Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 1 - Chương 20




Edit: Phúc Vũ

Đường Nhất Dã lập tức cảm thấy Tra Kim Hoa tinh mắt khéo miệng, cực kỳ hoà nhã dễ gần. Tô Tiểu Khuyết lại nghĩ, đại nương này trắng trẻo mập mạp đến lục súc hưng vượng, quay đầu, định bạch đao tử tiến hồng đao tử xuất (đút vào là đao trắng, rút ra là đao đỏ, ý chỉ việc sát thương ai đó), hồng thiêu nhục cho mấy ngày tết xem ra không sợ thiếu nữa. (ý bảo Tiểu Khuyết định lôi thím Tra ra làm thịt kho tàu =))))))

Tạ Thiên Bích lập tức nghiêm trang hỏi: “Tại sao?”

Tra Kim Hoa không hổ danh nhân tài làm bà chủ hắc điếm của Khôi Cáp đường, ứng đối lưu loát rõ ràng trật tự: “Giản Thanh Thanh kia vóc dáng tuy cao nhưng cũng rất thon thả, vốn là mỹ nhân có chút danh tiếng ở Trung Nguyên, Đường thiếu hiệp tuấn mỹ tất nhiên là thập phần tuấn mỹ, nhưng giả trang thành Giản Thanh Thanh chỉ e quá mức vĩ ngạn anh khí, đừng nói Thẩm Mặc Câu, cho dù là thuộc hạ cũng có thể dễ dàng nhìn ra sơ hở.”

“Tô Thiếu bang chủ vẫn còn trong thể trạng thiếu niên, dáng người tuy cao, nhưng có chút mảnh mai hơn.” Nhác thấy sắc mặt Tô Tiểu Khuyết, hai chân run lẩy bẩy, lại miễn cưỡng cười khan nói: “Đương nhiên Tô Thiếu bang chủ cũng thập phần, à không, vạn phần anh khí bức người hảo đại nam nhi, chỉ là… chỉ là tướng mạo so với vị Đường thiếu hiệp này nho nhã phong lưu hơn nhiều, cốt tú thần thanh, ha ha, cốt tú thần thanh… Nếu giả trang nữ tử, sẽ khó lòng phát giác sơ hở a…”

Tạ Thiên Bích trầm ngâm nói: “Nghe ra cũng khá là có lý…”

Tra Kim Hoa trong lòng phun trào: Vô nghĩa, Tra Kim Hoa ta trời sinh đã có vài phần giống heo, nhưng lông trên người còn mượt hơn cả khỉ (ý thím ấy là thím ấy thông minh lanh lẹ ^^), những lời kia đều xuất ra theo ý tứ trong ánh mắt Thiếu chủ ngài, có thể không có lý sao? Bất quá Tô Thiếu bang chủ này quả thật thanh tú ưu mỹ, phẫn làm Giản Thanh Thanh tất nhiên thích hợp hơn Đường Nhất Dã.

Tạ Thiên Bích ngước cặp mắt sáng như sao lẳng lặng nhìn Tô Tiểu Khuyết, nửa ngày mới cười hỏi: “Tiểu Khuyết, ngươi thấy thế nào?”

Tô Tiểu Khuyết xanh mặt, chỉ cảm thấy chuyện này từ đầu tới cuối đều là củi tự nhảy vào lò, heo tự bò lên thớt, tức đến độ nói không nên lời.

Đường Nhất Dã phản ứng cực nhanh: “Ta thấy bà chủ Tra nói rất đúng.”

Nến đỏ cháy sáng, đêm xuân ngắn ngủi, màn cửa sổ xám đến gần như trong suốt, mong manh che chắn bên trong. Trong gian phòng thứ bảy chính là một Hà Quân Mộng đang bệnh trầm trầm nửa mê nửa tỉnh, và một Giản Thanh Thanh bộ dáng còn đẹp hơn cả hoa, nhưng trường quần lại xắn lên cao đến hông (o_0), ngồi bên mép giường cáu kỉnh lầm bầm mắng ai đó.

Đường Nhất Dã nhìn hồi lâu, Giản Thanh Thanh này ngoại trừ sắc mặt đang đen như đáy nồi, còn lại đều có thể nói là tỷ muội song sinh với người dưới hầm rượu, giống nhau như đúc, lập tức cười hỏi: “Khi nào chúng ta mới lên đường?”

Tô Tiểu Khuyết phụng phịu: “Gấp cái gì? Hà Quân Mộng là tới xem đại hội võ lâm, tỷ thí còn chưa xong người sao có thể về trước? Hơn nữa, ngươi không cần theo chúng ta đến Xích Tôn Phong, mình ta vẫn có thể đưa Thiên Bích về.”

Nói xong tìm một tờ giấy viết vài chữ, dúi vào tay Đường Nhất Dã, nói: “Đưa cho Kinh Sở, cứ nói là ta có việc gấp phải đi Bạch Lộc Sơn, vài tháng nữa sẽ quay về Cái Bang.”

Đường Nhất Dã lắc đầu: “Không được, ta không yên tâm, vạn nhất bị Thẩm Mặc Câu nhìn thấu, ngươi không có ai giúp đỡ thì sao! Hà Quân Mộng ngồi xe ngựa, hẳn là lúc nào cũng có xa phu. Ta làm xa phu, vậy là ổn rồi.”

Tô Tiểu Khuyết nhớ tới lần đó ba người phục kích Thẩm Mặc Câu, lòng vẫn còn chút sợ hãi mơ hồ, ngang nhiên cự tuyệt nói: “Ngươi không đi cùng, chúng ta có thể sẽ bị Thẩm Mặc Câu nhìn thấu, nhưng nếu ngươi đi cùng, chúng ta nhất định sẽ bị Thẩm Mặc Câu nhìn thấu.”

Tạ Thiên Bích từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đột nhiên hỏi: “Xa phu của Hà Quân Mộng ngươi xử trí thế nào?”

Tra Kim Hoa vốn khoanh tay đứng một bên, không dám xen vào, nghe Tạ Thiên Bích hỏi, mới đáp: “Hà Quân Mộng lần này xuất môn không mang theo xa phu, thuộc hạ nghe nói Giản Thanh Thanh nguyên bản xuất thân từ thảo nguyên Phi Vũ ở Trung Nguyên, sở trường về tuần mã, từng cố ý đến hỏi, mới biết lần này xuất hành đều là nàng đánh xe. Phu thê họ dọc đường du sơn ngoạn thủy nhân tiện ghé Hoài Long Sơn.”

Tô Tiểu Khuyết thấy thần tình Đường Nhất Dã tràn ngập lo lắng, bèn trấn an: “Ngươi yên tâm, cho dù Thiên Bích còn công lực, ba người chúng ta vẫn không phải đối thủ của Thẩm Mặc Câu, bớt đi ngươi cũng không ít, thêm ngươi vào cũng chẳng nhiều, trái lại ta càng dễ phân tâm hơn, hà tất phải liên lụy ngươi?”

Đường Nhất Dã vốn không phải loại người do dự không quyết đoán, thấy hắn cố chấp như thế, biết rõ hắn bình thường quỷ kế đa đoan tâm tư linh hoạt, đành thuận theo ý hắn: “Được rồi, ta ở lại canh chừng Lý Thương Vũ, một khi hắn manh động, ta liền đi trước một bước chế trụ hắn.”

Trầm tư giây lát, thở dài: “Thẩm Mặc Câu võ công rất cao, e rằng cả cha cũng không phải đối thủ của hắn, nếu không trái lại có thể…”

Tô Tiểu Khuyết ngắt lời: “Đường Thanh Vũ có là cái rắm gì, Tương Lưu đao của nương mạnh hơn hắn nhiều!”

Đường Nhất Dã đương nhiên không thể nói nương có là cái rắm gì (=)))) Nhất Dã ca đúng là khờ khờ cute cute), nghẹn họng nửa ngày, mới hỏi: “Ngươi sau khi trở về từ Xích Tôn Phong, lập tức đến Đường môn gặp cha, có được không?”

Tô Tiểu Khuyết hừ một tiếng, nói: “Không được, ba tháng sau chúng ta tái kiến ở Bạch Lộc Sơn, nhờ Trình lão đầu nghiệm xem chúng ta có đúng là huynh đệ ruột hay không, đến chừng đó ta mới đi Đường môn truy tìm lão hỗn đản kia, xem hắn còn mặt mũi nào để sống tiếp.”

Đường Nhất Dã bất đắc dĩ, nói: “Vậy ta đi trước.”

Tô Tiểu Khuyết nhảy xuống giường, dặn dò: “Hai ngày này ngươi đừng đến khách điếm, tránh để người khác nghi ngờ, cứ coi như ta và Thiên Bích đã đi rồi. Nếu có ai dò hỏi ngươi…”

Lại đánh giá Đường Nhất Dã từ trên xuống dưới, cực kỳ không yên tâm, nói: “Ngươi giả ngu được không?”

Không đợi đối phương trả lời, lắc đầu thở dài: “Mà cũng chẳng cần giả làm gì, ngươi căn bản đã ngốc… Quên đi, ngươi nhất định sẽ không nói dối, với tư chất của ngươi, ta đâu thể huấn luyện trong một sớm một chiều. Nếu Kinh Sở hỏi tại sao ta đi Bạch Lộc Sơn, ngươi chỉ cần bảo không biết là được.”

Đường Nhất Dã đáp ứng, cuối cùng vẫn quyến luyến không đành, nắm tay hắn, nói: “Ngươi nhớ cẩn thận.”

Quay đầu nhìn Tạ Thiên Bích, thần sắc trầm tĩnh kiên nghị: “Tạ Thiên Bích, Tiểu Khuyết là đệ đệ ta, hôm nay hắn vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy, nếu ngươi hại hắn có gì bất trắc, ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi, Xích Tôn Phong dù có hiểm trở, Đường Nhất Dã ta cũng quyết san bằng.”

Một lời nói ra đầy sức uy hiếp, khiến người không dám làm ngơ, Tra Kim Hoa đứng một bên nghe đến từng thớ thịt trên người đều run lên, Tạ Thiên Bích thấp giọng kịch liệt ho khan, thật lâu sau hô hấp mới ổn định lại, lau đi tơ máu bên khóe miệng, nói: “Lần này một đường gian nguy, ta không dám bảo đảm Tiểu Khuyết nhất định sẽ bình an, bất quá, nếu hắn chết đi, ta cũng sẽ không sống.”

Tô Tiểu Khuyết chưa từng thấy khí thế quyết liệt cương mãnh bậc này của Đường Nhất Dã, trong lòng cảm động, hốc mắt nóng lên, nghẹn ngào gọi: “Ca ca…”

Đường Nhất Dã nhẹ nhàng ôm hắn một cái, mới đẩy cửa ra ngoài.

Trời cũng dần sáng, Tô Tiểu Khuyết lại không thấy buồn ngủ, phân phó Tra Kim Hoa mua một đôi hài thêu lớn hơn một chút, dù sao Giản Thanh Thanh tuy cao, bàn chân vẫn nhỏ hơn so với nam tử.

Tra Kim Hoa đi rồi, Tô Tiểu Khuyết mới đoan đoan chính chính ngồi trước gương tỉ mỉ chăm chút xóa thừa bổ khuyết, lo sợ dịch dung có sơ hở, sẽ bị Thẩm Mặc Câu nhìn thấu, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng động phát ra do ngón tay hắn gõ nhẹ lên thành ghế.

Tạ Thiên Bích đang buồn ngủ, đột nhiên nghe hắn nói: “Suýt nữa quên mất mấy vết chai trên tay… Nơi bị chai trên tay cầm đao khác xa với tay cầm bút a.”

Mở mắt ra, đã thấy Tô Tiểu Khuyết ghé mặt sát vào, mỉm cười nói: “Chờ đến lúc chúng ta xuất phát, ngươi nhớ nhắc ta về mấy vết chai a.”

Tạ Thiên Bích đáp ứng, lại thấy dưới ánh nắng đang dần biến ảo của buổi bình minh, vành tai Tô Tiểu Khuyết như bạch ngọc bán trong suốt, phủ một tầng sáng mong manh mơ hồ mà tinh tế ôn nhuận, cực kỳ mê người. Hắn đang trọng thương, tâm tình khó tránh dễ bị xao động, không vững vàng kiềm nén được như trước, chỉ hận không thể cắn nhẹ vành tai khả ái kia một cái, nhịn không được thốt lên: “Tai ngươi thật đẹp!”

Tô Tiểu Khuyết đang đau khổ vì phải giả trang nữ tử, nghe vậy cũng chỉ tùy tiện đáp: “Nga…”, rồi không nói gì nữa.

Tạ Thiên Bích lời vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, sợ mình đã vô ý khinh bạc Tô Tiểu Khuyết, chọc hắn nổi giận, nào ngờ hắn chẳng chút phản ứng, chỉ vô tâm vô phế thản nhiên “nga” một tiếng, gánh nặng trong lòng lập tức được giải khai, nhưng lại có vài phần tư vị mất mát không nói nên lời.

Tô Tiểu Khuyết trầm mặc một lát, đột nhiên sực tỉnh: “Ngươi nói lỗ tai?”

Đứng bật dậy, cuống quýt túm quần chạy ào ra ngoài.

Tạ Thiên Bích cả kinh, mới ngồi lên định đuổi theo, trong ngực liền một trận đau đớn, nội thương lại ương ngạnh phát tác, đành phải nằm phục trên giường cắn răng chịu đau, không quá một nén nhang, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo.

Hắn giết Khúc Trường Hư, dùng dây ô kim thoát khỏi Xuân Sắc ổ, bị Thẩm Mặc Câu bấy lâu luôn âm thầm theo dõi chặn đánh ở sườn núi, tuy thân thọ trọng thương, lại bị bắt giữ, vẫn trấn định như cũ lãnh tĩnh như thường. Thế nhưng khoảnh khắc nhìn Tô Tiểu Khuyết đột nhiên bỏ đi, chỉ cảm thấy bao nhiêu nỗ lực tự cường chống đỡ lập tức tan biến, thay vào đó là một nỗi hoảng loạn mạc danh kỳ diệu, cũng không chịu nghĩ Tô Tiểu Khuyết sao lại vô cớ ly khai, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại duy nhất một ý niệm: Hắn đi rồi!

Ý niệm này vừa xuất hiện, đau đớn liền trở nên kịch liệt khó chịu hơn, tựa như sóng dữ một trận tiếp nối một trận dồn dập ập đến khiến hắn nghẹt thở, hô hấp càng có nguy cơ ngưng trệ, vẫn cắn lưỡi giữ lấy tia thần trí thanh tỉnh cuối cùng.

Không biết qua bao lâu, chỉ nghe cửa “chi nha” một tiếng, nỗ lực phóng mắt nhìn, đúng là Tô Tiểu Khuyết đã trở về, Tạ Thiên Bích trong lòng mừng rỡ, chợt trước mặt một mảng tối sầm, vô pháp tiếp tục chống đỡ, cứ thế ngất đi.

Trong cơn mê, cảm thấy đau đớn nơi kinh mạch nội phủ bị thương dần dần biến mất, biết Tô Tiểu Khuyết dùng chân khí tương trợ, trong lòng nhất thời thoả mãn lại ấm áp.

Xuân Sắc ổ.

Chấp pháp trưởng lão Cái Bang Kim Ngũ Lượng siết chặt lá thư của Tô Tiểu Khuyết trong tay, tức giận cực điểm, nói: “Lý Thương Vũ là vì một lòng muốn báo thù cho sư môn, mới rút khỏi tỷ thí, nhưng không chút tổn hại đến uy danh Nhạn Đãng, trái lại khiến người người kính trọng. Còn tên tiểu hỗn đản này lâm trận thoái lui, mặt mũi Cái Bang đã bị hắn ném sạch không sót một mảnh… Đường thiếu hiệp, tại sao hắn lại vội vã quay về Bạch Lộc Sơn?”

Đường Nhất Dã cúi đầu, nói: “Ta không biết.”

Kinh Sở đột nhiên đoán mò, cười nói: “Ta nghĩ là vì chuyện của vị Lệ cô nương Phi Phượng môn kia, Tiểu Khuyết hẳn là đến xin Niếp đại hiệp làm chủ.”

Chấp pháp trưởng lão mắng: “Niếp đại hiệp sao có thể đích thân xuống núi cầu thân cho tiểu hỗn đản kia? Càng nói càng không ra gì!”

Cố Lục Chỉ xen vào: “Lý thiếu hiệp vừa rồi có nói, đêm qua Tiểu Khuyết cùng hắn liều chết truy sát ma đầu Xích Tôn Phong, đáng tiếc đã để ma đầu kia tẩu thoát, có khi nào Thiếu bang chủ của chúng ta nhất thời nóng giận muốn hồi sơn hảo hảo tu luyện võ công đối phó ma giáo chăng?”

Nói xong tự lắc đầu cười ha ha: “Tiểu Khuyết mà chí khí thế sao? Là lão đầu ta hồ ngôn vọng tưởng thôi a.”

Kim Ngũ Lượng lại nói: “Mấy ngày trước có người còn thấy Tiểu Khuyết ngồi ăn cơm cùng bàn với ma đầu kia…” Trầm ngâm, cực kỳ bất an, hỏi: “Đường thiếu hiệp, các ngươi đều xuất thân từ Bạch Lộc Sơn, Tiểu Khuyết tuổi còn nhỏ khó tránh không hiểu chuyện, ma đầu kia có từng cố ý lôi kéo hắn không?”

Đường Nhất Dã nhận thấy trong lời nói của hắn mang theo một tia nghi ngờ, vội trấn an: “Tiền bối đừng lo nghĩ nhiều, Tiểu Khuyết phong thái hiệp nghĩa, bình thường cũng rất hay bầu bạn với ta.”

Đang nói, Đường Thanh Vũ đi tới, ôm quyền hàn huyên một lát, liền gọi Đường Nhất Dã đi theo, vừa cách ly đám đông, Đường Thanh Vũ dường như có tâm sự, chần chờ một lúc lâu, chỉ hỏi: “Đêm qua ngươi rốt cuộc đã làm gì?”

Đường Nhất Dã bắt đầu từ năm tuổi chỉ còn mỗi phụ thân, Đường Thanh Vũ lại từ nghiêm mẫu mực, biết cách dạy con, tình cảm phụ tử cực kỳ khắng khít, lúc này Đường Nhất Dã thấy hắn quan tâm hỏi, trong lòng tức giận hòa lẫn cùng chua xót, lập tức nhìn thẳng phụ thân, nói: “Đi với Tô Tiểu Khuyết, cứu Tạ Thiên Bích.”

Đường Thanh Vũ vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, trách mắng: “Tốt lắm! Nhi tử của Đường Thanh Vũ ta lại đi kết giao với thế lực gian tà! Ngươi không cần đến tiền đồ thanh danh nữa sao? Thủ đoạn ngoan độc của Tạ Thiên Bích, hôm qua ngươi đã tận mắt chứng kiến, sao có thể ngay thời khắc chính tà đối địch mà làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy?”

Hắn nói đến sắc lãnh, thần tình nghiêm nghị, Đường Nhất Dã lại không chút sợ hãi, hỏi ngược lại: “Nhi tử của cha? Người đang nói cả ta và Tô Tiểu Khuyết sao?”

Đường Thanh Vũ sắc mặt đại biến, chăm chú nhìn Đường Nhất Dã thật lâu, thở dài: “Nguyên lai ngươi đã biết.”

Đường Nhất Dã không khống chế được nữa, nói: “Ta sao có thể không biết? Ta từng ôm hắn, ta đương nhiên nhớ rõ đệ đệ của mình! Cha… người cứ luôn gạt ta, người đuổi nương đi, lại hại chết nương, đến lúc này mà người vẫn còn muốn giấu diếm ta?”

Khuôn mặt Đường Thanh Vũ hoàn toàn không còn huyết sắc, nguyên bản tuấn nhan cơ hồ thoáng chốc đã già đi mười tuổi, chỉ im lặng lắc đầu.

Đường Nhất Dã thấy hắn như thế, trong lòng càng thêm đau xót, thấp giọng nói: “Ta ở bên cạnh đệ đệ ruột của mình những bảy năm, nhưng vẫn một mực tin lời người, không định nhận hắn, đôi khi nhịn không được đối xử tốt với hắn, trong lòng còn thấy thẹn với người… Cha, người tội tình gì phải gạt ta như vậy?”

Đường Thanh Vũ ảm đạm nói: “Ta thà gạt ngươi… Chỉ là nương ngươi đích thực đã thích người khác.”

Đường Nhất Dã hỏi: “Ai?”

Đường Thanh Vũ không đáp, nửa ngày mới nói: “Về Đường môn ta sẽ nói rõ với ngươi.”

Nhìn ra phía mặt hồ xanh biếc trong suốt như gương, thần sắc uất ức bi thương vô hạn: “Hai mươi năm trước, Tố y linh hồ Tô Từ Kính, Cẩm bào không túy Thẩm Mặc Câu.” Ngữ khí băng lãnh lại mang theo thê lương: “Ha ha, quả thật là một đôi điên đảo chúng sinh…”

Đệ nhị thập nhất chương:

… Tạ Thiên Bích an tâm đánh một giấc dài, khi tỉnh lại đã là chính ngọ, chỉ cảm thấy nội thương bình phục rất nhiều, quay đầu liền phát hiện Tô Tiểu Khuyết đang nghiêng người nằm bên cạnh, vẫn còn ngủ say, đôi môi có chút nhợt nhạt, không còn vẻ phấn hồng mềm mại như trước.

Tạ Thiên Bích biết là vì trị thương cho mình, chân khí hao tổn quá mức, bất chợt lóe lên một ý nghĩ, chậm rãi nhích lại gần, định nhân lúc hắn chưa tỉnh hôn trộm một cái, tự đưa ra một lý do rất ư quang minh chính đại, chính là muốn hôn giúp hắn lấy lại vài phần huyết sắc trên đôi môi như ngày nào…