch mịch cũng sẽ có kích động sinh lý, cần gì quá tích cực chứ?” Kỳ quái, nàng rõ ràng nói lời thật lòng, vì sao lại chột dạ?

Giọng Tàn Tâm khô khan, lại mơ hồ hàm chứa tức giận, “Nếu không thích ta, ngươi cần gì cùng ta dự định chung thân?” Vì sao tặng hắn tơ lụa, cùng hắn vụng trộm?

Người khác có thể e ngại Tàn Tâm, Lăng Sương lại cố ý xem nhẹ tức giận của hắn, không nhanh không chậm nói ra tình hình thực tế, “Ta không muốn kết hôn, cả đời cũng không muốn. Sau khi biết được ta cùng tam thiếu gia có hôn ước, ta vẫn rất phiền não, nghĩ cách tránh khỏi. Lúc gặp được ngươi, ta chỉ biết ngươi cũng không phải người thường, hẳn là có năng lực chống lại Tung Hoành sơn trang. Cho nên, ta cố tình cùng ngươi kết giao, thậm chí dự định chung thân với ngươi. Vì chính là một ngày ta đào hôn, có thể được ngươi che chở. Ngươi đã quên? Ta từng nói muốn cùng ngươi bỏ trốn. Nói trắng ra, chính là muốn lợi dụng ngươi.”

Tàn Tâm cố nén xúc động bóp chết nàng, trên trán gân xanh nổi lên, “Ngươi một mực lợi dụng ta?”

“Đúng vậy.” Nàng thừa nhận không chút sợ hãi. Nói dối không phải bé ngoan, nói thật tốt hơn.

“Xem như ngươi lợi hại.” Đường đường Quỷ Tôn, tung hoành ngang dọc giang hồ, lại để một bé gái mười sáu tuổi đùa giỡn trong tay.

Lăng Sương vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi đừng nóng, cũng đừng giận. Ngươi đối với ta thật tốt, Lăng Sương khắc ghi trong tim.” Hắn là người con trai đầu tiên của nàng, những ngày sau này, có thể sẽ thỉnh thoảng nhớ lại.

“Vì sao nói cho ta biết sự thật?”

“Thứ nhất, yêu càng sâu, bị thương càng sâu. Tiếp tục yêu ta, ngươi thế nào cũng sẽ đau lòng. Ngươi là người tốt, ta không muốn ngươi đau lòng. Thứ hai, hai chúng ta đã phát sinh quan hệ, chỉ cần ‘Không cẩn thận’ tiết lộ ra ngoài, danh tiếng ta xem như xong. Tam thiếu gia sẽ không muốn ta, những người con trai khác cũng sẽ không. Những ngày sau này, ta có thể thảnh thảnh thơi thơi hưởng thụ cuộc sống độc thân.” Nói cách khác, mục đích của nàng đã đạt được, hắn không còn giá trị lợi dụng.

Trên đời lại có người con gái thế này. Tàn Tâm nghe đến mồ hôi lạnh chảy liên miên, càng phẫn nộ, “Vì đào hôn, ngươi có thể trả bất cứ giá nào. Nếu như người con trai khác muốn chạm vào ngươi, ngươi cũng sẽ đồng ý?” Nếu người con trai khác chạm Lăng Sương, hắn nhất định sẽ không chút do dự giết hắn.

Lăng Sương lắc đầu, “Trong kế hoạch của ta, không có thất thân này. Nếu như đối tượng không phải ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn.” Sống hai mươi bốn năm, nàng thấy vô số con trai. Có thể lọt vào mắt nàng, chỉ có một mình Tàn Tâm.

Lời nàng khiến Tàn Tâm bớt giận, ngưng mắt bình tĩnh nhìn nàng, “Ngươi là một nữ nhân rất đáng sợ.” Thận trọng, mọi chuyện đều tính toán. Hắn đã gặp qua đủ loại con gái, nếu nói về máu lạnh vô tình, tâm tư thâm trầm, Lăng Sương có thể nói là đệ nhất.

Không sai, nàng rất đáng sợ. Đối với đánh giá của Tàn Tâm, nàng không phủ nhận. “Bị ngươi lăn qua lăn lại một đêm rồi, ta thực sự mệt mỏi. Nếu ngươi muốn chờ người đến bắt gian có thể tiếp tục ngủ, không muốn cùng ta diễn kịch có thể đi.” Lăng Sương kéo chăn, nằm xuống như không có việc gì.

Không người con trai nào có thể chấp nhận nhân sinh quan của Lăng Sương (cũng có thể gọi là ái tình quan), Tàn Tâm tâm cao khí ngạo càng khó có thể chập nhận. Cho nên, hắn đi. Sau một đêm tiêu hồn, bọn họ rẽ hai đường, từ nay về sau như người dưng nước lã.

Một đêm tình phóng phóng khoáng khoáng, chính là điều Lăng Sương muốn. Trong nháy mắt khi hắn rời đi, nàng lại ngẩn ngơ, như có mất mát.

Cả đời không lấy chồng, là nguyên tắc của nàng. Một khắc kia, nàng lần đầu tiên nghi ngờ quyết tâm của bản thân.

Đoạn tình tuyệt ái có thực vui vẻ?

Lăng Sương cay đắng khẽ cười ra tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, “Tình yêu, ta chưa bao giờ dám cầu xa xỉ.”

Hôm nay ánh nắng tươi sáng, thuỷ triều mùa xuân dập dờn. Sau ba phút Lăng Sương nghiên cứu, phát hiện chút đỉnh tia tử ngoại, không khí trong lành không bụi bặm. Cho nên, nàng quyết định mặc quần áo hở chút.

Cổ áo chữ V cơ hồ lộ ra toàn bộ cổ, ngay cả cánh tay mềm mại cũng có thể vô tình thấy được một ít. Thông thường, phụ nữ cổ đại không thể mặc quần áo hở hang như vậy. Có điều, quần áo hở này hình như là trang phục cung đình của triều đại, có người nói, là Lục lão bản đứng sau cửa hiệu trang phục nổi tiếng nhất cả nước “Mị lực nữ nhân” tự mình thiết kế. Tung ra dân gian, lập tức nổi lên phong trào, sau đó dung nhập vào xã hội quần chúng, được mọi người tiếp nhận. Thân là thiên kim tiểu thư, đương nhiên có mấy bộ trang phục cung đình.

Một thân cung trang xanh biếc như nước hồ dập dờn, hoa tai ngọc trai xanh biếc óng ánh rực rỡ. Cả người tươi mát trang nhã, tự nhiên giản dị.

Thân là người đẹp, luôn có tần suất quay đầu nhìn cực cao, huống chi Lăng Sương là người đẹp nghiêng nước nghiên thành. Lúc nàng mang theo Tiểu Điệp ra khỏi Bích Ảnh Các, dọc đường đi có N ánh mắt hiếu kỳ đảo trên người nàng.

Rảo bước đến Thiên Thính, tất cả mọi người đã đến đông đủ.

“Lâm tiểu thư…” Người đầu tiên thấy nàng là Chu Nhân Sở, hắng trừng to mắt, biểu tình so với kẻ ngốc còn ngốc hơn.

“Lâm…” Biểu tình của Lâu hồ ly vẫn giống hồ ly như cũ, còn giống như hồ ly bị bệnh lão niên si ngốc.

“Bích Ảnh muội muội, mời ngồi.” Tam thiếu cả mặt co quắp, lúc đầu còn nghi mình bị mắc bệnh điên.

“Lâm tiểu thư, mời ngồi.” Lôi Phá Nhật hình như trúng gió rồi.

“Song nhi?” Lâm tiền bối không chỉ trúng gió, mà còn lão niên si ngốc, loại nghiêm trọng nhất.

Trần Mặc vẫn trầm mặc như cũ, triệt để không nhìn Lăng Sương.

“Mọi người khoẻ?” Lăng Sương mỉm cười vô cùng ngọt ngào, ngồi thẳng xuống.

Tiêu người đẹp tâm lý được rèn luyện vững vàng, lúc mọi người đang mắc bệnh lão niên si ngốc, đầu óc vẫn sáng suốt. Nàng đến bên tai Lăng Sương, khẽ động khoé miệng, “Song nhi a, con rốt cuộc đang làm cái gì?”

“Cái gì a?” Nàng nâng chén cháo hạ nhân đem đến, cái miệng nhỏ nhắn húp từng ngụm, động tác ưu nhã cực kỳ.

“Đừng giả ngu với ta.” Tiêu người đẹp nhéo nàng.

Lăng Sương vẻ mặt hồ nghi, “Tóm lại là nói cái gì?” Trong đôi mắt đẹp loé tia cười giảo hoạt, âm hiểm vô cùng.

“Con đêm qua có phải là cùng nam nhân lêu lổng a?” Thanh âm Tiêu người đẹp hạ càng thấp, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ưu nhã khéo léo.

Lăng Sương trên mặt loé tia xấu hổ, ngạc nhiên, “Nào có, ta ở nhà ngủ.” Cùng một người con trai ngủ chung.

“Con nhìn xem trên cổ con có hay không?” Cả mặt Tiêu người đẹp đã bắt đầu co quắp.

“Cái gì?” Lăng Sương giả ngu đến cùng.

“Vết hôn.”

“A.” Nàng gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, nghẹn ngào thét chói tai, “Mẹ nói cái gì? Trên cổ ta có vết hôn? Hắn chưa từng ở trên người ta để lại dấu hôn a, đêm qua sao lại…” Gặp phải ánh mắt quỷ dị của mọi người, nàng vội vàng che miệng.

Lâm tiền bối rốt cục khôi phục bình thường, “Song nhi, con về phòng trước.”

Diễn kịch xong, rời sân khấu.

Lăng Sương cúi đầu “xấu hổ”, chuẩn bị lui ra. Không cho nàng cơ hôi chạy trốn, tam thiếu gia nhân yêu không nhanh không chậm mở miệng, “Lâm tiểu thư, ‘hắn’ là ai a?” Dáng tươi cười của hắn tao nhã trước sau như một, đáng đánh đòn tới cực điểm.

Lăng Sương lại lộ ra biểu tình ngượng ngùng, ánh mắt chậm rãi rơi trên người hồ ly Lâu Đoạn Nhai. Mọi người theo ánh mắt của nàng, hướng về phía Lâu Đoạn Nhai.

Lâu Đoạn Nhai bị nhìn đến sởn gai ốc, trong lòng run sợ. Nàng có ý gì? Sẽ không là muốn vu cáo hãm hại hắn chứ?

Lăng Sương đôi mắt quyến rũ, vội vã che mặt quay đi, “Đoạn Nhai biết.”

Nàng vừa dứt lời, Lâu Đoạn Nhai lập tức té từ trên ghế xuống, vẻ mặt cầu xin, “Lâm tiểu thư… Ngươi đừng hãm hại ta.”

Lăng Sương ngoái đầu cười, chớp chớp mắt vô tội, “Người ta nào có?” Nói xấu nàng, giờ ăn đắng rồi chứ?

“Lâm tiểu thư…” Lâu Đoạn Nhai sắp khóc rồi.

Mẩu đổi thoại ám muội không rõ ràng khiến cho mọi người thoải mái tưởng tượng xa vời, chưa bàn bạc đã nhận định Lâu Đoạn Nhai cùng Lăng Sương có “quan hệ không cạn”, đến mức là loại quan hệ — không nói rõ được a.

Một tiếng ho khan phá tan bầu không khí xấu hổ, Lâm tiền bối lấy thân phận trưởng bối mà phát biểu, “Cháu yêu, con nói như thế nào?” Song nhi thuở nhỏ thông minh nhu thuận, hẳn là sẽ không nói dối. Huống chi, hai bọn họ đã rất quen.

“Bá phụ (TYV: bác trai), Lâm tiểu thư rốt cuộc có ý gì ta cũng không biết.” Hắn không biết mình rốt cuộc đã làm sai cái gì, nàng vì sao muốn hãm hại.

“Ngày đó ở lầu các, hai con không phải lần đầu gặp mặt chứ?” Trước đây quen biết, có thể có quan hệ gì khác hay không?

“Đúng, thế nhưng…”

“Lâu huynh a, đây là lỗi của ngươi.” Chu Nhân Sở cắt ngang lời hắn, “Vợ bằng hữu không thể bắt nạt, huống chi, ngươi cùng tam thiếu gia là bạn bè tốt.”

“Xin phép.” Lâu Đoạn Nhai đứng dậy, chạy trối chết.

Sớm đã đoán được Lâu hồ ly sẽ tìm tới, Lăng Sương ngâm chén trà sữa (sữa bò thêm vào hồng trà) ngồi ở trong đình Bích Ảnh Các, kính cẩn chờ đợi hắn đại giá.

Thấy bóng dáng Lâu hồ ly xuất hiện tại cửa, nàng giương khoé miệng cười như không cười.

Lấy vẻ mặt của Lăng Sương, Tiểu Điệp trở mình trợn trắng mắt.

Lâu Đoạn Nhai đi vào trong đình, không biết làm thế nào, “Lâm Bích Ảnh, ngươi vì sao muốn hãm hại ta?”

“Ta có hãm hại ngươi sao?” Nàng bưng trà sữa, nhấp một ngụm.

“Ngươi nói ám muội không rõ ràng, rõ là muốn hãm hại ta.”

“Ý của ta là, người con trai kia chính là ngươi thấy hắn rồi.” Lăng Sương nhún nhún vai, “Bọn họ hiểu lầm ta lấy làm tiếc vô cùng, có điều đành chịu thôi.”

“Vì sao không nói rõ ràng?” Hắn trăm phần trăm khẳng định, nàng là cố tình.

“Ta xấu hổ.” Nàng giả vờ e thẹn, thần thái quyến rũ liên tục tỏa ra.

Không muốn cùng nàng lằng nhằng lôi thôi, Lâu Đoạn Nhai đi thẳng vào vấn đề, “Lâm tiểu thư, ta biết lòng ngươi có đã có người. Có điều, cũng không cần phải trước mặt mọi người khiến tam thiếu gia khó xử chứ?”

Lăng Sương nghiêng người liếc hắn một cái, “Nói phải có chứng cứ.” Cẩn thận kiện hắn tội phỉ báng.

Lâu Đoạn Nhai cười nhạt, “Lâm tiểu thư, ngươi là cố tình.” Hắn không có quên vẻ mặt của nàng, giảo hoạt nơi đáy mắt nàng hắn thấy một rõ hai ràng.

“Vậy thì sao?” Chén trà bỏ xuống, phát ra tiếng vang thanh thuý, vẻ mặt Lăng Sương đột nhiên biến lạnh.

“Vì sao?” Rốt cuộc là lý do gì, đáng cho nàng hy sinh danh tiết?

“Đào hôn.” Trong xã hội phong kiến, không còn trinh là tử huyệt của người con gái. Chỉ cần không còn trinh, sẽ không ai muốn.

“Ngươi rất thích người con trai kia?”

Lăng Sương lắc đầu, “Sai rồi, ta không thích bất kì kẻ nào. Trên đời này, người ta thích nhất chính là bản thân ta.” Nàng bĩu môi cười nhạo, “Nam Cung tam thiếu gia tính gì vậy? Muốn ta gả cho hắn? Không bằng cầm đao giết ta.” Nàng ghét con trai, nhất là con trai hoa tâm (TYV: chắc là trong tim chỉ có hoa [gái đẹp]). (TN: là háo sắc  )?)

“Lâm tiểu thư, ngươi có lẽ phải thất vọng rồi.” Tam thiếu gia cười đến mê chết người không cần đền mạng, đứng phía sau Lăng Sương.

Đột nhiên nghe được thanh âm của tam thiếu gia, Lăng Sương bị doạ đến nhảy dựng, Tiểu Điệp cũng thoáng run run.

Nàng dồn sức trợn trắng mắt, “Ngươi là quỷ a? Làm sao có thể đột nhiên hiện lên?”

“Ta không phải quỷ.” Nam Cung Dật chỉ chỉ chóp tường, “Ta leo tường vào.”

Lăng Sương khoé miệng căng ra, ngoài cười nhưng trong không cười, “Xem ra, leo tường là thói quen của tam thiếu gia. Không biết phong lưu như tam thiếu gia, đã bao lần leo chóp tường.” Người ta nói ngồi xổm chóp tường chờ hồng hạnh, người nào đó lại trực tiếp leo tường hái hồng hạnh. Người con trai như vậy sống trên đời, quả thực là kẻ thù chung của con trai, bi ai của con gái.

(TYV: “hồng hạnh” chắc là của “hồng hạnh xuất tường”, là một câu thơ của bài Du Viên Bất Trị [游园不值] được sáng tác bởi Xưa Diệp Thiệu Ông [葉紹翁] đời Tống, xem thêm chi tiết tại đây: http://vn.360plus.yahoo.com/daiviett...ticle?mid=4933. Xin lưu ý rằng “hồng hạnh” ở đây ý chỉ người con gái [đã có chồng].)

Tam thiếu gia dáng tươi cười hại nước hại dân đi tới trước mặt Lăng Sương, nâng cằm nàng ngả ngớn, “Chỉ có người đẹp như Lâm tiểu thư, mới đáng cho ta leo tường.”

“Là Lâm tiểu thư, ta rất vinh hạnh.” Lăng Sương chậm rãi tới gần tam thiếu gia, ra vẻ kiều mỵ, “Làm Nam Cung phu nhân, ta sẽ muốn giết ngươi.”

“Lâm tiểu thư, bất kể ngươi yêu ai, ta đều lấy ngươi.” Tam thiếu gia buông cằm Lăng Sương.

“Vì sao?” Lăng Sương mặt không đổi sắc, đáy mặt lại loé tia kinh ngạc.

Khoé miệng tam thiếu gia giương dáng tươi cười bí hiểm khi hắn đi ngang qua nàng, “Ngươi nói xem?”

Nam Cung Dật rời đi, Lâu Đoạn Nhai cũng đi theo.

“Ngươi thật muốn lấy nàng?” Trải qua ngày hôm nay, thanh danh Lâm Bích Ảnh mất hết. Dù cho hắn từ hôn, Lâm gia cũng không thể nói gì.

“Đương nhiên là thật.” Nam Cung Dật cười như không cười, “Lâm Bích Ảnh vì muốn đào hôn không từ thủ đoạn, có lẽ, phá hoại thanh danh chỉ là thủ đoạn của nàng.” Nàng càng muốn đào hôn, hắn càng không để yên cho nàng.

“Ta quả thực thấy nàng cùng một tên con trai ở trên giường.” Lấy với cá tính của Lâm Bích Ảnh, không phải không có khả năng.

“Khéo cho ngươi thấy như vậy? Nữ nhân Lâm Bích Ảnh này âm hiểm gian xảo, chuyện gì đều cũng làm ra được.”

“Ngươi nói cũng rất có lý.”

Một con hồ ly cùng một tên nhân yêu dần dần đi xa, lời nói của bọn họ bị gió mát thổi tan.

Hôm nay Bích Ảnh Các thế nào cũng náo nhiệt, bọn họ chân trước đi, Tiêu người đẹp chân sau tiến vào. Thấy dáng điệu kia, tựa hồ ở một bên phục kích đã lâu.

“Song nhi a Song nhi, con thực sự là cố ý?” Lời Nam Cung Dật cùng Lâu Đoạn Nhai một chữ cũng không lọt khỏi tai nàng, nàng đối với độ tin cậy trong đó có phần hoài nghi.

Lăng Sương gật đầu, “Đúng vậy.”

Tiêu người đẹp ngồi xuống, lén lén lút lút xem xung quanh, “Bây giờ làm sao?”

Nàng con mắt sáng lên, “Mẹ? Mẹ tán thành ý kiến của ta?” Tiêu người đẹp mới tiến bộ, cũng là một người cổ đại, không ngờ nàng ta lại có thể tán thành cách làm của nàng.

“Không từ thủ đoạn, hắc hắc.” Dáng tươi cười của Tiêu Tuý Nguyệt vô cùng gian trá.

“Cảm tạ Tiêu người đẹp.”

“Bớt đổ cho ta canh u mê.” Tiêu người đẹp tiến đến trước mặt Lăng Sương, “Ta vô tình nghe tam thiếu gia cùng Lâu Đoạn Nhai nói, Nam Cung Dật hình như không có tính giải trừ hôn ước. Nếu hắn không từ hôn, ta chỉ có bắt tay từ chỗ của cha con.”

“Ừm ừm.” Lăng Sương rất tán thành lời Tiêu Tuý Nguyệt.

“Ngươi cùng người con trai kia trên giường xảy ra chuyện gì?” Tiêu Tuý Nguyệt nháy mắt mờ ám mấy cái, “Có…”

Có người mẹ cổ đại nào lại hỏi con gái chưa lấy chồng loại chuyện này? “Mẹ, mẹ rất nhiều chuyện a.”

“Hắc hắc, ta hiếu kỳ nha.” Tiếng cười của Tiêu người đẹp có khuynh hướng giống gà mái già gáy.

Gặp phải người mẹ như thế này, thật sự không biết là phúc hay họa. Lăng Sương sờ sờ đầu Tiêu Túy Nguyệt, “Mẹ à, xử lý tam thiếu gia trước đi.”